5. Khế ước
Đêm gió lạnh, ánh nến lay động, trong phòng giăng đèn kết hoa. Dựa theo phong tục đêm động phòng tân nhân cần hỉ nương chứng kiến, hoàn thành nghi thức vén khăn voan uống rượu giao bôi. Vì tránh cho phiền toái, Cố Vân Cảnh dăm ba câu đã cho lui hỉ nương.
Tiêu Mộ Tuyết ngồi nghiêm trên giường hỉ, nghe tiếng bước chân Cố Vân Cảnh không ngừng tới gần, trên giường truyền đến thanh âm của nàng.
“Đứng lại!”
Cố Vân Cảnh nghe vậy chấn động, ngừng lại, nghi hoặc nhìn người đội khăn voan đỏ chót.
Tiêu Mộ Tuyết không phải quát Cố Vân Cảnh, mà là bản năng cự tuyệt đàn ông tới gần mình, đại khái ý thức một tiếng đứng lại quá đột ngột, nàng hòa hoãn nói:
“Ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Căn phòng ấm áp song thanh âm lại lạnh băng sâu kín truyền đến:
“Ta chọn ngươi là bởi vì ngươi không thích ta. Gả cho ngươi, ta bớt được rất nhiều phiền toái.”
“Nếu hôn nhân của chúng ta là có mục đích, vậy không ngại biến nó thành giao dịch. Vì bảo đảm quyền lợi lẫn nhau, ta đã soạn khế ước, ở trên bàn, ngươi xem qua đi.”
Ngữ khí lãnh đạm, không dư thừa tình cảm. Không khí vui mừng nháy mắt đọng lại. Tiếu Mộ Tuyết Kiếp trước là tổng giám đốc, làm ăn có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Hôn nhân này nàng xem là mua bán, mà nếu là mua bán thì sẽ dùng thủ đoạn mua bán đến duy trì.
Cố Vân Cảnh cúi mắt nhìn về phía cái bàn, trên bàn đúng là đặt hai phần giấy. Cầm lấy nhìn kỹ, trên mặt viết hai chữ to tinh tế: khế ước.
Cố Vân Cảnh vuốt hai chữ khế ước, híp mắt như có điều suy nghĩ. Thì ra Tiêu Mộ Tuyết chung tình với mình kỳ thật để che dấu, ngụy trang. Ở trong lòng Tiêu Mộ Tuyết, dù sao đều là gả – gả cho người không thích – còn không bằng lựa chọn một người sẽ không chạm mình. Có lẽ khi nàng biết mình cự hôn mới lựa chọn như vậy. Cố Vân Cảnh phải thừa nhận rằng, Tiêu Mộ Tuyết tâm tư rất thâm trầm.
Cố Vân Cảnh mở phong thư, mở tờ giấy, nhìn nội dung khế ước.
Thứ nhất: vì bảo trì quan hệ vợ chồng, còn là xa lạ, không được ở chung một phòng, không được thân mật tiếp xúc.
Thứ hai: hai bên tự do, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Thứ ba: lấy thời hạn một năm, một năm sau bất kể thế nào đều phải giải trừ quan hệ vợ chồng, không được dây dưa.
Thời gian khế ước có hiệu lực: Thiên Hữu, năm hai mươi lăm, tháng hai, ngày hai mươi lăm.
Cố Vân Cảnh nhếch miệng:
“Công Chúa điện hạ không làm thương nhân thật sự là tổn thất.”
“Kế bên có mực đỏ, ký tên ấn dấu tay đi.” Tiêu Mộ Tuyết không để ý, hờ hững nói.
Cố Vân Cảnh vốn không hiếm lạ làm Phò Mã, Tiêu Mộ Tuyết viết khế ước rất hợp ý nàng, miễn cho nàng thân phận bại lộ. Cố Vân Cảnh còn nghĩ một năm thời gian còn lẽ là dài quá, nàng ước gì ngày mai giải trừ quan hệ cùng Tiêu Mộ Tuyết ngay. Tất nhiên cái tiểu tâm tư này chỉ thích hợp nẩy mầm dưới đáy lòng. Cố Vân Cảnh chấp bút viết, sâu sắc phiêu dật tự thể sôi nổi hiện lên. Tay ấn mực và in lên giấy. Lúc này mới vừa lòng cười. Đem một phần khế ước để vào tay áo, Cố Vân Cảnh từ tốn nói:
“Khế ước rất hợp lòng ta, điện hạ yên tâm, Vân Cảnh tự nhiên đúng hẹn làm việc.”
Thiếu niên đúng mực nói tiếp:
“Tuy nhiên, đêm nay phải ủy khuất điện hạ, cùng ta ở một phòng. Hầu Phủ nhiều người hỗn tạp, nếu ta đi ra ngoài đêm nay, e là sáng mai tin tức chúng ta không hợp truyền vào cung. Hoàng Thượng Hoàng Hậu thương ngài như vậy, đến lúc đó ta không tránh được quở trách.”
“Trấn Viễn Hầu Phủ là hầu tước cũng không chịu nổi bệ hạ trách phạt. Điện hạ nói có phải không?”
Tiêu Mộ Tuyết thầm nghĩ, Cố Vân Cảnh nói có lý. Tuy nàng đối thế tử không cảm tình nhưng không thể phủ nhận Cố Vân Cảnh đúng là quân tử, phẩm hạnh đoan trang. Thái độ không còn lạnh lùng như vừa rồi, nàng hòa hoãn hỏi:
“Ngươi ngủ trên giường hay dưới đất?”
Tiêu Mộ Tuyết biết Cố Vân Cảnh yếu ớt, nàng bổn ý để Cố Vân Cảnh ngủ trên giường nhưng xuất phát từ tôn trọng vẫn là hỏi ý kiến đối phương.
Cố Vân Cảnh long long tay áo, lẳng lặng nói:
“Điện hạ là thiên kim, đương nhiên không thể để ngài ngủ dưới đất. Làm phiền công chúa nghiên người, ta lấy chăn đệm, trải dưới đất nằm qua đêm nay là được rồi.”
Tiêu Mộ Tuyết đứng dậy. “Thôi, ngươi thân mình cốt hư, ngủ trên giường đi.” Nàng không phải người bất cập thị phi nhân tình, mặc dù vô tình cùng Cố Vân Cảnh nhưng đối phương dù sao cũng là đối tác. Bỏ qua chuyện tình cảm, Tiêu Mộ Tuyết vẫn là thưởng thức phong độ khiêm tốn của Cố Vân Cảnh.
“Không có gì đáng ngại, ta chịu nổi. Điện hạ nếu ngủ dưới đất, ta cũng sẽ không an lòng. Vì để cho ta có thể an ổn ngủ, điện hạ vẫn là ngủ trên giường đi.” Thiếu niên nhẹ giọng nói.
Trải qua ngắn ngủi tiếp xúc, Tiêu Mộ Tuyết có chút hiểu biết Cố Vân Cảnh. Đối phương nói là sự thật, bởi vậy cũng không kiên trì, gật đầu nói:
“Được rồi.”
Tiêu Mộ Tuyết đội khăn voan, dưới khăn voan là mũ phượng, nàng gật đầu làm châu liêm của mũ phượng va chạm phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe. Châu liêm khảm kim và ngọc thạch, khá là nặng. Cố Vân Cảnh tuy không đội nhưng cũng biết đội mũ phượng là chuyện khổ sở. Tiêu Mộ Tuyết từ lúc ra cung giờ đều đội trầm trọng khăn voan, khẳng định không khá đi nơi nào. Nghĩ đến đây, Cố Vân Cảnh đồng tình nàng:
“Khăn voan nặng như vậy, vẫn là tháo xuống đi. Chúng ta không phải vợ chồng thật, ta không giúp được ngài, cho nên điện hạ chỉ có thể tự mình làm.”
Tiêu Mộ Tuyết gật đầu, nàng nghiêng người, xê dịch thân mình hướng bên cạnh. Nàng quả thật rất mệt, đầu đầy trâm cài lại khăn voan, nặng đến không tưởng. Nàng khẽ nâng tay từ từ xốc khăn voan và tháo mũ phượng.
Tiêu Mộ Tuyết liếc nhìn Cố Vân Cảnh – lần đầu tiên nàng nhìn thấy Trấn Viễn Hầu thế tử – thiếu niên mặc hỉ bào, tóc nửa buộc nửa thả – những sợi tóc rũ trên vai phá lệ phiêu dật. Khuôn mặt không có cương nghị tuấn lãng như nam tử bình thường mà là vừa nhã vừa tú khiến người khó quên. Cùng đám vương tôn công tử bất đồng chính là Cố Vân Cảnh không có vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến mà chỉ có cao quý cùng ôn nhuận, với ánh mắt như có như không u sầu.
Cố Vân Cảnh nghe nói Lục công chúa Tiêu Mộ Tuyết dung mạo vô cùng tốt, bất quá tận mắt thấy vẫn là thầm chấn kinh một phen. Nàng không phải háo sắc nhưng phải nhìn Tiêu Mộ Tuyết vài lần.
Dưới ánh nến, làn da giai nhân trong suốt như ngọc, lông mi giai nhân khẽ run, môi giai nhân mím lại. Lại bởi vì hoá trang tô má hồng mà khiến nhân say khi nhìn đến giai nhân. Tiêu Mộ Tuyết rất đẹp. Vẻ đẹp của nàng không phải kiểu dịu dàng mà là cao quý lạnh lùng, giống như tuyết liên nơi băng sơn thượng gió.
Sợ Tiêu Mộ Tuyết nhận thấy chỗ thất thố, Cố Vân Cảnh thu hồi ánh mắt. Từ bên trong lấy đệm chăn ra, Cố Vân Cảnh ngồi xuống lấy khăn lau sàn nhà. Rốt cục lau đủ chỗ ngủ. Một ngày giày vò, nàng đã mệt mỏi không thôi, mới vừa nằm xuống đã ngủ thật say, chỉ chốc lát đã có tiếng hít thở đều truyền đến.
Tiêu Mộ Tuyết nằm trên giường xa lạ, trằn trọc, không thể ngủ.
Canh ba, Cố Vân Cảnh ngủ say bị thanh âm kịch liệt đánh thức.
“Thế tử gia không tốt, có… có thích khách xông vào. Thải Nguyệt đang ở hậu viện giao thủ.” Hạ nhân thở gấp nói.
“Đi, đi xem.” Cố Vân Cảnh khoác áo, nhanh chóng đi tới hậu viện.
Đêm lạnh, trăng chiếu hành lang gấp khúc. Cố Vân Cảnh đuổi tới, Thải Nguyệt đã hàng phục được thích khách. Hắc y nhân ngã dưới đất, rất nhiều hạ nhân Hầu Phủ vây quanh hắn.
Hầu phủ có thích khách đúng là chuyện hỏng bét. Cố Vân Cảnh quát lạnh:
“Ngươi là người phương nào? Ban đêm xông vào Hầu Phủ làm cái gì?”
Hắc y nhân nhắm mắt, không nói một lời.
“Hắn không chừng có đồng lõa, xông vào Hầu Phủ nhất định là có âm mưu. Hay là giải hắn cho Hình Bộ đại lao đi, cam đoan bọn họ có thể mở miệng hắn.” Cố Trung thấy thế, ra chủ ý.
Hình pháp Tiêu Quốc nổi danh nghiêm khắc, Hàn Tuấn biết mình một khi đưa đến Hình Bộ là không ra được. Hắn mở to mắt, trầm giọng nói:
“Ta muốn gặp Lục công chúa, chỉ cần đạt thành này tâm nguyện, muốn chém muốn giết tự nhiên làm gì cũng được.”
“Lớn mật! Lục công chúa há cho ngươi tùy tiện gặp?!” Cố Trung nghe vậy, nổi giận.
Cố Vân Cảnh khoát tay, ý bảo Cố Trung thu kiếm, tò mò hỏi:
“Ngươi là ai? Vì sao muốn gặp Lục công chúa? Nếu ngươi không chịu xưng tên, Lục công chúa chưa chắc sẽ gặp ngươi.”
“Ta là Hàn Tuấn, ta muốn gặp Lục công chúa.” Hàn Tuấn hiểu biết tính tình Tiêu Mộ Tuyết, nếu không báo danh, nàng nhất định sẽ không gặp hắn.
Thì ra Hàn Tuấn hôm nay mới được thả, nghe được Tiêu Mộ Tuyết phải gả tim như bị dao cắt, sốt ruột muốn gặp Công Chúa. Vốn tính toán ngăn đón kiệu hôn nhưng nghĩ dạng hành vi không biết lượng sức kia tạo thành hậu quả chỉ có chịu chết, hắn cải biến chủ ý thành thừa dịp đêm tân hôn lẻn vào Hầu Phủ. Tuy thân thủ bất phàm nhưng hắn rốt cuộc không phải Thải Nguyệt đối thủ.
“Hàn Tuấn?”
Cố Vân Cảnh trầm tư. Mấy ngày hôm trước Đào Sách đã đơn giản nói qua tình sử Tiêu Mộ Tuyết, trong đó có nhắc tới vị tình nhân của Lục công chúa – Hàn Tuấn. Tiêu Mộ Tuyết là người lạnh nhạt, mang theo Hàn Tuấn bỏ trốn thuyết minh nàng rất yêu người nam nhân này. Nếu không bởi vì quyền thế phân tranh, bọn họ hẳn đã thành đôi bích nhân đi. Cố Vân Cảnh ở trong lòng cảm thán; đồng thời cũng hiếu kỳ người Tiêu Mộ Tuyết coi trọng là dạng gì. Nàng đi đến trước mặt Hàn Tuấn, tháo khăn che mặt, đối phương kiếm mi tinh mục, tuấn lãng bất phàm khuôn mặt hiển lộ.
Hàn Tuấn vì gặp Tiêu Mộ Tuyết không tiếc mạo hiểm xông vào Hầu Phủ xem như có dũng khí, Tiêu Mộ Tuyết đúng là không nhìn lầm.
“Ta đi thông báo công chúa.” Cố Vân Cảnh nói.
Quân tử sẽ giúp người toại nguyện, tuy tạm thời không thể thành toàn đôi uyên ương nhưng cho bọn họ gặp nhau vẫn là có thể làm được. Tiêu Mộ Tuyết nhìn thấy Hàn Tuấn hẳn sẽ vui đi.
Hôn phòng, đèn đuốc sáng trưng. Cố Vân Cảnh đẩy cửa chậm rãi mà vào.
“Công chúa điện hạ, thích khách bị bắt tên là Hàn Tuấn, hắn muốn gặp ngài.”
Vốn tưởng Tiêu Mộ Tuyết nghe được tin sẽ vui mừng mà Cố Vân Cảnh không ngờ là Tiêu Mộ Tuyết không những mất hứng, sắc mặt ngược lại càng thêm trầm trọng.
Đúng vậy, Tiêu Mộ Tuyết ghét hắn. Tuy Hàn Tuấn coi như chính nhân quân tử, cùng nguyên chủ yêu nhau cho tới nay không có hành vi vượt mức, nhưng không phải không có nắm tay hay ôm ấp. Là một người đồng tính, Tiêu Mộ Tuyết rất ghét tiếp xúc với đàn ông. Nàng hiện tại thuận tiện ghét luôn thân thể nguyên chủ.
“Không gặp!” Tiêu Mộ Tuyết ghét bỏ nói.
Không phải nói Tiêu Mộ Tuyết yêu Hàn Tuấn sâu đậm sao? Như thế nào bây giờ nghe đến tên giống như nhìn thấy kẻ thù? Cố Vân Cảnh hết hồn, kinh ngạc nhìn Tiêu Mộ Tuyết:
“Công chúa nói là không gặp?”