Khanh Khanh Của Tôi

Chương 37



Lúc mới quen Hoắc Vân Thâm, Ngôn Khanh không ít lần phàn nàn rằng anh vừa cực đoan lại còn biếи ŧɦái, không giống người bình thường.

Về sau Vân Lăng đến “châm lửa”, nói một đống sự tích Hoắc Vân Thâm làm thế nào để tàn sát nhà họ Hoắc và nhà họ Vân, chứng minh sự điên cuồng của anh. Giờ lại nhảy ra Tô Lê, nội dung còn kinh khủng hơn.

Ngôn Khanh nhớ tới các lời đồn đãi bên ngoài, những lời đánh giá về Hoắc Vân Thâm, từng cái từng cái miêu tả anh máu lạnh điên cuồng như thế nào.

Có lẽ cả thế giới đều coi anh thành kẻ điên, nhưng mãi cho đến vừa nãy cô mới phát hiện ra, cô không chịu nổi điều này.

Không phải cô vô tâm không đầu óc, mà sớm sớm chiều chiều ở chung, rốt cuộc Hoắc Vân Thâm tốt bao nhiêu, cô là người rõ nhất.

Ai cũng không thể chửi bới Hoắc tổng ở trước mặt cô. Đối với Tô Lê, người vừa phun ra những từ ngữ tiêu cực, cô đã sớm quên thần tượng hay không thần tượng gì nữa rồi, trong lòng tức giận không nhẹ, chỉ thấy chán ghét.

Hoắc Vân Thâm ôm cô, đầu ngón tay nhanh chóng hãm sâu vào xương cốt cô.

Ngôn Khanh hơi đau, cô ngẩng mặt lên, liền bắt gặp con người đen láy như muốn nuốt cô vào bụng.

Có phải anh cho rằng… cô sẽ nghe lời khuyên bảo của Tô Lê, sau đó sợ anh, lảng tránh anh, đưa mối quan hệ với anh trở lại thời điểm đóng băng?

Thật là lo lắng quá nhiều. Trước mặt người ngoài, cô bảo vệ chồng mình còn không kịp, cũng sẽ không tin những chuyện viển vông.

Ngôn Khanh nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng nói: “Thâm Thâm, anh nắm chặt em đau.”

Hai tay Hoắc Vân Thâm run rẩy một chút, hơi buông lỏng, anh đổi tay ôm chặt lấy cô, không hề kéo rộng khoảng cách.

Ngôn Khanh thoải mái, dựa vào trên người anh, nghiêng đầu cong đôi môi đỏ mọng nhìn Tô Lê: “Không ai cưỡng ép tôi, là do chính tôi tự nguyện. Hoắc tổng tốt như thế, những người bên ngoài hơn phân nửa đều bị mù mắt. Thầy Tô, cảm ơn ý tốt của anh, tôi rất cảm kích.”

Tô Lê nhìn một loạt phản ứng của cô, không thể tin nổi: “Em cũng điên rồi sao?! Anh nói những cái đó với em, không có một câu nói dối!”

Ngôn Khanh cảm giác được lồng ngực Hoắc tổng chấn động, không muốn anh tiếp tục tức giận nữa, cướp lời: “Vậy thì sao? Với tôi mà nói, mỗi chuyện anh ấy làm đều có lý do riêng.”

“Anh ta làm người trong nhà bị thương ngay từ khi còn nhỏ, em có thể chắc chắn rằng anh không phải là bị dẫn dắt hay hãm hại sao?”

“Anh ấy bị đuổi ra khỏi nhà, bị bỏ mặc ở bên ngoài rồi hứng chịu tin đồn nhảm nhí, thử hỏi có ai quan tâm anh ấy không?”

“Theo đuổi người mình thích, để ý mỗi một hành động của cô ấy, đề phòng tình địch, anh ấy làm gì sai?”

“Còn cả anh trai gì đó nữa, gì mà đối tượng liên hôn, rồi là chạy đến trường học, anh có dám cam đoan anh ta không có ác ý? Nếu anh ta ôm mục đích làm tổn thương, vậy Hoắc Vân Thâm bảo vệ người mình yêu, ăn miếng trả miếng mà trả thù anh ta, tôi cảm thấy hẳn là nên vỗ tay.”

Qua mỗi một câu nói của Ngôn Khanh, Hoắc Vân Thâm càng ôm cô chặt hơn, sắc mặt Tô Lê cũng càng thêm khó nhìn.

Cô thật sự vỗ tay, cười ngoan ngoãn vô hại: “Quan trọng nhất là, cho dù những điều trên được thực hiện dựa trên tiền đề là anh ấy bị bệnh, vậy cũng chẳng sao, anh ấy điên nữa tôi cũng vui, không chấp nhận bất kỳ lý do ly gián nào.”

Tô Lê không thể hiểu nổi mà trừng mắt nhìn Ngôn Khanh.

Anh ta đã tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của cô, tuy biết cô sẽ không dễ dàng chấp nhận mình như vậy, tình yêu thầm kín bao nhiêu năm còn phải nỗ lực hơn nữa mới có thể trở thành sự thật, nhưng anh ta hoàn toàn không dự đoán được, cô lại bênh vực Hoắc Vân Thâm đến vậy.

Cho tới nay anh ta vẫn nghĩ là

cường thủ đoạt hào

[1], hoá ra là đôi bên tình nguyện?!

[1] Cường thủ đoạt hào: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.

Biểu cảm của Tô Lê dần dần thay đổi. Đây không phải Vân Khanh thanh thuần mềm mại trong lòng anh ta. Vân Khanh hoàn mĩ như vậy sao có thể tự nguyện rơi vào vũng bùn này.

Ngôn Khanh nói một hơi trôi chảy, dường như những lời này đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng cô, cô nhăn mày: “Thầy Tô, tạm biệt không tiễn, về sau anh cũng đừng nên làm những chuyện khiến tôi khó xử nữa được chứ?”

Hoắc Vân Thâm ấn đầu cô vào trong ngực, không cho cô nhìn Tô Lê nhiều thêm, giọng nói trầm xuống, không che giấu được sự uy hiếp: “Nghe hiểu không? Giờ thì cút, tao có thể giữ cho mày một đường sống.”

Tô Lê không nói nên lời, cũng không thắng nổi kiêng kị trong lòng, cơ bắp hai bên má căng chặt, ấn mũ đẩy cửa ra ngoài.

Anh ta quay về phòng, trong lòng không yên, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ lo lắng.

Di động đang tắt để trong túi bỗng sáng lên, liên tục có tin nhắn đến, anh ta bấm vào thì thấy là người đã sớm chia tay, Vân Lăng.

“Lê ca, làm ơn nói cho em số phòng của cô ấy đi.”

“Bình thường cô ấy đều ở cùng ekip chương trình, em căn bản không có cơ hội tiếp xúc, thật vất vả mới có được lần này, em rất muốn gặp cô ấy, nói với cô ấy lời xin lỗi, cũng muốn tâm sự với cô ấy nhiều chuyện trước kia, khuyên cô ấy đừng quá tiếp cận Hoắc Vân Thâm.”

“Cho dù cô ấy có phải Vân Khanh hay không, lớn lên giống nhau như thế, chắc chắn anh cũng thích mà? Chúng ta chia tay vẫn là bạn bè, cũng coi như em đang giúp anh.”

“Lần trước em nhất thời bị quỷ ám, lần này chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô ấy.”

Ngón tay Tô Lê tạm dừng một lát.

Trước kia anh ta nhìn trúng mặt Vân Lăng, coi cô ta thành thế thân, bí mật kết giao, cũng không nghiêm túc. Từ khi cô ta phạm sai lầm trong chương trình, bị cả giới

phong sát

[2], xuống dốc không phanh, lại thêm sự xuất hiện của Ngôn Khanh, anh ta liền thuận lý thành chương mà chia tay. Cũng may Vân Lăng ốc còn không mang nổi mình ốc, không dây dưa với anh ta.

[2] Phong sát (封杀): là một cơ quan tổ chức hay một cá nhân nào đó dùng quyền lực của mình để phong bế nghệ sĩ, không cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, ngăn chặn tài nguyên đến với nghệ sĩ.

Nhưng từ khi anh ta lấy thân phận huấn luyện viên dẫn đội tham gia lễ trao giải, Vân Lăng liên tiếp tìm anh ta, hy vọng anh ta cung cấp số phòng của Ngôn Khanh, để cô ta đến xin lỗi.

Tô Lê hơi do dự, song vẫn gửi con số qua cho cô ta.

Tại không gian cầu thang, Ngôn Khanh vẫn đang ghé vào lồng ngực nóng rực của Hoắc Vân Thâm, lỗ tai nghe tiếng tim anh đập mãnh liệt, khí thế gà chọi ỉu xìu, hai má từ từ đỏ bừng lên, thiêu đến nóng cháy.

Một mình đối mặt với anh, cô liền không có tí khí thế nào.

Cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy thật lâu, Ngôn Khanh cũng chưa giãy giụa, bản năng cô cảm thấy Hoắc tổng cần cô an ủi.

Mãi cho đến khi giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Người đàn ông của em?”

Ngôn Khanh cảm thấy xấu hổ, miệng rất cứng: “Không phải vốn dĩ anh là chồng hợp pháp của em hay sao, nói người đàn ông cũng không quá đáng.”

Anh tiếp tục cắn chữ: “Sao anh điên em cũng vui?”

Ngôn Khanh thở phì phò, cảm thấy độ xấu hổ liên tục tăng cao: “Bọn họ đều nói bậy, anh rất ổn, nào có điên, bôi đen như thế, em đương nhiên phải bênh vực anh vô điều kiện, không thể để cho người khác bắt nạt anh.”

Hoắc Vân Thâm cúi đầu, môi khẽ cọ lên thái dương cô, thuận thế đến bên tai, lưu luyến trên vành tai mềm mại của cô, hai bên cọ xát tạo ra một dòng điện vô hình, kíƈɦ ŧɦíƈɦ giác quan nhau.

Ngôn Khanh nhắm mắt, có tí run rẩy, tay yếu ớt đẩy anh ra.

Hoắc Vân Thâm rũ mắt, khàn khàn nói: “Anh ta không lừa em, mỗi chuyện đều là thật.”

Cô sửng sốt.

Tầm mắt anh hạ xuống, vuốt ve phần gáy cô: “Đừng sợ anh.”

Câu trả lời của Ngôn Khanh đã tới bên môi, ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa, nghe rất rõ ràng, theo tiếng chuông hẳn là căn phòng cách đó không xa.

Không phải là cô chứ…

Quả nhiên ngay sau đó, đổi thành tiếng đập cửa bồm bộp, Âu Dương hét: “Khanh Bảo! Liên hoan sắp bắt đầu rồi, cậu thay quần áo chưa?”

Lúc này Ngôn Khanh mới giật mình nhận ra rằng thời gian đã qua lâu lắm rồi, đã đến giờ liên hoan, nếu lát nữa mà không tìm thấy cô, không chừng sẽ bị phát hiện ở chỗ này.

Cô vội thoát khỏi lồng ngực Hoắc Vân Thâm, nhỏ giọng nói: “Cả đội muốn cùng nhau ăn bữa cơm, chắc cũng không lâu lắm, chờ kết thúc… chúng ta lại nói, anh đang ở đâu?”

“Trên phòng em,” Hoắc Vân Thâm nhìn cô chăm chú, “… về sớm một chút, đêm nay là đêm Bình An.”

Đêm Bình An, là ngày lễ. Mặc dù đã sớm nhận được quà của hươu con, nhưng anh vẫn muốn cùng cô trải qua ngày này.

Ngôn Khanh khẽ cắn môi: “Biết rồi.”

Cô mang sẵn đồ ngụy trang, vừa muốn đi, Hoắc Vân Thâm đã từ sau lưng đưa cho cô một cái di động: “Sao lại tắt máy, có phải hỏng rồi không. Anh mang một cái mới cho em, số 1 đặt làm liên lạc nhanh, là anh. Chờ điện thoại của em.”

Nhắc tới chuyện này, Ngôn Khanh mới nhớ đến fan cuồng đầu sỏ gây tội kia. Muốn oán giận với anh đôi câu, nhưng Âu Dương ngoài đó vẫn còn đang gõ cửa, cô không dám trì hoãn thêm, đành phải tạm thời từ bỏ, lặng lẽ đi ra ngoài.

Cô vòng qua góc tường, giả vờ bình tĩnh, vỗ vai Âu Dương: “Tớ… ra ngoài đi dạo một vòng, nghe thấy giọng cậu nên vội về.”

Âu Dương giật mình: “Tớ nghe thấy động tĩnh mơ hồ trong phòng, còn nghĩ là cậu ở trong đó, mới không ngừng gõ, hoá ra là ảo giác.”

Cô ấy bừng tỉnh đại ngộ, tặc lưỡi khẽ hỏi: “Có phải Hoắc tổng đến không?”

“Cậu thành tinh hả —” Ngôn Khanh bị nói trúng, dở khóc dở cười đẩy cô ấy ra, “Cậu đến nhà ăn trước đi, tớ còn chưa sửa soạn xong, tớ thay quần áo rồi qua đó ngay.”

Dỗ Âu Dương đi xong, Ngôn Khanh quẹt thẻ vào phòng. Khách sạn này có bật nhạc nhẹ, khi cửa phòng mở sẽ đồng thời vang lên, trừ khi tự mình tắt đi.

Cô dựa lưng vào cửa, trong tai còn lặp lại câu nói “Đừng sợ anh” của Hoắc Vân Thâm, ngực cô mặn mặn chát chát, co rút không thể tả.

Cho dù anh thật sự làm những điều đó, cô cũng tuyệt đối không bài xích, mà là đau lòng phát ra từ trong xương cốt.

Vì sao lại đau lòng, cô thậm chí còn không rõ chân tướng đằng sau những sự kiện đáng sợ đó.

Ngôn Khanh vỗ trán, không có nhiều thời gian cân nhắc, hít một hơi, kéo cái vali lớn ở cuối giường ra, vùi đầu tìm quần áo, thuận tiện để túi mỹ phẩm lên bàn trang điểm.

Nhạc nhẹ vẫn còn đang phát, không tính là ồn ào, nên Ngôn Khanh cũng không tắt, hai tay bận rộn, trong đầu tất cả đều là Hoắc Vân Thâm.

Trong các âm thanh hỗn tạp, cô hoàn toàn không nhận thấy cánh cửa phòng tắm đang lặng lẽ di chuyển.

Một bàn tay đàn ông thô ráp thông qua khe hở đẩy cửa ra, áp sát vào tường rồi lẻn vào phòng.

Giữa cửa và khu vực trong phòng có góc lệch, nếu không phải cố ý nhìn sang đó, thì bình thường khi ở trong sẽ không thấy được tình cảnh ngoài sảnh.

Người đàn ông ngửi được mùi hương ngọt ngào độc đáo của cô gái nhỏ, hưng phấn nín thở ngồi xổm xuống. Ở bên trong cánh cửa lớn, anh ta đặc biệt gắn thêm ba loại khoá chốt có kiểu dáng khác nhau.

Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ, trên khuôn mặt ngăm đen của người đàn ông lộ ra nụ cười tươi, chậm rãi nghiêng người về phía phát ra hương thơm, nấp vào góc tường, chỉ để lộ một con mắt, dò xét người con gái cách không quá 5 mét.

Cô ngồi đưa lưng về phía anh ta, cởϊ áσ ngoài, chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, có thể mơ hồ nhìn thấy xương bướm có hình dáng đẹp đẽ, mái tóc buộc thành đuôi ngựa cao, lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, so với trên sân khấu còn đẹp hơn rất nhiều.

Người đàn ông nuốt nước miếng, móc một cái khăn ướt đã chuẩn bị từ sớm, tay run run.

Ngôn Khanh đang ngồi trước bàn trang điểm chỉnh trang lại mắt, khi chiếc cọ nhỏ quét qua quét lại, dư quang cô thoáng lướt qua bên cạnh cái gương lớn, trái tim chợt giật thót một cái, cảm giác sợ hãi nháy mắt bao phủ.

Có bóng người?!

Cơ thể cô đột nhiên lạnh lẽo, những thước phim kinh dị lần lượt xuất hiện, sợ tới mức cuống quít sờ vào di động.

Ngay tại khoảnh khắc cô cúi đầu mở khoá, đèn trần đột nhiên phụt tắt, cắt đứt toàn bộ nguồn điện trong căn phòng. Đã 10 giờ tối, màn đêm dày đặc, đột ngột mất đi nguồn sáng, cái gì cũng không nhìn thấy.

Ngôn Khanh kêu sợ hãi hét lên, vội vàng đứng dậy, chỉ cảm thấy trong bóng tối có một thân thể nóng hầm hập nhanh chóng lao về phía cô, khăn lông ướŧ áŧ kề sát vào mặt cô.

Tại thời khắc ấy cô phản ứng cực nhanh, liều mạng ngăn cản, lập tức hất tung thứ gì đó có khả năng khiến cô choáng váng.

Ngôn Khanh nắm chặt lấy di động, vơ vét lung tung hết tất cả chai lọ, dùng hết sức ném về phía đó. Trong lúc đối phương chưa kịp phòng ngừa, cô tránh bóng người mờ ảo, lảo đảo chạy ra phía cửa, giọng nói cũng thay đổi, hét lên: “Cứu mạng! Trong phòng tôi có người!”

Không phải ma mà là người sống sờ sờ!

Cô nắm lấy tay cầm, dùng sức ấn xuống, nhưng không thấy nhúc nhích tí nào. Cửa vào cách xa cửa sổ, trong bóng tối, cô nhất thời không tìm thấy cái gì để phá cửa, sợ hãi đập cửa cầu cứu, khẩn cầu có người nghe được.

Gần như cả tầng đều là người của 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, mọi người đã xuống nhà ăn dưới tầng tập hợp, ngoài cô, không có ai ở đây!

Bóng người phía sau lại lần nữa đuổi theo, giọng nói khàn khàn: “Khanh Bảo, em đừng trốn, anh sẽ không hại em, anh thích em mà.”

Ngôn Khanh như thể bị giội một chậu nước đá, lạnh đến phát run.

Giọng nói này…

Là fan cuồng không ngừng quấy rầy cô trong điện thoại!

Cô nhớ tới việc “Lẻn vào nhà” mà Âu Dương nói, nhớ tới câu nói vô ý lúc nãy của Âu Dương “Có động tĩnh mơ hồ trong phòng”, toàn thân cô sởn tóc gáy, nỗi sợ hãi khiến cô muốn phát điên.

Người này đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, không biết tìm được số phòng của cô từ con đường nào, lấy thẻ phòng, trốn vào trong lúc cô không có ở đây, đặt chốt khoá cửa, cúp điện, sao cô có thể chạy!

Nước mắt Ngôn Khanh không chịu khống chế mà trào ra, cô ép bản thân bình tĩnh lại, xoay người dán lưng vào cửa, ngón tay lạnh băng ấn di động, run giọng nói: “Anh có biết anh đang phạm pháp không! Tôi báo cảnh sát thì anh xong rồi! Bây giờ anh tranh thủ thu tay lại, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”

Người đàn ông tới gần, ngón tay nhỏ bé sờ mặt cô, hô hấp thô nặng: “Khanh Bảo, anh thích em có gì sai? Vì em mà phạm tội là vinh quang của anh! Trên màn hình em đẹp như vậy, anh đương nhiên muốn sờ người thật, chờ em nổi tiếng, anh càng không tìm được cơ hội đến gần em. Anh là fan trung thành nhất của em, mỗi tối không có em, anh đều không ngủ được —”

Anh ta thô bạo ôm cô: “Anh không muốn tổn thương em, dùng khăn lông, là muốn làm em yên tĩnh lại, để anh nhìn thật kỹ vợ của anh —”

Ngôn Khanh cắt nát đầu lưỡi, đầu ngón tay run rẩy mở khoá di động sau lưng phát ra một tiếng “đinh”.

Người đàn ông nghe được, nóng nẩy muốn giật phắt lấy, Ngôn Khanh giành giật từng giây mở bàn phím, liều mạng đè lên con số 1. Điện thoại đã bấm gọi thành công, còn chưa có nửa tiếng vang lên đã được kết nối.

Giọng Hoắc Vân Thâm truyền đến: “Vợ.”

Người đàn ông muốn cúp máy, từ mũi phát ra tiếng thở gấp gáp. Hoắc Vân Thâm chợt nghiêm nghị, ngay sau đó vang lên tiếng thứ gì đó rơi xuống đất chói tai cùng với tiếng bước chân gấp gáp của anh: “Ở đâu!”

Ngôn Khanh như tìm được nơi thuộc về, nước mắt lập tức rơi như mưa: “Phòng —”

Không đợi cô nói xong, người đàn ông đã thành công ném văng di động thành từng mảnh, tức giận nói: “Em không nhận điện thoại của anh, lại nhận của người khác! Anh gọi em là vợ em cũng chán ghét, người khác gọi thì lại được! Em có biết cách làm thần tượng không! Thần tượng nhất định phải công bằng! Không có quyền riêng tư! Em thuộc về mỗi fan hâm mộ, đương nhiên bao gồm cả anh! Anh thích em hơn bất cứ ai!”

Ngôn Khanh dâng lên hy vọng, cô biết Hoắc Vân Thâm sẽ đến. Cô cắn răng đá vào chân người đàn ông, chạy vào phòng nhặt tất cả những thứ có thể dùng để đánh anh ta.

Thần kinh Hoắc Vân Thâm bị giằng xé đến cực hạn, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa phòng Ngôn Khanh. Nhận được tin báo, quản lý khách sạn cũng sợ hãi chạy từ dưới tầng lên, cầm lấy thẻ chính để quẹt, cửa phòng loé lên đèn xanh chứng tỏ đã mở khoá, nhưng lại không đẩy vào được: “Xong rồi, bên trong đặt khoá chốt!”

Cách một cánh cửa, tiếng sợ hãi kêu cứu của cô gái lọt rõ vào tai.

Hốc mắt Hoắc Vân Thâm ứa máu, gân xanh trên hai cánh tay nổi lên dữ tợn, anh hung hăng đá vào ván cửa, cánh cửa lại vững chắc dị thường, sức người không thể lay động.

“Khanh Khanh!”

Anh khàn giọng gào thét tên cô.

Ngôn Khanh lại không phát ra tiếng trả lời.

Mặt quản lý khách sạn không còn chút máu: “Chúng tôi không thể mở cửa, phải mất khoảng mười lăm phút cảnh sát mới đến được, gọi công nhân đến cũng phải chờ! Nhưng tình huống bên trong…”

Đáy mắt Hoắc Vân Thâm điên cuồng đỏ sẫm: “Có dây thừng không!”

“Dây thừng…” Quản lý bị anh dọa ngốc, run rẩy hỏi, “Dây thừng có ích gì?”

Trong miệng Hoắc Vân Thâm tràn ra mùi sắt tanh: “Từ cửa sổ tầng 17 đi xuống!”

Khách sạn không có ban công, cửa sổ giữa các tầng cách nhau khá xa, không có thứ gì có thể mượn lực ở giữa.

Nhưng nếu thả từ trên tầng xuống, có thể nhanh chóng đến được cửa sổ phòng Ngôn Khanh. Vì là mùa đông, cửa sổ đã được khoá lại từ bên trong, theo lý thuyết phải phá kính mới vào được. Đây là biện pháp duy nhất trước mắt có thể nghĩ đến, nhanh hơn cảnh sát và công nhân.

Quản lý toát mồ hôi.

Đây là tầng mười bảy đấy!

Bọn họ không có công cụ chuyên nghiệp, bình thường lau kính cũng thuê người làm, dù phòng hộ tốt cũng nơm nớp lo sợ, tình huống kiểu này sao có thể thực hiện?!

Hoắc Vân Thâm gầm lên: “Nhanh lên!”

Quản lý điên rồi, thậm chí còn nghi ngờ nếu không hợp tác sẽ bị anh gϊếŧ ngay tại chỗ. Anh ta biết thân phận của vị này không đơn giản, tuyệt đối không phải là người mà anh ta có thể chọc vào, nhưng một khi sự cố xảy ra chính là cái chết!

Anh ta bị sự hung dữ của Hoắc Vân Thâm làm cho khiếp sợ, giậm chân gọi điện thoại: “Có một cửa hàng ngoài trời ở tầng 10 đang mở, mua dây leo núi loại bền nhất đi! Lập tức! Xảy ra chuyện rồi!”

Hoắc Vân Thâm đấm một quyền vào cửa, giọng nói vỡ vụn: “Chờ anh!”

Không đến năm phút, cửa sổ phòng 17 mở rộng, gió lạnh tràn vào. Hoắc Vân Thâm cột một đầu dây thừng vào trụ La Mã trong phòng, một đầu khác buộc ở bên hông, cầm lấy cuốc leo núi, không chút do dự nhảy lên bệ cửa sổ.

Người trong phòng không khỏi hoảng sợ, nhưng dưới tầm mắt mang theo mùi máu tanh đó, không ai dám lên tiếng, càng đừng nói đến chuyện bước lên thay thế.

Bất cứ điều gì, cũng không quan trọng bằng mạng sống của mình.

Người đàn ông trước mắt dường như có thân phận rất nổi bật, sao lại điên thành như vậy!

Một giây Hoắc Vân Thâm cũng không chờ nổi, nắm chặt dây thừng, cơ thể đặt ngoài cửa sổ.

Gió đêm tuỳ ý xuyên qua thân thể anh, anh quyết đoát nhảy xuống, đạp lên vách tường phẳng phiu ở bên ngoài, cả người treo giữa không trung, từng bước đi xuống phía dưới.

Khi đế giày anh sắp chạm vào mép cửa sổ tầng 16, chân anh bỗng trượt một cái, dây thừng đột nhiên chấn động.

Cả phòng đầy những tiếng la hét sợ hãi tê tâm phế liệt.

Hoắc Vân Thâm ổn định lại, lòng bàn tay mài vào dây thừng ứa máu, nhưng anh vẫn không ngừng, dẫm lên cửa sổ tầng 16 trong gió đêm, nắm lấy tay cầm bên ngoài.

Tất cả sự bình tĩnh mà anh cố gắng duy trì như vỡ oà vào lúc anh chứng kiến cảnh tượng bên trong cửa sổ.

Trong phòng là một mảnh hỗn độn, bị hủy hoại không còn dáng vẻ gì, Ngôn Khanh dùng hết tất cả biện pháp có thể, cuối cùng vẫn bị người đàn ông khống chế được, anh ta bóp lấy cổ cô, ấn cô ở trên giường.

Đôi mắt cô khóc sưng vù, tuyệt vọng nhìn cửa sổ.

Lý trí Hoắc Vân Thâm tại một khắc này bị phá hủy hầu như không còn, anh giơ cuốc lên, điên cuồng đập vào cửa kính, giống như một cỗ máy không có ý thức, tản ra sức mạnh khiến người ta sợ hãi, muốn đập tan mọi thứ anh nhìn thấy.

Cửa kính không chịu được công kích kịch liệt liên tục, rất nhanh đã xuất hiện vết nứt, theo tiếng vỡ vụn vang lớn, đổ đầy vào người Hoắc Vân Thâm.

Anh không hề để ý, xuyên qua lỗ hổng, anh trực tiếp dùng tay bẻ ra, máu chảy đầm đìa vào trong phòng, anh giật dây thừng.

Trước sau mất không đến mười mấy giây, người đàn ông bên mép giường bị doạ sợ, anh ta buông Ngôn Khanh ra, loạng choạng muốn chạy ra ngoài. Một bàn tay bị mảnh thuỷ tinh đâm thủng liều mạng giơ lên nắm lấy tóc anh ta rồi kéo về sau, năm ngón tay mang theo hơi lạnh thấu xương, bóp nghẹt lấy cổ họng run rẩy của anh ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.