Khi xe của Tuấn Khải đã đi xa, Cẩm Thư chạy một mạch vào nhà và đóng sập cứa lại. Lúc này tim cô bỗng đập thật mạnh , thật nhanh. Cảm giác khó tả nào đó bỗng nhiên xuất hiện trong cô khiến chính cô cũng không hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa. Hình ảnh và nụ cười của Tuấn Khải cứ quanh quẩn mãi trong đầu óc cô làm cô không thể ngủ được và một người nào đó cũng vậy, cũng nhớ đến cô …
Sáng hôm sau
Cẩm Thư đang đánh răng thì nghe thấy chuông điện thoại
”Ai gọi vậy nhỉ?” Cẩm Thư thầm nghĩ rồi đánh răng nhanh và nghe máy
– Alo…
– Sao em lâu vậy? Anh gọi mãi mà bây giờ mới chịu nghe máy…- Đầu giây bên kia nói
– Xin lỗi anh là ai?- Cẩm Thư thắc mắc
– Là anh, Vương Tuấn Khải nek!
– Ca…..cái….cái gì? VƯƠNG TUẤN KHẢI á? -Cô la lớn làm bố mẹ cô giật cả mình
– Có chuyện gì trên đó vậy con ?- Mẹ cô từ dưới nhà gọi
– không có gì đâu mẹ !!!!!
-ừ. Em sao vậy? Ngạc nhiên lắm ak?
… – Cô chẳng nói gì cả
– Sao ko nói gì vậy?
– S..sa…sao…sao anh biết số tôi mà gọi ?
-À….tối hôm qua khi đang trên xe, em để điện thoại trên ghế , Nguyên với Tỉ thấy thế nên mượn số em ấy mà…- Khải giải thích
– CÁI GÌ? Sao hai người đó dám chứ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Họ chết với tôi!!!!!!!!!!!!!
– Thôi bớt giận đi. Họ lấy số em thì em mới có phúc được anh goi chứ? -Khải cười
– Ai cần anh gọi chứ? À mà anh gọi tôi có chuyện gì à?
– Tối nay em rảnh không?
– Có việc gì à? – Cẩm Thư thắc mắc
– Tối nay anh đón em đi ăn nha!!!!!!!!!!
– Thật ư? – Cẩm Thư hơi bị ngạc nhiên vì câu nói đó của Khải
-Thật mà! Vậy em chuẩn bị đi, tối nay nha, 6h !Bye!!!!!!!
-Ừm!-Cô đơ người một lát rồi đáp lại đầu óc suy nghic mung lung. Thực sự cô không biết mình đang nghĩ gì , muốn biết lí do là gì, muốn đọc được những gì anh nghĩ. Cô cảm thấy giường như đôi khi mình là một con rối của anh, nghĩ có thể mình quá cả tin,… những chuyện này làm cô vừa bùn, vừa vui,.. Nhưng cô không hề biết Khải vui thế nào lúc cô đồng ý .
Từ nhỏ đến lớn, Cẩm Thư rất ít khi đến chỗ đông người hay đi chơi xa nên phong cách của cô rất giản dị, nhung lần này thì khác, người hẹn cô đi ăn lại là Tuấn Khải – Ca sĩ very very… very nổi tiếng – làm cô vô cùng lo lắng, không biết nên mặc đồ gì đây nữa. Cuối cùng, quyết định của cô vãn là giản dị vì cô chỉ nghĩ rằng Tuấn Khải là bạn của cô thôi.
Tối….
Lúc Cẩm Thư đang chuẩn bị thì Vương Tuấn Khải gọi cho cô
– Alo. Cẩm Thư ak?
– Vâng, tôi đây!
– Em chuẩn bị xong chưa? anh đang ở ngoài này này!
– Uk. Tôi ra liền đây. – Cẩm Thư cúp máy rồi xuống nhà. Tuy nói ăn mặc giản dị nhưng mà vẫn thời trang hơn mọi hôm .
( còn thời trang như thế nào thì để hôm sau giới thiệu )
– Mẹ ơi, hôm nay con không ăn cơm ở nhà đâu ạ!
-Sao vậy con ,conđi ăn ở đâu ak? – Mẹ cô đang nấu liền quay lại hỏi
– Con có bạn trai rồi ak? – Bố Cẩm Thư từ trong phòng cũng nói vọng ra chọc cô
– Đâu có, con đi ăn với bạn thôi mà!!!! Thôi con đi đây, chào cả nhà !
– Nhớ về sớm nha con!
– Dạ !
Rồi Cẩm Thư đi ra cổng nhưng chẳng thấy ai. Cô định gọi cho Tuấn Khải nhưng sợ nên không dám . Bỗng có chiếc ô tô sáng loáng đậu trước nhà cô khiến cô không khỏi bàng hoàng. Tuấn Khải nói vọng ra
– Lên xe đi kẻo fan thấy!
Vâng lời Khải , cô liền lên xe , ngồi lên ghế trước…
——————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————–
P/S: Mọi người thấy chap này dở lắm ko ạ? Xin mn góp ý giùm mk nha!!!!!!!!!!! Chúc mn đọc truyện zz!!!!!!!!!!!!!