Khánh Dư Niên

Quyển 2 - Chương 51: Phạm Nhàn hành động



– Vì sao ta phải xuất thủ?

Ngũ Trúc kỳ thực rất ít dùng loại câu hỏi vặn lại như thế này, mà sau khi Phạm Nhàn rời khỏi Đạm Châu tới kinh đô, hắn dường như so với hồi ở Đạm Châu ngày càng trở nên thần bí hơn, đúng là không hề gặp mặt Phạm Nhàn một lần.

Phạm Nhàn trong lòng buồn bã, thầm nghĩ đối phương cũng đúng, đối phương là người nhìn mình lớn lên, nhưng cũng không thể yêu cầu hắn làm bất cứ cái gì, trên thế giới này, chỉ có chuyện mình mắc nợ Ngũ Trúc thúc mà thôi.

Ngũ Trúc không thấy hắn nói gì, thân thể hơi dịch chuyện, nhàn nhạt nói rằng:

– Ta đã nói trước đây với ngươi, ta dạy ngươi rất nhiều năm, Phí Giới cũng dạy ngươi, nếu như ngươi còn không thể xử lý được những chuyện nhỏ này…đó chính là vấn đề của ngươi, không phải là vấn đề của chúng ta.

– Sau này ta mới biết đại hán đó dĩ nhiên lại là một cao thủ bát phẩm, thúc trước đây đã nói qua, thực lực của ta chỉ là thất phẩm, cũng có thể là tam phẩm, dù thế nào cũng không phải là đối thủ của đại hán đó.

Phạm Nhàn cười khổ nói rằng:

– Thúc nói đây là vấn đề của ta, lẽ nào thúc không thèm để ý tới khi ta bị người khác giết chết.

– Ngươi chết rồi sao?

Ngũ Trúc hỏi một câu mà đáp án cực kỳ rõ ràng, lần hỏi vặn lại hiếm có thứ hai.

Phạm Nhàn nhìn miếng vải đen trên mặt hắn, hít một ngụm lương khí:

– Thúc lúc đó vẫn bên cạnh ta sao?

– Đúng.

– Vây sao thúc không ra tay?

Phạm Nhàn đè thấp thanh âm, phẫn nộ hô:

– Ba hộ vệ đã chết! Đằng Tử Kinh cũng bị thương!

– Ta chưa bao giờ quan tâm tới sống chết của người khác ngoại trừ ngươi ra.

Ngũ Trúc nói có vẻ rất lạnh nhạt vô tình:

– Người bên cạnh ngươi đều bởi vì ngươi mà tập trung lại, nếu như ngươi muốn điều khiển cuộc sống của bọn họ, nhất định ngươi phải bảo hộ được cuộc sống của họ, cho nên sống chết của những hộ vệ này đều là trách nhiệm của ngươi, không phải là trách nhiệm của ta.

Phạm Nhàn lần thứ hai trầm mặc, trong lòng biết rõ Ngũ Trúc thúc nói rất đúng.

– Ta không thể giúp ngươi nhiều được.

Ngũ Trúc lạnh lùng nói rằng:

– Trên vách núi đá ở Đạm Châu ta đã nói qua, ở trong kinh đô nếu như ta ở bên cạnh ngươi sẽ mang lại cho ngươi nhiều phiền phức, đó là những phiền phức ngươi tuyệt đối không muốn đối mặt.

Phạm Nhàn cười khổ nhớ lại lần đối thoại năm mười hai tuổi kia, lúc đó bản thân hắn đùa nói: “Ta sẽ bảo vệ thúc.” Nhưng chung quy đây chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.

– Cho nên ngươi nhớ cho kỹ, ở trong kinh đô, ta vĩnh viễn sẽ không lộ diện mà ở bên cạnh ngươi, trừ phi ngươi sắp chết hoặc là..ngươi đã chết.

Ngũ Trúc tiếp tục nói.

Phạm Nhàn không rõ Ngũ Trúc thúc là tuyệt thế cường giả như vậy, còn sợ cái gì vậy, nhưng nghe những lời nói như đinh đóng cột này, không hề có chút thương lượng, hắn có chút buồn bã gật đầu.

– Có người tới.

Ngũ Trúc nói nhanh ba chữ rồi tức tốc rời đi, sau đó lại biến mất trong bóng tối.

Người tới là khách, cũng là khách nhân mà Phạm Nhàn không muốn gặp nhất. Tĩnh Vương thế tử Lý Hoằng Thành vẻ mặt âm trầm đi tới, không chút khách khí ngồi xuống bên giường Phạm Nhàn, nhỏ giọng gầm rú nói:

– Tin tức hôm nay đã biết chưa? Bắc Tề phái đặc phái viên tới không thừa nhận chuyện này, học sinh Thái Học kích động tới mức suýt nữa đập bể Hồng Lư tự.

Hồng Lư Tự là cơ quan ngoại giao của Khánh quốc, chuyện môn phụ trách tiếp đón công văn tiền bạc của Bắc Tề, Đông Di, và các nước tiểu chư hầu tiến cống. Ngoài ra còn có các công việc liên quan nữa. Vừa nghe nói Hồng Lư Tự suýt bị đập tan, Phạm Nhàn cười khổ nói:

– Mọi người mấy năm nay cũng thực sự quá nhiệt huyết đi, nhưng mà…Bắc Tề tất nhiên sẽ không nhận. Không phải nếu như tình báo Khách quốc đã xác nhận, địch quốc có thể phái sát thủ tới kinh đô tùy ý ám sát, chỉ sợ giữa hai quốc gia đã náo loạn liên tục rồi.

Lý Hoằng Thành cười khổ nói:

– Đã bắt đầu náo loạn rồi, bệ hạ đã phát chiếu chỉ, đặc phái viên Bắc Tề ở trong kinh bị đuổi ra khỏi thành, ngay cả hành lý cũng ném ra ngoài.

Phạm Nhàn cười nhạo nói:

– Đối phó với địch nhân bên ngoài, thật là nhanh nhỉ.

Nghe lời nói của hắn có ý tứ khác, Lý Hoằng Thành nhíu mày nói:

– Mấy ngày nay vẫn tới thăm ngươi, ngươi thương thế chưa được tốt, cho nên cũng không tiện nói chuyện.

Phạm Nhàn thở dài nói:

– Cũng không biết là mắc nợ gì, được mời đi ăn, không ngờ lại bị người ám sát. Ta nhập kinh cũng chỉ quen với ngài, ngài đường đường là thế tử, từ trước tới nay đều ăn nói thẳng thắn, sao hôm nay lại ấp a ấp úng thế.

Lý Hoằng Thành có chút tự trách nói:

– Chuyện này thực sự nên trách ta, không ai ngờ được Túy Tiên Cư lại là mật thám của Bắc Tề phái tới.

Hắn cân nhắc một chút mới nói rằng:

– Hôm nay ta đầu tiên là thay mặt nhị hoàng tử biểu thị áy náy của mình, hắn nguyên vốn định tự mình tới quý phủ thăm hỏi, nhưng ngươi cũng biết, chuyện ngươi bị ám sát trong kinh cũng làm cho mọi người có chút giật mình, cho nên hắn cũng không tiện tới đây thăm ngươi.

Hắn cười khổ nói rằng:

– Phải biết rằng rất nhiều người còn đang suy đoán, ta cùng với nhị hoàng tử mới là người sau màn muốn hạ độc thủ với ngươi, chỉ là muốn vu oan cho thái tử điện hạ.

Phạm Nhàn cười như không cười nhìn hắn.

Lý Hoằng Thành bật cười nói rằng:

– Chuyện bí hiểm như vậy, lẽ nào ta phải thừa nhận chuyện này do ta làm chủ sao?

Phạm Nhàn cũng nở nụ cười, hắn tin tưởng chuyện này không phải là do đối phương làm bởi vì mất đi duy trì của Phạm phủ, đối với nhị hoàng tử không có cường trợ trong triều đình mà nói, là một tổn thất hắn không có khả năng chịu được, chí ít so với việc vu oán cho thái tử thì có lợi hơn nhiều.

Phạm Nhàn vất vả lắm mới ngồi dậy được, nha hoàn đỡ hắn uống chén nước, thấy bóng người ở cửa, hắn không chửi bới trong lòng, rõ ràng mình bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng phải tiếp khách không ngừng, còn đâu là dưỡng thương nữa, chính là chịu tội thì đúng hơn. Lần này tới là một người xa lạ, tự khai báo thân phận, thì ra là quan viên trong Nhất Xử Giám Sát viện, phụng chỉ làm việc, đang điều tra vụ án ở đường Ngưu Lan. Bởi vì cái án này liên quan tới quan viên trong triều, hơn nữa phía sau nó còn nhiều lời đồn không minh bạch, cho nên tất cả đều giao cho Giám Sát viện xử lý.

– Xưng hô thế nào?

Đã có hạ nhân mang cho quan viên Giám Sát viện kia một chén trà, Phạm Nhàn híp mắt nhìn đối phương, ngoại trừ viên quan Giám Sát viện lần trước mình “dũng cảm xông vào”, đây là quan viên khác của Giám Sát viện mà hắn gặp đầu tiên. Quan viên của Giám Sát viện dường như trên người đều mang theo một cỗ tử khí, cái cảm giác này làm Phạm Nhàn một lần nữa nhớ tới lão thiên sát Phí Giới lão sư.

– Hạ quan Mộc Thiết.

Viên quan kia môi như sắt bạc, sắc mặt sâu và đen, không chút biểu tình trả lời:

– Trước đó vài ngày, công tử bị thương, cho nên có vài vấn đề không hỏi được rõ ràng, hôm nay phụng mệnh tới đây hỏi, xin công tử phối hợp.

Phạm Nhàn mặt nhăn tít, nghĩ thầm xem ra viên quan này không biết quan hệ giữa Giám Sát viện và Phạm phủ, cho nên mới nói như thế, thản nhiên nói:

– Ta mệt mỏi quá rồi, ngày khác nói tiếp đi.

Mộc Thiết dường như không ngờ đối phương lại trả lời cự tuyệt thẳng như thế, sắc mặt rất khó coi.

Phạm Nhàn khoát khoát tay hiếu kỳ hỏi:

– Trong viện cùng hình bộ đã liên doanh báo cáo lên trên rồi, còn muốn hỏi cái gì đây?

– Có một số việc còn chưa có rõ ràng:

Tên quan Mộc Thiết này nhìn chăm chú vào hai mắt Phạm Nhàn. Phạm Nhàn trong lòng khẽ động, biết Giám Sát viện cũng hoài nghi chuyện cung tiễn thủ, thế nhưng hỏi mình thì có tác dụng gì? Bản thân mình ở kinh đô chỉ đắc tội với Quách Bảo Khôn, nhưng là người đó nhất định không dám cấu kết với người Bắc Tề. Về phần thái tử…đó chính là chuyện không thể nói ra được.

Phạm Nhàn móc dưới gối lấy lệnh bài mà Phí Giới đã để lại cho mình, ném qua nói:

– Đều là người một nhà, có gì nói thẳng đi.

Chén nước trà bên cạnh Mộc Thiết không nhúc nhích chút nào, tiếp nhận lệnh bài nhìn thật kỹ, sắc mặt kịch biến, đứng thẳng dậy, đi tới trước mặt Phạm Nhàn quỳ một chân xuống, chắp tay hành lễ nói:

– Ra mắt đại nhân!

Nhìn Mộc đại nhân thành thật quỳ gối trước mặt mình, Phạm Nhàn kĩnh hãi, thật không ngờ khối lệnh bài này lại có tác dụng lớn như vậy, hắn nào đâu biết rằng khối lệnh bài này Phí Giới đưa cho hắn chính là khối Đề Ti Bài. Là tồn tại độc lập siêu nhiên ngoài Bát Xử của Giám Sát viện, ngoại trừ viện trưởng đại nhân có thể trực tiếp ở ngoài mệnh lệnh ra, cái này cùng cấp với chủ sự Bát Xử. Cho nên sau khi nhìn thấy Mộc Thiết khó tránh khỏi khiếp sợ trong lòng, tự nhiên quỳ xuống thỉnh an.

Ra hiệu bảo hắn đứng lên Phạm Nhàn nhíu mày hỏi:

– Phí đại nhân khi nào thì quay về kinh?

Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất, tuy rằng gần đây thân thể Uyển Nhi đã tốt dần lên, nhưng bệnh căn không cách nào trừ bỏ hẳn được, không biết còn có thể chịu được bao lâu. Thứ hai là cục diện trong kinh hiện nay khá phức tạp, Ngũ Trúc thúc vẫn là một quỷ hồn như trước, phụ thân vẫn che giấu như cũ, người hắn tín nhiệm nhất trong lòng là Phí Giới lại không có ở kinh đô.

Nghe vị công tử anh tuấn này mở miệng là hỏi Phí Giới đại nhân, Mộc Thiết xác nhạn đối phương nhất định là đại nhân ẩn giấu sâu trong viện, như đặc vụ trong cơ cấu của Giám Sát viện, luôn luôn trong lốt các nhân vật bình thường trong các bộ ở kinh đô. Rất rõ ràng, thiếu gia Phạm phủ này cũng là một trong những số đó nhưng lại có cấp bậc đặc biệt cao hơn hẳn, Mộc Thiết cung kính trả lời:

– Hẳn là trong vài ngày tới.

– Các ngươi có tra ra cái gì không?

Phạm Nhàn theo dõi ánh mắt của hắn.

Mộc Thiết trầm giọng đáp:

– Trong viện biết tin quá trễ, cho nên toàn bộ thi thể của cung tiễn thủ đã bị hỏa thiêu, cuối cùng hỏi tới tuần thành ti thì bị đứt manh mối.

– Tuần thành ti? Là ai quản nơi này?

– Tiêu Tử Hằng.

– Ừ!

Mộc Thiết ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, có chút hiếu kỳ vì đối phương không biết thân phận của Tiêu Tử Hằng, trả lời:

– Hẳn không phải là người của thái tử.

Hắn vừa nhìn thấy lệnh bài của đối phương, liền kết luận thân phận của đối phương, cho nên không cố kỵ chút nào, đây là phong cách của Giám Sát viện, tất cả cấp bậc đều sâm nghiêm, nhưng chỉ có tác dụng ở bên trong bộ mà thôi.

– Người là người phụ trách vụ án này?

Phạm Nhàn hiếu kỳ nhìn hắn:

– Quan mấy phẩm.

– Hạ quan thất phẩm.

Mộc Thiết mỉm cười trả lời:

– Chỉ là một chân chạy vặt mà thôi.

– Ti Lý Lý khi nào thì về kinh?

Phạm Nhàn bỗng nhiên nhớ tới nhân chứng duy nhất, nhíu mày.

– Đám người kia nếu chạy nhanh, cho dù bắt lại được, cũng phải mấy ngày mới có thể quay về kinh đô.

Mộc Thiết nhìn hắn, trong lòng thầm đoán được vì sao mà có người lại cấu kết với Bắc Tề ám sát vị công tử đẹp trai này, xem ra vị công tử này là nhân tuyển trọng điểm bồi dưỡng của viện. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn nóng lên, dường như phát hiện ra một cơ hội thăng chức rất nhanh, lá gan lớn lên hỏi:

– Đại nhân, tuy rằng không biết ngài chấp hành nhiệm vụ cụ thể gì ở kinh đô, nhưng dù sao ngài mới vào kinh, nếu như có chỗ nào cần thuộc hạ giúp đỡ, xin cứ phân phó.

Phạm Nhàn hiếu kỳ hỏi:

– Vậy chuyện ngươi đang làm hiện giờ phải làm sao?

Mộc Thiết cười thô lỗ nói rằng:

– Có thể chuyển giao ngay lập tức, công việc trong viện luôn chiếu theo giai tầng mà phân cấp, với thân phận của đại nhân, điều ta tới hỗ trợ là chuyện rất đơn giản.

Phạm Nhàn lập tức nghi ngờ ý kiến của đối phương, cười khổ nói rằng:

– Thôi quên đi, ta cũng không muốn, ngươi đi theo ta lại vô duyên vô cớ đánh mất tính mạng, có gì tốt chứ?

Hắn bỗng nhiên trong lòng buồn bã, nghĩ tới ba hộ vệ chết trên đường Ngưu Lan, mấy người này từ lúc mình vào kinh vẫn đi theo bên cạnh mình, nhưng ngay cả tên bọn họ còn không nhớ rõ, người đã chết rồi.

Bảo nha hoàn mở cửa sổ, sắc trời cùng gió mát bên ngoài thoáng thoảng vào trong gian phòng tối om, Phạm Nhàn hít sâu một hơi, tinh thần rung lên, quyết định muốn làm chuyện gì đó, hướng tới vị quan viện Giám Sát viện nhiệt tâm này hỏi:

– Trong viện có một người tên là Vương Khải Niên phải không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.