Khải Hoàn Ca

Quyển 1 - Chương 17



Hôm sau cả nhà dọn lên trấn trên ở. Vì đã chuẩn bị từ mấy ngày trước đó, nhà có thể ở luôn, sạch sẽ thoáng mát, và Tiểu Ca Nhi đã có được phòng ngủ của riêng minh như mong muốn. Gia gia và nãi nãi ở dãy nhà chính ở giữa, gia đình hai huynh đệ chia nhau hai dãy nhà đối diện nhau còn lại. Nhìn con cháu vui vẻ chuyển vào nhà mới, gia gia vui vẻ, nhưng cũng lại nghĩ đến đứa con trai thứ ba, sau khi cưới thê tử, tha hương đi làm ăn, đã bao lâu nay không có tin tức gì. Không biết giờ này hắn ở đâu, vợ con thế nào…

Tiểu Khải Ca đang đứng trong phòng riêng của mình, cha nàng đúng là đã đóng cho nàng một chiếc giường lớn, rèm giường là mẫu thân làm, màu hồng phấn thêu trăm hoa và hồ điệp bay lượn. Cửa sổ mở ra hứng được rất nhiều ánh nắng,chỉ thấy ca ca cũng đang mở cửa sổ phòng đối diện bên kia cái sân, tươi cười nhìn nàng. Nàng hớn hở cười đáp lại, sau đó, bắt đầu bắt tay dọn đồ của nàng ra đặt vào chỗ của nó. Phòng nàng có một cái tủ lớn, bên trong có một rương gỗ có khóa sắt lớn, chìa khóa trong tay nàng. Trong này có bạc gia gia đưa cho nàng, có sách và bạc là phần thưởng từ hệ thống của nàng. Chắc không ai ngờ được nơi cất giấu nhiều bạc nhất trong nhà là phòng nàng đi, có trộm cũng không thể tìm được. Phi phi, nàng nghĩ linh tinh đi đâu vậy, nhà nàng có Tiểu Ngao, ai dám đến nhà nàng ăn trộm, nàng sai Tiểu Ngao cắn hắn.

Nàng làm cho Tiểu Ngao một cái ổ trong phòng, đệm nhỏ nhồi hương thảo khô, như vậy nó ngủ trên đó lâu rồi sẽ bị nhiễm mùi lên người, rất thơm a. Cũng làm cho chuột béo nhỏ một cái ổ y như vậy cỡ nhỏ, nàng quyết định đặt tên cho nó là Tiểu Bạch, mắt nó lúc nào cũng to tròn, ngây thơ ngập nước như một đóa Tiểu Bạch Hoa vậy đó.

Nàng cũng nói cho cả nhà biết nàng có một tiểu sủng vật mới, nếu không nhỡ ai đó thấy nó và đánh đồng nó với lũ chuột tầm thường kia và đuổi đánh nó thì thật không xong.

Ở góc sân chính cũng dựng một ngôi nhà nhỏ cho nương cùng hai đệ đệ khác của Tiểu Ngao. Bọn chúng cũng được đi theo đến ngôi nhà mới. Gia gia vừa cho nàng biết, nhà Thanh Phong ca cũng ở gần đây, gia gia đi trả tiền cho họ và đã mời họ đến nhà thăm hỏi. Vậy là nàng cũng có người bạn đầu tiên ở trấn Quảng Đức rồi phải không.

Cuộc sống tiếp diễn như khi nàng còn ở Hà gia thôn, hằng ngày cùng gia gia phơi khô thảo dược, một số cắt lát, một số nghiền nhỏ, nàng có thể giúp gia gia các công việc không nguy hiểm. Ví dụ như sao khô thuốc, gia gia không cho phép nàng giúp, sợ nàng có thể bị bỏng. Nàng còn dành nhiều thời gian đọc sách thuốc và theo gia gia đi khám bệnh cho vài người trong trấn như một học đồ nhỏ.

Nương sửa một bộ đồ của đại ca khi còn nhỏ cho nàng mặc khi theo gia gia đi khám bệnh. Nàng vẫn cùng Tiểu Ngao vào rừng săn nai hàng tháng để cung cấp con mồi định kỳ cho La gia như đã hứa. Nhưng con mồi được đưa đến chỗ La đại thúc của Hà gia thôn, nàng cũng không muốn sự việc có nhiều người biết đến. Người của trấn Quảng Đức chỉ biết đến một Tiểu hài tử hay cưỡi một con chó to lông dài chạy trên đường từ trấn Quảng Đức đến thôn xóm lân cận hàng tháng mà thôi. Lâu lâu cũng thành thói quen ý mà.

Nàng cảm thấy may mắn khủng khiếp, vì Đại Chiêu quốc có lịch sử tương đối lâu đời, khoảng hơn 300 năm, đã từng xuất hiện hai vị hoàng hậu tài năng trác tuyệt, một vị nữ tướng quân chiến tích lẫy lừng, một vị trưởng công chúa có công lớn với đất nước, khiến cho Đại Chiêu quốc đối với nữ tử không khắt khe như vài đại quốc xung quanh, cũng như trong lịch sử cổ đại mà mà nàng được biết đến.Cũng mắn mắn khi mình sinh ra trong một gia đình bình thường, và lối suy nghĩ của gia gia rất cấp tiến. Nếu không có thể nàng phải ngồitrong nhà với phần lớn thời gian là thêu hoa, học cầm – kỳ – thi – họa rồi cũng nên. Tiểu Ca Nhi của chúng ta không hề hay biết rằng gia gia của nàng rất vui vẻ cho nàng một tuổi thơ vô lo vô nghĩ, cũng đã nghĩ sẵn mẫu phu quân lý tưởng trong tương lai cho nàng rồi.

Sau khi La gia đến nhà nàng thăm hỏi, nàng đã nhờ Thanh Phong ca giúp nghe ngóng những nơi rao bán hạ nhân, tìm những người có kiến thức một chút, tốt nhất là tính cách khôn khéo thông minh,đã từng làm tổng quản hay chức vụ liên quan đến quản lí gì đó, nhưng cũng phải biết điều một chút. Nàng không muốn mua về một người sau này có thể nhảy lên đầu nàng đâu. Nàng cũng chỉ nhờ Thanh Phong ca dò hỏi, cũng không phải hi vọng lắm, dù sao hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ. Nhưng không ngờ đã có tin tức. Trẻ con của thời đại này không thể dùng từ ngữ của nàng để hình dung, hóa ra hắn cũng có những mối quan hệ riêng của mình.

Khi hắn đến đưa nàng đi xem xét, nàng vừa thay xong bộ đồ nàng đã đặt may riêng, chính là một tiểu công tử thanh tú xuất hiện. Bạch y với hoa văn mặc trúc, thắt lưng thêu tường vân màu lam nhạt, trông cũng rất có khí chất. Thật may thế giới này không có cái luật cấm chỉ quý tộc mới được mặc tơ lụa, nhưng cũng có lệnh cấm với màu sắc. Màu vàng hoàng minh, hoàng kim, là các màu không được phép mặc trừ vua chúa, màu tím đậm,màu đỏ đậm bình dân không được mặc.

Tiểu Thanh Phong rất lịch sự gõ cửa, và đẩy cửa bước vào sau tiếng mời cửa nàng. Nàng vừa tự búi xong tóc, và cắm một cây mộc trâm lên cố định tóc. Tiểu Thanh Phong trợn tròn mắt, nhìn nàng nghi ngờ.

“…Tiểu…Tiểu Ca Nhi ???”.

“Gọi muội là Khải Minh đệ đệ, biết chưa”.

“Uhm, sao muội phải ăn mặc thế này…”.

“Tất nhiên là để tiện làm rất nhiều việc…Từ bây giờ có thể ca sẽ thường xuyên thấy muội mặc như vậy đấy. Thế nên khép cái miệng lại, gọi một tiếng Khải Minh đệ xem nào”.

“Ờ…Khải Minh đệ đệ…trò này hay đấy, hay ta cũng thay đổi phong cách nhỉ…”.

“Thay đổi…huynh muốn chuyển sang mặc nữ trang hả”.

“À..thế thì thôi, không cần, chúng ta đi thôi”.

Thế là có cảnh hai thằng nhóc lén lút chuồn ra từ cửa sau, đi theo là một con chó lông dài to lớn mà cả trấn Quảng Đức đều biết, một con chuột béo treo lên cánh cửa cài lại then, sau đó leo qua tường, bò đến chân tiểu công tử mặc bạch y, chờ hắn phủi bụi bẩn trên bốn chân nhỏ của chuột con vì công tác có kỹ thuật cao vừa rồi, sao đó nhẹ nhàng đặt nó lên vai. Ờ thật ra thì càng ngày càng không giống một con chuột, cái đuôi tròn quá ngắn, cái tai lông xù quá to, không còn đường nét nào giống hình dáng một con chuột.

Thanh Phong ca đưa nàng đến một khu nhà cách khu nhà bọn họ vài dãy phố, lại rẽ ngoặt hai lần, thì tới nơi. Trên đường, Thanh Phong ca giới thiệu cho nàng, đây là một trong những nhà cung cấp hạ nhân nổi tiếng của cả Nguyên châu, dạy dỗ tốt, có xuất xứ rõ ràng, là một nhánh của thương hội lớn nhất Nguyên Châu.

Tiếp đón bọn họ là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, không giống như tưởng tưởng của nàng là mấy bà đanh đá sành sỏi trát một tầng phấn dầy khi đi lại vẫy vẫy khăn tay như trên truyền hình đã chiếu. Hắn nghiêm túc liệt kê những người đang có ở chỗ hắn giống với yêu cầu của nàng đã đưa ra, không thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy một con gì đó xù lông trên vai nàng hay con chó to lớn đang nằm dài dưới chân nàng.

Chỉ có 2 người. Người thứ nhất là một thanh niên khoảng 20 tuổi, tên Phùng Hiên, vốn là quản sự cho một phủ lớn ở Duệ Văn thành, nhưng bị tiểu thư của quý phủ vừa mắt, nên bị lão gia bán đi. Người thứ hai tầm 40 tuổi,tên Dương Quảng trước là tổng quản ngoại viện của phủ một vị tội quan ở kinh thành.

Nàng im lặng quan sát hai người họ, họ cũng đang lặng lẽ quan sát nàng.Người trẻ tuổi ánh mắt rất thẳng thắn, nhìn lướt qua nàng sau đó cụp mắt, nhìn xuống nền nhà. Người lớn tuổi hơn hết nhìn nàng lại nhìn mặt đất, trong ánh mắt nét lo lắng và do dự hiện rõ.

Nàng quan sát rõ ràng, sau đó bỗng nhiên hỏi một câu.

“Nếu ta mua các ngươi, các ngươi có yêu cầu gì cần phải có không”.

Hai người họ, và cả ông chủ ở đây đều nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc. Người trung niên trong mắt ánh lên hi vọng, quỳ sụp xuống trước chân nàng.

“Xin chủ nhân giúp đưa luôn cả gia đình ta theo cùng, taxin tận tâm tận lực, trung thành như một với chủ nhân”.

Người trẻ tuổi lúc này ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ta, tiếng nói hơi rung.

“Sau này khi ta có con cháu, chủ nhân có thể thoát nô tịch cho chúng được không”.

Nàng ngạc nhiên.

“Còn ngươi”.

“Ta ?… Ta không cần. Ta có thể theo chủ nhân làm nô tài cả đời, đổi lấy cho chúng cả đời tự do”.

Sau đó ta quyết định mua cả hai người này. Người trẻ tuổi thì đơn giản, trung niên nhân kia thì còn có thê tử và hai đứa con nhỏ, trong đó đứa nhỏ hơn mới 2 tuổi đang bị ốm. Hắn sợ nàng không vui, bèn giải thích.

“Chỉ là ốm nhẹ, nhưng ở đây không mời được đại phu tốt cho chúng ta,cũng không có thuốc tốt, nên bệnh ngày càng nặng”.

Ông chủ thấy nàng còn rất nhỏ tuổi mà quyết đoán như vậy, lấy giá hữu nghị tròn 70 lượng, hi vọng nàng sau này nếu cần người thì cứ đến tìm hắn. Tất nhiên là nàng không phản đối rồi.

“Ting… Hệ thống nhiệm vụ địa chủ trung cấp cấp 1, hoàn thành. Phần thưởng :

Tích điểm : 10

Độ trung thành toàn bộ tùy tùng tăng 10%

Hoàn thành hoàn mĩ (tùy tùng tự nguyện biểu lộ lòng trung thành) : mở ra hệ thống tùy tùng (phụ).

Nhiệm vụ cao cấp cấp 1 : Sở hữu một nông trang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.