Đoàn người chia thành nhiều nhóm nhỏ, Tiểu Khải Ca cùng cha đi cùng nhóm, Tiểu Ngao vừa đi vừa đánh hơi trong không khí, vẫn không tìm thấy manh mối gì. Mọi người càng đi càng cách xa nhau, trời cũng dần tắt nắng.
Đột nhiên Tiểu Ngao sủa lên hai tiếng, tăng cước bộ lao tới phía trước. Những người đi cùng nhóm cũng vội vã bước theo sau. Tiểu Khải Ca ngồi trên lưng Tiểu Ngao, nhìn thấy rõ trước mắt là một chiếc bẫy đơn giản chuyên bẫy động vật nhỏ, trong đó đang có một con trông có vẻ giống một con chuột, nhưng thân thể béo tròn với chân ngắn ngủn, bộ lông loang màu trắng đốm vàng nâu và đen, cái đuôi ngắn cũn và có đôi tai tròn đầy lông xù hơi cụp xuống. Hai mắt đen to ngập nước, hai má phình tròn và răng cửa nhỏ xíu hơi lộ ra. Nó thấy có sinh vật xuất hiện, khẽ kêu lên hai tiếng, mắt to ngập nước đáng thương như đang cầu cứu. Nàng nhìn kĩ thì thấy nó bị một trong những que chông cắm lộn xộn ngoài rìa của hố bẫy cắm xiên qua cái chân sau bên trái. Nó phải cảm thấy may mắn vì người đào bẫy đúng là một tên gà mờ, nếu không nó đã đi đời nhà ma rồi.
Nàng không biết tại sao lại không thể rời mắt khỏi ánh nhìn tội nghiệp của nó, thở dài nhảy từ trên lưng Tiểu Ngao xuống, cứu nó ra khỏi bẫy, lấy từ trong tay nải trên lưng Tiểu Ngao ra một chút băng vải và thuốc cầm máu băng bó lại cho nó. Đáng lẽ nàng không thể xuất hiện lòng thương hại như thế với một con chuột mới đúng. Sau khi băng bó cho nó, nàng nhẹ nhàng đặt nó xuống đất tại một chỗ cách xa hố bẫy, tiện tay hái hai chùm quả dại đặt xuống cạnh nó rồi quay lại cái bẫy một lần nữa. Nàng đã nhìn thấy một mảnh vải nhỏ bị kéo rách do gai của một bụi cây mây ở gần cái bẫy. Xem ra cái bẫy vụng về này là tác phẩm của Tiểu Hỉ rồi. Chỉ là không biết sau đó hắn đã biến đi đâu.
Cha nàng và vài người nữa cũng đi tới và nhìn thấy mảnh vải trên tay nàng, cùng với hố bẫy có vẻ là mới được đào trong ngày hôm nay. Mọi người càng tin tưởng hơn vào khả năng của Tiểu Ngao, nhanh chóng thúc giục nàng tiếp tục tìm kiếm. Một lần nữa đánh hơi, Tiểu Ngao lại cõng theo nàng tiếp tục thong thả đi về phía trước, và cả đoàn người bắt đầu hốt hoảng khi nhìn thấy một vài vết máu, một vết chém trên một thân cây, và một vài vạt cỏ có dấu vết bị giẫm nát. Có vẻ Tiểu Hỉ đã gặp truyện gì đó rất nguy hiểm rồi.
“Mọi người tản ra xung quang tìm kiếm thử xem”.
Tiểu Ngao ngửi ngửi trong không khí, đánh hơi liên tục, và lần được theo một vài vết máu rải rác trong rừng, cũng với nhiều dấu chân lớn nhỏ lộn xộn ở vài phần đất xốp. Sau đó, họ tìm thấy 3 thi thể không cách nhau quá xa. Hai người mặc đồ màu đen, che kín mặt, nhìn đã biết là những người không làm được công việc gì tốt lành rồi. Giờ thì mọi việc không còn đơn giản nữa rồi. Một vài người quay lại theo các hướng khác nhau, tìm các nhóm người còn lại cũng đang tìm kiếm trong rừng. Tiếp tục đi về phía trước, là một sườn dốc thoải với nhiều cây bụi và cỏ rậm rạp. Có dấu hiệu cho thấy có người đã bị ngã lăn xuống sườn dốc đó. Mọi người men theo sườn núi đi xuống phía dưới, vừa đi vừa gọi lớn tiếng. Tiểu Ngao rốt cuộc cũng đánh hơi được người, nó mang theo Khải Ca trên lưng lao nhanh về phía trước, vừa đúng lúc nhìn thấy một người áo đen đang run rẩy giơ thanh kiếm lên định kết liễu một nam hài đã quỵ trên mặt đất, máu chảy rất nhiều, và nàng còn thấy Tiểu Hỉ Ca đang run rẩy được bảo vệ sau lưng người đó.
“Tiểu Ngao….”.
Nàng khẽ quát lên. Và ngay lập tức, Tiểu Ngao lao tới đẩy ngã người đàn ông, cắn lấy thanh kiếm quẳng sang một bên, sức nặng cả cơ thể nó dồn lên hai chân trước đè người đàn ông xuống. Thằng nhóc đang anh dũng chắn trước mặt Tiểu Hỉ Ca ánh mắt đã mơ màng, thở dài như trút được gánh nặng, sau đó….. ngất xỉu.
Lúc này mọi người đã lao theo đến. Tiểu Hỉ nhìn thấy người cùng thôn, như một đứa trẻ run rẩy òa khóc. À, thì đúng là một đứa trẻ thật.
Sau khi cha Tiểu Hỉ dỗ dành cho hắn thôi nức nở, sự chú ý cuả mọi người dời đến người áo đen đang nằm trên mặt đất. Hắn nằm bất động, khi mọi người còn đang hoang mang không biết làm gì, đám người còn lại trong thôn đã theo đến. La đại thúc cũng nằm trong đám người đó, hắn tiến lên, dò xét hơi thở của người đó, khẽ lắc đầu.
“Hắn chết rồi…”.
Nhìn nhìn hai bàn chân trước của Tiểu Ngao vẫn đang đè chặt trên thân người đàn ông, lại bổ sung thêm một câu nghe rất có mùi vị sùng bái.
“Bị Tiểu Ngao đè chết…”.
Tiểu Khải Ca không có ấn tượng tốt đẹp với lũ người áo đen bịt mặt cho lắm,lại bắt gặp cạnh tưởng khi tìm được Tiểu Hỉ Ca, cũng không phải nàng hạ thủ, chết thì chết. Nàng nhảy từ trên lưng Tiểu Ngao xuống, đi đến bên cạnh tiểu nam hài đã ngất xỉu, vạch vạch mấy vết thương trên người hắn. Có vài vết chém, nhưng không sâu lắm, không có vết thương nào gần tim hay vùng bụng, thật may mắn. Lúc này Tiểu Hỉ đã lấy lại bình tĩnh, hắn thấy Tiểu Ca Nhi đang quan sát ân nhân đã bảo vệ nó, vội vàng nói.
“Tiểu Ca Nhi, ngươi cứu cứu hắn, vì bảo vệ ta hắn mới bị chém nhiều nhát như vậy đó”.
Nhìn cảnh tượng này nàng cũng biết chắc chắn tiểu hài tử này đang bị đuổi giết rồi, Tiểu Hỉ Ca chẳng qua là đen đủi bị quấn vào thôi. Nhưng hắn cũng còn có lương tâm, cứu mạng Tiểu Hỉ Ca, nàng băng bó cho hắn vậy. Tiểu Hỉ Ca đứng dậy, định đến bên cạnh người kia, nhưng bỗng kêu lên thảm thiết.
Cha Thụy Vân của nàng vội đi đến, kiểm tra qua cái chân đang sưng vù của Tiểu Hỉ, và kết luận hắn đã bị trật khớp, xương ống đồng còn có thể rạn ra. Cha nàng phải đích thân tìm vài cành cây thẳng thích hợp để bó cố định lại chân cho hài tử. Nàng từ tay nải trên lưng Tiểu Ngao lấy băng vải đưa cho hắn, cũng lấy ra thuốc cầm máu chuẩn bị băng bó cho thằng nhóc kia. Mấy tên nam nhân sức trâu kia không thể giúp đỡ gì trong một công việc cần sự tinh tế như thế này được, chỉ nhờ La đại thúc giữ cho hắn ngồi dậy.
Đầu tiên là kéo thắt lưng, thoát hết áo của hắn, chỉ để lại cho hắn cái quần. Mấy nút thắt phức tạp trên bộ quần áo đẹp đẽ sang trọng của hắn nàng không cởi được, không thương tiếc dùng dao găm cắt xoẹt một nhát. Khi cởi áo hắn ra, có vẻ nàng đã làm đau hắn, hắn tỉnh lại, trợn tròn mắt khi thấy một tiểu cô nương cởi áo tháo thắt lưng của mình, nàng thấy hắn mở miệng đang định nói gì đó, nhưng nàng lỡ tay chạm vào vết thương của hắn, khiến hắn đau quá, lại ngất đi một lần nữa. Rất xin lỗi, ta thật sự không cố ý.
Nàng khẽ dùng nước mang theo thấm vào băng vải vò với một chút muối đã mang theo từ đầu, dội lại nước một lần nữa rồi lau sạch máu trên các vết thương của hắn. Trong mê man, muối xót làm mặt hắn nhăn lại. Nhưng vết thương không thể để nghiễm trùng được, phải sát khuẩn nên nàng mới mặc kệ hắn cho đau đớn hay không, dù sau hắn cũng ngất xỉu mà, không phải sao. Một mảnh vải thấm nước sạch riêng lau lại các vết thương một lần nữa, sau đó rắc thuốc bột lên, và băng bó chúng lại. Có hai vết cắt sâu trên vai và lưng và một vết ở cánh tay trái. May là không có vết đâm xuyên qua cơ thể nào. Vài người cởi áo của họ buộc vào 4 cành cây tìm được thành hai cái cáng đơn giản, dùng để khiêng hai đứa nhóc về. Vài người khác dùng các con dao phát rừng họ mang theo theo cho xẻng, đào vài cái hố chôn những người đã chết. Tất nhiên là người đàn ông mặc lam y được chôn riêng một mình một hố. Còn những tên áo đen không được may mắn như vậy. Rõ ràng là bộ quần áo đen và khăn bịt mặt đã nói rõ thân phận của họ không mấy tốt đẹp, thôn dân cho họ được chung một hố đã là nổi lòng trắc ẩn lắm rồi.
“Ting…Nhiệm vụ phụ tuyến hoàn thành. Phần thưởng : Tích điểm 20, thẻ thu phục huyễn thú x1, thẻ tăng hảo cảm cố định x1”.
Nàng đã nghe thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bây giờ không phải là lúc kiểm tra phần thưởng.
Mọi người kết thúc cuộc tìm kiếm, khiêng hai đứa trẻ một ngất xỉu, một không thể đi lại trở về thôn. Tiểu Hỉ được khiêng về nhà hắn, cha nàng về nhà lấy thêm hòm thuốc rồi đi theo tới nhà trưởng thôn bó thuốc cho Tiểu Hỉ Ca . Còn tiểu tử không biết thân phận này do bị thương khá nặng, bị khiêng đến nhà đại phu duy nhất trong thôn – nhà nàng.