*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
*Hoa hồng Ecuador bắt nguồn từ Ecuador – một quốc gia thuộc Đông Nam Mỹ. Điều kiện ở Ecuador là tuyệt vời nhất cho quá trình hình thành loài hoa quyến rũ này, tạo nên cái danh vương quốc của hoa hồng, với cái tên độc quyền hoa hồng Ecuador.. Hoa hồng Ecuador thể hiện một tình yêu bất diệt, bền vững, không toan tính, vụ lợi. Dành cho những ai đang muốn trao gửi yêu thương, sự ngọt ngào và lãng mạn của mình một cách trọn vẹn nhất trong tình yêu.
*Chú thích đổi xưng hô
Kết hôn rồi đấy ấy vậy mà cứ giống như chưa hề kết hôn.
Chủ yếu là do Dư Đàn cảm thấy hoàn toàn không hề chân thực. Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng. Tốc độ nhận sổ chứng nhận kết hôn còn nhanh hơn cả tốc độ đi đến ngân hàng rút tiền, chuyện này khiến tâm lý của cô còn chưa điều chỉnh kịp.
Hai người nhận được sổ chứng nhận kết hôn xong mới chỉ hơn hai giờ, trong khi đó vào lúc bốn giờ chiều, Tạ Chi Dục sẽ đi máy bay tới Hồng Kông.
Thời gian còn lại không nhiều cũng không ít nên Tạ Chi Dục thong thả dẫn Dư Đàn tới một nhà hàng tư nhân. Anh vẫn chưa ăn cơm trưa nên bảo cô đi ăn cùng mình.
Cái người tên Dư Đàn rất nhanh nhảu, vừa mở miệng ra đã bảo: “Như em thế này có được tính là ăn một bữa chia tay với anh không?”
Một tay Tạ Chi Dục giữ vô lăng, tay còn lại nhéo vành tai Dư Đàn một cái, bảo: “Ăn nói kiểu gì thế?”
Dư Đàn giải thích: “Em nói đâu có sai! Nếu đặt việc này ở thời xưa, anh phải tới một nơi xa như thế, chẳng phải em nên chào tạm biệt anh cho đàng hoàng hay sao? Ăn với anh một bữa chia tay đấy à?”
Tạ Chi Dục hơi nhếch môi cười nhạt, không tiếp tục tranh luận vấn đề vô nghĩa này với Dư Đàn nữa.
Cũng chỉ có mình Dư Đàn mới dám nói mấy lời không đầu không đuôi kiểu như vậy trước mặt Tạ Chi Dục. Ấy thế mà đến chính cô cũng không hề hay biết Tạ Chi Dục chỉ phá lệ cho mỗi mình cô mà thôi.
Cái gọi là rượu thơm không ngại ngõ sâu chính là nhà hàng đã ngon thì dù có mở ở chỗ nào cũng có khách đến ăn. Chẳng qua là hầu hết mọi người đều ham mê sự mới mẻ nhất thời, ví như các nhà hàng nổi tiếng trên internet hiện giờ, mỗi nơi hot một đợt.
Nhà hàng tư nhân mà Tạ Chi Dục nhắc đến lần này là nơi anh đã từng dẫn Dư Đàn tới từ lâu lắm rồi. Trước cửa nhà hàng không có biển hiệu, trang trí bên trong cũng chẳng hề xa hoa một chút nào, nhìn không khác nào nhà của người bình thường. Bàn ăn được kê trong một gian phòng nhỏ, ở đại sảnh không có bàn ăn nào cả.
Lúc đến đó Dư Đàn kinh ngạc thốt lên: “Hóa ra là chỗ này! Nhà hàng này hoạt động được bao nhiêu năm rồi không biết? Em còn tưởng nơi này đã đóng cửa lâu rồi cơ đấy!”
Tạ Chi Dục đậu xe xong, hỏi Dư Đàn: “Em chưa quay lại đây bao giờ à?”
“Em tới chỗ này làm gì? Giá một bữa cơm ở đây bằng mười ngày lương của em đấy.” Dư Đàn không nhịn được mà âm thầm than vãn: “Khi còn đi học em từng thề rằng nhất định sau này bản thân đi làm phải kiếm thật nhiều tiền để ngày nào cũng tới đây ăn. Sau đó, em mới biết rằng ngày ấy mình ngây thơ quá. Quả nhiên là có những giấc mơ mà ngày nhỏ mình không thực hiện được thì đến khi lớn lên càng khó thực hiện hơn!”
Tạ Chi Dục không thèm nghe mấy lời lảm nhảm không đâu vào đâu này của Dư Đàn, anh cầm điện thoại di động đi thẳng vào bên trong nhà hàng.
Một lúc sau, điện thoại di động của Dư Đàn khẽ rung lên, cô lấy ra xem, đồng tử đột nhiên giãn ra: “Tạ Chi Dục! Anh chuyển cho em nhiều tiền như thế để làm gì chứ!”
“Đấy là phí sinh hoạt.”
Bản tính nô lệ đồng tiền của Dư Đàn lập tức trỗi dậy, cô đứng im tại chỗ cẩn thận đếm từng số không phía sau chuỗi con số bên trong khung chuyển khoản màu vàng: “Chục, trăm, nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn…”
Ô hô hô, nhiều tiền quá! Vui quá đi!
Cô sẽ không nói mấy lời kiểu như em không cần số tiền này, anh mau nhận lại đi đâu mà ngược lại cô còn quay sang hỏi Tạ Chi Dục: “Sau này, tháng nào cũng đều có như thế này hả?”
“Em muốn thế à?”
“Muốn chứ! Sao lại không muốn được!”
“Thế thì em phải ngoan ngoãn làm một cô vợ tốt đi.”
“Được thôi. Thế anh thử cho em nghe xem, làm thế nào để trở thành một cô vợ tốt đây?”
Tạ Chi Dục dừng bước, nghiêm túc nhìn Dư Đàn: “Đừng có học Nguyên Nghi nghĩ đến việc tái hôn.”
Dư Đàn cười khúc khích, giơ tay thề thốt: “Chắc chắn là em sẽ không như thế!”
Món ăn đã được đặt qua điện thoại di động từ trước cho nên họ chỉ cần đến nhà hàng tư nhân là có thể vào dùng bữa luôn.
Ngoài miệng thì Dư Đàn nói không ăn, không ăn đâu thế nhưng vừa nhìn thấy những món ăn có đầy đủ màu sắc lẫn hương vị kia thì cô lại không kiềm chế được mà động đũa. Đến cuối cùng, cô còn ăn nhiều hơn cả Tạ Chi Dục.
Lúc tính tiền họ gặp được bà chủ nhà hàng. Mấy năm trời không gặp, người này vẫn giữ mái tóc ngắn gọn gàng như xưa, nhìn rất phong độ, rất đẹp.
Bà chủ cũng nhận ra Dư Đàn và Tạ Chi Dục, phấn khởi chào hỏi: “Ui chao! Khách quý đây mà!”
Trong hai năm qua, thỉnh thoảng khi Tạ Chi Dục về nước sẽ đến đây ăn cơm. Chỉ có Dư Đàn là từ khi tốt nghiệp cấp ba xong thì không quay lại đây một lần nào cả.
Trước đây, bà chủ rất quý Dư Đàn nên lúc này còn thân mật nắm lấy tay cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi nhận xét: “Cô gái nhỏ càng lớn càng đẹp gái. Nhìn thế này thì xem ra cuối cùng hai người cũng tu thành chính quả rồi ha!”
Ngày trước, bà chủ luôn hiểu lầm hai người là người yêu của nhau cho nên lần nào Dư Đàn cũng phải giải thích một hồi lâu với người ta.
Nghe vậy, theo bản năng Dư Đàn định phản bác: “Không có đâu ạ, không phải như chị nghĩ…”
Tạ Chi Dục ngắt lời Dư Đàn, thản nhiên đáp: “Chúng tôi đã lấy sổ chứng nhận kết hôn rồi.”
Mặt bà chủ lộ ra vẻ ngạc nhiên vui vẻ, vội vã nói chúc mừng: “Ngày trước, thấy hai đứa đùa giỡn, đấu võ mồm với nhau là chị đã có cảm giác sớm muộn gì hai đứa cũng về bên nhau mà. Chúc mừng, chúc mừng hai đứa nhé!”
“Cảm ơn.” Con người Tạ Chi Dục vốn kiệm lời, không thích trò chuyện với người khác. Ấy vậy mà lúc này lại hiếm khi phá lệ trò chuyện với bà chủ quán cơm thêm đôi câu.
Dư Đàn nhíu mày, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Cô luôn có cảm giác hôm nay Tạ Chi Dục ăn nói hơi là lạ nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào thì cô lại không nói ra được.
Sau khi ăn cơm xong, Tạ Chi Dục đưa Dư Đàn về chỗ cô ở. Sau đó, anh tự mình lái xe đến sân bay, thời gian vừa kịp lúc.
Trên đường đưa Dư Đàn về, Tạ Chi Dục có hỏi cô một câu. Anh hỏi cô có muốn tới Hồng Kông chơi một chuyến với anh không.
Dư Đàn nói cô rất muốn đi thế nhưng visa Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan của cô đã hết hạn từ lâu lắm rồi.
Thật ra thủ tục xin visa đi du lịch rất đơn giản, nhanh nhất thì tầm khoảng một tiếng là có được rồi. Tạ Chi Dục cũng có thể thay đổi chuyến bay vì cô.
Nhưng Dư Đàn ngẫm nghĩ lại một lúc rồi vẫn quyết định thôi không đi, lúc này cô chẳng có tâm trạng mà bay nhảy nữa.
“Được rồi. Vậy mấy ngày tới em ngoan ngoãn ở thành phố C, cố gắng ăn no ngủ kỹ vào nhé.”
Tạ Chi Dục đột nhiên dặn dò một câu như thế khiến Dư Đàn cảm thấy có chút không quen cho lắm: “Em cũng đâu phải là một đứa con nít ba tuổi đâu cơ chứ.”
“Quá lắm là bốn tuổi.”
“Anh mới bốn tuổi thì có.”
Dư Đàn đang chuẩn bị xuống xe, lại bị Tạ Chi Dục giữ chặt cổ tay rồi kéo cô lại: “Đợi anh về sẽ chăm chỉ luyện tập với em.”
Cô chưa theo kịp suy nghĩ của anh nên bèn hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Tạ Chi Dục nhắc nhở: “Kỹ năng hôn.”
Mặt Dư Đàn nóng bừng lên, vội vã vùng ra khỏi tay anh: “Anh khỏi cần trở về cũng được!”
“Vậy thì đâu có được. Vợ ở chỗ nào thì nơi đó chính là nhà mà.” Anh cà lơ phất phơ dựa người ở đó mà nói, giống những lời mà anh nói là hoàn toàn chính đáng lắm vậy.
“Biến đi!”
*
Điên rồ thật đấy nhưng dường như chẳng thể diễn đạt thành lời.
Thời gian vẫn trôi qua từng phút từng giây như cũ, cuộc sống vẫn chẳng có gì thay đổi.
Kết hôn trong lúc bốc đồng liệu có mang tới những ảnh hưởng xấu gì hay không?
Cho đến nay, xem ra thì vẫn chưa thấy có gì bất ổn cả.
Dư Đàn vừa về đến nhà, nằm được một lát là lại muốn đi ra ngoài gặp Bách Dung Dung. Đây là chuyện đã được hẹn từ trước rồi.
So với việc lấy sổ chứng nhận kết hôn với Tạ Chi Dục thì Dư Đàn càng mong chờ phản ứng của Bách Dung Dung sau khi biết được chuyện này.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, sau khi biết chuyện mặt mũi Bách Dung Dung lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, đúng chuẩn tôi là ai và tôi đang ở đâu đây.
“Không! Phải! Chứ! Hai! Người! Kết! Hôn! Rồi á?”
Dư Đàn sung sướng khôn siết, đáp: “Đúng đấy, đúng đấy, đúng đấy!”
Cô lấy cuốn sổ chứng nhận kết hôn đỏ rực vẫn còn nóng hôi hổi ra như dâng vật quý hiếm, đặt một cái “bộp” vào trong tay của Bách Dung Dung.
“Xem đi! Có phải năng lực làm việc của tớ cực kì nhanh đúng không?”
Bách Dung Dung vẫn cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi, cô ấy cầm sổ chứng nhận kết hôn lên xem rồi cảm thán: “Trời ạ, có phải là tớ đang nằm mơ hay không!”
Cuốn sổ nho nhỏ, chỉ có vài trang thôi mà tưởng chừng không lật nổi.
Trang thứ nhất chính là ảnh chụp chung của Dư Đàn và Tạ Chi Dục. Đó là một tấm ảnh với nền màu đỏ dài độ chừng khoảng năm centimet, hai người trong ảnh đều mặc áo trắng như nhau. Ai ai cũng biết, ảnh thẻ là thứ khó mà chụp đẹp đẽ được. Thế nhưng đối với hai người này vốn dĩ đã có vẻ ngoài không có gì để mà soi mói như Dư Đàn và Tạ Chi Dục thì tấm ảnh này chẳng có gì phải bàn cãi cả.
Người lĩnh chứng: Dư Đàn.
Ngày đăng ký chính là ngày hôm nay.
“Cứu mạng với!!!!!!!” Dù cho có dùng bao nhiêu cái dấu chấm than đi nữa thì cũng không đủ để mô tả tâm trạng của Bách Dung Dung vào lúc này: “Dư! Tiểu! Đàn! Cậu đúng là dám âm thầm làm chuyện lớn đấy nhỉ!”
Dư Đàn bày ra dáng vẻ không chút cợ hãi, thành thật mà khai báo: “Thật ra, tớ cảm thấy hình như cũng chẳng có gì thay đổi cả.”
“Thế chứ cậu muốn thay đổi như thế nào?”
“Cậu xem, dù có thêm cuốn sổ đó thì tớ vẫn là tớ thôi. Tớ cứ có cảm giác rằng đây cứ như một cuộc hôn nhân giả ấy.”
Bách Dung Dung huơ huơ cuốn sổ chứng nhận kết hôn trên tay, bảo: “Thứ này sao mà có thể làm giả được, cậu cất cho cẩn thận vào đi đấy.”
Dư Đàn yên lặng nhận lấy cuốn sổ chứng nhận kết hôn rồi nhét vào trong túi.
Bách Dung Dung vẫn không thể tin nổi, nói: “Không ngờ được đấy, không ngờ được mà. Sáng sớm hôm nay tớ với cậu chỉ mới nói chuyện rồi cậulại thuận miệng nhắc tới Tạ Chi Dục một chút như thế mà thôi. Làm thế nào mà đột nhiên đùng một cái, hai người đã kết hôn luôn rồi!”
Dư Đàn ngẫm lại cũng cảm thấy đây là chuyện rất vui vẻ.
Trước đây, cô từng nghĩ việc kết hôn chóng vánh như thế này rất điên rồ, bây giờ thì xem ra cũng chỉ đến như thế này mà thôi.
Cô còn không quên nói với Bách Dung Dung về mấy chuyện hay ho mà bản thân thấy lúc ở cục dân chính.
Bách Dung Dung làm gì có lòng dạ nào mà để ý tới chuyện của người dưng nhưng vẫn tò mò hỏi cô: “Sao Tạ Chi Dục đồng ý thoải mái như thế? Đây là kết hôn đấy! Kết hôn! Cũng không phải là chuyện bình thường nhà nhà đều làm đâu!”
“Trước giờ anh ấy vẫn vậy mà, dù làm việc gì cũng luôn nhanh nhẹn! Quyết đoán! Chuẩn xác! Hơn nữa, đối với anh ấy mà nói thì cái việc kết hôn này cũng chẳng thể coi là chuyện gì to tát.”
“Nói thế nào được nhỉ?”
“Mẹ anh ấy kết hôn đến bốn lần rồi, kết hôn được thì cũng có thể ly hôn được, đâu phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu.”
“Phỉ phui cái mồm!” Bách Dung Dung nghiêm nghị sửa lại: “Chuyện này đâu có gì vui mà nói cơ chứ! Kết hôn là chuyện trang nghiêm thần thánh, sao cậu lại có thể ôm cái suy nghĩ ly hôn như thế được cơ chứ?”
Dư Đàn cười hì hì bảo: “Được rồi được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Hôm nay cậu cứ ăn uống thả ga đi, tớ bao tất!”
Bách Dung Dung cũng không thèm khách sáo, mấy món đắt đỏ ngày thường không dám gọi thì hôm nay lớn mật nếm thử hết một phen. Phận làm công ăn lương, mỗi một phân tiền kiếm được đều phải tiêu sao cho xứng đáng.
Dư Đàn nói Tạ Chi Dục chuyển cho cô một khoản tiền làm chi phí sinh hoạt nhưng cô cũng không có ý định tiêu xài hoang phí mà sẽ cố gắng để tiết kiệm cho thật tốt.
Bách Dung Dung ngạc nhiên: “Tạ Chi Dục cho cậu nhiều chi phí sinh hoạt thế này cơ á! Đậu xanh rau má, cái khoản ấy phải bằng lương cả một năm của tớ đấy!”
Dư Đàn đáp: “Ừ, anh ấy có tiền mà. Một đôi giày của anh ấy thôi cũng đã có giá bằng lương cả một năm của tớ rồi.”
Bách Dung Dung cảm thán: “Thế giới của người có tiền quả nhiên không thể nào tưởng tượng nổi mà!”
Dư Đàn: “Đúng đấy! Chỉ cho người khác một chút xíu bằng ngón tay thôi cũng đủ để khiến người ta giàu có đến mức nứt đố đổ vách luôn rồi.”
Bách Dung Dung hỏi: “Ngày trước anh ấy có giàu như thế không?”
Dư Đàn khẳng định: “Ừ, trước giờ anh ấy vẫn luôn như thế mà.”
Bách Dung Dung hỏi: “Rốt cuộc thì gia đình anh ấy làm cái gì thế?”
Dư Đàn: “Ba của anh ấy, chính là cái người ba ruột họ Tạ kia ấy. Hình như có sản nghiệp rất lớn ở Hồng Kông, nào là đầu tư bất động sản, rồi cả vận chuyển hàng hóa, ngay cả sòng bạc ở Ma Cao ông ấy cũng đầu tư.”
Bách Dung Dung: “Trời ạ…”