Hồ đồng chí đã quen bị hù dọa quyết định hăm hở phản
kích, dùng nửa giây tiêu hóa hết kinh ngạc, sau đó tràn ngập tiếc nuối than
thở: “Chân ngắn eo thô cả người đầy cơ bắp, tinh tinh trong vườn thú còn
đẹp hơn.”
Trong cửa nháy mắt an tĩnh. Không biết từ chỗ nào đột
nhiên bay tới một cỗ khí lạnh lẽo, Hồ Nhất Hạ không khỏi rùng mình một cái,
đang lúc này, cửa mở ra.
Chiêm Diệc Dương không nói tiếng nào trên cao nhìn
xuống cô. Hồ Nhất Hạ anh dũng nghênh nhìn, yên lặng động viên cho mình: ánh mắt
của anh không giết tôi chết được.
Hồ Nhất Hạ đang đấu với nhãn lực mạnh mẽ của ai đó,
thì bên ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến động tĩnh, sau tiếng cửa mở chính
là tiếng bước chân càng ngày càng gần, mỹ nhân nửa lõa ở phía trước, không rõ
bước chân nhân sĩ ở phía sau, Hồ Nhất Hạ cũng không biết làm sao, nhìn nhìn
Chiêm Diệc Dương, thần sắc anh căng thẳng, không nói hai lời đã lôi cô vào
phòng ngủ.
Hồ Nhất Hạ bị anh giấu ở phía sau cửa, cô không có
cách nào nhìn lén trạng huống bên ngoài, chỉ nghe thanh âm phụ tá hành chánh
vang lên: “Tôi thấy túi hành lý này ở trước cửa, hình như là của Hồ trợ
Cảm giác được tiền bối luôn ghi nhớ thật tốt,Hồ đồng
chí vừa muốn thò đầu ra, liền bị Người họ Chiêm ấn về, phụ tá hành chánh vẫn
chưa nói xong, Chiêm Diệc Dương đã nhô người ra nhận túi hành lý, phanh một
tiếng đóng cửa lại.
Hồ đồng chí không chịu phối hợp, muốn kéo cửa đi ra,
đảo mắt liền bị người khác xách cổ áo, ôm trở lại như xách con gà.
“Làm gì lén lút? Chúng ta không có làm chuyện gì
không cho người biết.”
“Sớm muộn sẽ làm.”
⊙﹏⊙
Khiếp sợ lúc này, Hồ Nhất Hạ không thể tiêu hóa.
“Anh anh anh, anh có ý gì?”
Anh im lặng không lên tiếng, bỗng dưng đưa tay chống
đỡ vách tường sau lưng Hồ Nhất Hạ, cúi đầu, chóp mũi thiếu chút nữa đụng vào
trên chóp mũi Hồ Nhất Hạ: “Em cứ nói đi?”
Hồ Nhất Hạ vội vàng nghiêng đầu, hô hấp của anh càng
ngày càng gần, phun vào lớp da bên gáy Hồ Nhất Hạ, nhắc nhở cô, người đàn ông
này đang cúi người nhìn mình.
“Anh, anh đừng làm loạn, tôi, tôi sẽ la
lên!”
Bình thường ác bá trong phim truyền hình trả lời thế
nào? —— Hồ Nhất Hạ lại còn có tinh lực phân thần nghĩ điều này —— kêu rách cổ
họng cũng không người đến cứu em?
Nhưng cô đợi nửa ngày, lại không đợi được gì cả, lúc
này mới hậu tri hậu giác len lén hí mắt: Hở? Người này sao lại biến lần nữa?
Vừa lúc này bên tai vang lên tiếng kéo khóa túi hành
lý, Hồ Nhất Hạ theo tiếng nhìn, rốt cuộc tìm được người xuất quỷ nhập thần nào
đó. Anh đang đứng ở bên giường, đưa lưng về phía cô thay y phục.
Tốc độ thay quần áo của ai kia có phải quá thần tốc
hay không? Mới một lát, quần dài cũng đã thay xong, đang mặc áo sơ mi.
Hồ Nhất Hạ vẫn biết phải che mắt giả vờ giả vịt, nhưng
cô không chịu được sự hấp dẫn từ dáng người ma quỷ của anh, mới vừa lặng lẽ mở
ra khe hở chuẩn bị nhìnmột cái cuối cùng, nhưng, lại bị người họ Chiêm bắt tại
chỗ.
Lúc này anh ngược lại không có nói gì trêu chọc cô,
không chút để ý thắt cà vạt, liếc mắt nhìn đồng hồ để bàn ở góc tường:
“Tôi về tiệc rượu xử lý ít việc, chờ chúng tôi đi hết cô hãy ra.”
Anh ta đã dám bế cô đi giữa hội nghị quản lý, sao hiện
tại lo lắng bị phụ tá hành chánh nhìn thấy bọn họ ở chung một phòng? Hồ Nhất Hạ
không nghĩ ra, anh cũng không đợi cô phản ứng, nắm áo khoác tây trang lên muốn
đi mở cửa.
“Cứ làm như Kim Ốc Tàng Kiều (nhà vàng cất người
đẹp).”
Cô cúi đầu tự lẩm bẩm, tiếng nói vừa dứt liền thấy anh
dừng lại bước chân.
“Kim Ốc Tàng Kiều?”
Thanh âm đột nhiên vang lên của anh làm Hồ Nhất Hạ sợ
tới mức không dám ra tiếng nữa, lời kế tiếp của anh, càng làm cô hoàn toàn hóa
đá: “Vậy em có nguyện ý hay không?”
Có ý gì? Cho đến khi anh rời đi phòng ngủ, đầu óc Hồ
Nhất Hạ còn chưa có quẹo qua ngõ rẽ.
Cái này chẳng lẽ chính là —— thổ —— lộ trong truyền
thuyết
Hay là anh ta có kế hoạch nuôi dưỡng tình nhân? Hồ
Nhất Hạ càng nghĩ đầu càng lớn, một loại dự cảm mãnh liệt bao phủ cô: sau 6
ngày, mình rất có thể sẽ khó bảo toàn mạng nhỏ.
Cho đến khi cô về nhà lấy hành lý của mình, rồi sau đó
cô ngồi lên khoang sang trọng trên máy bay, loại cảm giác cổ quái này vẫn đi
theo cô, cho tới khi lòng hiếu kỳ tràn khắp cô, nghe phụ tá hành chánh tán gẫu
chuyện trong tiệc rượu, cô cũng không có hăng hái.
“Người khách đầu cơ đó trách quyết sách làm ăn của
công ty chúng ta hại hắn táng gia bại sản, nhìn trúng Phó tổng liền tạt rượu. .
. . Tiểu Hồ? Tiểu Hồ?”
“A a tôi đang nghe mà, tiếp tục, tiếp tục.”
Hồ Nhất Hạ bóp huyệt Thái Dương của mình, tránh cho mình mất hồn.
“Nói cũng kỳ quái, Phó tổng lại dặn bảo vệ đừng
làm khó dễ người điên kia, cũng không báo cảnh sát, đã thả hắn đi rồi.”
Hậu quả Đắc tội người họ Chiêm nên rất nghiêm trọng
chứ? Thật là chuyện lạ! Vừa nghe vậy, Hồ Nhất Hạ rốt cuộc đã có hăng hái,
“Tại sao có thể như vậy?”
“Nghe nói khi Phó tổng vẫn còn nhậm chức ở Wall
Street bởi vì quyết sách quá gấp bị người ta trả thù, kết quả. . . . . .”
“Kết quả cái gì?” Người mà cô quen biết sao
luôn thích làm người khác hồi hộp?
“Kết quả làm hại bạn anh ấy. . . .”
Người họ Chiêm lại từ phòng vệ sinh trở về vào lúc mấy
chốt này. Kịch hay nghe được một nửa lại không có đoạn sau, trong lòng Hồ Nhất
Hạ bị nhột như có kiến bò, chuyện mạng nhỏ có khó bảo toàn hay không đã sớm vứt
ra chín tầng mây, cả hành trình đều cầu nguyện người họ Chiêm lại đi nhà vệ
sinh nữa.
Đáng tiếc, người họ Chiêm lại ngồi lỳ không đi nữa,
phụ tá hành chánh lại tiếp tục giúp đỡ xử lý công vụ, để lại mình Hồ đồng chí
nhột nhạt khó nhịn trong lòng.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến sân bay,
nhân viên tiếp đãi đợi đã lâu, một đoàn người liền đi đến khách sạn ngủ lại.
Mắt thấy đã rạng sáng, những người khác không phải còn
buồn ngủ thìchính là vẻ mặt mệt mỏi, Hồ Nhất Hạ tuy thần thái sáng láng, nhưng
cô lại không có cơ hội ở riêng với phụ tá hành chánh, đã bị người ta nhét vào
phòng cô.
Hồ đồng chí lúc nào cũng nhớ đến lời phụ tá hành chánh
nói, xuống máy bay ngay cả điện thoại cũng quên mở, một thân một mình đợi trong
phòng, lúc này mới nhớ lại điện thoại di động còn đang tắt.
Vừa mở máy thì có tin nhắn điên cuồng công kích đến.
Tất cả đều là Lãnh Tĩnh gửi:
Chị qua một ải rồi, ra ngoài ăn khuya mừng đi.
Chết ở đâu rồi? Còn chưa có về nhà?
Tờ giấy cậu dán ở cửa tủ lạnh viết chữ như gà bới, quỷ
cũng không nhận rõ cậu viết cái gì.
Mau mở máy!
Hồ Nhất Hạ liên tục không ngừng dùng điện thoại riêng
trong phòng gọi lại. Nghe cô nói đang ở nước ngoài, Lãnh Tĩnh cũng tuyệt không
kinh ngạc: “Cậu còn biết dùng điện thoại riêng có thể tiết kiệm phí điện
thoại quốc tế, đại tiểu thư, có tiến bộ a!”
Hồ Nhất Hạ không làm trễ nãi, kể hết chuyện xảy ra hôm
nay cho Lãnh Tĩnh nghe. Lãnh Tĩnh nghe mà sửng sốt, rốt cuộc mất đi tỉnh táo,
liên tiếp thét chói tai: “Hứa Phương Chu? Trời!
“Đợi đã nào! Lời kia của Chiêm biến thái là có ý
gì?”
Lãnh Tĩnh nhanh chóng thay cô chấn chỉnh suy nghĩ:
“Không phải có tổ chức nước ngoài khai thác tuyển dụng họ Hứa và cô nàng
Lâm Nặc Á kia sao, cậu có hỏi anh ta vì sao không ra nước ngoài không?”
Về Hứa Phương Chu, Hồ Nhất Hạ luôn ấp úng
không có đáp án, cuối cùng mới nghiêm mặt cãi lại cho mình:
“Mình vừa nhìn thấy anh ấy liền muốn tránh, nào dám nói chuyện với anh
ấy?”
Lãnh Tĩnh hoàn toàn bại bởi Hồ đồng chí, bất đắc dĩ
chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Vậy còn Chiêm biến thái? Anh ta chuẩn bị
ăn cậu rồi bỏ rơi, hay đang chuẩn bị đánh lâu dài?”
“Việc này. . . . Mình cũng vậy không rõ
lắm.”
“Trời!” Hồ Nhất Hạ cơ hồ có thể đoán được bộ
dạng Lãnh cô cô vỗ trán than thở, “Sao Chiêm biến thái có thể coi trọng
một con côn trùng trong cỏ?”
Gặp phải Hồ đồng chí khinh bỉ mím môi không lên tiếng,
Lãnh Tĩnh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là qua loa ném ra kết luận:
“Hứa Phương Chu thì cậu đừng bận tâm, hai người ai cũng không thua thiệt
ai, không cần trốn anh ta. Về phần cấp trên của cậu. . . . Cái mạng nhỏ của cậu
thì vẫn có thể bảo vệ, nhưng lớp mô trên người cậu có giữ được không, vậy thì
rất khó nói rồi.”
Kết luận của Lãnh Tĩnh làm Hồ đồng chí vô cùng kinh
hãi, Lãnh Tĩnh lại trước sau như một sát phạt quyết đoán: “Chớ nghĩ lung
tung, ngủ một giấc ngon đi, cúp đây. A đúng rồi, nhớ tùy thời báo cáo chiến
huống với mình.”
Hồ Nhất Hạ còn chưa có phản ứng kịp, Lãnh Tĩnh đã cúp
điện thoại. Chỉ còn dư lại cô, vừa nghe âm tút vừa lặp lại hai chữ: chiến
huống?
Cúp điện thoại, xem thời gian, Hồ Nhất Hạ tính toán
tối thiểu có thể ngủ 6, 7 tiếng. Đáng tiếc mùa thu của cô hoàn toàn không hợp
với khí hậu nhiệt đới chỗ này, mặc dù từ suốt đường từ sân bay về khách sạn đều
ở trong xe mở máy lạnh, nhưng vẫn chảy đầy mồ hôi.
Cả người nhơ nhớp khó ngủ, Hồ Nhất Hạ quyết định tắm
rồi ngủ.
Nào ngờ vừa vào phòng tắm, cô nhất thời không còn buồn
ngủ.
Bồn tắm đối diện cảnh biển vô địch ngoài cửa sổ, bên
cạnh bồn tắm lớn còn có rượu đỏ và điểm tâm nhỏ tinh xảo mà người phục vụ tỉ mỉ
bố trí. Hồ đồng chí rất lâu chưa từng xa xỉ bóp cổ tay quyết định, không ngủ!
Tắm!
Vừa có cảnh đẹp vừa có bồn tắm xoa bóp, mấu chốt là
lại có rượu. Cô uống rượu đỏ cũng không dễ say, nghĩ như thế, nào chỉ là thoải
mái thôi? Hồ Nhất Hạ nằm ngửa tay chân ở trong bồn tăm thơm phúc, cảm thấy thế
giới quá tốt đẹp, dần dần mệt mỏi nhắm mắt.
Đáng tiếc thế giới trong mộng, không hề đẹp.
Có người nắm cằm cô không thả, vừa lạnh vừa đau:
“Tiểu Hồ Ly. . . . . .”
Không biết là nước hay là chất lỏng gì khác khuấy động
tiếng vang, thân thể không chỉ đau, còn mơ hồ phát trướng, có tay ai đó nhanh
chóng lướt qua bả vai của cô, nâng lưng của cô lên, hơn nữa còn là, tay của đàn
ông! Hồ Nhất Hạ ngẩn ra.
Giấc mộng này quá kinh khủng, xúc cảm tay của người
đàn ông kia chân thật dọa người. Cô giùng giằng muốn mở mắt, lại đột nhiên trải
qua một hồi lắc lư, đột nhiên xuất hiện cảm giác áp bức đè nặng bộ
ngực của cô, không chỉ có như thế, chân cũng đồng thời bị người nào nâng lên. .
. .
Cô hoảng sợ vô cùng mở mắt, một đôi con ngươi màu đen
cứ như vậy xuất hiện ở trong mắt hoảng sợ của cô. Cảm giác bị lạc mơ hồ làm cô
nhất thời lên tiếng kinh hô: “Chiêm Diệc Dương? !”