Khắc Tinh Ở Đâu Đến

Chương 5



“Cho tôi một suất ăn giá mười sáu đồng.”

Thu Y ngước mắt nhìn hốc mắt đẫm lệ của mẹ, mới phát hiện ra nụ cười ban
nãy của mẹ là giả tạo. Thật ra mẹ cũng đau lòng, nhưng vì không muốn cô
phải sống khổ sở, nên cố tạo ra vẻ cứng rắn, kiên cường, thậm chí bỏ
luôn cả đoạn nghiệt duyên này.

Tất cả chỉ vì cô là một đứa con gái. . . . Thu Y nghĩ đến đây, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Mẹ, đừng khóc.” Cô dùng tay áo thay mẹ mình lau đi dòng lệ nơi khóe mắt.

“Y Y, mẹ xin lỗi con, mẹ tin tưởng rồi sẽ có một ngày ông ấy sẽ hiểu được
con rất yêu ông ấy, nhưng mà. . . . . . Hôm nay mẹ thưởng cho con thêm
một phần Mcdonald’s, được không?” Thu Y khóc hu hu rồi gật đầu, sau đó
mới trợn mắt chết lặng nhìn người bán hàng nói lớn: “Cho một suất ăn
dành cho trẻ con mười sáu đồng.” Cô hạ quyết tâm, sau này ngoại trừ mẹ
mình, không ai có thể làm cho khóc được nữa.

Nhưng, ông trời
không có mắt, nhất định là vì ghen tị với tình cảm thắm thiết của mẹ con cô, cho nên vào lễ tốt nghiệp hôm đó, tai nạn giao thông đã cướp đi
người mẹ mà cô yêu thương nhất.

Cô cứ tưởng sẽ chẳng có gì có thể khiến cho cô khóc thêm lần nữa, nhưng mất đi người mẹ khiến cô còn khóc thương tâm hơn khi mất đi một người ba, cô chỉ muốn khóc thật lớn.

Điều khiến cô không thể tiếp nhận được là, cô không thể nhìn mặt mẹ lần
cuối, không thể nói câu con yêu mẹ lần cuối, kiếp sau nhất định con sẽ
lại làm con gái của mẹ. . . . . .

Đột nhiên, hơi ấm làm Thu Y bình tĩnh trở lại, cô phát hiện bên trong phòng có mùi thuốc.

“Sẽ không chứ? Muốn tự sát?”

Lúc này, đột nhiên cô tóm được bệ cửa sổ, miệng mở thật to, nước mắt cũng không chỉ rơi một giọt.

Cô nhìn bộ dạng chân thực của người phụ nữ, khuôn mặt này, có lẽ không
hoàn toàn giống nhau, nhưng hai mươi năm qua vẫn xinh đẹp diễm lệ như
vậy, luôn cười ưu nhã, cả đôi mắt dịu dàng luôn nhìn cô, cười nói với cô rằng con gái hay bám mẹ cẩn thận không lấy được chồng, lúc nào mẹ cũng
giữ bộ dạng không chịu nhận sai.

Đừng nói đây là kiếp trước của
mẹ chứ? Mẹ! Mẹ! Tim của cô đập dồn dập, lúc này, một làn khói đánh thức
cô. Cô thấy mình bị làn khói bao vây, khiến hô hấp cũng trở nên khó
khăn, lúc này mới nghĩ đến đây là thời điểm của quá khứ.

Mẹ!

Tầm mất cô vội vàng tìm kiếm, nhưng trong phòng chỉ toàn khói trắng mù mịt, căn bản nhìn không thấy người.

Cô không nghĩ nhiều, ngay lập tức đập cửa sổ nhảy vào.”Mẹ! Mẹ!”

Cô không giúp được gì chỉ reo hò, cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ lâm vào trạng hôn mê bất tỉnh “Mẹ!”

Cô vọt tới muốn cõng mẹ, nhưng hai bàn tay của cô lại xuyên qua người phụ nữ.

Hiện tại cô đang ở quá khứ. . . . . .

“Không! Không! Không cần! Trở về đi, cô không thể chết ở đây. . . . . .” Cô cố sức nắm lấy, nhưng đều bị hụt.

“Không cần cứu tôi. . . . . . Hãy giải thoát tôi. . . . . . Tôi rất thống khổ . . . . . .” Nằm trên mặt đất, người phụ nữ chật vật cầu xin, một dòng lệ không ngừng tuôn rơi, rồi biến mất ở trên sàn nhà.

“Sao cô lại
làm như vậy, chỉ vì không có tình yêu mà tự sát sao? Cô hãy sống như mẹ
của tôi như vậy, ly hôn với ba tôi, lấy một nửa tài sản của ông ấy để
nuôi dưỡng tôi, thậm chí sống rất tốt, quên đi chuyện phản bội hôn nhân, bỏ qua chuyện phản bội của đôi cẩu nam nữ kia, không cần phải chết như
vậy!” Thu Y thất vọng ôm lấy thân thể người phụ nữ bất tỉnh, mặc dù
không gặp được cô ấy, nhưng nhìn cô ấy rất giống mẹ mình, nước mắt không ngừng chảy, Thu Y nhịn không được dùng hai bàn tay che mặt rồi khóc nức nở , “Vì sao. . . . . . Vì sao lại ngốc như thế?”

Cô thả hai bàn hét to với người phụ nữ đang hôn mê: “Trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình hắn là đàn ông, vì sao cô lại tàn nhẫn với mình như thế?
Nhìn cô rất giống mẹ tôi, cô lại tự sát trước mặt tôi, sao cô có thể tàn nhẫn như thế?”

Mặt Thu Y đầy nước mắt hét to với người phụ nữ ,
khiến người phụ nữ trở nên tái nhợt, nhắm chặt mắt, hô hấp càng lúc càng khó khăn. . . . . .

Người phụ nữ dùng hai bàn tay chậm rãi ôm
cô, rất giống với cái ôm an ủi của mẹ cô vậy, nhẹ nhàng nói: “Không phải sợ, sẽ không còn đau đớn, những người kia không có tim phổ, chúng ta
không cần, chúng ta không cần yêu quý bọn họ, chúng ta yêu bản thân mình là tốt rồi. . . . . .”

Nước mắt cô chảy dài trên má, cùng với
nước mắt của người phụ nữ mất đi tình yêu kia hòa chung vào một dòng,
giữa lúc hốt hoảng, Thu Y chỉ cảm thấy mình như bị bủa vây, cuối cùng,
cô rơi vào trong bóng tối, hôn mê bất tỉnh. . . . . .

Lúc Thu Y
tỉnh lại, tiếp đón cô là ánh mắt tức giận, theo bản năng cô co rúm lại.
Nhưng lập tức cô nghĩ tới hắn ta cũng không phải ba mình, hắn ta tức
giận cũng không làm cô đau, nên nỗi bất an trong lòng dần dần biến mất.

“Ngươi không làm ầm lên nữa à? Ngươi tưởng làm như vậy thì ta sẽ chú ý đến
ngươi ư? Đừng có đắc ý! Cho dù ngươi có chết, ta cũng không để ý đến
ngươi!”

Mặc kệ bây giờ là tình huống gì, cô chỉ biết là mình
không thể mềm yếu, cô đã đáp ứng mẹ, sẽ trở thành một người kiên cường,
có thể tự bảo vệ mình, sẽ không để ai tùy ý bắt nạt trái tim cô, con gái cục cưng của mẹ.

Lại còn có người hét lớn với cô, lại còn nói cô trơ trẽn muốn hắn ta?

Hừ! Mặc dù hắn ta rất đẹp trai, đáng tiếc không phải đồ ăn của cô, cho dù,
cô phải bán chính mình để xin một bát cơm nhưng đây cũng không phải loại cô yêu thích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.