Kẹo Thủy Tinh

Chương 30: C30: Cùng giường



Trì Cách giống như là vừa lạnh vừa nóng. Anh không muốn làm gì, chỉ muốn nắm lấy tay cô. Ngoại trừ chuyện này ra, anh rất yên tĩnh.

Khương Lâm Tình cũng không ép anh. Cô nắm tay anh dắt đi lấy máy tính xách tay rồi trở lại ngồi xuống, cô đặt máy tính xách tay lên đùi, nhìn vào kế hoạch dự án, một tay gõ từng chữ từng chữ để sửa chữa bản kế hoạch.

Thỉnh thoảng cô quay đầu lại.

Cô phát hiện Trì Cách đang nhìn cô. Sự rét lạnh của anh từ từ tan ra, tay anh cũng đã ấm áp hơn.

Khương Lâm Tình lắc lắc tay anh: “Hôm nay em hầm canh gà, em còn chưa ăn miếng nào đâu.”

Trì Cách đứng lên, đổi thành anh dắt cô đi vào phòng bếp. Vừa nãy anh đã bỏ chén xuống chỗ này.

Khương Lâm Tình để ý đến nhiệt độ của canh, đã nguội một chút rồi. Cô mở bếp lên, làm nóng canh gà. Đang định cầm chén lên.

Trì Cách đã mang cái chén trước đó đã múc canh đến.

Cô định nói với anh cái chén này đã dùng qua rồi. Nhưng bây giờ anh đang không được bình thường, nếu như cô từ chối anh, anh sẽ không vui. Vì thế cô nhận lấy chén, nếm thử chút tay nghề của mình rồi cười nói: “Trước đó em đã từng muốn nấu qua rồi, nếu như ngày nào đó em thất nghiệp, em sẽ kéo một xe ba gác nhỏ đi đến phố bán điểm tâm. Nhất định có thể nhờ nó mà kiếm đủ tiền để sống đó.”

Trì Cách siết chặt tay cô.

“Nhưng mà em bán điểm tâm thì không nuôi nổi anh rồi.”

Anh cúi đầu, chơi đùa với ngón tay cô, từ bụng ngón tay tiến đến đầu ngón tay cô.

Ngón tay giữa cô có chút ngứa nói: “Được rồi, anh có muốn đi tắm không? Anh chưa tắm, em cũng chưa tắm. Chúng ta phải ngủ sớm dậy sớm, ngày mai còn làm việc. Đúng rồi, anh đừng ra khỏi nhà, xin ông chủ hà khắc của anh cho nghỉ phép đi, ông chủ anh mà không đồng ý thì đưa điện thoại cho em. Em nói với ông ấy, ngày mai anh nhất định phải xin nghỉ bệnh, đừng làm tổn hại sức khoẻ của mình đó.”

Anh tiếp tục chơi, không biết nghe có hiểu gì không.

“Bây giờ anh là người của em, phải nghe theo em.”

Trì Cách gật đầu.

Khương Lâm Tình thử buông tay ra. Khi sắp rời khỏi thì lại bị anh nắm lấy. Cô nói: “Em không đi. Cái nhà này của em có lớn bao nhiêu đâu chứ, em còn chạy đến đâu được?”

Nhưng anh vẫn nắm lấy.

“Thế này đi, lúc anh tắm đừng đóng cửa.” Cửa không phải đối diện với phòng tắm, coi như không liên quan, cô cũng không thấy anh khi tắm. Chẳng qua là ít đi một cánh cửa, đối với anh mà nói có thể nhiều hơn một chút an toàn.

Dỗ chừng nửa tiếng, Khương Lâm Tình đút Trì Cách ăn một chén canh gà.

Anh mới đồng ý đi tắm.

Cô vỗ vỗ đầu anh nói: “Ngoan ghê.”

Khương Lâm Tình ngã xuống ghế sofa giường. Tiếng nước chảy “rào rào” vô cùng có quy luật vang lên, trong một khoảng thời gian tiếng nước chảy này vang lên, cô cũng ngủ quên mất.

Sau khi tiếng nước tắt, cô tỉnh lại.

Ngày đi xem biểu diễn lần đó, lúc cô trở về lấy cỏ đuôi chó, khi quay lại thì Trì Cách đã có thể cười lại. Cô nghĩ, anh tắm rửa xong có thể cười lại được.

Nhưng mà, khi Trì Cách từ phòng tắm đi ra, khóe miệng hầu như không hề cong lên.

Anh là người sinh vào mùa xuân tháng ba, đôi lông mày cũng nhiều chút sắc xuân. Lúc này giống như đang đứng trong gió đông, anh mặc một chiếc áo sơ mi bằng cotton hình garfield mà anh thích, và chiếc quần size XXXL mà anh không thích, vì chiếc quần đùi này quá rộng nên đã khiến chân của anh giống như treo hai chiếc đèn lồ ng lớn, phần dây thun quanh eo được anh quấn rất chặt, điều này càng khiến đôi chân dài thon thả của anh thêm nổi bật hơn.

Anh ngồi xuống, đưa tay ra và nhìn cô.

Khương Lâm Tình nắm tay anh: “Được rồi.” Cô đưa anh một cái hộp thơm mùi sả mới.

Trì Cách không hiểu, nhìn cô.

“Lúc em không có ở đây, anh xem cái hộp này là em đi.” Khương Lâm Tình dùng ngón tay chỉ chỉ vào cái hộp, gọi thành tên mình.

Đương nhiên Trì Cách rất không vui.

“Anh tắm xong rồi, nhưng em vẫn chưa có tắm đâu đấy. Một hộp không đủ, thì anh dùng cả hai cái đi.”

Anh không phản ứng lại.

“Nghe lời nhé, em để anh chơi với cái này.” Khương Lâm Tình nhét hai cái hộp vào trong lòng anh: “Em phải đi tắm. Mau buông em ra, nếu không em sẽ không ngủ được, ngày mai lại đi làm trễ, tới trễ sẽ bị trừ tiền, trừ tiền thì sẽ không nuôi anh nổi, anh cũng chỉ có thể đi với người khác.”

Nghe thấy câu nói cuối cùng của cô, mắt Trì Cách bỗng giật giật một cái rồi thả tay cô ra. Mỗi tay anh cầm lấy một hộp thơm, nhưng không biết chơi như thế nào.

Khương Lâm Tình hít sâu một hơi, vội vàng đi tắm.

Vừa mới tắm xong đi ra, đã thấy Trì Cách đứng chờ ở cửa từ lâu. Anh bỏ hộp thơm xuống, nắm lấy tay cô.

Đêm khuya thế này, Khương Lâm Tình không thể cùng Trì Cách ngủ trên ghế sofa giường được.

Cô không lo việc anh sẽ đột nhiên bùng phát thú tính, bởi vì lúc này Trì Cách không hề có tính công kích. Anh quá yên lặng, ngoại trừ có hơi thở, những thứ khác đều không giống người.

Cô không yên tâm về anh, sợ anh nửa đêm lại chạy ra ngoài.

*

Vì hai người cùng nằm trên một chiếc sofa giường, nên không thể thoải mái như nằm một mình, không thể nằm dáng chữ “đại” nữa.

Hai người họ nằm nghiêng người, giống như hai con cá đang cong thành hình chữ “S”. Dọc theo đường nói của chữ “S” là hai bàn tay đang nằm lấy nhau.

Thật kỳ lạ. Khương Lâm Tình nghĩ, nếu như không phải vì Trì Cách xuất hiện, vào một buổi tối của hai tháng trước, cô và Tống Khiên sẽ cùng nằm trên một chiếc giường.

Nhưng cô và Tống Khiến, chắc chắn sẽ không giống như cô và Trì Cách bây giờ, tay cầm tay, mặt đối mặt.

Người đẹp trai không chỉ có một, nhưng Trì Cách là độc nhất vô nhị. Một người có thể theo nhịp tiết tấu của cô, không nhanh không chậm, hay cãi nhau với cô, nhưng cũng rất nghe lời cô.

Trì Cách không đùa nghịch với mấy ngón tay của cô nữa.

Thay vào đó, cô siết chặt lấy tay anh.

Anh ngước mắt lên nhìn, giống như một đóa hoa đào nở rộ, phần đuôi mắt nhếch lên trông vô cùng quyến rũ. Chắc do mệt quá, nên trong mắt anh phần đen trắng không còn rõ ràng nữa, ngập nước, mơ mơ màng màng.

“Ngủ đi.” Cô nói với anh.

Trì Cách ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nói ra có thể buồn cười, nhưng câu cửa miệng của anh thường là “tài năng bẩm sinh”, thì rất giống như đang tự lừa mình dối người vào lúc này.

Đây là một suy nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu Khương Lâm Tình trước khi ngủ. Không ngờ đến, sáng sớm vừa mở mắt ra, cô lại tiếp tục nghĩ về cái suy nghĩ này.

Cô muốn rời giường, nhưng Trì Cách vẫn chưa tỉnh. Anh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra.

“Còn sớm mà.” Thật ra thì, nắm tay nhau cả đêm như thế, cánh tay cô đang vừa đau vừa nhức.

“Ừ.” Anh xoay người, từ nằm nghiêng biến thành nằm thẳng.

Phải đi làm rồi, không thể ngủ tiếp nữa. Khương Lâm Tình ngồi dậy.

Đây là cái tối đầu tiên mà cô ngủ chung chăn gối với một người đàn ông, mơ một giấc mơ thật đẹp. Cái này không thể nói cho Hướng Bội nghe được, nếu không Hướng Bội lại nghĩ người đàn ông này không được.

Khương Lâm Tình vén chăn lên, suy nghĩ một chút rồi cầm hộp sáp thơm hương sả lên.

Trì Cách nửa tỉnh nửa mê, nắm lấy nó trong tay.

Cô rút tay ra ngoài, vừa khéo bỏ hộp sáp thơm hương sả lên tay anh: “Chơi cái này đi.” Cô liếc nhìn một cái, thấy được thứ đồ làm cô giật hết cả mình.

Cô nhanh chóng bỏ đi.

Quả thật, quần size XXXL vẫn không thể che được.

*

Khương Lâm Tình dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo đàng hoàng.

Trì Cách, lại trở về là Trì Cách rồi.

Anh nằm trên ghế sofa giường, nghiêng người nhìn sang, nói: “Kim chủ, đi làm hả, tôi đưa em đi?”

Cô nghĩ, anh thích mèo Garfield, bởi vì con mèo này cũng lười biếng giống như anh: “Không cần, anh nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

“Em đi đây.” Khương Lâm Tình liếc nhìn một cái.

Cái thứ đồ đáng ngạc nhiên kia của anh đã hạ xuống rồi. Cô đi ra ngoài, đóng cửa lại, mới phát hiện trên mặt mình rất nóng.

Đã là cuối xuân, chắc hè sắp đến rồi.

*

Ngày thứ hai sau khi sếp lớn nhậm chức, Trì Cách bỏ bê công việc.

Không có thuốc uống, đối với bản thân mình hôm nay Trì Cách không chắc chắn lắm. Vì lý do an toàn, anh muốn ở bên những người biết mọi thứ về mình.

Trì Diệu Tinh đăng những bức ảnh phong cảnh trong chuyến du lịch vừa rồi lên vòng bạn bè.

Trì Cách: “Chị, ăn cơm cùng không?”

Trì Diệu Tinh: “Chị đang ở hải đảo.”

Trì Cách: “Lại đi chơi rồi hả.”

Trì Diệu Tinh: “Em rảnh lắm hả? Ngày hôm qua mẹ đã nhắc đến em với chị đó. Nghe nói hôm nay trời nắng? Mẹ chị muốn đi đánh golf, đang lo không có bạn đó.”

Trì Cách: “Được.”

Nhóm chị em của Lữ Vi, không có mấy người thích đánh golf, bà ấy cũng không muốn nói chuyện với đám đàn ông kia, biết được cháu mình đang rảnh, vui vẻ nói: “Cháu tới thật đúng lúc, ngày hôm qua bác vừa mới nói với bác hai cháu đừng để cháu chịu nhiều áp lực công việc quá. Nếu cháu đang rảnh, thì đến chơi với bác đi.”

Trì Cách quay về lấy thuốc của bác sĩ Kim kê cho, để phòng cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.

*

Nếu Khương Lâm Tình có thể mua cho Trì Cách chiếc quần cụt mười chín đồng thì đương nhiên, cô sẽ không mua cho anh bất kỳ đồ dùng đắt tiền nào cả.

Anh mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài khoác thêm áo jean màu xanh nhạt, phối cùng với quần jean.

Lữ Vi lanh mắt, thấy anh tùy tiện như thế, hỏi: “Quần áo của cháu là từ đâu ra thế? Cổ áo không đứng lên, nhìn chẳng có khí thế gì cả.”

“Không phải bác đã nói, cho dù cháu có mặc bao bố vào người thì vẫn khiến người ta mê chết à.”

“Cái miệng này của cháu đã đủ chết người rồi.” Lữ Vi nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua bác gặp được thiên kim của nhà họ Tần đó.”

“Nhà họ Tần sao?”

“Là bạn thân của bác cả cháu, cháu gái của chú Tần. Nhà họ Tần có một công ty dược phẩm đã được đưa ra thị trường, người trong nhà họ đều là những người ưu tú trong lĩnh vực y học đó.”

“À.”

“Lấy lại tinh thần đi.” Lữ Vi nói: “Ngày hôm qua, bác tình cờ gặp được cô bé này. Mới có mấy năm chưa gặp, bây giờ con bé đã trổ mã trông đáng yêu lắm, gương mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn.”

Mi mắt Trì Cách khẽ chớp một cái. Đôi mắt của Khương Lâm Tình cũng rất tròn.

Lữ Vi lại nghĩ rằng cháu mình có hứng thú với thiên kim nhà họ Tần đó nên nói: “Nói thật, mặt bánh bao cũng có người đẹp, rất đẹp. Dì đặt cháu với con bé đó chung một chỗ cũng thấy rất xứng đôi.” Lữ Vi lấy điện thoại di động ra.

Trì Cách: “Bác gái, bác có thể mang hình cháu và cô ấy đặt cạnh nhau là được, nhưng người thật thì không cần đâu.”

“Cháu đó, cả ngày lêu lỏng bên ngoài, không biết làm sao có thể quen được người bạn gái nghiêm túc nữa.”

“Ai bảo cháu sống không nghiêm túc.”

“Nếu có thái độ đúng mực thì đã nghiêm túc rồi. Có người nói đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu. Vừa khéo cháu xấu xa như thế, có thể đánh trúng vào tâm hồn thiếu nữ của các cô gái khác.”

“Bác cả nói, thành gia trước lập nghiệp sau.”

“Cháu nghe bác cả của cháu à? Năm đó ông ấy kết hôn với bác cũng chỉ mới thừa kế tài sản thôi. Thiên kim nhà họ Tần có dòng dõi nhà Tần trong người, cũng đang học tiến sĩ ngành công nghiệp nghiên cứu sinh học, đây chắc chắn là người nổi tiếng đó.” Lữ Vi vừa nói, vừa đánh một phát bóng.

“Cháu giúp bác nhặt bóng.” Nhặt bóng có thể sẽ đi rất xa.

“Ở đây có người nhặt bóng mà.” Lữ Vi kêu người cháu không thèm quay lại kia về.

*

Buổi trưa, Trì Cách và Lữ Vi cùng đi ăn cơm Tây.

Vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, đã vang lên tiếng chim vàng anh lanh lảnh nói: “Dì Lữ.”

Lữ Vi cười: “Ôi không phải là Dĩ Quân sao? Khéo thế, con cũng đến đây ăn cơm à.”

“Đúng thế, chào dì Lữ.”

Trì Cách vờ như không nghe thấy, dường như cũng không biết bên cạnh đang có một người đứng đó.

Lữ Vi âm thầm trợn mắt nhìn anh một cái. Bà không nói, là bà lấy cớ hẹn Tần Dĩ Quân đến đây.

Lữ Vi đã từng nhìn thấy con của mấy người bạn mình rồi, nhưng Tần Dĩ Quân là người bà hài lòng nhất, đây mới thực sự là người có học thức, là một cô gái lương thiện hiểu lòng người. Hơn nữa, còn siêng năng nổ lực để lấy bằng tiến sĩ, trên người Tần Dĩ Quân còn có một vẻ vô tư, hồn nhiên, chưa hiểu sự đời. Lữ Vi càng nhìn càng thích.

Tần Dĩ Quân đưa đôi mắt to tròn liếc mắt nhìn Trì Cách một cái.

Lữ Vi: “Dì giới thiệu chút nhé, đây là cháu của dì, Trì Cách. Còn người này là con gái nhà họ Tần.”

“Tôi tên là Tần Dĩ Quân.”

Trì Cách gật đầu: “Hân hạnh làm quen.” Anh tiếp tục nghiên cứu thực đơn món ăn.

Lữ Vi: “Đúng rồi, hôm nay cháu dì mời khách.”

Trì Cách nhìn Lữ Vi một cái.

Tần Dĩ Quân: “Đề án của cháu bận quá, cháu muốn ra ngoài cho thoải mái một chút.”

Lữ Vi: “Làm việc và nghỉ ngơi phải điều độ. Muốn ăn gì cứ ăn nhé, đừng khách sáo.”

Tần Dĩ Quân: “Thế thì ăn một bữa nhé ạ.”

Lữ Vi: “Được, Trì Cách, gọi thêm một phần ăn nữa đi.”

Trì Cách khép thực đơn lại, nhìn phục vụ nói: “Thêm một phần cơm chiên hải sản.”

Lữ Vi âm thầm trợn mắt nhìn cháu mình một cái.

Nhưng Tần Dĩ Quân lại không nói gì, dáng người cô ta dễ nhìn, lại trang điểm dễ thương. Lông mày hơi ngắn, nhưng dày, tóc thì buộc cao đơn giản, nhìn trông vô cùng đáng yêu.

Trì Cách không hề nhìn thẳng vào cô ta.

Khương Lâm Tình cũng có đôi mắt to tròn, trong sáng thế này, nhưng mặt cô là mặt trái xoan, hơn nữa đầu mũi lại nhọn. Đa phần trông cô đều rất đáng yêu, chỉ khi cãi nhau với anh, mới toát vẻ hung dữ thôi.

Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Sau đó, cơm chiên hải sản cũng được mang ra.

Tần Dĩ Quân cười: “Đã rất lâu rồi cháu chưa ăn cơm chiên, thơm thật đó ạ.”

Lữ Vi: “Dĩ Quân thích ăn cơm chiên sao?”

Tần Dĩ Quân: “Đúng thế ạ, trước kia bố cháu giỏi nhất là làm món cơm chiên trứng.”

Lữ Vi: “Trì Cách chọn món đúng ý cháu thật nhỉ.”

Trì Cách nhếch mép cười, đây là dáng vẻ thoải mái và lười biếng ngày thường. Anh kéo kéo cổ áo khoác.

Chiếc cổ áo vốn đã chẳng thẳng mấy lại bị đổ xuống.

Đây là quần áo nam mà Khương Lâm Tình mua ở trên trang web nổi tiếng, giá chỉ có mấy trăm. Cô chính là dựa vào việc anh có nhan sắc, còn cô lại lựa vô cùng tuỳ ý, phóng khoáng.

Họ đều là những người lớn lên trong đống tiền, Tần Dĩ Quân liếc mắt một cái đã biết ngay, bộ quần áo này của anh trông rất bình thường, thậm chí còn có chút tệ. Nhưng mà, với vẻ đẹp trai và lãng tử này của anh thì quả thật rất đẹp.

Trì Cách cảm thấy nhàm chán, nói: “Cháu đi ra hút điếu thuốc.”

Tần Dĩ Quân ngẩng đầu lên.

Lữ Vi mím môi. Bà hỏi thăm được, vì muốn có sức khỏe tốt, nên nhà họ Tần chưa từng có ai hút thuốc. Bà còn chưa kịp nói gì.

Trì Cách đã đi.

Nhà hàng Tây lớn thế này, chỉ có mình anh ra sân đứng hút thuốc.

Mặt trời trên bầu trời chỉ lộ ra phân nửa, một nửa kia, còn đang núp sau đám mây đen.

Anh rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra. Còn chưa để lên miệng anh đã dùng bật lửa đốt trước. Chờ sau khi thuốc cháy được một đoạn, anh mới để lên bên miệng.

Cho đến tận bây giờ, hình như anh đã có kết luận. Hiện tượng kia của anh không phải thỉnh thoảng lại tái phát. Bác sĩ Kim từng nói anh đã khỏi bệnh rồi. Lúc ấy anh cũng không tin tưởng lắm.

Sự thật chứng minh là, không phát tác chỉ bởi vì không có đoạn phim kinh khủng nào. Đến nay, anh vẫn luôn không thể thoát khỏi nhược điểm khó giải quyết này.

Trì Cách thở ra một hơi khói.

Khói trắng lượn lờ bay xung quanh, lượn thành một chuỗi đường thẳng vặn vẹo, một đầu khói dường như đang chui vào giữa mặt trời và những đám mây đen.

Ngày thế này, không biết là trời nhiều mây hay đầy nắng đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.