Kẹo Thủy Tinh

Chương 45: C45: Cùng loại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc ghi chép sổ nợ, Trì Cách ghi hết từng khoản từng khoản ra.

Từ lúc Khương Lâm Tình bắt đầu gặp lớp trưởng cấp ba của cô, đến khi cô giới thiệu: “Đây là bạn.” Cùng với, cô nói cô và lớp trưởng cấp ba của mình là “chúng ta.”

“Một, hai, ba, bốn, năm.” Trì Cách giơ bàn tay lên, từng ngón từng ngón đè xuống: “Đây đều là những oan ức anh phải chịu ngày hôm nay.”

“Không đúng.” Khương Lâm Tình hỏi anh: “Ở đâu ra một hai ba bốn năm thế? Chẳng phải em đã để anh rạng rỡ trước mặt các bạn học cấp ba một lần rồi à? Bây giờ ai ai cũng biết, anh là bạn trai em rồi đó.”

Anh hỏi ngược lại: “Vết thương đã đóng vảy rồi thì không phải là vết thương nữa sao?”

Chỉ một câu nói này đã khiến cô á khẩu chẳng nói thêm được gì nữa.

Hai người về đến nhà, đóng cửa lại. Hai vợ chồng son bắt đầu thảo luận về việc có hài lòng với màn trình diễn vừa nãy hay không.

Theo Khương Lâm Tình giải thích, cô đã ở trước mặt các bạn học đưa Trì Cách ra ánh sáng rồi, thế đã kết thúc viên mãn rồi.

Trì Cách lại nói, màn trình diễn cuối cùng thật sự chính là giữa hai người với nhau.

Tháng sáu, đầu hè. Ánh mắt anh dừng ở thời tiết tháng ba hoa đào nở, rung động bồi hồi. Anh không nói thêm gì nữa, cúi đầu. Không cúi quá thấp, còn dư lại cho cô chút không gian để suy nghĩ.

Khương Lâm Tình ngẩng đầu lên, không cẩn thận chạm phải môi của anh.

Đôi môi dây dưa với nhau thật lâu, thật lâu chưa buông ra.

Trì Cách rất ngang ngược, không vòng vo đi thẳng vào trọng điểm. Đây chính là sự trừng phạt của anh.

Khương Lâm Tình không chịu nổi, cô sắp điên rồi. Nhưng không thể giãy ra, chạy cũng chẳng thoát. Cô không thể động đậy, nhưng lại đuổi theo tốc độ của anh.

Là anh đỡ cô, khiến cô theo sau anh.

Anh cứ lúc nhanh lúc chậm, đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm.”

Mà cô cũng chỉ có thể gọi tên anh: “Trì Cách, Trì Cách.”

Trì Cách vỗ nhẹ lên eo cô một cái.

Cô cũng “ôi” một tiếng.

“Anh là ai?” Anh dán sát vào lưng của cô.

“Anh là Trì Cách.” Mặt cô chôn sâu vào chăn, một tay nắm chặt lấy khăn trải giường.

Anh lại hỏi: “Trì Cách là gì của em?”

“Bạn trai.” Khương Lâm Tình thổn thức nói: “Trì Cách là bạn trai của em.”

Anh lại đánh cô: “Sau này có nhớ không?”

“Nhớ.” Cô sắp bị gió ném lên cao nhưng rồi lại bị dừng lại. Đang vui vẻ bỗng nhiên ngừng lại, cô bị dày vò muốn khóc thật to. Trong mắt cô còn chứa thêm chút nước, nhìn anh cầu xin tha thứ: “Trì Cách, Trì Cách.” Cô mong đợi một trận bão kéo đến, cuốn cô lên đầu ngọn sóng.

“Ừ.” Trì Cách cười vuốt khóe mắt cô: “Anh đến đây.”

Sau khi trừng phạt xong, lại bắt đầu một vòng điên cuồng khác.

Đầu óc rối bời của cô tràn ngập hình bóng của anh, chật kín trong đấy, nó như muốn tràn ra nối liền trái tim cô. Tưới cho hạt giống nảy mầm, tưới đến mức nó trở nên trong suốt.

Cô đang chìm nổi trong không trung, mà hạt mầm nhỏ đó đang không ngừng nảy mầm. Hạt mầm nhỏ từ từ lớn lên, mọc lên một chồi hoa nhỏ.

Nhưng mà anh thì sao? Thú vui trên giường này của đàn ông chẳng qua chỉ làm theo bản năng thôi sao?

Mồ hôi của hai người chảy đầm đìa như đang tắm. Ở dưới vòi hoa sen nho nhỏ, Khương Lâm Tình lại cầu xin tha thứ.

Trì Cách: “Sau này chúng ta cùng đi đến biệt thự suối nước nóng chơi đi.” Chơi cái gì, không cần nói cũng biết.

Cô mềm nhũn ra, bị anh ôm đến phòng tắm.

Hai người hoàn thành hoán đổi nhân vật, cô thường là người không còn chút sức lực nào, còn anh thì đang cật lực cố gắng.

Anh ôm lấy cô: “Nghỉ ngơi thôi.”

Cô mơ mơ màng màng, đột nhiên kéo anh: “Anh… anh không thích em phải không?” Cô sợ câu trả lời kia.

Anh không thích, có lẽ cô sẽ buồn. Nhưng nếu anh thích, cô chắc chắn sẽ hoảng sợ luống cuống, tiếp đón sự mất mát lớn hơn.

Trì Cách cười khẽ một tiếng, bày ra vẻ mặt của người bình thường: “Kim chủ, không phải nói không muốn nói chuyện tình cảm sao?”

“Ừ.” Khương Lâm Tình cười.

Anh không có chút tình cảm nào, cô càng yên tâm hơn, cô yên lòng làm ổ trong lòng ngực anh.

*

Nói về lần hợp tác tiếp theo của Khương Lâm Tình và Chu Tục cũng có chút thú vị.

Chu Tục là một thương nhân, dự án phát triển văn hóa nhà Thanh của anh ấy không phải vì muốn theo đuổi ước mơ. Giá trị nghệ thuật có thể được hiện thực hoá trong tay những người hiểu biết, anh ấy đến là vì lợi ích.

Nhưng bởi vì Trì Cách đòi giá quá cao nên buổi triển lãm đầu tiên của Chu Tục chắc chắn sẽ thua lỗ rất nhiều tiền.

Trì Cách là người có quy tắc, nếu không thì sẽ vui vẻ và nhàn rỗi.

Trong giới nghệ thuật có rất nhiều giám tuyển nên Chu Tục không cần thiết phải câu kéo theo Khương Lâm Tình, nhưng anh ấy có thiện cảm với các buổi triển lãm nước hoa nên đã chân thành mời Khương Lâm Tình đi cùng.

Giá cả thì cứ như Trì Cách nói.

Trong tay Khương Lâm Tình có hai buổi triển lãm nước hoa, chẳng qua có lần hợp tác với Bành Dần trước đó, nên lần này bàn bạc cũng thuận lợi ngoài ý muốn.

Khi có thời gian rảnh, cô nhận các buổi triển lãm nghệ thuật của Chu Tục.

Nhóm đầu tiên Chu Tục liên lạc trong buổi triển lãm văn hóa, chính là đồ gốm Trung Quốc. Kiếm được hai anh em nghệ nhân, hai người đều tốt nghiệp đại học Gia Bắc. Người anh học về thiết kế đồ thủ công mỹ nghệ, còn em gái thì học chuyên ngành gốm sứ.

Hai anh em lấy men màu làm chủ đề của buổi triển lãm.

Khoảnh khắc nhìn thấy tác phẩm đấy, Khương Lâm Tình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Đồ gốm bằng men màu vô cùng hài hòa, không phải màu sắc sặc sỡ, mãnh liệt, còn có chút u tối. Nhưng bởi vì mềm mại, còn là ly và đĩa nhỏ nên cực kỳ dễ thương.

Màu sắc của men khi làm gốm đều do hai anh em họ tự tay làm ra, màu sắc cực kỳ phong phú, nhưng không quá chói mắt. Một số ly thì không có ranh giới màu sắc rõ ràng, miệng ly hơi mờ. Khi nhìn thì thoải mái và cực kỳ dễ thương.

Khương Lâm Tình cực kỳ thích cái nắp có hình vịt con tròn trĩnh kia. Trên nắp có hai con mắt đen, một lỗ mũi cá vàng, dễ thương không chịu được. Cô thích đến không nỡ buông tay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai anh em họ đưa cô hai cái ly có nắp hình con vịt. Một cái là màu xanh đậm, một cái khác là màu phấn phấn hồng nhạt.

Khương Lâm Tình cảm ơn. Bây giờ cô dùng nó như ly cặp, đổi ly súc miệng của cô và Trì Cách.

Trì Cách mập mờ không rõ: “Chẳng lẽ đây là thân phận bên trong của anh sao?”

Khương Lâm Tình: “Anh có thân phận gì?”

Anh nói: “Không có gì.”

Cô không hiểu ý anh.

Có tác phẩm Khương Lâm Tình thích, nên nghệ thuật làm đồ gốm được phát triển rất thuận lợi. Từ lúc đưa ra phương án, đến khi hai anh em họ đưa ra quyết định chi tiết, chỉ chừng khoảng mười ngày.

Tốc độ này của cô cũng khiến Chu Tục ngạc nhiên: “Tôi biết mình không nhìn nhầm người mà.”

Ngày đó, Khương Lâm Tình vô tình nhìn lịch. Kỳ hạn ba tháng của cô và Trì Cách sắp đến. Hai người không ai nói gì.

Còn một ngày thì bên nhau một ngày đi.

*

Khương Lâm Tình chỉnh sửa lại phương án triển lãm nước hoa lần cuối cùng, rồi giao cho Trương Nghệ Lam.

Trương Nghệ Lam: “Vừa khéo, buổi chiều có lịch họp với những người của phòng ban khác. Tiểu Khương, em chuẩn bị một chút rồi tới tham gia cùng đi.”

So với hai phương án trước, thì lần này Khương Lâm Tình có tiến bộ rất lớn. Ai cũng vui vẻ khi mình có một trợ thủ đắc lực như thế, Trương Nghệ Lam muốn đào tạo Khương Lâm Tình trở thành người có thể tự mình phụ trách mọi việc.

Tham gia cuộc họp này không chỉ có bộ phận giám tuyển, còn có kinh doanh, giá vốn, chi phí, và vận hành. Bởi vì phải trang trí trần nhà và mặt đất, nên đồng nghiệp của bộ phận thiết kế cũng đến.

Khương Lâm Tình ngồi tương đối hướng về phía trước, lưng cô rất thẳng, như thể muốn hợp lại với đường áo khoác của cô. Trong công ty cô rất ít khi gặp mặt Trì Cách.

Cấp bậc của hai người khác nhau quá xa. Cô có chuyện, phải qua tầng tầng báo cáo mới có thể đến chỗ của anh. Nhưng mà, phương án này, cô đã báo cáo qua với anh khi ở nhà rồi.

Có người đi vào.

Các đồng nghiệp đều rít rít chào: “Tổng giám đốc Trì.”

Khương Lâm Tình bị chậm nửa nhịp, nên lúc cô gọi “Tổng giám đốc Trì”, bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh. Cô cắn đầu lưỡi, sớm biết thế đã chẳng gọi làm gì, gọi một tiếng trái lại còn khiến các đồng nghiệp chú ý đến cô.

Trì Cách nhìn sang.

Khương Lâm Tình gật đầu. Cô ngồi, nên cảm giác không quá mạnh mẽ. Ánh mắt Trì Cách khi nãy, có phải bởi vì khi anh cười lên sẽ quyến rũ mọi người hơn không? Các đồng nghiệp chắc sẽ không phát hiện chuyện gì chứ? Càng nghĩ như thế cô càng cảm thấy căng thẳng, cảm thấy ánh mắt người khác khi nhìn mình có chút kỳ lạ.

Trương Nghệ Lam nhỏ giọng nói: “Tiểu Khương, đừng căng thẳng. Phương án này có mức độ hoàn thành rất cao. Lát nữa nếu tổng giám đốc Trì có hỏi vấn đề gì, thì em cứ theo lẽ thường trả lời là được rồi.”

“Em biết rồi, cảm ơn chị Trương.” Khương Lâm Tình cúi đầu, không dám nhìn sang chỗ Trì Cách đang ngồi.

Trì Cách hỏi đến phương án triển lãm.

Trương Nghệ Lam nói: “Để Tiểu Khương của bộ phận chúng tôi nói một chút nhé.”

Khương Lâm Tình ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc Trì.”

“Ừ, nói đi.” Trì Cách thờ ơ trả lời.

Khương Lâm Tình thu lại trạng thái căng thẳng, bắt đầu nói đến chuyện chính.

Trì Cách nghe xong, anh nói: “Thế những đồng nghiệp khác nghe xong phương án rồi có muốn bổ sung thêm ý kiến gì không?”

Một người trong tổ thiết kế nói ra ý kiến của mình, chỉ là vấn đề nhỏ.

Phương hướng chung đã được xác định, kế hoạch cũng được thông qua.

Khương Lâm Tình nhìn thẳng, đi khỏi phòng họp, xuống lầu trở về bộ phận giám tuyển.

Nhưng mà phía trên lại gửi thông báo xuống, tạm thời tổng giám đốc Trì nghĩ đến chút vấn đề, nên mời đồng nghiệp của bộ phận giám tuyển tự mình đến giải thích.

Trương Nghệ Lam nghe thế thì gật đầu: “Tiểu Khương, em là người lên kế hoạch chính, chị sợ tổng giám đốc Trì sẽ hỏi chi tiết thì chị lại không trả lời được. Hay là em đi đi.”

“Được ạ.” Thật ra thì đến phòng làm việc của Trì Cách, Khương Lâm Tình lại chẳng thấy căng thẳng gì cả. Ít nhất không phải đứng dưới ánh nhìn của mọi người.

Khương Lâm Tình gõ cửa.

Bên trong truyền đến giọng nói của Trì Cách: “Mời vào.”

Cô mở cửa đi vào: “Tổng giám đốc Trì.”

“Tiện tay đóng cửa lại.”

Lúc Trì Cách nói lời này thì vẫn còn là người bình thường, nhưng khi vừa mới đóng cửa lại, anh đã tháo lỏng nút áo sơ mi ra một chút, đi đến, một tay ôm lấy eo cô.

Khương Lâm Tình: “Tổng giám đốc Trì, anh quấy rầy nữ nhân viên cấp dưới.”

“Đúng thế.” Anh thoải mái thừa nhận: “Thật không dám giấu diếm, tối ngày hôm qua anh đã sờ nữ nhân viên cấp dưới này một lần rồi.”

“Đây là công ty đấy.”

“Có muốn làm một lần ở công ty không?”

“Anh nói nhăng nói cuội gì đấy, em đến đây là để giải đáp vấn đề nhỏ của anh, không thể ở lâu được.”

Trì Cách gật đầu: “À, thì ra “một lần” của anh là rất lâu.”

“Anh có vấn đề gì sao? Hỏi xong, em sẽ xuống ngay.” Khương Lâm Tình nói: “Đừng có táy máy tay chân.”

Trì Cách buông tay: “Vì lý do công bằng, em cũng đến quấy rầy cấp trên của em đi.”

Khương Lâm Tình bỗng ôm lấy eo anh, ôm rất chặt. Điều khiến cô đau khổ nhất chính là vòng eo nhỏ nhưng cực kỳ nhiều sức mạnh này. Ôm anh mấy giây, sau đó cô buông tay: “Rốt cuộc là anh có vấn đề gì hay không? Không có thì em xuống đấy. Em là người đàng hoàng nhé.”

“Em đàng hoàng, vậy có muốn biết người không đàng hoàng suy nghĩ gì không?”

“Trò chơi trong đầu của anh.”

“Trò chơi của anh có cảnh trong phòng làm việc.”

Nơi này chỉ cách bên ngoài một cánh cửa. Chỉ sợ sẽ có tai vách mạch rừng, Khương Lâm Tình cũng không muốn trở thành nhân vật nổi bật: “Được rồi, tối nay anh xem nhà thành phòng làm việc không được sao.”

“Em nhắc anh.” Trì Cách bừng tỉnh: “Hay là chúng ta làm toàn bộ một lần đi. Dã chiến, bãi cát, đóng kịch cũng được, cho thỏa mãn cơn thèm.”

“Rốt cuộc anh kêu em đến làm gì?”

Trì Cách cười: “Muốn gặp em một lần đấy. Em ngồi trong phòng họp, lại cách xa anh như thế, cũng chẳng thèm ngẩng đầu nhìn anh. Dáng vẻ bạn trai em không đẹp à? Không khiến em si mê đến phải nhìn chằm chằm sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Sao anh không khen bạn gái mình công tư phân minh thế?”

“Tháng này thêm tiền thưởng cho em.”

“Được rồi, em đi đây.”

Trì Cách kéo cô: “Em không chịu làm một lần, nhưng hôn một cái chắc cũng được đi.”

Cô nhón chân lên hôn anh. Cảm giác được anh muốn dùng sức, cô nhẹ nhàng thở hổn hển: “Đừng làm nhăn quần áo em.”

Trì Cách: “Xuống đi. Còn không đi xuống thì anh lột sạch luôn đấy.”

Khương Lâm Tình sửa soạn lại tóc tai, vỗ mặt mình mấy cái, lại sửa sang quần áo, rồi mới đi ra ngoài.

Chỉ là hôn, nhưng giống như trộm một đoạn tình.

*

Trời quang mây tạnh, không còn mưa nữa.

Ánh sáng mùa hè chiếu sáng cảnh đẹp vùng sông núi, chiếu đến bia đá trong nghĩa trang.

Trì Cách đi thẳng, trong mắt đều là màu xanh biếc, nếu bỏ qua những tấm bia này thì người đi ở đây giống như đang đi dạo trong công viên.

Nghĩa trang Sơn Thanh Thủy Tú, coi như là đất lành. Vùng đất phong thủy này chẳng qua để tưởng nhớ nỗi buồn của người trên đời. Tuy nói con người phải tin vào khoa học, nhưng mà, Trì Cách thật sự hy vọng có kiếp sau, anh có thể cùng bố mẹ sống đến già.

Mỗi năm hết Tết Trì Cách đều đến đây. Dù khi bị bệnh, lúc không biết rõ ai với ai, thì anh cũng nhớ mãi ngày này.

Hình trên bia mộ là một đôi nam nữ đã dừng lại mãi mãi vào những năm tháng tươi đẹp nhất của mình.

Gương mặt Trì Cách được thừa hưởng đôi mắt đào hoa từ mẹ, vẻ mặt lạnh lùng di truyền của bố. Đáng tiếc là, đôi nam thanh nữ tú này không thể nhìn thấy con trai mình lớn lên.

Nhiều năm trôi qua, lúc Trì Cách đến đây đều không nói lên được. Anh có uống thuốc cũng không nói nên lời.

Anh từng nghĩ, năm này qua năm khác, mỗi năm đều ép buộc mình, có lẽ không lâu nữa anh có thể gặp lại bố mẹ ở dưới cửu tuyền.

Người nhà họ Trì lo lắng về tình trạng của Trì Cách, đôi lúc cũng khuyên anh, nói cho dù anh không đến cũng không trách anh.

Nhưng anh không chịu, cho dù uống nhiều thêm hai viên thuốc, anh cũng phải đến, nhất định phải đến.

Trì Cách bỏ bó hoa cúc trắng xuống.

Bó hoa cúc trắng to, lộ ra nhụy hoa nhỏ màu vàng chanh, hòa cùng cánh hoa trắng.

Trì Cách mấp máy môi nói: “Bố, mẹ.” Trước kia có uống thuốc thế nào cũng không thể nói ra tiếng, cuối cùng cũng nói ra được rồi.

Kế hoạch rèn luyện can đảm vẫn luôn tiến hành. Trừ hôn, Trì Cách còn có thêm một phương pháp trị liệu khác tình cảm hơn.

Người bên cạnh không có ở đây. Trì Cách nói ra hai chữ này giống như đã dùng hết sức lực cả đời rồi. Còn sự nhớ nhung, cho dù anh không nói, họ cũng biết anh nhớ nhung cái gì, anh đang trông chờ cái gì.

Trì Cách đứng giữa hàng bia mộ. Anh là người nhưng trước đây anh luôn cảm giác mình cũng đang nằm bên trong giống họ, chẳng qua là đang thở thôi.

Anh cung kính cúi gập người trước bia mộ.

Trên đường xuống núi, Trì Cách gặp Kim Minh Lãng muốn lên núi.

Trì Cách: “Bác sĩ Kim, lâu rồi không gặp.”

Tuy có nói chuyện qua điện thoại, nhưng đã lâu chưa gặp.

Kim Minh Lãng cười khẽ: “Lâu rồi cậu không gặp tôi thật ra là một chuyện tốt đấy.”

Lúc tình trạng của Trì Cách trở về như trước, có thế nào cũng muốn lên núi tảo mộ. Kim Minh Lãng thân là bác sĩ phụ trách chăm sóc anh, cũng nên cùng anh lên núi. Sau đó, Kim Minh Lãng hình thành thói quen ngày này cũng đến đây tảo mộ.

Đương nhiên, ông ấy không nói nguyên nhân với người ngoài.

Người phụ nữ đột nhiên mất đi kia, từng là người phụ nữ ông ấy yêu. Con người đến tuổi trung niên, sẽ càng nhớ về thời niên thiếu của mình.

Tất cả mọi người đều nghĩ, ông lo lắng cho tình trạng của Trì Cách nên cùng đến đây. Đây là một cái cớ quang minh chính đại để đến cúng tế ánh trăng sáng của mình.

Kim Minh Lãng: “Hôm nay uống thuốc chưa?”

Trì Cách: “Đã rất lâu rồi tôi không uống thuốc nữa.”

Kim Minh Lãng: “Cậu tự ra ngoài sao.”

Trì Cách rũ mắt: “Có lẽ không phải tự tôi.”

Kim Minh Lãng: “Đó là?”

Trì Cách: “Bác sĩ Kim, anh biết tôi vẫn luôn không ngủ được. Khi trời tối, tôi có dùng cách nào cũng không ngủ được. Sau đó, tôi tìm được mùi thơm trong trí nhớ mới ngủ được.”

Trì Cách không miêu tả được mùi thơm trong trí nhớ, trừ lỗ mũi của anh. Không ai biết đó là mùi gì. Kim Minh Lãng nghĩ, đây chính là một mối lương duyên nên mới có thể tìm thấy mùi hương đấy.

Trì Cách: “Nhưng mà, tôi có thể ngủ sâu hơn, là bởi vì một người.”

Kim Minh Lãng: “Kiểu người thế nào?”

Trì Cách: “Một người phụ nữ, giống như tôi.”

Kim Minh Lãng: “Giống cậu?”

Trì Cách: “Bác sĩ Kim, không biết tôi nói thế này ông có hiểu không. Nhưng tôi nhìn vào ánh mắt cô ấy, đã biết cô ấy giống mình.”

Dao đặt trên cổ cô. Cô chẳng chút sợ hãi, lời nói vẫn tỉnh táo, bình tĩnh như thường. Sau đó các bản tin gần như đều dành từ “dũng cảm” để đánh giá cô. Nhưng ánh mắt của Khương Lâm Tình khi đó chính là vứt bỏ mạng sống.

Trì Cách hiểu cảm giác nóng lòng muốn chết đó.

Sau đó, anh núp sau rèm cửa sổ.

Cô kéo rèm cửa sổ, kéo qua, lộ ra một túi thuốc được móc trên rèm cửa.

Túi không có buộc lại, anh nhìn thấy hộp thuốc.

Anh kéo rèm cửa sổ che túi thuốc lại.

Kim Minh Lãng nghe Trì Cách giải thích, trái lại nghiêm túc hơn: “Cậu cùng cô ấy sao?” Đồng loại và đồng loại không phải chuyện tốt. Rất có thể cả hai đều cùng bước vào vực sâu.

Trì Cách: “Có lẽ đó là điều tốt, tôi đang ở chung với cô ấy, ăn ngon ngủ ngon. Tôi có thể sống như thế đến hết đời cũng được.”

Kim Minh Lãng sửng sốt.

Trì Cách cực kỳ lười, anh sống rất tùy ý, không bị trói buộc bởi sinh mạng. Rốt cuộc thì anh cũng có ý tưởng lâu dài về cuộc sống.

Kim Minh Lãng vui vẻ yên tâm cười. Trì Cách là bệnh nhân của ông, cũng là đứa nhỏ ông nhìn lớn lên: “Tôi vui thay cậu.”

Trì Cách đứng giữa bầu trời mênh mông nói: “Bác sĩ Kim, tôi thích bây giờ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.