Giữa mùa thu năm Thịnh Lịch thứ năm mươi lăm, Đương kim Thánh thượng lâm
bệnh nặng, cơ thể suy yếu. Việc triều chính đều giao cả cho Thập cửu
hoàng tử. Thánh thượng vô cùng ưu ái người con này nên đã để Thập cửu
hoàng tử toàn quyền định đoạt, không phân thiện ác, quyền hành khuynh
triều, lấy việc công báo thù tư, cách chức điều tra tất cả các quan lớn
bé của nhà Hữu tướng một đời thanh liêm, trung quân ái quốc. Hắn còn
nhốt tiểu nữ của Hữu tướng trong cung cấm và điều động ba nghìn cấm quân về dưới trướng mình.
Dã tâm của Thập cửu hoàng tử, chúng nhân đều rõ, nhưng Thánh thượng lại
không hề nghi kỵ người con dùng một tay che cả bầu trời này.
Người ta chỉ còn biết bi phẫn giơ tay lên trời mà cảm khái:
-Thánh thượng đã bị bệnh đến hồ đồ rồi. Nếu không thì sao có thể phê chuẩn yêu cầu của Thập cửu điện hạ, để hoàng tôn yêu quý nhất của mình, Diệu
vương gia ném tú cầu kén vợ được chứ? Thật đúng là điên mất rồi!
Không không không, cách nghĩ này quá thiển cận! Người có thể nghĩ ra cách bắt Diệu tiểu vương gia ném tú cầu trong thành Lâm Dương chứng tỏ Thánh
thượng rất anh minh. Kinh thành sắp tổ chức thi, nhân tài nườm nượp kéo
đến. Hoàng tôn mà Thánh thượng sủng ái nhất sẽ lên cao ném tú cầu, đây
chẳng phải là ân trạch rộng khắp sao? Đường ở dưới chân, chỉ cần có đủ
sức giành lấy thì sẽ giành được. Đây là điều Thánh thượng muốn nói với
các nhân tài. Triều đình sẽ tuyển chọn nhân tài một cách công bằng,
không hề có chút mờ ám.
Nhưng ném tú cầu là chuyện nhân duyên nam nữ, sao có thể dùng nó làm đường hướng quốc gia, cái gì là sách lược quân vương?
– Cô nói xem có phải Vạn tuế gia của chúng ta cũng là người thích tiểu thuyết của Tiểu Như Ý không? – Một cô nương thắc mắc.
– Cô cũng nghĩ như vậy sao? Nếu không thì sao người có thể nghĩ ra được cách hay như vậy? Chính xác là âm mưu trong cuốn Sói cưỡi ngựa bạch đến mà. – Một cô nương khác phụ họa theo rồi kể lại đoạn đó: – Người ta chỉ thấy có người đứng trên lan can gỗ, cắn răng nhìn mọi người phía dưới,
tay giữ chặt quả tú cầu và biết rằng một khi ném xuống thì nó sẽ rơi vào tân lang tương lai của mình. Trong đám đông bỗng xuất hiện một ánh nhìn rất sắc, một thiếu niên mặc đồ trắng như tuyết với khuôn mặt thanh tú,
cưỡi một con ngựa trắng đứng ở bên ngoài đám đông với thần thái giống
như muốn nói… Ờ… Sau đó là gì nữa nhỉ…
– Chốn hồng trần, thân nhuốm phàm tục, chuyện của nam nữ, vốn không phải
chỉ có tình ý. Cô nương, trước hôn lễ có muốn thử một đêm không?
Đoạn bổ sung vô cùng chuẩn xác khiến cô nương đó ngoái đầu lại nhìn, muốn
coi người có cùng sở thích có thể đọc thuộc làu đoạn truyện trong tiểu
thuyết của Tiểu Như Ý đó là ai, thì chỉ thấy một cái bóng nhỏ thó chạy
vụt qua mình rồi phi thẳng lên trước nơi ghi danh vốn đã chật như nêm
trước lầu Lân Tường.
Lầu cao vạn trượng, mỹ nam cầm tú cầu nhìn từ trên cao xuống.
Long Tiểu Hoa chẳng kịp kinh hãi chuyện tri kỷ thích đọc dâm thư của mình có mặt ở khắp nơi, chỉ vì mối quan hệ vừa là bạn vừa là thù này mà nàng và cô nương ấy hoàn toàn có thể đánh lộn lẫn nhau vì một nam nhân, và cũng hoàn toàn có thể đồng thời phát hiện nam nhân này không đáng để chiếm
hữu mà bắt tay hòa giải. Nàng càng không kịp ca thán khi các nhân sĩ
trong kinh thành hăng hái bộc lộ khả năng lấy ít địch nhiều, chỉ vì nàng chính là nguyên do của vụ việc. Thật không còn mặt mũi nào mà ôm đầu
nói với các vị hương thân phụ lão trong kinh thành rằng: “Thật ngại quá! Mọi người quá đề cao chuyện này rồi. Thực ra, chuyện tú cầu lần này vốn chỉ là trò chơi giữa thúc thúc và thằng cháu trai phản nghịch, cộng
thêm cả một thẩm thẩm kiêm cháu dâu nữa mà thôi!”.
Chân tướng thật sự rất tàn khốc. Nói ra không chỉ không ai tin mà còn có khi lại còn gây nên một trận chiến tàn khốc. Thế nên để tránh bị thương,
nàng nên lựa chọn im lặng ghi danh.
Vị quan ghi danh cầm bút lông bận rộn từ sáng đến trưa mà hàng khuê nữ vẫn cứ dài mãi dài mãi. Nó chẳng khác gì so với việc hoàng đế tuyển phi
tần. Diệu tiểu vương gia thế lực tuy lớn nhưng hắn đây cũng sắp hết kiên nhẫn rồi. Thấy một cô nương mặc bộ y phục màu nhạt đứng trước mặt, quan ghi danh cáu kỉnh hỏi:
– Họ gì? Người ở đâu?
– Họ Long, người Đồng Khuê.
– Ha! Trời ơi! Quả nhiên có người vì Tiểu vương gia mà tẩu hỏa nhập ma
rồi, từ thành trì biên cương mà cũng đến giành tú cầu sao? – Vị quan ghi danh nhìn nàng cười giễu.
Long Tiểu Hoa lơ đễnh bĩu môi, vẫn còn hơn kẻ cưỡi ngựa trắng trong truyền
thuyết của Tiểu Như Ý, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nữ nhà người ta đã
vội vàng dụ dỗ cô nương ấy một đêm rồi. Nàng cảm thấy việc mình ra tay
cứu vớt “tiểu điệt nhỏ bé” là một hành vi rất lý trí.
– Cha mẹ làm gì?
– Hả? – Giành tú cầu thì liên quan gì đến việc cha mẹ làm gì chứ?
– Hả cái gì mà hả? Ta hỏi cô đấy.
– Mở… mở khách điếm. – Người ở kinh thành thích điều tra hộ tịch như vậy
sao? Thảo nào chồng cũ của nàng lại bị bắt về kinh thành điều tra hộ
tịch.
– Mở khách điếm ư? Là thương nhân sao? Haizzz! Đưa số cho cô ấy. – Vị
quan ghi danh nhìn nàng vẻ khinh thường rồi nói với người bên cạnh.
Người đó dứt khoát rút ra một tờ giấy đưa cho nàng:
– Vài dặm quanh lầu Lân Tường đã bị người của Thập cửu điện hạ bao vây.
Cô đi theo cửa này vào và đứng ở vị trí số của cô đợi giờ lành. Không
được đi lung tung, kẻ vi phạm sẽ phải mất đầu.
– … – Đây là vi định vớ vẩn gì vậy? Nàng nhếch môi nhận lấy tờ giấy mở ra xem số: – Số một nghìn… hai trăm… hai mươi… bảy…
Sau lại con số đáng ghét này chứ? Một nghìn hai trăm hai mươi bảy… Liệu có thể đừng có duyên phận như vậy được không?
– Hì hì! – Có tiếng cười vang lên bên cạnh nàng. Nàng xoay người nhìn thì thấy một cô nương mặc chiếc váy dài từ trên kiệu bước xuống, không cần
xếp hàng mà giơ tay vẫy vị quan ghi danh nói: – Số của ta đâu? Cha ta
nói đã giúp ta ghi danh xong rồi.
Vị quan vừa thấy cô nương này lập tức nở nụ cười, đứng dậy cung kính đưa tờ giấy cho cô ta:
– Vâng vâng vâng. Đại nhân đã nói với hạ quan từ sáng. Đây là số của tiểu thư. Xin mời vào trong đợi ạ.
Vị tiểu thư chân mày lá liễu đó chẳng vội bước vào mà mở tờ giấy ra đứng
bên cạnh Long Tiểu Hoa xem rồi cong môi khiêu khích đọc số trên đó:
– Số ba.
– Hả?
Người ta số ba, còn nàng số một nghìn hai trăm năm mươi bảy ư? Thế là thế
nào? Tức là nàng cách quả tú cầu một nghìn hai trăm hai mươi sáu người
sao? Một nghìn hai trăm hai mươi sáu cái đầu xếp chồng lên nhau thì nó
sẽ cao chừng nào nhỉ?
– Tôi… tôi phản đối. – Nàng nhìn cô nương đó đi vào, giơ tay phẫn nộ nói: – Rõ ràng là tôi đến trước. Tại sao tôi số một nghìn hai trăm hai mươi
bảy mà cô ấy lại là số ba. Cô ấy còn không xếp hàng nữa chứ. Tôi đã phải xếp hàng suốt hai canh giờ liền đến mức buồn đi tiểu tiện mà cũng không dám đi. Sao các người có thể bất công như vậy?
– Hứ! Ta là cháu gái của Đương kim Hữu thừa tướng, tổ tiên ba đời làm quan nhất phẩm. Nói xem, cô là cái thá gì chứ?
– Tôi… tôi là chủ của khách điếm Đại Long Môn. Tổ tiên… ba đời có thể
cũng làm quan hay liên quan gì đó đến quan lại. Người nhà tôi đều rất
tốt bụng. Làm quan chắc chắn sẽ là những vị quan tốt. Làm người sao có
thể đê tiện như vậy? Quan không cần lớn nhưng phải thương dân. Tôi cảm
thấy cô không xứng…
– Số một nghìn hai trăm hai mươi bảy, đây là quy định của Thập cửu điện
hạ. Điều này phân rõ sang hèn. Cô thì hiểu gì chứ? Đâu đến lượt cô lắm
lời. Rốt cuộc cô có vào hay không?
– Xì! – Phân rõ sang hèn… Đây rõ ràng là nhằm vào nàng mà. Còn cố ý dành cho nàng con số này nữa chứ.
Người cha xấu xa chết tiệt! Thủ đoạn thâm độc rất mẹ kế này, cũng chỉ hắn mới nghĩ ra được thôi. Phía trước nàng còn có tận một nghìn hai trăm hai
mươi sáu cái đầu. Thật là quá đáng mà.
Phân rõ sang hèn, quan niệm đó đã chia rẽ biết bao nhiêu đôi tài tử giai
nhân, uyên ương hồ điệp. Tại sao những kẻ không có tình yêu lại vẫn
thích luôn miệng nhắc đến nó chứ?
Nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng không muốn họ
ghép cho mình tội danh gây náo loạn mà hủy bỏ tư cách tham gia của nàng. Nàng mau vào trong thôi. Phải nhanh lên. Nàng vội vã cúi đầu muốn đi
theo vị tiểu thư đó vào nhưng mới đi được hai bước thì đã bị vị quan ghi danh ngăn lại, nói với nàng bằng giọng đầy giận dữ:
– Ừm ừm ừm! Cô nhắm mắt đi đâu thế? Cửa bên trái là cửa của các tiểu thư
từ số năm mươi trở về trước. Cô đi qua cửa từ số một nghìn trở đi đi. Từ đây đi về phía tây, rẽ một cái, lên mấy bật thang đá, vào cửa ngoài
cùng, lại rẽ bên phải. Đi vào đến nơi cũng phải mất khoảng một khắc. Sắp tới giờ rồi đó.
– …
Đây không phải là vấn đề cửa vào. Đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà.
Sói cưỡi ngựa bạch đến ư? Xì! Đứng ở góc nhỏ cách mười vạn tám nghìn dặm, nam chính còn có sức hấp dẫn nào để thu hút nữ nhân vật chính ném tú cầu về phía mình đây.
Tiểu Như Ý ơi là Tiểu Như Ý! Chắc chắn bà chưa hiểu được sự tàn khốc của cái gọi là ném tú cầu rồi.
Điều tàn khốc hơn vẫn còn ở phía trước.
Long Tiểu Hoa đi vào bên trong nhưng nhanh chóng muốn rút lui vì nàng phát
hiện ra rằng trước mặt mình không chỉ đơn giản là có một nghìn hai trăm
hai mươi sáu cái đầu. Hóa ra, hai mươi vị tiểu thư dãy số đầu còn có cả
một đội hộ vệ đi cùng. Vị tiểu thư áo xanh có đội hộ vệ áo xanh, vị tiểu thư áo vàng đứng giữa đám thị vệ áo vàng…
Những vị tiểu thư đó đều có ghế ngồi bên bàn trà, uống trà, cầm quạt phe phẩy rất nhàn nhã, mặt nở nụ cười đoan trang nhưng ánh mắt nhìn nhau hằn
học. Dù sao cũng chẳng có người hầu kẻ hạ phía sau. Họ chỉ cần ngồi đó
giương mắt nhìn nhau là được rồi.
– Hôm nay, phụng mệnh thánh ân, tổ chức buổi ném tú cầu kén vợ cho Diệu
tiểu vương gia tại thành Lâm Dương. Ai giành được tú cầu sẽ là vợ của
Diệu tiểu vương gia. Quy tắc hôm nay… Thập cửu điện hạ, điện hạ xem… –
Quan chủ sự đọc được một nửa lập tức quay đầu lại nhìn sắc mặt của Thập
cửu điện hạ đang ngồi bên cạnh.
– Quy tắc ư? – Tiếng nói từ trên lầu vọng xuống. Thập cửu điện hạ nhìn
xuống khoảng sân giống như đáy của một chiếc thùng nhuộm với những sắc
màu lục lam chàm tím hỗn độn đó, thản nhiên dặn dò: – Mỗi nhà cứ dựa vào bản lĩnh của mình mà giành lấy hạnh phúc cho tiểu nữ… chết hay bị
thương đều không cần biết.
– Hừ!
Long Tiểu Hoa ai oán nhìn lên lầu Lân Tường cao vời vợi, miễn cưỡng mới có
thể phân biệt được hai cái chấm nhỏ. Rốt cuộc hai kẻ thúc thúc, tiểu
điệt bọn họ thực sự muốn trêu đùa nàng cho đến chết sao? Đây không còn
là vấn đề có cướp được hay không nữa rồi. Bây giờ nàng phải nghĩ cách
giữ tính mạng của mình. Hu hu! Mấy ngày trước sao nàng lại tập đứng tấn
như điên như dại thế chứ? Làm gì có ích gì đâu. Lẽ nào khi có kẻ muốn
chém nàng, nàng không chạy mà lại đứng tấn sao?
Từ trên lầu Lân Tường, giọng Cung Diệu Hoàng đầy phẫn nộ:
– Hoàng thúc có ý gì vậy?
Long Hiểu Ất ngồi trên đài, cầm chén trà lên nhấp một hớp, nhướng mày hỏi:
– Chuyện gì?
– Hoàng thúc để các quận chúa, tiểu thư đem theo thị vệ ngồi phía trước.
Những người phía sau làm sao có thể có cơ hội giành được tú cầu của tiểu vương chứ?
– Ta muốn cô ta không có cơ hội đấy. – Hắn lẩm bẩm nhìn xuống phía dưới: – Ai ai cũng có cơ hội giành được thiên ân. Điều đó dựa vào bản lĩnh của
mỗi người. Không đúng thế sao?
– Muốn giành nam nhân thì phải dựa vào chính mình. Có giỏi, hoàng thúc
bảo những kẻ đang ngồi đó đứng dậy cướp tú cầu của tiểu vương đi. – Cung Diệu Hoàng ngắt lời.
– Ngươi đang nói đùa với hoàng thúc đấy à? Hai chữ “Công bằng” có trong
hoàng cung từ bao giờ vậy? Ngươi muốn nói chuyện công bằng với trời sao? Hừ… Không phải chúng ta muốn có gì đều tự mình giành lấy ư?
– …
– Hơn nữa… Ngươi coi thân phận Diệu vương gia của mình thấp thế sao?
Ngươi cho rằng ta thực sự sẽ xử trí ngươi như một hàng hóa rẻ mạt mà ai
cũng có cơ hội giành lấy? Tiểu quỷ, ngươi có ồn ào làm loạn hay yên lặng mở to mắt ra xem thì cũng đều thế thôi.Giờ lành đã đến. Mời Diệu tiểu
vương gia ném tú cầu.
Cung Diệu Hoàng nhìn Long Hiểu Ất hằn học. Hắn nắm chặt quả tú cầu trong
tay, vô thức vươn cổ tìm bóng dáng ai đó nhưng trước mắt hắn chỉ là một
mảng đen vô tận.
Chết tiệt! Liệu có phải nha đầu này bị người ta dọa cho sợ chạy rồi không?
Hắn không nên tin lời Bạch Phong Ninh. Hắn quay người nhìn thanh kiếm
bạc đặt bên cạnh Long Hiểu Ất. Bạch Phong Ninh còn giao cả thanh kiếm
nhà họ Bạch cho Long Hiểu Ất thì làm sao có thể giúp hắn được chứ? Sáng
nay hắn cũng không thấy Bạch Phong Ninh đâu. Chắc kẻ đó đã giác ngộ,
quay trở lại với Long Hiểu Ất rồi.
Hắn đi đến lan can nhìn xuống, cảm thấy khó mà chịu nổi sự huyên náo phía
dưới. Hắn ngẩng mặt hứng gió, nghe tiếng gió thổi phù vù vù bên tai. Âm
thanh ấy khiến hắn càng bất an. Sao hắn không tìm thấy bóng dáng quen
thuộc giữa đám người đó chứ? Hắn chỉ cảm thấy tiếng ồn bên tại mỗi lúc
một khó chịu.
– Tất cả im lặng cho tiểu vương!
Hắn giận dữ quát lên. Phía dưới im phăng phắc.
Hắn vội vàng quét ánh nhìn tìm bóng dáng ai đó nhưng vẫn khó phát hiện…
– Cô nương họ Long, mau cởi áo ngoài ra cho tiểu vương.
– Xì!
Một âm thanh quen thuộc phát ra từ giữa đám đông. Sau đó, cuối cùng hắn đã
phát hiện màu đỏ ở đám người phía sau. Lúc này hắn mới yên tâm, quay lại nhìn Long Hiểu Ất nở nụ cười khiêu khích, rồi cầm quả tú cầu nóng bỏng
ném về phía đó:
– Không bắt được tú cầu của tiểu vương, cô biết tiểu vương sẽ phạt cô thế nào rồi đấy.
Quả tú cầu bay đi. Là kẻ đứng đầu bộ Binh, khả năng của Cung Diệu Hoàng quả nhiên không phải tầm thường. Tư thế của hắn cũng rất đẹp. Quả cầu đó
vượt qua hàng hộ vệ, đập vào mấy cái đầu đáng thương, nhảy nhót, bay
thẳng về phía Long Tiểu Hoa…
Dường như thắng lợi đến quá nhanh. Nó khiến cho Long Tiểu Hoa không kịp phản
ứng. Nàng nhìn quả tú cầu đang bay thẳng về phía mình, đột nhiên ý thức
được phải giành lấy nó.
– Đâu đến lượt cô giành chứ!
– Hả! Tôi quen giành giật rồi… Bộp!
Một tiếng va chạm mạnh. Quả tú cầu của Cung Diệu Hoàng bay thẳng vào mặt Long Tiểu Hoa. Thời gian ngừng trôi…
Quả cầu từ từ lăn xuống…
– Mọi người cướp đi. Tú cầu của Tiểu vương gia đấy.
– Tránh ra! Tú cầu của ta!
– Đẩy nha đầu hôn mê đó ra.
– Thật là ngốc! Tú cầu rơi vào người mà không biết đường giơ tay ra bắt.
– Long Tiểu Hoa, cô là đồ ngốc! Để xem tiểu vương ta sẽ trị tội cô thế
nào? – Cung Diệu Hoàng tái mét mặt nhìn quả tú cầu của mình bị tranh
giành, còn Long Hiểu Ất thì chậm rãi nói:
– Lần đầu tiên ta thấy, cô ta ngốc một chút cũng tốt. Hừ!
Hắn sớm hiểu rõ nàng mà. Hạnh đỏ vượt tường rất ngốc. Nàng muốn chơi đùa thì đành phải để cho nàng chịu khổ một chút thôi.