Khải Ca Và Một Cô Gái

Chương 7: Em ăn đi!



– Thôi được rồi! Mấy đứa ăn đi ! – Rồi Khải nhẹ nhàng gắp cho Cẩm Thư một miếng thịt , nhẹ nhàng nói với cô – Em ăn đi!

Hazzz. Cẩm Thư lại lỡ nhịp tim vì hành động, cử chỉ, lời nói, ánh mắt mà Vương Tuấn Khải đối với cô, nó cứ như cơn ác mộng, như giấc mơ đẹp đẽ, tuyệt vời nhất mà chưa ai từng nghĩ đến. Phải đợi đến vài giây sau, tim cô mới đập lại , lí trí của cô mới kịp nhận ra những chuyện ấy là sự thật, tất cả đều là sự thật, không phải giấc mơ cũng chẳng phải cô tự nghĩ ra… rồi Cẩm Thư cười lại với Khải :

– Cảm ơn! Anh cũng ăn nhiều vào!

Đã lâu lắm rồi Hà Cẩm Thư mới nhẹ nhàng như vậy đối với một người con trai , tim cô đập mạnh hơn, ánh mắt sâu hơn và kí trí cô dường như không thể kiểm soát được trước Vương Tuấn Khải.

” Sao hôm nay mình lại như thế chứ? Bình tĩnh lại nào Hà Cẩm Thư, mày phải bình tĩnh, không được như thế nữa!” Cẩm Thư nghĩ thầm

-Chà ! Hai người này tình cảm quá nhỉ? Có biết là chúng tôi đang FA không hả? huhu! Tủi thân quá Thiên Tỉ ơi! – Vương Nguyên trêu

-Cậu….. Cậu còn nhớ tối qua cậu đã lấy SĐT tôi mà tôi chưa tính sổ không hả? Hay là cậu quên rồi? – Cẩm Thư buông đũa xuống, xắn tay áo lên rồi nói

-Ấy! Ấy! Đại Tẩu ak! Xin Đại Tẩu tha cho tụi đệ , tụi đệ yếu ớt đáng thương thế này, tẩu nỡ lòng nào lại đánh bọn đệ……. – Vương Nguyên tuy vậy nhưng vẫn tìm đủ mọi cách để trêu chọc lại 2 người kia

– Cái gì! Cậu gọi tôi là gì cơ?

– Bạn ! Bạn! hihi! -vương Nguyên cười nhí nhảnh làm Cẩm Thư cũng không nhịn được cười mặc dù cho bên ngoài cô tỏ ra rất bực mình.

– Cậu nhớ đó. Lần sao tôi không tha cho cậu đâu!

Trong lúc này, Tuấn khải cũng không thể hiểu mình đang làm cái gì nữa, anh thực sự không làm chủ được mình, chỉ làm theo những gì mách bảo của con tim mà thôi .

Trong lúc đó , sau khi Cẩm Thư đi ra ngoài thì Tú Uyên liền đến nhà cô mục đích là rủ đi chơi và cũng để đi ăn uống luôn. Lâu lắm rồi hai đứa mới đi chơi với nhau nhưng kết quả là khi đến nơi thì Cẩm Thư đã đi rồi

– Cẩm Thư đi đâu ak bác ? – Tú Uyên hỏi ông Hà

– Bác tưởng nó đi với con chứ? Lạ nhỉ? Con thử goi cho nó xem sao?

Tú Uyên liền lấy điện thoại ra, nhấn số Cẩm Thư rồi gọi

– Cẩm thư af? Cậu đang ở đâu vậy?

-……..

– Thôi thì hôm khác vậy! Mà sao cậu không nói với tớ chứ? Làm tớ mang cái bụng đói đến rôi về nek! – Tú Uyên tỏ vẻ trách móc Cẩm Thư rồi cúp máy và đi về nhà , trong đầu óc vô cùng tức giận nhưng cũng rất tò mò ” Con bé này, đi chơi với ai mà bí mật vậy nhi? Hay là cậu ấy có người yêu rồi? Haz! Làm sao đượ cơ chứ! Đói quá đi à!”

Sau khi ăn

– Em về cùng xe với bọn anh luôn đi ! – Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nói với Cẩm Thư

– Thôi! Tôi đi về bằng Taxi là được rồi, mấy người cứ về đi, đừng lo cho tôi!

– Không được, anh phải đưa em về tận nơi mới phải lẽ chứ! Lên xe đi!

Không một chút cho phép, Khải đẩy nhẹ Cẩm Thư lên xe trong khi Co vẫn chưa hết ngơ ngác . Chưa trở về được hiện thực thì Cẩm Thư đã ngồi lọt vào trong xe ngaon ngoãn như một con mèo nhỏ nhắn.

– Bọn em đi Taxi về cho! Anh cứ chở Cẩm Thư về đi! – Thiên Tỉ yêu cầu

– Không được, 2 đứa mà về Taxi chưa bắt được cái nào thì đã bị fan bao vây rồi! – Nghe vậy, Khỉa liền phản đối ngay lập tức

– Đại Ca cứ yên tâm, bọn này tự biết mình phải làm gì mà! Không sao đâu! – Vương Nguyên trấn an

– Vậy hai đứa về cẩn thận! Anh đi trước đây!

Nói rồi Tuấn Khải quay xe rồi đưa Cẩm Thư về nhà. Trên đường đi, Cẩm Thư chẳng nói gì. Có lẽ vì ngại ngùng hoặc do cô vẫn chưa quen với Khải. Thấy vậy, Tuấn Khải liền bắt chuyện với cô bằng câu nói nhẹ nhàng suýt làm tim cô lỡ nhịp kèm theo nụ cười tỏa nắng:

– Hôm nay em có vui không?

– Ừm! – Cẩm Thư do không iết làm gì nên chỉ đáp lại ngắn gọn

– Em hơi lạnh lùng với anh rồi đó!

– Làm gì có chứ! Mà tôi với anh cũng đâu thân thiết đến nỗi phải như anh nghĩ chứ?

– Sao lại không chứ?

Biết Cẩm Thư sẽ lúng túng nên Khải liền đổi chủ đề sang chuyện khác

– Ngày mai em có rảnh không?

– Xin lỗi nhưng mai tôi phải đi xin việc. Dạo này tôi vẫn chưa kiếm được công việc nào cả! Với lại tôi cũng đã ra trường rồi nên tôi không muốn gây áp lực cho bố mẹ tôi! – Không ai khỏi gì cả nhưng Cẩm Thư vẫn trả lời bình thường làm Khải vô cùng ngạc nhiên.

– Hay là em… – Tuấn Khải chần chừ một lát rồi nói tiếp – Em làm quản lí cho anh đi!

– Sao? Tôi… tôi không biết nữa! Lần trước tôi đã từ chối rồi nên lần này tôi sợ…

– Không sao đâu! Có anh ở đây rồi mà! Anh đồng ý thì sẽ được thôi mà! – Khải trấn anh Cẩm Thư làm cô có cảm giác như mình được bảo vệ vậy

– Thôi về đến nhà rồi. Tôi về đây! Anh về cẩn thận!

– Ừm! Em ngủ ngon nha!

– Anh cũng vậy, Chúc Anh ngủ ngon !- Cẩm Thư xuống xe tạm biệt Tuấn Khải rồi đợi đến khi Tuấn Khải cho xe đi khuất rồi mới vào nhà . Tối hôm đó Cẩm Thư cứ nhắm mắt lại là lại cứ nghĩ về chàng trai đó, người đã làm tim cô lỡ nhịp, không ai khác là Vương Tuấn Khải. Quả thật hôm nay là ngày vô cùng hạnh phúc đối với cô, Đang mơ mộng thì Chuông điện thoại vang lên, là Vương Tuấn Khải

– Alo! Tôi nghe đây! – Cẩm Thư bốc máy

– Em vẫn chưa ngủ à?

– Vẫn chưa! Sao vậy?

– Anh muốn thông báo cho em là ngày mai anh sẽ đi Trùng Khánh để trình diễn, khoảng một tuần anh mới về nên anh không thể gặp em được.

– Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Tôi đâu cần phải biết chuyện này chứ? – Cẩm Thư lạnh lùng đáp lại

– Đúng rồi nhỉ? Anh quên, thôi thì em bảo trọng nha!

– Ừm!

Cẩm Thư cúp máy rồi ngồi suy nghĩ một lát ” Đúng rồi, anh ta và mình đâu có là gì của nhau mà mình phải nghĩ về ta chứ? Nhưng mà hình như không phải, mình đang…. không đâu! Chắc chắn không phải. ” Cẩm Thư bỗng nhớ Khải và bỗng thấy buồn vì phải chia tay anh , người nào đó cũng vậy.

Một tuần trôi qua, hôm nay là ngày Khải về Bắc Kinh. Cẩm Thư nìn chiếc điện thoại mà hảy cẫng lên vì vui sưởng, không biết vì sao cô lại vui như vậy . Lẽ nào là vì người con trai nào đó….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.