Khi về đến trấn thì trời cũng về chiều, đưa 4 huynh đệ Triệu gia về Lâm trạch, nàng cũng yên tâm trở về nhà mình. Còn một canh giờ nữa mới tới giờ cơm chiều. Nàng trở về đóng kín cửa phòng mình, mở bảng số liệu của hệ thống ra xem lại rõ ràng. Ở trong bảng thuộc tính của nàng và Tiểu Ngao, năng lượng thức tỉnh phong – hoả được phân loại vào năng lượng tự nhiên, tính chất là : có thể bồi dưỡng, có thể luyện tập để gia tăng khả năng khống chế. Trong mục bồi dưỡng viết có thể dùng các loại bảo vật cùng thuộc tính để gia phẩm chất của năng lượng.
Nàng đã xác định được thời không này là một dị không gian khác biệt rất hoàn toàn với thế giới trước kia của nàng, có sức mạnh và năng lượng kỳ lạ, có sinh vật kỳ lạ. Hoặc cũng có ghể trước kia chúng cũng từng giống nhau, ít nhất trong truyền thuyết thần thoại tại thế giới cũ của nàng cũng nhắc tới rất nhiều, từ thời kỳ hồng hoang có các vị thần tiên ma quái thông thiên triệt địa, cho đến thời kỳ thượng cổ người phàm có thể tu luyện thành thần tiên, cây cỏ động vật cũng có thể tu thành yêu tinh. Có lẽ thế giới cũ của nàng đã từng có một thời huy hoàng nhưng đã bị chôn vùi dưới bụi bặm lịch sử. Thời không mới này, rất có thể vẫn còn đang trong thời kỳ huy hoàng đó, chẳng qua tầm mắt bọn họ còn quá hẹp, không thể nhìn tới. Nàng nhớ lại trước kia Hoắc Mặc – người đã từng dưỡng thương ở nhà nàng, đã từng nhắc tới ở kinh thành cũng tồn tại một sinh vật thần kỳ như vậy.
Nhớ tới hắn, nàng lại nhớ tới vòng tay huyết ngọc được nàng dùng tơ bạc cuốn lấy đeo trên cổ. Thứ đồ này rất có ích trong việc tăng cường thể chất của nàng, khi tiếp xúc trực tiếp với làn da, nàng luôn có cảm giác ấm áp như noãn ngọc, tâm thần an ổn, có một lần nàng định tháo xuống, Tiểu Bạch liền xông lên ngăn cản. Nàng biết Tiểu Bạch tương đối nhạy cảm, nghĩ nó chắc chắn không hại mình, phải có lý do gì nó mới ngăn cản mình như vậy, liền từ đó không bao giờ tháo xuống nữa.
Nàng quyết tâm lần thương đội vận chuyển chuyến hàng đầu tiên đi kinh thành nàng nhất định phải đi theo. Tới nơi phồn hoa nhất Đại Chiêu quốc này, nàng mới có thể tìm kiếm được càng nhiều tin tức về thế giới bên ngoài.
Sau bữa tối, Nàng và Tiểu Ngao mỗi đứa một góc tự luyện tập năng lực mới của mình. Chưa thể tìm kiếm được bảo vật gia tăng phẩm chất năng lượng, thì nàng và Tiểu Ngao cũng phải luyện tập khống chế tốt năng lượng mới đạt được này. Hai đứa hăng hái luyện tập cả đêm không biết mệt, khi trời rạng sáng nàng cuối cùng có ghể tuỳ tâm tuỳ ý chế tạo ra một cơn gió nhỏ. Có thể thổi lá cây bên ngoài cửa sổ bay xào xạc. Tiểu Ngao cũng có ghể phun ra một quả cầu lửa to bằng cái đầu của nó, tuy nhiên chưa thể đốt cháy mọi thứ thành tro bụi được. Nàng đoán nhiệt độ của nó chắc khoảng vài trăm độ C là cùng, tuy có thể đốt cháy gỗ cùng mặt đất cháy đen, nhưng không làm thay đổi nổi diện mạo món đồ kim loại nào, kể cả loại đồng có nhiệt độ nóng chảy thấp nhất.
Mấy ngày tiếp theo nàng không đưa 4 đứa trẻ Triệu gia đi chơi nữa, ông nuôi đang kiểm tra xem chúng học được điều gì khi đi theo nàng, còn bắt viết lại những kinh nghiệm, cảm nhận và phân tích của bản thân. Nói chung nàng thảnh thơi mang theo Tiểu Ngao đi luyện tập luyện tập. Vài ngày liên tục, cuối cùng nàng cũn có thể dùng khả năng điều khiển của mình thay đổi hướng gió, tăng tốc độ gió, gió của nàng có thể ở trạng thái mạnh nhất có thể thổi bay Tiểu Bạch lên không trung. Tiểu Ngao cũng có thể thu nhỏ diện tích của hoả cầu lại bằng nắm tay nam nhân trưởng thành, kèm theo đó là nhiệt độ tăng lên cao, duy chưa thể tan chảy kim loại nhưng có thể đốt thành tro bụi một gốc cây đường kính 10 tấc trong vòng 10s. Tuy nhiên nếu quả cầu bay đi quá xa Tiểu Ngao rất khó khống chế nó và sẽ tan biến mất.
Trí tuệ của Tiểu Bạch cũng như nhận được sự kích thích lớn, nó đã biết dùng một vài hành động miêu tả ý tứ nó muốn nói. Nó nói nó ăn càng nhiều thì không gian của nó sẽ càng rộng lớn. Cũng miêu tả cho nàng biết không gian của nó bây giờ đã to bằng bàn trà tại phòng chính của gia gia rồi. Nàng quyết định mua cho Tiểu Bạch một số lượng lớn đồ ăn cho nó cất vào không gian, rảnh rỗi lại ăn, không gian càng to càng tốt. Có Tiểu Bạch bên cạnh có khác gì mang theo trữ vật giới chỉ bên người cơ chứ. Tuy nhiên thân thể nhỏ bé của nó cũng không thể ăn quá nhiều một ngày, nàng cũng không muốn nó trở thành con chuột có cái chết vừa đau khổ vừa sung sướng nhất Tử Huyễn đại lục – chết vì ăn quá no đâu.
Nàng bắt đầu lên kế hoạch cho việc sẽ đi kinh thành, không chỉ phải sắp xếp công việc ở nhà thoả đáng, mà còn đủ các loại trong sản nghiệp cần giải quyết trước khi đi. Gia gia biết nàng muốn đi kinh thành cũng không ngăn cấm, chỉ dặn nàng luôn phải cẩn thận. Gia gia biết tới nghĩa phụ và nhị thúc của nàng là người kinh thành, cũng không lo lắng nàng tới đó không có người chiếu ứng.Vì gia gia đã đồng ý nên cha nương cũng không phản đối, chỉ luôn miệng dặn dò nàng phải chăm sóc tốt bản thân.
Nàng cần sai người đốc thúc chuẩn bị các loại hàng hoá để đưa tới kinh thành, không thể nhầm lẫn hay có sai sót nhỏ nào được. .
Lần này La Thanh Long cũng đi theo nàng, hắn cần biết cách thức hoạt động của thương đội, tương lai còn phải nối nghiệp cha hắn. Rất nhiều lâm sản cũng được chuẩn bị sẵn sàng mang theo tới kinh thành, chuyển đến cửa hàng mới của La gia. Nàng cũng phải từ biệt ông nuôi, tạm biệt 4 đệ đệ nhỏ. Sau này sẽ gặp lại ở kinh thành. Không nghĩ tới ông nuôi trở mặt đuổi 4 tên nhóc kia theo nàng về kinh thành luôn. Vậy là đội ngũ có thêm 4 cái đuôi nhỏ và 3 hộ vệ võ công không tầm thường.
Ngày xuất phát, khi đội ngũ vừa ra khỏi cổng trấn thì hệ thống vang lên âm thanh báo hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến.
Phần thưởng:
Tích điểm : 50
Tặng 1 viên dịch dung đan: sau khi sử dụng có dùng ý niệm thany đổi ngoại hình.
Tặng 1 lọ gồm 10 viên tăng nguyên đan, 1 lọ gồm 5 viên giải độc đan.
Lúc này 2 thú một người đang ngồi trên một chiếc xe ngựa trong đoàn xe. 4 đệ đệ ngồi cùng đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh vì hôm nay phải thức dậy sớm. Chuyến hàng đầu tiên của thương đội cần chọn giờ lành để xuất hành, rất không may nếu họ không đi sớm thì phải đến tối mới có giờ đẹp tiếp theo. Cả nàng và Tiểu Ngao đều nghe thấy thanh âm đó, háo hức với phần thưởng của nhiệm vụ. Khải Ca thấy được chú giải trên lọ tăng nguyên đơn ghi rõ, làm tăng năng lượng tự nhiên cho người thức tỉnh năng lượng, mỗi viên cần thời gian tiêu hoá 1 ngày. Cái này không phải có thể giúp nàng và Tiểu Ngao mạnh hơn ư, Tiểu Bạch thì không cần, nó chỉ cần ăn liên tục thật nhiều không ngừng nghỉ là tốt rồi.
Nàng không chờ đợi mà cùng Tiểu Ngao dùng luôn viên đầu tiên. Chỉ cảm thấy một luồng ấm áp toả ra từ bụng, sau đó di chuyển dần xuống bụng dưới, liên tục không đứt đoạn, kể cả khi bọn họ dừng lại ăn cơm trưa tại huyện thành, sự ấm áp đó vẫn tồn tại, không ngừng di chuyển, cho tới buổi tối bọn họ dừng lại tại một trấn nhỏ khác cũng thuộc Huyện Thượng Nguyên. Bọn họ nghỉ lại một khách điếm khá tiện nghi ở đó. Sau khi ăn tối xong ai về phòng nấy. Lúc này nàng và Tiểu Ngao mới có không gian riêng để xem xét sự thay đổi trong cơ thể mình.
Khi nàng chú tâm cảm nhận không khi đang lưu động xung quanh bản thân, nàng như cảm giác được mọi sự vận động của gió. Từ cơn gió nhẹ lướt qua hàng cây, gió nhẹ vườn qua ngọn cỏ, gió thổi đến toà lâu nàng ở thì bị cản lại… Toàn bộ gió trong vòng 1 dặm bán kính quanh nàng như là có linh tính truyền lại tin tức cho nàng. Nàng thử tạo một cơn gió, tăng dần tốc độ của nó, hướng cơn gió thổi ra xa ngoài cửa sổ. Không ngờ khả năng khống chế của nàng cũng tăng lên, gió mạnh hơn, cũng có thể đi xa hơn mà vẫn trong khống chế của nàng. Tiểu Ngao cũng nói cầu lửa của nó nóng hơn, bay được xa hơn, nhưng nó không dám phun ra, sợ gây ra hoả hoạn, đành điều khiển năng lượng tán dần đi.
Vậy là tăng nguyên đan này có thể giúp năng lực của bọn họ tăng lên rất nhanh. Nàng vui vẻ cùng Tiểu Ngao ăn tiếp viên đan dược thứ 2 , sau đó tiếp tục nghiên cứu đến dịnh dung đan. Nàng vốn muốn sử dụng, vậy sau này khi nàng ra ngoài bàn chuyện làm ăn không cần lo lắng bị lộ tẩy nữa. Những nghĩ tới đến kinh thành đầm rồng hang hổ này, vẻ bề ngoài khác biệt của Tiểu Ngao có thể khiến họ gặp rắc rối lớn, nàng đành đưa cho nó dùng trước. Sau này đành kiếm cho mình sau vậy.
Sau khi dùng thuốc, toàn thân Tiểu Ngao phát ra một vòng sáng nhạt lướt nhẹ từ chóp mũi đến chóp đuôi, nước thuốc nhuộm lông mà nàng cứ cách hai tháng lại phải chải cho Tiểu Ngao một lần như được tẩy sạch sẽ, lộ ra bộ lông đỏ rực như lửa của nó. Đã lâu lắm nang không nhìn thấy dáng vẻ Ngao Tây Tạng uy phong rực rỡ của nó rồi. Nàng thấy cay cay khoé mắt.
“Thật xin lỗi, Tiểu Ngao, khiến cho mày phải nguỵ trang xấu xí nhiều năm như vậy, khiến ta cũng sắp quên mất vẻ ngoài của mày rồi”.
“Chủ nhân, đừng như vậy, người cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi. Cũng may khi đi theo chủ nhân ta là một con chó, nếu là mấy con gì đó khác loại kiểu hổ sư hay ngựa quý các thứ, thì đã sớm bị bắt mất rồi. Mà ta không muốn xa chủ nhân chút nào cả”.
“Ưm, giờ thì tốt rồi, bình thường chúng ta nguỵ trang, khi không có người chúng ta lại biến về như cũ được không”.
Nàng quyết định để Tiểu Ngao biến trở về như cũ, hơi thu nhỏ lại một chút so với thân hình cũ, người của thương đội trước đó không chú tâm để ý qua Tiểu Ngao nên không lo, 4 đứa nhỏ thì càng đơn giản, nàng nói với chúng không biết mấy hôm nay nó ăn phải thứ gì mà bị rụng mất một ít lông nên bây giờ lông xẹp hết xuống, trông không to như cũ. 4 đứa trẻ đều rối rít muốn đưa Tiểu Ngao đi khám bệnh, nhưng thời này chưa có thú y, lý nào lại có đại phu chịu khám cho 1 con chó, huống chi còn là một con chó to hung dữ. Nàng an ủi chúng một chút, nói Tiểu Ngao không sao cả, sau này lông mới sẽ mọc lại, mấy đứa trẻ liền yên tâm.
Cả đoàn người ngựa lên đường đã được 5 ngày. Mới đi được 1/3 quãng đường. Hôm nay quãng đường phải đi khá dài, suýt chút nữa không kịp giờ vào thành. Nếu vậy họ sẽ phải ngủ ngoài trời, sẽ rất vất vả. Vì đã mệt mỏi cả ngày hôm nay, tất cả mọi người sau khi cơm nước xong đều nhanh nhanh trở về phong tắm rừa rồi leo lên giường đi ngù. Nàng cũng mệt chết rồi, sau khi trải một tấm chăn xuống sàn cho Tiểu Ngao và Tiểu Bạch thay cái ổ của hai đứa, nàng cũng đặt lưng xuống giường, chìm sau vào giấc ngủ.