Edit: Huongbb
4 giờ sáng mới về đến nhà, Lãnh Tĩnh ngủ thẳng tới 9 giờ. Bị ánh sáng chói mắt từ cửa sổ chiếu vào làm cô mở mắt ra, lúc này vẫn còn chưa thích ứng.
Hí mắt nhìn quanh phòng ngủ bề bộn, ánh mắt đảo qua quần áo nằm trên đất, cuối giường phủ một cái khăn tắm, trên đầu giường một cốc nước trống không, bên cạnh nó còn hai viên thuốc tránh thai.
Càng nghĩ càng hối hận.
Chuông cửa vang lên n lần, người ngồi trên giường thẩn thờ một lúc lâu mới nghe được. Tay xoa xoa hai bên trán đau nhức, kẹp dép lê đi, mở tủ tiện tay lấy chiếc áo sơ mi khoác lên, xuống lầu mở cửa.
Cửa chính mở ra, nhìn thấy vẻ mặt của Địch Mặc.
Lãnh Tĩnh hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện đóng nhanh cửa lại —– một giây trước khi cánh cửa đóng lại bị cánh tay của anh ta ngăn lại.
Sắc mặt anh ta xanh mét, bộ dáng run run trước giờ chưa từng thấy qua, “Cô …… cô muốn làm gì?”
“Anh nói xem?”
Lãnh Tĩnh rũ mắt nhìn áo quần trên người anh ta, chiếc áo trong một màu đen, chiếc quần tây màu tro, đường cong hiện lên cả dáng người thon dài. Phía dưới lớp quần áo này là cảnh tượng gì đó Lãnh Tĩnh không thèm nghĩ nữa, “Anh…… trở về thế nào?”
“CÔ NÓI XEM?”
Địch Mặc nghiến răng, từng chữ một phun ra.
Vừa thấy người phụ nữ trước mắt trưng ra khuôn mặt không liên quan đến mình và bộ dạng không thèm quan tâm tới người khác. Địch Mặc im lặng hồi tưởng lại lại cảnh chật vật của mình bên ngoài cửa sổ sáng nay, độ cao đó, gió mạnh như vậy, dáng vẻ lúc đó, còn cái áo choàng trên người cậu nhìn cả người không khác loại siêu nhân quần áo xuyên suốt.
Chịu đựng cơn gió từ xa thổi tới, anh chỉ cảm thấy may mắn nhất một chuyện là người phụ nữ này từng dẫn anh tới một phòng may mặc. Anh thừa lúc người dọn vệ sinh không để ý đi vào trong kiểm tra từng phòng, trong một phút kia, đứng bên ngoài cửa sổ trên máng nước nhỏ, trí nhớ siêu cấp trong đầu anh nhanh chóng vận hành cố gắng hồi tưởng lại cấu trúc phòng thiết kế. Dựa vào ấn tượng lờ mờ, dọc theo đường máng nước không tới bốn mươi yard (tính đâu khoảng 36 mét), lưng áp sát mặt cửa sổ di chuyển khó khăn tới phòng may mặc.
Ngay lúc đó, lúc tầm mắt của anh vô tình đảo qua văn phòng đối diện bắt gặp hai cặp mắt mở to vô cùng kinh ngạc của hai cô gái. Hai người đó mặt muốn dán dính vô cửa sổ, chóp mũi bị kính thủy tinh đè nhẹp lép không ra hình gì, Địch Mặc hình như còn có thể đoán được mấy người đó hoảng hốt gọi cái gì, “Nhìn kìa, Quần lót nam!”
Nhân lúc người bu lại xem còn chưa đông, Địch Mặc cố gắng xoay người nhảy vào phòng may mặc.
Dáng người anh là điển hình của người mẫu nam nên không khó tìm trang phục vừa vặn, thay quần áo xong, anh cũng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Lần kinh động này, mặt mũi bị mất hết, Địch Mặc quan minh chinh đại bước ra khỏi phòng may mặc, bước qua trước ánh mắt kinh hãi của mọi người như chỗ không người ——
Cái loại khuất nhục (áp bức và lăng nhục) này khiến sắc mặt của Địch Mặc càng ngày càng đen hơn.
Trong nhất thời, hai người – kẻ ngoài người trong giằng co không dứt, “Anh buông tay xuống”.
“Cô trước tiên để tôi đi vào”
“Không được, anh buông tay trước”
Người đàn ông hí mắt nhìn cô lên xuống mấy vòng, giống như đang cân nhắc. Nhìn thấy vẻ chần chừ của anh ta, đúng lúc cánh tay kia cũng từ từ để xuống, Lãnh Tĩnh nhìn thấy đúng thời cơ, ‘Vù’ đóng nhanh cửa lại. Gần ngay khi vừa mở miệng nói hẹn gặp lại ———
Anh ta lại nhanh hơn, đột nhiên giơ tay ngăn lại, Lãnh Tĩnh dùng sức thật mạnh, cánh cửa kẹp trúng tay anh ta, một âm thanh rất lớn vang lên, chỉ nghe anh ta hô ‘A’ một tiếng ngắn, Lãnh Tĩnh sợ tới mức khẩn trương thu tay lại.
Anh ta cúi người ôm tay, xem ra bị đau không nhẹ. Lãnh Tĩnh luống cuống, xông lên phía trước, “Có việc gì không? Để tôi nhìn xem có bị nặng lắm không?”
Lãnh Tĩnh cúi đầu, không nhìn thấy khóe miệng Địch Mặc đang dần cong lên.
Thể hiện bộ dạng nghe lời cô, nhìn thấy hai tai ửng đỏ của cô . Vành tai mềm mại nho nhỏ, thế mà xuất hiện trên người bé nhỏ thế này? Tâm tư vừa đổi, Địch Mặc thong thả mà bí ẩn nhích lại gần hơn.
Cánh tay bị đau vẫn nắm chắc không buông, Lãnh Tĩnh càng sốt ruột, “Để tôi nhìn tay anh nào, xem có bị gì không?”, tức giận ngẩng đầu, sửng sốt.
Cả khuôn mặt hé mở, khóe miệng cong lên giống như đang cười, dừng một chút, đột nhiên cúi xuống hôn cô.
Cánh tay bị đau không tốn chút sức nắm lấy eo cô, ôm cả người cô tiến vào bên trong, cửa bị anh ta dùng chân đóng lại, ‘Ầm’ một tiếng, tiếng vang đột ngột từ sau lưng Lãnh Tĩnh truyền tới, môi của anh rời khỏi môi cô, trượt thẳng tới bên tai, vành tai mà bản thân vẫn luôn nhớ nhung sắp được gặp trong miệng thì ————
“Anh dám chạm vào tôi lần nữa, tôi lập tức cắt thằng nhỏ của anh”.
Cả người Địch Mặc cứng ngắt.
Cảm xúc trong nháy mắt, so với cảm giác ăn phải ruồi còn khổ hơn.
Lãnh Tĩnh đẩy anh ta ra xa, “Nếu anh muốn ở trong này ăn chùa ở chùa thì ngoan ngoãn cho tôi!”.
“Cô đã quên tối qua ai là người chủ động sao?”
“Đã quên!” – Người bên cạnh nói dối cũng không nháy mắt.
“Ăn sạch sành sanh rồi không nhớ, đó không phải là hành động quân tử”.
“Tôi không phải quân tử, tôi là phụ nữ”.
Anh ta trừng, cô cũng trừng. Không ai chịu nhường ai. Chân mày Địch Mặc nhăn càng sâu, “Đây là lần đầu tiên vận động có thể khiến bản thân bị thương, cô không sợ tôi……”
“Chẳng lẽ anh dám giết tôi?”
Người phụ nữ vô sĩ này đã tiến tới cảnh giới vô lại vô địch, Địch Mặc biểu tình đột nhiên hiểu ra, nhàn nhạt đưa mắt qua cười, ngược lại không đứng đắn như trước, “……….. Chắc là không sợ tôi yêu cô chứ?”
Lãnh Tĩnh toàn thân như bị điện giật, bỗng chốc cảm giác tê rần truyền khắp cả người, mắt cũng không chớp lấy một cái đứng trơ ra một lúc, phản ứng khác thường như vậy ảnh hưởng tới Địch Mặc.
Anh ta dường như đang suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, mở miệng muốn nói lại thôi, “Thật ra tôi….” bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Tiếng chuông đánh tỉnh người trong mộng, Lãnh Tĩnh chạy tới phòng khách như kẻ trốn nợ. Địch Mặc không nói gì nhìn bóng lưng cô, kinh ngạc nhìn cô có thể cử động nhanh như vậy, vì trước đó anh còn thấy mắc cá chân sưng to của cô.
Sau lưng có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm khiến người chột dạ, Lãnh Tĩnh chộp lấy thời cơ, bộ dạng khác xa với hình ảnh uể oải vừa rồi, nói chuyện nhảm nhí một phen, giọng nói bên kia đặc biệt vui vẻ, “Bồ thật ở nhà hả?”
“Không phải hôm qua mình nói cho bồ nghe rồi sao, mình bị Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh ra lệnh phong tỏa rồi!”
“Đừng chấp nhặt với loại xử nữ độc thân không gả được. Bọn mình đang chơi golf, bồ muốn tới chơi không? Thả lỏng tâm trạng một chút cũng tốt”.
Xử nữ độc thân không gả được……
Lãnh Tĩnh muốn hét lên rồi.
Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh từng là ‘khách’ của ‘Mặt trắng nhỏ’ đó….. Đầu óc bị úng hay sao mà nghĩ tới anh ta, quan hệ với anh ta thế này thật không sạch sẽ…….
Lãnh Tĩnh tạm dừng tất cả suy nghĩ trong đầu, “Mình không biết đánh golf”.
“Không có chuyện gì, có người dạy sẵn rồi. Anh ta khá tốt, mình bỏ tiền bao anh ta dạy”.
Lãnh Tĩnh đang muốn mở miệng, không khí sau lưng đột nhiên có chút khác lạ, theo bản năng quay đầu, thiếu chút nữa đụng vào cằm người kia. Lãnh Tĩnh sợ hết hồn sắp kêu ra tiếng, chưa hết hoảng hồn quay người lại nhìn xem người đứng sau lưng không một tiếng động, ‘Mặt trắng nhỏ’ —-
Trong mắt anh ta không có chút sợ hãi nào, thậm chí càng ngày càng tiến tới bao vây cô. Lãnh Tĩnh nắm chặt điện thoại trên tay, lời nói ra không hề suy nghĩ, “Sân golf phải không? Mình tới ngay đây”.
Vừa nghe xong địa chỉ, Lãnh Tĩnh ‘bụp’ một tiếng cúp điện thoại, bước đi khập khiểng nhanh như bay như cũ. Địch Mặc nhìn cô nhanh chóng chạy lên lầu, ngưng cười, chỉ một lúc sau thấy cô mặc một bộ đồ thể thao từ trên lầu đi xuống.
“Anh dám động tay động chân với chủ của mình, không có quy cũ, khiến người khác nổi giận. Hôm nay bắt anh phải ở nhà tự kiểm điểm, bình tĩnh suy nghĩ lại”.
Bỏ lại một câu sau đó biến mất sau cánh cửa, chỉ còn Địch Mặc đứng im như cũ nhìn bóng lưng của cô cảm thán sâu xa, “Vừa rồi vào cửa nên ăn luôn người —- tôi nên tự kiểm điểm bản thân điều này”.
Lãnh Tĩnh một đường ‘sống chết mặc bây’ lái xe tới sân golf. Trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chói chang, đồng cỏ trước mắt mới và sạch, giờ phút này mùi hương hoa cỏ đang tỏa ra trong không khí. Cây Đỗ Quyên và cây Kim tước mọc xem kẽ chen chút lẫn nhau tạo nên những đường viền xanh tinh xảo chung quanh sân. Trên đồi bên kia trong khuôn viên sân, có thể thấy rõ hình dạng của chúng lẫn cọc cờ đứng sừng sững (Vâng, đúng rồi, mình chém đấy:D).
Phong cảnh tinh tế không chỉ làm vơi đi nỗi lo lắng trong lòng, sự chú ý không hề đặt lên hình ảnh nổi trội của hai vợ chồng đang chơi bóng khá tốt bên kia — Lãnh Tĩnh ngồi trong xe (loại xe dùng để di cguyeern trong sân golf), ngắm đủ loại cảnh đẹp trước mắt, Lãnh Tĩnh không khỏi hít sâu một hơi, thần kinh căng thẳng mấy ngày qua cuối cùng cũng dần thả lỏng.
Hồ Nhất Hạ đang được chồng ôm ấp, không hề phát hiện ra người bạn thân đứng cách đó không xa. Lãnh Tĩnh bước xuống xe, đi bộ tới gần, quyết tâm phải dọa cô bạn thân giật mình mới thôi.
Đúng lúc này, từ phía sau thân cây đột nhiên xuất hiện một gậy đánh golf, trái banh nhỏ bay đẹp mắt trước mặt Lãnh Tĩnh, ‘vèo’ tới một chỗ xa. Tuy cô không hiểu về quy tắc đánh golf nhưng thấy Chiêm Diệc Dương vỗ tay tán thưởng cũng không khó đoán đó là cú đánh hay.
Người có kỹ thuật tốt từ phía sau thân cây bước ra, tháo găng tay trắng xuống, đưa gậy cho người bên cạnh, trên mặt nở nụ cười khiêm tốn giống như việc vừa rồi chẳng là gì.
Lãnh Tĩnh không dọa được người mà còn bị dọa ngược trở lại —
Cao thủ này không phải ai khác, là Hàn Tự!
Sau khi Lãnh Tĩnh phát hiện ra Hàn Tự, anh ta cũng nhìn thấy cô, sửng sốt một chút, sau lại mĩm cười, “Chào!”
Lãnh Tĩnh cố gắng gượng cười.
Hồ Nhất Hạ nghe tiếng của Hàn Tự, theo ánh mắt Hàn Tự nhìn lại, trong nháy mắt mặt mày hớn hở, “Bé Nhị ơi, bồ cuối cùng cũng tới!” – Nhìn cả người cô hưng phấn như vậy, Lãnh Tĩnh mới tỉnh ngộ. Người nào đó vui vẻ tân hôn, ăn no rửng mỡ, muốn làm bà mối đây mà………..
Quả nhiên một lúc sau, Hồ Nhất Hạ tự chủ trương, tìm đại một lý do thỏa đáng nhưng trên thực tế sai sót chồng chất, lấy cớ bỏ rơi Hàn Tự và cô cạnh hồ nước kế bên.
Gió nhẹ thổi lên mặt hồ yên tĩnh tạo nên những gợn lăn tăn nhỏ, Lãnh Tĩnh nhìn đến hình ảnh ngược của chính mình, lại nhìn đến người đàn ông bên cạnh, không thể không bội phục vẻ ngoài xuất sắc của anh ta.
Bởi vì khâm phục cho nên nói chuyện cũng khách sáo hơn, “Anh Hàn à, tôi biết là anh đang tìm cơ hội giao thiệp với Chiêm Diệc Dương nhưng mà chuyện này liên quan tới tôi có thể giúp thành công sao? Tôi gần đây gặp chuyện đủ phiền, không còn hơi sức giúp vui cho người khác”.
Anh ta đánh giá cô, giống như đánh giá một mặt hàng thú vị, “Tôi dạy cô đánh bóng nhé?”
Lãnh Tĩnh hết chỗ nói rồi.
Rốt cuộc có muốn trở mặt hay không đây? Suy nghĩ hồi lâu, cũng không có kết luận gì, có trời mới biết gần đây cô bị đả kích thảm hại cỡ nào, tính cách đều bị giày vò đáng thương. Dù sao hiện tại điểm mạnh nhất của cô đều không thể dùng tới được, thẳng thắn mở miệng, “Anh Hàn này, anh……….”
Lãnh Tĩnh bị tiếng thét chói tai không xa ngắt lời.
Theo tiếng thét nhìn lại, một chiếc xe không thể khống chế đang chạy thẳng tới chỗ họ! Mà người điều khiển xe, là Hồ Nhất Hạ………
“A a a !!! Tránh ra!”
Lãnh Tĩnh co giò chạy ———
Mới chạy được nửa bước, quên mất chân bị thương đau tới mức cả người ngồi phịch xuống đất.
Xe ‘Ầm’ một tiếng, người và xe va chạm mãnh liệt một chỗ, máu văng tung tóe ——-
Mấy giây trôi qua, Lãnh Tĩnh còn kinh ngạc tại sao bản thân không có bất kỳ thương tổn nào…. Thì ra Hàn Tự che chắn trước người cô, xe chạy một mạch ra phía sau đâm thẳng xuống hồ nước, rơi vào bùn, cuối cùng mới dừng lại.
“Anh………..”
Nghe giọng nói chần chừ của cô, Hàn Tự nới lỏng tay đang ôm cô, ân cần hỏi, “Cô không sao chứ?”
Lãnh Tĩnh lắc đầu.
Hàn Tự khó khăn từ dưới đất đứng lên, nhìn tài xế gặp nạn – Hồ Nhất Hạ – hỏi, “Vậy còn cô?”
So với thảm trạng hiện giờ của bản thân, Hồ Nhất Hạ tất nhiên càng lo lắng vấn đề khác, mở miệng cẩn thận dặn dò, “Chuyện này tuyệt đối, tuyệt đối không được nói ông xã tôi biết. Tuyệt đối! Tuyệt đối!”
“Tôi giúp cô giữ bí mật” – Người đàn ông tươi cười ấm áp như gió xuân khiến người khác bình tĩnh và tin tưởng, nhưng anh ta cắn chặt hai hàm răng khiến người khác càng lúc càng lo lắng.
Lãnh Tĩnh kéo góc áo anh hỏi, “Anh không sao chứ?”
Hàn Tự nhìn lại Lãnh Tĩnh, chỉ chỉ cánh tay phải của mình, thật đúng là lời nói nhẹ như mây trôi, “Chắc là bị gãy xương rồi”.