Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 2: Đụng ngã rồi chưa?



Dịch: Heidi

Người phụ nữ ngoan hiền như thỏ thúc thủ chịu trói kia đột nhiên biến thân thành cọp mẹ, hai người bảo vệ kia bị bất ngờ, hơi trược tay đã để Lãnh Tĩnh thoát khỏi, những người khác còn trừng mắt không kịp phản ứng, Lãnh Tĩnh đã cúi đầu nguyền rủa một tiếng, “Khốn kiếp!”. Ánh mắt lộ ra hung quang nhìn về phía tên Tiểu bạch kiểm đó bổ nhào tới.

Đụng ngã rồi chưa?

Một giây sau, người đàn ông bước chân khẽ nhích sang một bên, tránh thoát nhẹ nhàng.

Hai giây sau, Lãnh Tĩnh – kẻ vồ hụt bay thẳng tới bàn trà ngã xuống.

Hai giây rưỡi sau, người đàn ông thuận tay đưa ra, Lãnh Tĩnh không bị ngã nằm úp lên bàn trà theo dự kiến, mà đổi thành ngã nằm trên ghế sô pha.

Ba giây sau, làm bật mở cái hộp bọc nhung màu U Lan đựng đồ trang sức đang đặt trên salon, vật bị đụng trúng rớt trên sàn nhà.

Bốn giây sau, Miss. Thời kì mãn kinh không thể tin nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trong hộp, thét lên một tiếng, “Sao Bắc Cực! ! !”

Hai mươi phút sau, ba người ngồi ở đồn công an uống trà.

Miss. Thời kì mãn kinh dùng đầu ngón tay chỉ vào người đối diện là Lãnh Tĩnh, âm thanh run rẩy kể lể với cảnh sát, “Chính là cô ta! Đụng hỏng ‘sao Bắc Cực’! Tôi nhất định phải đòi bồi thường đến cùng mới thôi!”

Lãnh Tĩnh nghe vậy cúi đầu, yên lặng uống xong một hớp trà.

Bởi vì Miss. Thời kì mãn kinh không cho bất kì ai đụng đến hộp trang sức, trong đó bao gồm cả cảnh sát, nên tất cả mọi người chỉ có thể đứng cách xa khoảng một mét, mở to mắt, cố gắng hết sức để nhìn rõ. Con mắt hơi tốt một chút thì thấy rõ, cũng bực mình: “Chỉ là bên cạnh viên kim cương lớn kia rớt ra có một viên kim cương nhỏ thôi mà, không phải chỉ cần khảm lại là được sao?”

Miss. Thời kì mãn kinh giận đến nỗi ngực phập phồng, trưng ra bộ mặt dữ tợn, quay đầu đi, cự tuyệt cùng người không hiểu biết giao tiếp.

Người đàn ông một tay vẫn chống cằm, một tay kia không có việc gì gõ gõ nhịp xuống mặt bàn lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, ngắm một chút cái hộp châu báu kia, chân mày nhíu chặt lại.

Anh ta thay Miss. Thời kì mãn kinh giải thích, “Không tính đến chuyện viên kim cương và bản thân đế hàn bị hư hại, chỉ nói tiền công trả cho thợ khảm kim cương bậc thầy cũng phải là cái giá trên trời. Về phần cụ thể phải bồi thường bao nhiêu, còn cần nhờ đến giới chuyên nghiệp giám định đánh giá.”

Miss. Thời kì mãn kinh hết sức đồng ý, cười gật đầu một cách kiêu ngạo, người cảnh sát bên cạnh bừng tỉnh gật đầu như đã hiểu ra vấn đề, Lãnh Tĩnh cúi đầu, không nói tiếng nào bóp bẹp chiếc cốc giấy.

Lúc này, ai cũng không ngờ tới người đàn ông kia lại đột nhiên xoay chuyển lời nói ——

“Đương nhiên, nếu sợi dây chuyền này là thật, những điều tôi nói vừa nãy mới đúng, chỉ là rất đáng tiếc…”, anh ta dùng một ngón tay chỉ vào sợi dây chuyền, cau mày, “Nó là đồ nhái.”

Dưới con mắt nhìn chòng chọc của quần chúng, trên ngón tay anh ta treo lủng lẳng sợi dây chuyền thong thả bước đến trước thùng rác, trượt tay một cái, sợi dây chuyền kia cứ như vậy tiến vào thùng rác.

Miss. Thời kì mãn kinh “vụt” một phát, đứng bật dậy, “Tiểu Thánh Nhân. . . . . . Đây. . . . . . Đây điều này sao có thể?”

Người đàn ông cười như kiểu rất tiếc, cứ như vậy xoay người rời đi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Lãnh Tĩnh cũng chậm chạp thật lâu mới thích ứng được sự việc bất ngờ ập tới như kiểu vừa nãy, nhìn về phía cửa lớn, tên Tiểu bạch kiểm kia đã sớm mất dạng.

Lúc này cô mới nhớ tới chuyện cái bút ghi âm, lập tức đứng dậy đuổi theo.

Miss. Thời kì mãn kinh cũng vội vàng bước đi ra ngoài, công an nhân dân vội vã muốn tiến lên ngăn họ lại, “Ấy! Các người còn chưa có hủy án!”

Nhưng không ngờ, Miss. Thời kì mãn kinh không phải muốn rời khỏi, mà là chạy tới bên cạnh thùng rác, đưa tay đút vào trong thùng rác móc——

Tay quá mập, bị mắc kẹt.

Từ xa nhìn lại, thùng rác cùng với Miss. Thời kì mãn kinh giống như là một khối. Cô ta liến thoắng mắng sa sả một hồi lâu mới có hai vị công an nhân dân cường tráng đi đến giúp một tay. Bàn tay mập mạp của cô không rút ra được——

Dân cảnh dùng sức quá mạnh, nắp đậy thùng rác “Rắc rắc” một tiếng nứt gãy, một đống lớn rác bẩn và nắp thùng rác, trong nháy mắt, toàn bộ cùng nhau hất lên mặt của Miss. Thời kì mãn kinh.

Phía bên kia, Lãnh Tĩnh chạy ra bên ngoài đồn công an, chỉ tới kịp nhìn thấy khói xe của anh ta lao đi, đầu óc như nổi khùng đuổi theo đuôi xe, chỉ kịp hít một đầy miệng khói.

Người ngồi trong xe từ kính chiếu hậu phía sau nhìn thấy người phụ nữ mặt mũi đầy bụi đất, bật cười. Nhìn tới cây bút ghi âm đang nằm trên bệ điều khiển xe, thu lại nụ cười.

Anh ta đang chuẩn bị tăng tốc thì điện thoại di động vang lên. Nhìn lên màn hình hiển thị cuộc gọi đến, vốn là muốn cắt đứt cuộc gọi, dừng một chút, anh ta vẫn đeo lên tai nghe bluetooth nhận cuộc gọi.

“Dì Chu!” Thanh âm của hắn nghe không ra có nửa điểm nào không vui.

“Đều tại tôi không tốt, vốn là muốn giúp anh tìm được di vật của Cor¬rine, không nghĩ tới tìm được lại là đồ giả” – Miss. Thời kì mãn kinh nói xong thì thở dốc, không biết là do gấp rút hay là tức giận, “Thật xấu hổ quá, để cho anh mới vừa trở về nước liền đụng phải việc phiền lòng như vậy, chỉ là Tiểu Thánh Nhân anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh tìm được đồ thật. . .”

“Không cần, năm đó là ông Địch tặng cho mẹ tôi, sợi dây đó vốn chính là giả, đồ thật đang nằm trong tay cô vợ nhỏ đáng yêu ông ta mới cưới kia.”

“. . . .”

“Còn nữa, chỉ có mẹ tôi mới gọi tôi là Tiểu Thánh Nhân, cô sau này vẫn nên trực tiếp gọi tôi là Địch Mặc đi.”

“Tiểu Thánh. . . . . .”

Anh đã cúp điện thoại.

Tiểu bạch kiểm bị bốc hơi khỏi nhân gian.

Lúc Lãnh Tĩnh đến khách sạn chộp người, người phục vụ nói cho cô biết vị khách đó đã trả phòng. Bút ghi âm của cô không cầm về được, cuộc sống của cô lại từ ngày đó bắt đầu xuất hiện một bước ngoặt mới.

Miss. Thời kì mãn kinh nói không sai, cô là kẻ vô danh tiểu tốt, các nhà thiết kế danh tiếng muốn dìm cô để cô không có đất sống trong giới thời trang này, so với việc bóp chết một con kiến hôi còn đơn giản hơn nhiều. Miss. Thời kì mãn kinh cũng xác thực đã làm như thế——

Một cú điện thoại đã khiến cô mất đi công việc ở chuyên mục tạo hình của Đài truyền hình.

Năm đó bỏ học bước chân vào ngành này, cô chưa từng hối hận, hôm nay cô bạn tốt Hồ Nhất Hạ hiến kế làm thế nào để báo thù cho cô, cô cũng hùa theo mắng đôi câu, chỉ là trong lòng hiểu rất rõ, cái gì gọi là tìm tới giới truyền thông vạch tội, cái gì là tìm đến hội liên hiệp tố cáo—— những thứ này, ở giới thiết kế – một thế giới riêng thu nhỏ này – căn bản là không thể thực hiện được.

Không khỏi có chút chán nản.

Đang trong lúc chán nản này, Lãnh Tĩnh nhận được một cú điện thoại. Sếp lớn, người mà cô chưa từng được vinh hạnh diện kiến qua một lần khi cô làm việc ở phòng thiết kế của Miss. Thời kì mãn kinh một năm, thế mà chủ động hẹn cô ra gặp mặt.

Ánh nắng tươi đẹp sau giữa trưa, trong một nhà hàng có không gian riêng tư chỉ có một bàn có khách ngồi, chính là bọn họ.

Cuộc hẹn đại khái chỉ dùng đến hơn mười phút, Sếp lớn im bặt không đề cập tới việc ông ta tại sao biết ngọn nguồn của sự việc ăn cắp thiết kế, ông ta thậm chí chỉ nói có bốn câu.

“Lãnh tiểu thư. Xin chào, mời ngồi.”

“Thiết kế sư Chu là con át chủ bài của tôi, dòng sản phẩm cao cấp nhãn hiệu của chúng tôi trước mắt hoàn toàn dựa vào cô ta. Tôi sẽ không động tới cô ta, cũng hi vọng cô không tiếp tục truy cứu nữa.”

“Tôi muốn mời cô trở về phòng thiết kế của tôi, chính xác mà nói, là trở về làm việc dưới trướng của thiết kế sư Chu. Đây là thư mời.”

“Đừng hiểu lầm, tôi làm việc này không phải là vì muốn chặn miệng cô, cũng không phải là vì muốn bồi thường cho cô, mà là tin vào tài năng của cô. Dùng một loại phương thức khác báo thù, tin rằng sẽ càng thú vị.”

Mười phút của những giây kế tiếp, Sếp lớn trầm mặc uống Hồng trà, Lãnh Tĩnh ngược lại vẫn ngẩn người nhìn lá thư mời kia. Một loại phương thức báo thù khác. . . . . . Cô nghĩ cô đã hiểu rồi, nhanh chóng ký tên, kính cẩn lễ phép đưa lại thư mời, “Tôi muốn ngày mai sẽ bắt đầu đi làm.”

Sếp lớn trước nay vẫn nghiêm túc khẽ mỉm cười, “Không thành vấn đề.”

**

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lãnh Tĩnh nhìn vào hình ảnh chính mình trong gương tại thang máy làm vài động tác hít sâu.

Trong tòa nhà lớn này, tất cả cô đều rất quen thuộc, Miss. Thời kì mãn kinh đã từng sai cô đi lên nhà ăn ở lầu 27 mua bánh kem, mua ‘trà chiều’; cô chạy qua không biết bao nhiêu chuyến ở lầu 39 tới luật sư sự vụ xử lý các hợp đồng của khách hàng; cô vì đã đổi một một kiện hàng vải vóc không hợp quy cách mà đến trễ, bị phạt chà rửa toilet ở lầu 44, 45; làm gấp rút các thiết kế đến tận đêm khuya, gặp phải cảnh bị cúp điện, cô bị mắc kẹt trong thang máy mấy tiếng đồng hồ. . . .

Rất nhiều chuyện cũ theo tốc độ cực nhanh của thang máy hiện lên, đồng thời một tiếng “vèo” từ trong đầu óc cô cũng kết thúc quét qua nhanh, một tiếng “ding” cửa thang máy mở ra, giây phút cô bước ra từ trong thang máy đã bày ra khuôn mặt tươi cười: “Hi!”

Cô gái trước quầy tiếp khách nhìn thấy cô, ánh mắt trong nháy mắt trừng lớn so với mắt bò còn lớn hơn. Vội vàng nhìn vòng quanh bốn phía, cũng không phát hiện ra vây cánh của Miss. Thời kì mãn kinh, mới dám nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Miss. Thời kì mãn kinh còn chưa tới làm, cô không gặp được bà ta đâu, nhanh lên! Thừa dịp bảo vệ chưa tới đây đi nhanh lên, đừng để bị bọn họ tóm.”

Lãnh Tĩnh đi tới, cười tủm tỉm búng vào ót cô ta một cái, “Yên tâm, tôi đã nhận được lời mời quay trở lại làm, lần này không phải tới đòi đánh người.”

Cô ấy vẫn có chút không dám tin, “Thiệt hay giả?”

Lãnh Tĩnh vừa mở mồm, còn chưa phát ra tiếng, đã nghe một tiếng “ding” của thang máy thông báo đã tới đích, cô gái đứng trước quầy giương mắt nhìn lên, trong nháy mắt ngồi nghiêm chỉnh. Chỉ nhìn vào vẻ mặt của cô gái trước mặt như gặp phải kẻ địch nguy hiểm, Lãnh Tĩnh cũng đã đoán được, nghiêng đầu qua, chỉ thấy Miss. Thời kì mãn kinh bước ra từ cửa thang máy.

Đối với sự xuất hiện của Lãnh Tĩnh, Miss. Thời kì mãn kinh tựa hồ không một chút kinh ngạc, quan sát đánh giá cô, khoan thai vung tay lên, ý bảo người phụ tá đi cùng phía sau, “Mấy ngày trước ai đó. . . . Chính là người giúp khách thử quần áo đó. . . . . .”

Phụ tá nhanh trí nói tiếp, “A! Cô bé kia, từ chức rồi.”

Miss. Thời kì mãn kinh vuốt cằm nhìn Lãnh Tĩnh, “Cô thế vào chỗ của cô ta.” Nói xong trực tiếp vòng qua người Lãnh Tĩnh vào phòng làm việc.

Cô gái ngồi trước quầy rướn cổ lên quay đầu nhìn về phía sau, thấy dáng người hình cầu đi được đủ xa, mới dám vỗ vỗ vai Lãnh Tĩnh an ủi sơ qua, “Thời gian trước, Miss. Thời kì mãn kinh bảo đảm rằng có thể để cho Show trình diễn trang sức kim cương của Cor¬rine dùng lễ phục của chúng ta, kết quả bị hỏng bét, mụ ta đang nổi nóng, chúng ta trong khoảng thời gian này cũng đừng trêu chọc mụ ta, hử?”

Lãnh Tĩnh nắm chặt quả đấm, tự nói với mình: Cười, mi phải cười. . . . . .

Cô nhìn thẳng ánh mắt lo lắng của cô gái ngồi trước quầy, thật cứ như vậy mà bật cười, “Không vấn đề.”

Một ngày nào đó, mình – dưới sự coi thường của Chu Lệ Nam – mà đánh bại cô ta, vượt qua cô ta. . . .

Trà bánh ngon mắt, phong cách ghế sa lon Rococo, sân khấu cá nhân kiểu dáng hình L, khách hàng gian xảo, các người mẫu thử đồ, hai người phụ tá khách hàng, cộng thêm Lãnh Tĩnh – một nhân viên quản lý quần áo —— Nhiệm vụ công tác mới của cô cứ như vậy mà trình làng.

Buổi sáng tiếp đãi hai vị khách VVIP, người khách thứ nhất còn dễ, người khách thứ hai yêu cầu đặc biệt nhiều, người mẫu đổi liên tục mười mấy bộ lễ phục cô ta cũng không chấm một bộ nào, lặp đi lặp lại cho đến buổi trưa mới giày vò xong.

Thời điểm ăn cơm trưa lại bị Miss. Thời kì mãn kinh gọi về đi bê hai thùng tạp chí ——

Lãnh Tĩnh bê xong hai thùng tạp chí, thời gian cơm trưa cũng trôi qua. Cô chân trước mới vừa đi vào gian để quần áo, chân sau của phụ tá khách hàng đã tiến vào, “Làm sao đây? Có vị khách là nam tới đây, đi bắt bẻ diện mạo của người mẫu không hợp nhãn anh ta, nói muốn đổi. . . . . .”

Ánh mắt của người phụ tá khách hàng quét qua mặt Lãnh Tĩnh, đột nhiên im bặt.

“Đợi chút. . . . . .” – Người này như có vẻ đăm chiêu quan sát Lãnh Tĩnh, từ trái qua phải từ trên xuống dưới, không bỏ bất kì góc độ nào.

Lãnh Tĩnh nghe thấy anh ta đang nói lại thôi, vốn là có chút không bình thường, hiện tại càng bị anh ta nhìn chăm chú thì có chút bẽn lẽn, chỉ có thể từ lời của anh ta đoán, “Khách hàng nói phải thay đổi. . . Người mẫu?”

Phụ tá khách hàng trầm mặc sờ lên cằm, thật lâu, đột nhiên nắm giữ hai vai Lãnh Tĩnh đem cô đẩy vào phòng thay đồ, một mặt còn hưng phấn liên tục nói thầm, “Người khách đó miêu tả người mẫu mà anh ta muốn, quả thật là đang nói đến cô! Nhanh nhanh nhanh! Jodie! Mau đưa mẫu quần áo ra đây!”

Lãnh Tĩnh mới vừa bị đẩy vào phòng thay quần áo, một cái quần chữ T, một đôi nịt vú trong suốt và một bộ lễ phục cứ như vậy được bay đến trong lòng cô, cô chưa kịp nói nửa chữ, phụ tá khách hàng đã “Cạch” một tiếng giúp cô đóng cửa lại.

Một lát sau ——

Lãnh Tĩnh đang đứng phía sau tấm màn che sân khấu, hai tay ôm ngực, đứng thế nào cũng không được tự nhiên, mấy người mẫu vất vả lắm mới có cơ hội được nghỉ ngơi, cũng ngồi ở một bên nhìn cô, cô dùng động tác miệng xin cầu cứu về phía bọn họ, “Tôi sẽ không đi ——”

“Catwalk Show” hai chữ còn chưa được nói ra hết thì phụ tá khách hàng đã ấn xuống cái nút, chiếc màn sân khấu nhanh chóng được kéo ra.

Trong nháy mắt, tầm nhìn của Lãnh Tĩnh trở nên rộng rãi, thấy được toàn sân khấu, đương nhiên, cũng nhìn thấy người khách hàng nam đang ngồi phía trước sân khấu.

Khoảng cách hơi xa, Lãnh Tĩnh lại cực kỳ không dám tin cái bản thân cô đang nhìn thấy, tiếng giày cao gót “Cộp cộp cộp” bước nhanh thẳng một đường về phía trước.

Lúc này, cô không tin cũng không được.

Ngồi trên cái ghế sofa phong cách cao quý Rococo, là một tên lưu manh, là một tên Tiểu bạch kiểm, là một người đàn ông nhìn thấy cô tuyệt đối không có chút giật mình, ngược lại còn có chút đùa cợt.

“Hi!” Ánh mắt của anh ta khẽ nheo lại, giống như đang cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.