41. Đồng lòng
Màn đêm buông xuống, đám người Lữ Trọng tới Quân Tử Túy Lâu. Dư Lương biết tập tính Trương Trường Thanh cho nên tính thời gian rất chuẩn, khi bọn họ tới Trương Trường Thanh đang uống rượu. Là một người suy nghĩ chu toàn, Dư Lương không ra mặt để hỏi Trương Trường Thanh. Hành trình đến tửu lâu hôm nay, trừ hắn và Lữ Trọng còn có gã sai vặt Trữ Quốc Công Phủ. Đi vào tửu lâu, Dư Lương phân phó gã sai vặt ngồi với Trương Trường Thanh, còn mình và Lữ Trọng thì ngồi ở lầu hai. Trương Trường Thanh không có tiền, theo thường lệ gọi hai hồ rượu rẻ tiền uống cho đã ghiền. Gã sai vặt Hầu Phủ y theo lời Dư Lương, vô tình ngồi với Trương Trường Thanh, hào phóng mời hắn uống mấy hồ rượu ngon. Đối với tửu quỷ, người trên bàn rượu đều là bạn bè, có thể mời hắn uống rượu lại càng là bạn bè hơn. Qua lại một hồi, Trương Trường Thanh đem gã sai vặt Trữ Quốc Công Phủ trở thành bạn, vừa uống vừa chuyện trò vui vẻ. Trương Trường Thanh tửu lượng không cao, qua mấy bầu rượu đã có men say, gã sai vặt dễ dàng moi được tin từ miệng hắn. Tất nhiên gã sai vặt đưa câu hỏi rất uyển chuyển. Không có cụ thể hỏi Hộ Bộ khố binh tin tức, mà là hỏi Trương Trường Thanh chức nghiệp, và xoay xung quanh đề tài này biết được thời gian hắn đi nghỉ ngơi, nhân tiện tìm hiểu được cả thời gian Hộ Bộ khố binh đổi ca. Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Trương Trường Thanh không ngờ được mình tùy ý một phen lại cung cấp cho Lữ Trọng manh mối để trộm khố ngân. Đám người Lữ trọng thu được tin, rất nhanh rời khỏi Quân Tử Túy Lâu, và kế tiếp là chuẩn bị điêu khắc chìa khóa. Việc điêu khắc chìa khóa vốn tính cho hạ nhân Lữ Phủ đi làm, nhưng nghĩ đến giết người diệt khẩu, vạn nhất không làm tốt là rước lấy đại họa, cho nên Dư Lương quyết định tự mình đi luôn cho thỏa đáng. Dư Lương làm việc rõ ràng lưu loát, không dây dưa. Một lúc lâu sau, hắn đem chìa khóa đưa tới trước mặt Lữ Trọng.
“Dư huynh, ngươi thật là, nhanh như vậy đã lo liệu tốt.” Lữ Trọng cười to nói.
“Đúng rồi, người điêu khắc xử lý sạch sẽ sao?” Lữ Trọng hỏi tiếp.
“Yên tâm đi, hắn đã chết rồi. Tôi hành động cậu cứ việc yên tâm.”
Hai người như thế nào lẻn vào Hộ Bộ khố phòng phải bàn bạc một phen. Bởi vì được bố trí cẩn thận, Lữ Trọng dễ dàng lẻn vào khố phòng, lấy được một trăm vạn lượng ngân phiếu.
Ngày thứ ba, là kỳ hạn Khúc Phi Khanh ước định. Lữ Trọng cầm ngân phiếu đi vào Vạn Xuân Lâu. Khúc Phi Khanh đang nhàn nhã uống trà, xem ra đợi đã lâu.
“Lữ công tử, quả nhiên là người thủ tín!” Khúc Phi Khanh cười nói. Nụ cười phong tình vạn chủng, vô hại.
Kiến thức nữ nhân này thủ đoạn rồi, Lữ Trọng cảm thấy mình càng nhìn nàng càng nổi da gà, tay chân lạnh cả người. Hắn quay đầu đi chỗ khác, thảy ngân phiếu lên bàn, không kiên nhẫn nói:
“Đây là tiền ngươi muốn!”
Khúc Phi Khanh cầm ngân phiếu để vào tay áo, cười nói:
“Phi khanh quả nhiên không có xem nhẹ công tử năng lực.”
“Không cần nịnh nọt.” Lữ Trọng cắn răng nói, “Tiền ta đã cho ngươi. Chuyện của ta, hy vọng ngươi có thể làm được!”
“Đó là tự nhiên. Lữ công tử cứ việc yên tâm.” Khúc Phi Khanh cười.
Kỳ thật Lữ Trọng cũng không tin Khúc Phi Khanh, bất quá sau khi cẩn thận cân nhắc thấy, tại thời khắc này hắn và nàng xem như một thuyền. Hắn có nhược điểm trên tay nàng, đối phương cũng có nhược điểm trên tay hắn. Khúc Phi Khanh cầm quan ngân, có nghĩa là cũng không sạch sẽ. Nếu nữ nhân này dám phản bội hắn, hắn sẽ lập tức vạch trần, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
“Ngươi tốt nhất tuân thủ ước định, bằng không tất cả đừng nghĩ sống khá!” Lữ Trọng lạnh lùng nói.
Khúc Phi Khanh nói, vẫn là cười tươi như hoa:
“Lữ công tử, đang êm đẹp mà như thế nào nóng nảy như vậy, làm tiểu nữ thiếu chút nữa đã bị dọa. Ngài thả lỏng đi, Phi Khanh không phải người nói không giữ lời.”
Khúc Phi Khanh khổ tâm mưu hoa, mục đích chính là một trăm vạn lượng ngân phiếu này. Ngân phiếu lai lịch bất chính, nàng đương nhiên không hy vọng Lữ Trọng chọc việc này ra ngoài, bởi vì không có thứ gì trân quý hơn số ngân phiếu này cả.
“Như vậy tốt nhất!” Lữ Trọng nói rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Vong Ưu Cốc.
Cố Vân Cảnh đã hỏi rõ ràng về xuân tâm động, quyết định không tiếp tục ở trong cốc nữa. Vong Ưu Cốc mặc dù vân nhạc, nhưng hoàng thành còn có nhiều chuyện chờ nàng giải quyết.
Công chúa Phò mã từ biệt vợ chồng Thượng Quan Lan, mang theo tùy tùng quay về.
Vợ chồng Thượng Quan Lan tuy rằng luyến tiếc nhưng cũng biết lúc này không nên lưu lại ái đồ, dặn dò một phen và nhìn theo đám người Cố Vân Cảnh rời đi.
Thượng Quan Hề Nhược đối Cố Vân Cảnh tình căn thâm chủng, luyến tiếc Cố Vân Cảnh rời đi hơn bất kì ai, nhưng luyến tiếc thì thế nào, nàng không thể lưu lại người thương. Nàng vốn có thiên ngôn vạn ngữ mà ngại Tiêu Mộ Tuyết ở một bên, không tốt biểu lộ cõi lòng. Nội tâm của nàng giờ phút này là trăm mối ngổn ngang. Và thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu: bảo trọng, thuận buồm xuôi gió.
Mang nỗi buồn ly biệt, Thượng Quan Hề Nhược cố nén nước mắt, cho đến khi Cố Vân Cảnh vào xe rốt cục không nhịn được nữa mặc cho nước mắt chảy xuống. Mà nước mắt cũng không thể lưu lại xe ngựa đoạn tuyệt mà đi. Nhìn con gái thương tâm muốn chết, Vũ Thanh U lắc đầu thở dài, vỗ về vai nàng, ôn nhu nói:
“Hề nhược, ngoan, không khóc.”
“Mẹ.” Thượng Quan Hề Nhược nhào vào lòng Vũ Thanh U.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Vũ Thanh U từ ái an ủi.
Nhìn hai mẹ con, Thượng Quan Lan chỉ có thể lắc đầu thở dài, không nói gì.
Cố Vân Cảnh nhắm mắt dựa vào xe, mặt lộ vẻ phiền muộn. Nàng không ngủ, mà là đang suy nghĩ về Thượng Quan Hề Nhược. Cố Vân Cảnh dù có không thông chuyện tình cảm như thế nào cũng có thể cảm giác được lần này về cốc, tiểu sư muội có điều khác thường với nàng. Lúc ấy còn nhỏ, chỉ cảm thấy sư muội thân mật khăng khít là vì xem nàng là tỷ tỷ. Và Cố Vân Cảnh hiện tại đã lớn không thể khờ dại cho rằng như vậy nữa. Trong mắt Thượng Quan Hề Nhược, nàng rõ ràng nhìn thấy khác thường – nó bao hàm mê luyến, ái mộ, vui mừng… Cố Vân Cảnh trước kia đại khái sẽ đoán không ra tình cảm này, nhưng từ khi thích Tiêu Mộ Tuyết, nàng trở nên mẫn cảm, có thể cảm nhận được Thượng Quan Hề Nhược có tình cảm đặc thù dành cho mình. Cố Vân Cảnh hoảng hốt. Tình cảm dành cho Tiêu Mộ Tuyết đã đủ khiến nàng luống cuống, này ngàn vạn lần đừng thêm tiểu sư muội nữa a. Nàng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện: Tiểu sư muội, ngươi ngàn vạn lần đừng thích ta.
Tiêu Mộ Tuyết nghĩ Cố Vân Cảnh đang ngủ, sợ nàng lạnh, từ trong rương xe ngựa lấy ra áo choàng, khoác cho nàng. Cảm nhận trọng lượng của áo, Cố Vân Cảnh chậm rãi mở to mắt, bình tĩnh nhìn Tiêu Mộ Tuyết, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Điện hạ, ta không lạnh.”
Nhìn Phò mã rối rắm, Tiêu Mộ Tuyết hỏi:
“Khoác đi. Phò mã còn lo lắng vì Đào Sách sao?” Công chúa không biết lòng tư Cố Vân Cảnh, theo bản năng nghĩ Phò mã đang ưu phiền vì Đào Sách.
Cố Vân Cảnh trái lại muốn mở rộng cửa lòng, mà vấn đề này có thể mở rộng sao? Tiểu sư muội có tình cảm với mình, mình có tình cảm với Tiêu Mộ Tuyết, có thể dễ dàng nói rõ? Huống chi còn liên lụy đến thân phận bí mật của nàng. Trừ giấu diếm, còn có lựa chọn nào tốt không? Cố Vân Cảnh cúi mắt, thở dài nói:
“Uh. Ta rất lo cho Đào Sách. Tuy đã có manh mối, nhưng nếu muốn cứu hắn còn phải suy nghĩ cặn kẽ. Địch nhân sau lưng chúng ta không chỉ có Lữ Trọng, mà còn có Hoàng Phủ Vân.”
Tiêu Mộ Tuyết cũng biết vấn đề lần này ác liệt hơn lần trước, trầm tư một lát, nàng nói:
“Mặc kệ gian nan cỡ nào, chỉ cần chúng ta cùng nghĩ cách là có thể giải quyết. Có đôi khi, cục diện càng hiểm trở càng có thể khảo nghiệm nghị lực và quyết tâm của con người.”
Lời Công chúa nói đúng là liều thuốc an thần cho Cố Vân Cảnh, nghe xong trong lòng trấn an rất nhiều, hiểu ý cười:
“Đồng tâm hiệp lực, đồng hội đồng thuyền.”
“Đừng quá lo lắng. Chuyện nên tới luôn không tránh khỏi. Đường sá còn xa xôi, Phò mã hãy ngủ đi.” Đường về hoàng đô còn xa, Tiêu Mộ Tuyết lo lắng thân mình Cố Vân Cảnh, dặn dò, “Thuốc mẫu hậu gửi cho, Phò mã nhớ dùng.”
“Ừ, Công chúa nếu không đề cập, ta thiếu chút nữa quên.” Cố Vân Cảnh vỗ đầu, từ trong ngực lấy ra bình nhỏ, vuốt ve miệng bình, “Nó thật sự có hiệu quả.”
Phò mã như một đứa trẻ, thuận theo nói:
“Ta đây dùng ngay.”
Đại khái là muốn ở trước mặt Tiêu Mộ Tuyết biểu hiện một mặt nhu thuận, Cố Vân Cảnh ngẩng đầu, ực viên thuốc mà uống, song bởi vì làm quá nhanh mà bị sặc và ho khan.
Tiêu Mộ Tuyết vỗ vai Cố Vân Cảnh, ôn nhu nói:
“Phò mã, ổn không?”
Cố Vân Cảnh gật đầu, gãi đầu, ngại ngùng nói:
“Khiến Công chúa chê cười.”