Khách Quan, Không Thể Được

Chương 10



“Tôi, bói trên người anh rồi hả ?”

Anh lắc đầu.

“Tôi, đánh anh?”

Hồ Nhất Hạ không tự chủ suy đoán theo phương
hướng mình mong muốn. Lúc thanh tỉnh thì không dám
làm, uống say, đương nhiên là muốn mượn cơ hội,
có oán báo oán, có thù bá thù.

Nhưng canh vẫn lắc đầu.

Cũng không biết là cố ý hay vô ý,anh hơi cử động,
cằm liền cọ qua vành tai của cô, khiến cô rất
nhột, cố tình tay anh còn siết cánh tay cô, Hồ Nhất
Hạ muốn lui về phía sau một bước cũng không thể, bị
buộc tiếp nhận lời thì thầm bên tai của anh:
“Nghĩ lại xem.”

Hồ Nhất Hạ tự nhận tửu lượng cực tốt, lại
ngây ngẩn cả người dưới ánh mắt nhìn như lên án lại rõ
ràng trêu đùa này.

Toàn trách người đàn ông này, trong mắt mang theo men
say, còn ở rất gần cô, trong hơi thở truyền ra mùi
rượu Whisky cô thích nhất,khiến cho cảm xúc của cô
phập phồng, cũng không có biện pháp suy tư kỹ càng.

Tiếp tục như vậy nữa, cô không thể không chết
trên tay người đàn ông này, Hồ Nhất Hạ ép
mình bài trừ tạp niệm, hung hăng nhớ lại chuyện
gần một tháng trước.

Hồ Nhất Hạ còn nhớ rõ lúc ấy cũng uống Black Label.

Sau đó, cô tựa hồ say.

Sau đó tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên
giường trong nhà, bên tay có tờ giấy Lãnh Tĩnh để
lại: giúp cậu xin phép nghỉ rồi.

Cô say rượu không ngừng nhức đầu, cũng xương sống
thắt lưng đau nhức, còn chưa kịp xoa xoa, bên tai đã
truyền đến tiếng trẻ con thanh thúy dễ nghe: ông nội,
cháu gọi điện thoại cho ngài!

Cô có lá gan cài đặt tiếng chuông di động thành
thế này, lại không có lá gan từ chối không tiếp điện thoại.
Huyên huyên nguyền rủa một chuỗi xong, vẫn rất 9là vui
vẻ bắt máy.

Bên kia điện thoại, nhà tư bản lệnh cô lập tức9chạy
tới sân đánh Golf ở hội sở, âm thanh kia giống như
tiếng đàn vi-ô-lông tuyệt hảo, Hồ Nhất Hạ nghe lại chỉ
muốn đánh người.

“Phó tổng, tôi đã xin phép nghỉ rồi.”

Côlo lắng tranh thủ một chút nhân quyền cuối cùng cho
mình,nhưng trong từ điển của nhà tư bản, không có hai
chữ “nhân tính”này: “Nửa giờ sau cô không
có xuất hiện, thì vĩnh viễn không cần xuất hiện
nữa.”

Người đàn ông này luôn có thể hời hợt dùng một
câu nói bức người phải á khẩu không trả lời
được, Hồ Nhất Hạ rất khổ sở đồng thời cũng thật hâm
mộ, lúc nào thì mình mới tu được đến cảnh giới như
anh?

Dĩ nhiên, trước khi tu luyện thành tinh, cô chỉ có thể
nhắm mắt ứng phó, vội vàng rửa mặt hóa trang, mang mặt
quỷ say cũng vội chạy tới hội sở.

Sau đó cô đã hỏi Lãnh Tĩnh đêm hôm đó mình về
đến nhà như thế nào, Lãnh Tĩnh tựa hồ trả lời là: lúc
ấy có người nhấn chuông, vừamở cửa, liền phát hiện
cô ngủ say như chết trên hành lang.

Hồ Nhất Hạ tiếp tục đào sâu ba thước trong
trí nhớ của mình, chẳnglẽ, cô thật quên chuyện gì đặc biệt?

Đáng tiếc, hồi tưởng đến huyệt Thái Dương cũng đau
rồi, vẫn không thể nhớ ra được.

Người đàn ông này lại không chịu buông tha cô, kéo dài thanh
âm ở trong những tiếng nhạc huyên náo, bởi vì cúi đầu,
càng lộ vẻ hấp dẫn: “Những chuyện cô đã làm với
tôi, thật là làm cho người ta, trọn đời
không quên.”

Ám hiệu hơi lộ này, khiến thần kinh căng thẳng
của Hồ Nhất Hạ chợt được đả thông, trong đầu
bỗng dưng thoáng hiện một hình ảnh bị bỏ sót. b5 Ngày
đó ở hội sở, nhà tư bản khom người chơi bóng
thì cô không cẩn thận liếc thấy mấy vết hôn
hấp dẫn trên cổ anh. Ngay lúc đó cô vẫn còn đang
cảm thán: nhà tư bản thật là làm việc vẫn không quên
giải trí, lúc này cô lại nghĩ đến một khả năng nàođó,
theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt đen
tối mờ mờ của anh rõ ràng viết bốn chữ: ý nghĩ không
tốt.

Chẳng lẽ ——

******

⊙﹏⊙

Hồ Nhất Hạ nhất thời hoảng sợ, thanh âm run run còn
mất hồn hơn âm nhạc xung quanh:”Tôi tôi tôi! Anh anh
anh ——”

Mi tâm hơi nhíu của anh lặng lẽ giãn ra, cặp mắt đào
hoa chuyển một cái, rõ ràng đang nói: cô rốt cuộc nhớ
lại? Ngoài miệng lại không chịu trả lời cô, mà kéo
qua ghế chân cao cạnh quầy rượu,nhàn nhã ngồi
xuống, gõ gõ mặt bàn ra hiệu cho người bán
rượu:”ThreeFriend.”

Hồ Nhất Hạ chờ đúng thời cơ chuẩn bị chạy ra ——

“Cô dám đi thử xem?”

Hồ Nhất Hạ sợ tới mức cứng đờ.

Sau lưng người đàn ông này mọc mắt hay sao?

Cô còn chưa kịp im lặng nhìn trời, cánh tay của anh đã
giơ ra sau, đảo mắt liền xách cô lên một cái ghế
chân cao khác.

Người bán rượu rất nhanh rót đầy 13 ly Long Thiệt
Lan[1], ly nhỏ, muối, đĩa chanh nhỏ cũng rất mau
trượt đến trước mặt Chiêm Diệc Dương Hồ Nhất Hạ
nhìn, không có uống, chấp nhận mà nhìn chằm chằm
vào anh, chống cằm ngẩn người.

Chỉ trách người đàn ông có loại rất cổ quái
khí chất, bị dáng vể không chút để ý của anh chiếm lấy
ánh mắt, đâu chỉ có mình Hồ Nhất Hạ cô? Anh vừa
rải chút muối lên miệng, còn chưa cúi đầu liếm
sạch, thì đã có một cô gái dán tới đây.

Anh và người phụ nữ xa lạ chuyện trò vui vẻ, không
câu nệ giống như cá trong nước, không trách người phụ
nữ rất nhanh bạo gan hẹn anh đi bàn khác, Hồ Nhất
Hạ vừa cảm thán người này sao lại dịu dàng với
phụ nữ như thế, vừa yên lặng cảm kích người phụ
nữ xa lạ cứu cô ở trong nước lửa, vậy mà lúc 0bnày,
anh lên tiếng: “Xin lỗi.”

Đừng xin lỗi, đi với cô ta đi, thả tôi đi!
Hồ Nhất Hạ rống to tronglòng.

Cô hận không thể chắp tay trước ngực mà cầu
nguyện, nhưng giờphút này lại bị người khư khư giữ chặt
lòng bàn tay, từ góc tối kéo lên quầy rượu.

Người phụ nữ xa lạ thấy thế, trên mặt chỉ còn nụ
cười gượng, cô ta thức thời bước đi thẳng, để lại
mình Hồ Nhất Hạ, mặt nhăn nhó.

Tại sao người đàn ông này có thể lộ liễu dép
buộc cô nắm chặt mười ngón tay anh? Hồ Nhất Hạ thề
bảo vệ quyền lợi của mình, thử đẩy tay của anh
ra, bất đắc dĩ hơi sức thật sự không địch lại anh Lần
so tài này hoàn toàn chọc giận cô: “Không buông
tay tôi kiện anh quấyrầy…!”

Anh không thèm để ý chút nào, chỉ nhếch môi cười:
“Hồ tiểu thưđang muốn làm “kẻ gian cáo
trạng trước” sao?”

Hồ Nhất Hạ khiếp sợ trừng thẳng mắt.

Anh thong thả ung dung ngậm một miếng chanh, uống cạn
LongThiệt Lan, lúc này mớiưu nhã xoayngười trong cánh đèn rực
rỡ,chuyển sang cô: “Những chuyện cô làm với tôi lần trước,
xét thấy cô ống say, tôi vốn không muốn truy
cứu, nhưng hành động việclàm cả tháng nay của cô, bao gồm
chụp ảnh, bao gồm tỏ tình buổitrưa, khiến tôi
hoàn toàn có lý do tin tưởng, đây là một kế hoạch
có dự mưu —— quấy rối có tính toán.”

******

⊙﹏⊙

Hồ Nhất Hạ suýt nữa từ trên ghế chân cao té xuống.

May mà anh siết tay của cô,ckhiến cô miễn cưỡng ổn
định trọng tâm,9nhưng trong đầu lại có một tiếng keng,
đảo mắt rơi nát bấy. Hồ Nhất Hạ không có lý trí đoạt
lấy ly rượu của anh, chỉ vào mũi củaanh: “Lão nương
rốt cuộc làm gì mà ngươi phải kiện ta? ! Sờ ngươi?”

“Đâu chỉ thế?”

Hồ Nhất Hạ đành sửng sốt.

Trong mắt của anh, tràn đầy càn rỡ. Tức giận của Hồ
Nhất Hạ bị một chưởng của anh làm biến mất vô ảnh vô
hình, chỉ còn lại tâm thần thấp thỏm đỡ lấy cô: “Hôn anh
rồi à?”

“Đâu chỉ thế?”

Lúc này sững sờ đã không thể giải cứu phản ứng
thần kinh sắp thối rữa của Hồ đồng chí, ngây
người một hồi lâu, thanh âm cô càngngày càng không
yên: “Tôi. . . . Cái đó anh?”

Anh cười mà không nói.

Hồ Nhất Hạ hoàn toàn không có cachủ kiến, lý trí nhắc nhở
cô, trấn định, trấn định!

“Chúng ta đêm đó. . . . Mấy lần?”

“Em cứ nói đi?” anh lập lờ nước đôi
hỏi ngược lại.

Anh rõ ràng không có đụng cô, nhưng sao Hồ Nhất Hạ
cảm thấy đãbị ánh mắt của anh đùa giỡn một lần từ trong
ra ngoài, từ trênxuống dưới? Từ bản năng tự bảo
vệ mình, Hồ Nhất Hạ run giọng nói ép mình chất
vấn: “Anh, anh, anh, có chứng cớ gì?”

Cho là anh lại muốn làm ra vẻ thần bí, không ngờ
lần này anh sảng khóai vô cùng đáp: “Kim Hoàn,
Hằng Thịnh, Lệ thị, Đằng Thái quốctế, quản lý bốn
công ty đều là nhân chứng, đủ chưa?”

Hồ Nhất Hạ tốn thời gian thật dài mới tiêu
hóa lời của anh, thật rất muốn khóc
chết: “Tôi, trước mặt nhiều người như vậy?”

—— thì ra tôi có khẩu vị nặng như vậy?

Đả kích lớn này đã sớm ra ngoài phạm vi chịu
đựng của Hồ Nhất Hạ, anh lại muốn tiếp tục:
“Bọn họ chứng kiến một phần. Nếu cô cần nhân
chứng phần sau? Tài xế của tôi có thể.”

Hồ Nhất Hạ như rơi vào mây mù nghe anh nhắc
lại từng chút: “Có nnhớ sau khi chấm dứt tiệc, cô
đã dính vào mời quản lý Lệ thị đến hộp đêm tiếp tục
hay không?”

Quản lý lai tây đó?

“Có nhớ là ai kéo cô từ trên người của người taxuống,
sau đó nhétcô vào trong xe hay không?”

Là nhà tư bản vạn ác trước mặt này làm hư
chuyện tốt của cô?

“Có nhớ xe còn chưa kịp ăn bánh, cô đã bổ nhào
về phía tôi hay không?”

Giạng chân ở trên người anh mềm nhũn cầu xin, anh
trai tốt, miệng thơm thơm?

“Có nhớ là ai dính tôi như kẹo mè xửng, cứ
liên tục nói: anh theo cùng em đi?”

Vừa nói còn vừa, giở trò?

******

⊙﹏⊙

Những lời anh nói với cô trong vòng một tháng
này cộng lại cũng không nhiều bằng tối nay, đả
kích đối với cô, cũng mạnh nhất từ trước đến
giờ, Hồ Nhất Hạ im lặng nghẹn ngào, trí nhớ bị
rượu cồn tách ra đêm đó, rốt cuộc dần dần bị
khâu đầy đủ dưới sự hướng dẫncủa ai đó.

Ngay lúc đó cô chỉ cảm thấy đệm người khác
đang ngồi cực kỳ mềm mại, đầu gối quý phía trên cũng
không hề đau; vải vóc quần tây của người khác
tốt vô cùng, da vừa trơn lại lạnh; nút cài áo sơ
mi của người khác đặc biệt khó mở, ngón tay phí
rất nhiều sức mới xôngvào được; lồng ngực người
khác cứng rắn như đá, nóng bỏng như lửa, ngón
tay vuốt ve dọc theo hàng rào đường cong rõ ràng, cơ
hồ mê muội; da người khác cực kỳ nhẵn nhụi, môi
dính vào phía trên cơ hồ có thể cảm thấy huyết
mạch chạy dưới da; còn có đôi môi người khác.

Tầm mắt Hồ Nhất Hạ bất tri bất giác ngắm lên môi
người đàn ôngđối diện. Đầu lưỡi từ từ xoắn xuýt, cảm
giác chạm lên đường vành môi mỏng đó là thế nào?
Sao cô lại quên?

Đang mất hồn, đột nhiên liếc thấy anh ngoắc người
bán rượu tới, như muốn tính tiền ời đi Trong nháy mắt
nguyên thần của Hồ NhấtHạ bị kích thích trở về thể,
mắt thấy lúc anh đứng dậy không quên kéo cô,
trong lòng cô bất ổn, cuối cùng hạ quyết tâm,
đôi tay gắtgao kéo cổ tay anh, kéo anh không chịu đi.

Chiêm Diệc Dương dừng lại, ngoái đầu nhìn nhìn cô,
chỉ thấy trong mắt người phụ nữ này lại chứa đầy lệ.

“Tôi đền phí tổn thất tinh thần cho ngài được
chứ? Ngài ra cái giá, bao nhiêu tùy ý, được không?
Một nhà già trẻ nhà tôi còn chờ tôi nuôi, lão Hồ
nhà tôi còn chờ tôi quang tông diệu tổ, tôi
còn chưa cókết hôn sanh con, tôi không thể đi tự
thú!”

Chiêm Diệc Dương dừng lại, khóe miệng co quắp giựt
giựt, cơ hồ muốn cong lên nụ cười, nhưng cố nén
lại, khó khăn nghiêm mặt lần nữa, không nói một lời mạnh
mẽ lôi cô rời đi.

Cô tự nhiên không chịu, cố tình gây sự, còn
thiếu lăn trên đất ômbắp đùi anh không để cho anh đi
thôi. “Cô còn như vậy, tôi trực tiếpbáo cảnh sát
để cho bọn họ dẫn cô vào cục.”

Chiêm Diệc Dương nhìn cô, vẫn là giọng nói rất
lạnh nhạt, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng đe doạ.

Hồ Nhất Hạ bị anh làm sợ tới mức cứng lại.

Cô bấu bắp đùi mình tê tê đau đau, mới nặn ra
thật nhiều nướcmắt, hai mắt đẫm lệ cũng không tìm được
một chút đồng tình củaanh? Tim của người đàn ông
này làm từ đá?

Các khách xem dù bận vẫn ung dung xem kịch hay,
thật là mất chết cả mặt mũi rồi, người đàn
ông này lại miễn dịch đối với khổ nhụckế, miệngHồ
Nhất Hạ mếu máo, kéo tay áo của anh, không khách
khí lau nước mắt nước mũi lên: “Tôi sẽ
mời luật sư đắt tiền nhất lêntòa cho tôi, hừ!”

Trừng mắt nhìn anh, đặc biệt hả giận, Hồ Nhất
Hạ nện bước chân tự cho là kiêu ngạo vô cùng,
bỏ rơi anh, dẫn đầu đi ra quán crượu.

Chiêm Diệc Dương nhìn bónglưng cô, bật cười lắc đầu. Nhưng
rất mau, liền nụ cười thu lại. Về lời nói khi say của
cô, anh đã ẩn giấu một phần. Hoàn chỉnh phải là:
Hứa Phương Chu, anh theo cùng em đi. .

Hứa Phương Chu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Long Thiệt Lan: tên tiếng Anh là Tequila (phát
âm như tê-ki-la)là một thứ rượu chưng cất có độ cồn
cao truyền thống của Mexico.
Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của
địa phương chủ yếu sản xuất ra nó – vùng Tequila,
bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico. Tequila
được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana,một loài thực vật bản
địa ở Mexico.
Thường thì tequila có độ cồn từ 38–40%, song cá
biệt có loại có độ cồn lên tới 43–46%.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.