Doolally! ! !
Lục Lục thực sự sắp phát điên mất rồi. Phát điên cũng là một loại cảm xúc, trong giây lát anh nổi trận lôi đình, tất cả lo âu và nhớ nhung đè nén bao tháng qua đều bộc phát. Sau đó, máu trong thân thể như muốn trào lên, làm cho anh mất khống chế, làm cho anh hít thở không thông, trong lòng chỉ còn lại yêu thương và đau lòng.
Lục Lục từng bước từng bước đi tới cái khung sắt, lòng bàn tay anh lạnh như băng, khớp xương nắm đến cứng đờ. Trong khi đó Quả Quả chỉ lo vẽ tranh, không hề nhìn thấy Lục Lục đang đứng phía dưới.
Một tay Quả Quả đặt lên bụng mình, tay còn lại cầm cọ vẽ lên tường, cô còn vui vẻ ngâm nga một bài hát của Mân Nam. Sau đó người đàn ông da đen bên cạnh cô tiếp lời, hỏi cô đang hát cái gì?
Cô nhướn mày, nói: ” Tình Yêu Phải Từ Hai Phía, có muốn em dạy anh hát bài nay không?”
Tình Yêu Phải Từ Hai Phía…. Lục Lục chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình giật giật không ngừng. Anh muốn túm cô gái này xuống ngay lập tức, nhưng chỉ cần nhìn đến bụng cô, Lục Lục cũng đã lo đến mức xanh cả mặt. Thậm chí anh còn sợ mình lên tiếng sẽ hù doạ đến Quả Quả mất, nếu như cô giật mình, nếu như không cẩn thận ngã xuống….
Lục Lục thật sự cảm thấy xương bàn tay mình sắp bị bóp nát rồi. Anh ngẩng đầu nhìn Quả Quả, làm thế nào cũng không thể cất tiếng gọi tên cô được. Đang lúc khoé mắt anh cay cay, sau lưng vang lên một giọng nam, là cậu thanh niên trẻ tuổi lúc nãy: “Hóa ra anh đang ở đây à, em tìm anh nãy giờ.”
Lục Lục quay đầu, cậu trai tên Thomas cầm trong tay một cái bình nhỏ, nói với Quả Quả đang đứng ở trên: “Quả Quả, em có thể mượng lọ thuốc tẩy thần kỳ của chị cho anh này dùng được không? Vừa rồi em bất cẩn làm bẩn âu phục của anh ấy.”
“Cái cậu nhóc vụng về này.” Giọng nói tràn ngập vui vẻ của Quả Quả bay vào tai Lục Lục, trái tim Lục Lục co thắt lại. Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Quả Quả đang đứng phía trên. Khi anh nhìn về phía Quả Quả thì Quả Quả cũng nhìn về phía anh, nụ cười xán lạn hơn cả ánh nắng kia bỗng cứng lại một giây sau đó lập tức khôi phục trở lại, cô nhiệt tình nói với Thomas: “Đương nhiên là được, Tom.” Cô cúi đầu, “Chị còn phải nói cho em biết một chuyện, vị tiên sinh này là một…. Người bạn của chị.”
“Thật sao? Thật khó mà tin được.” Thomas kích động nhìn về phía Lục Lục, đưa tay mình ra, “Xin chào, em là Thomas….”
Lục Lục không thèm để ý tới cậu Thomas đang đưa ra tay kia, mà cứ nhìn chằm chằm Quả Quả. Sau đó anh khó khăn mở miệng: “Quả Quả, em xuống đây đã.”
Quả Quả có chút khó xử: “Em còn chưa vẽ xong.”
“Xuống đây đã.” Giọng Lục Lục cương quyết, Quả Quả suy nghĩ một chút, cuối cùng xoay người trèo thang xuống. Lục Lục đứng dưới, mỗi bước của Quả Quả giống như giẫm vào tin anh một cái. Cuối cùng khi Quả Quả đặt chân xuống đất, Lục Lục vững vàng đỡ lấy cô: “Cẩn thận.”
“Cám ơn anh.” Quả Quả lặng lẽ đẩy tay Lục Lục ra, “Lục…. Sao anh lại ở đây?”
Lục Lục: “Anh tới đây bàn chuyện làm ăn.”
“À.” Quả Quả gật đầu, có chút tiếc nuối nói, “Mấy ngày nay em phải làm gấp, nơi này sắp sửa thành cô nhi viện, vài ngày nữa sẽ có rất nhiều bạn nhỏ tới đây ở…. Em hơi bận, không có thời gian tiếp đãi anh….”
“Làm gấp?” Mắt Lục Lục tối lại, bên trong còn bao hàm một tia lửa. Anh hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay Quả Quả, “Quả Quả, em đúng là điên rồi.”
Quả Quả tỏ ra không hiểu: “Anh Lục, sao thế?”
Lục Lục cúi đầu nhìn cái bụng không còn nhỏ của Quả Quả, lực trên tay không khống chế được tăng lên, cuối cùng Quả Quả ai ui một tiếng, dùng sức hất anh ra, “Anh điên à.”
“Em mới điên thì có, đi theo anh.” Lục Lục muốn túm Quả Quả đi, nhưng Quả Quả không chịu. Lục Lục lại sợ động tác của mình quá mạnh làm cô bị thương, cuối cùng hai người chỉ có thể giằng co lẫn nhau.
Nơi này là địa bàn của Quả Quả, thấy sắc mặt Lục Lục không tốt, đám người kia lập tức xúm lại đứng sau lưng Quả Quả. Nếu như lúc này Quả Quả mở miệng đuổi Lục Lục, Lục Lục nhất định sẽ bị ném ra ngoài ngay lập tức.
Nhưng sau khi trừng mắt nhìn Lục Lục một lúc, Quả Quả cười hì hì quay về phía các bạn mình nói: “Anh ấy hơi nóng tính chứ không phải là người xấu đâu.”
Quả Quả đi theo Lục Lục ra xe của anh. Lúc lên xe vì bụng khá lớn nên cô khẽ lấy tay đỡ hông. Chi tiết này rơi vào mắt Lục Lục, anh cảm thấy châm chọc vô cùng.
Nếu như không có chi tiết này, suýt chút nữa Lục Lục đã cho rằng Quả Quả không biết mình có thai, có phụ nữ có thai nào giống như cô sao?
Vất vả lắm mới gặp lại nhau, vừa thấy mặt Lục Lục đã bắt đầu trách cô, sau một lúc im lặng anh nói: “Em thu dọn ít đồ, cùng anh trở về Edinburgh.”
Quả Quả chớp mắt, không hiểu: “Tại sao?”
Lục Lục bị chọc tức, nhìn chằm chằm bụng Quả Quả, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu như em muốn sinh nó, anh không thể không chịu trách nhiệm.”
Quả Quả cúi đầu, sau đó cong cong khóe môi, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười: “Anh Lục, chẳng lẽ anh muốn nhận niềm vui làm cha sao?”
Niềm vui làm cha, Lục Lục không hiểu, đành hiểu theo nghĩa đen, quay đầu nói: “…. Làm cha đương nhiên là chuyện vui….”
Quả Quả lập tức cười như điên, vẻ mặt Lục Lục lại như ăn phải một thứ gì đó không muốn ăn. Quả Quả quay đầu đi, Thomas ở ngoài cửa xe đang lo âu nhìn về phía cô.
Lục Lục không hiểu nhìn Quả Quả, Quả Quả cười đến chảy nước mắt, sau đó cô ngừng cười, giải thích: “Vui vì làm cha cho con của người đàn ông khác sao.”
Lục Lục: “….”
Quả Quả đột nhiên đưa tay trái đến trước mặt Lục Lục: “Đẹp không.”
“Cái gì….” Lục Lục cúi đầu nhìn tay Quả Quả, bỏ qua việc tay cô dính màu thì bàn tay cô nhỏ nhắn, ngón tay thon dài trắng nõn, “Đẹp….”
“Nhìn đi đâu đây.” Quả Quả giơ ngón áp út của mình lên, đưa chiếc nhẫn hình thiên nga lên cho anh thấy, “Nhìn đây này, nhẫn đẹp không.”
Não Lục Lục bắt đầu hoạt động, càng hoạt động càng thấy trống rỗng: “Quả Quả….”
“Em kết hôn rồi.”
“Đừng có đùa.”
“Thật mà, chồng em đẹp trai lắm.”
“Quả Quả!”
“Em thật sự kết hôn rồi mà, đứa bé trong bụng là của anh ấy.”
Lục Lục cau mày: “Có bản lĩnh em dẫn chồng em đến đây cho anh xem.”
Quả Quả đưa Lục Lục đến nhà của mình, đó là một ngôi nhà không quá mới, bức tường bên ngoài loang lổ, nhưng bên trong có vẻ mới hơn, chắc là do đã được tân trang lại. Trong căn nhà nhỏ dán đầy giấy nhớ màu vàng nhạt ấm áp, trên giấy dán tường treo mấy bức hình trẻ nhỏ.
“Chồng em rất bận nên về nhà hơi muộn, nếu anh thật sự muốn gặp anh ấy, vậy thì phải đợi một lúc.” Quả Quả nói, sau đó pha cho anh một ly trà mật ong.
Lục Lục ngồi xuống chiếc sofa bằng vải thô ở phòng khách: “Anh có thể đợi.”
Quả Quả hơi khom người đặt ly trà mật ong xuống trước mặt Lục Lục: “Em không lừa anh đâu.”
“Quả Quả, đùa kiểu này không vui đâu.”
Quả Quả đỡ bụng đi qua đi lại trong phòng khách, sau đó quay sang nhìn Lục Lục: “Lục Tiểu Lục, em không lừa anh.” Nói xong cô lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm hình ném cho Lục Lục, “Đây, hình của chồng em đó, anh ấy tên Simon, là bác sĩ phòng khám.”
Ảnh Quả Quả đưa cho Lục Lục là một tấm hình hai người chụp chung. Lục Lục nhìn thằng nhóc đẹp trai trong hình, trong lòng kiên quyết cho rằng đây là chuyện bất khả thi nhưng lồng ngực vẫn cảm thấy chua chát. Anh để tấm hình lên bàn trà: “Quả Quả, em đúng là nhọc lòng.”
Quả Quả rất bất đắc dĩ: “Vậy anh cứ tiếp tục chờ đi.”
Sau đó khoảng gần năm giờ chiều, Lục Lục nghe thấy tiếng mở khóa. Anh ngẩng đầu nhìn Quả Quả, Quả Quả đang bóc hạt dưa, cô bóc hết hạt dưa rồi để lên một tờ giấy. Trước khi Simon về, Quả Quả vừa bóc hạt dưa vừa kế cho anh nghe chuyện tình của Simon và cô, càng nghe sắc mặt Lục Lục càng khó coi.
Simon mang theo một túi đồ ăn lớn mở lên đi vào, anh ta liếc nhìn Lục Lục trong phòng khách, cười hỏi Quả Quả: “Quả Quả, có bạn đến chơi à.”
Quả Quả dốc tất cả hạt dưa đã bóc vào trong miệng, đứng lên đi tới ôm cánh tay anh ta: “Sao hôm nay về sớm vậy.”
Simon véo má Quả Quả, nhìn về phía Lục Lục: “Sao em không giới thiệu?”
Quả Quả chớp mắt, cười khanh khách dắt Simon tới giới thiệu: “Lục Lục, bạn trai cũ của em, trước kia em đã kể cho anh nghe rồi đó….”
Ngụm máu cuối cùng của Lục Lục cũng phun ra rồi.
Trước lúc chia tay, Lục Lục hi vọng sau khi anh và Quả Quả chia tay, Quả Quả có thể nhớ tới những điểm tốt của anh, anh cũng có thể nhớ tới những điểm tốt của Quả Quả. Nhưng khi thái độ của Quả Quả bây giờ giống y như đúc với những gì anh mong đợi, anh lại cảm thấy khó chấp nhận.
Lục Lục nhìn tên Simon trước mắt, là một người đàn ông lùn nhưng có diện mạo khá. Anh ta chắc chỉ khoảng một mét sáu tám. Lục Lục cậy vào ưu thế chiều cao của mình, từ trên cao nhìn xuống Simon. Simon mặc một cái áo khoác nửa mới nửa cũ, nhưng nụ cười lại rất thân thiết. Nghe Quả Quả giới thiệu như vậy, anh ta nhiệt tình chào hỏi anh: “Rất vui được gặp anh….”
Lục Lục lại không vui chút nào, anh cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống như giấc mơ vậy, nhưng sao nó lại chân thật đến thế, chân thật đến mức Lục Lục cảm nhận được không khí gia đình ở trong căn nhà nhỏ này.
Lục Lục thật sự phát điên rồi, anh bắt đầu viện cớ không đi. Dĩ nhiên anh cũng có lý do chính đáng, ví dụ như đường quay về Edinburgh giờ không đi được.
Quả Quả đề nghị, “Cách đây không xa có một khách sạn, em bảo Simon dẫn anh đi.”
“Không cần, anh muốn ở đây.” Lục Lục quét mắt nhìn cả căn nhà, chỉ có một gian phòng. Sau đó đôi mắt anh nhìn về chiếc ghế sofa, “Anh ngủ ở đó là được rồi.”
Quả Quả buông tay, Simon kéo tay Quả, sau đó nói với cô, “Vậy chúng ta ăn cơm trước đi, anh mua pizza em thích nhất đấy.”
Bữa tối vốn chỉ mua cho hai người nhưng bây giờ phải chia ba, cuối cùng không ai được no bụng cả, nhất là phụ nữ có thai như Quả Quả. Cô dựa lưng vào ghế nhìn Lục Lục: “Làm thế nào bây giờ, em còn đói, đều tại anh, làm hại bé con của em không có bữa tối mà ăn.”
Lục Lục mặc cho Quả Quả chế nhạo, nói với Simon: “Nhà hai người có nguyên liệu gì để nấu ăn không?”
“Ngại quá, em và Simon đều không biết nấu cho nên trong tủ lạnh không có gì cả.” Quả Quả dần mất kiên nhẫn với Lục Lục, giọng nói cũng trở nên khó chịu, ra chỉ thị cho Simon: “Lấy bánh bích quy cho em, em không thể để cho cục cưng của em đói bụng được.”
Simon sờ sờ tay Quả Quả: “Anh ra ngoài mua đồ ăn, em chờ một chút.” Nói xong, anh ta nhìn về phía Lục Lục, “Anh Lục, anh còn muốn ăn cái gì không?”
“Không cần.” Lục Lục lắc đầu, sau đó Simon gật đầu, trước khi ra khỏi cửa còn ôm Quả Quả một cái. Lục Lục vẫn thờ ơ lạnh nhạt, sau khi Simon rời đi liền nói, “Diễn đủ chưa?”
Quả Quả muốn tránh xa Lục Lục, đứng lên đi về phòng, đi nửa đường cô xoay người lại, “Xin cứ tự nhiên, em phải về phòng ngủ, phụ nữ có thai rất thích ngủ .”
Lục Lục bước nhanh tới trước mặt Quả Quả: “Quả Quả!”
Quả Quả đề phòng đỡ bụng mình: “Anh đừng dọa con em.”
Lục Lục cảm thấy mình và Quả Quả không thể nói chuyện với nhau rõ ràng được, mà Quả Quả cũng tỏ vẻ không muốn nói chuyện với anh, tại sao lại đột nhiên biến thành thế này?
Cuối cùng Lục Lục chịu thua trước: “Đừng nóng giận, cùng anh trở về Edinburgh đi, anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Cái tên Simon kia em cũng thấy rồi đấy, anh ta ngay cả cơm cũng không để cho em ăn no.”
Quả Quả đau đầu: “Nếu như không phải tại anh, em sẽ ăn không đủ no sao?”
Lục Lục đổi vấn đề: “Anh ta có cái gì tốt chứ?”
Quả Quả ngước mắt lên: “Anh ấy không giống như anh nói, thẳng thắn, làm việc nghiêm túc, hơn nữa anh ấy rất tuấn tú, là loại mặt trắng nhỏ em thích.”
Lục Lục: “Chỉ được 1m65 không?”
Quả Quả: “Ngại quá, anh ấy có cùng chiều cao với Napoléon, 1m68.”
Lục Lục: “Quả Quả, em có biết em đang làm cái gì không. Em đang coi cuộc sống của em là một trò đùa, anh làm sao tin được em và cậu Simon kia là vợ chồng. Bây giờ hai người giống như hai đứa trẻ chơi trò gia đình vậy, biết không? Ngay cả cuộc sống cơ bản hai người còn không chịu trách được nữa là.”
Sau đó Quả Quả cũng tức giận, trước khi nói cô còn vuốt vuốt bụng mình như trấn an vậy, hình như cô rất sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng tới đứa bé.
“Vậy anh nói cho em biết thế nào là một cuộc sống nghiêm túc, em chưa từng thấy cuộc sống hiện giờ của em có gì không tốt. Ngày nào em cũng vui vẻ, em sống cuộc sống em muốn, em làm chuyện em thích, em nghiêm túc đối xử với mọi người…. Anh nói cho em biết làm vậy thì có gì khiến anh coi thường…. Mà anh, anh mới là người không chịu thừa nhận tình cảm, một người cố chấp như anh có tư cách gì chỉ trích cuộc sống của em là một trò đùa. Đầu óc anh đúng là có vấn đề nên mới tự nhiên chạy đến đây đòi làm cha của con người khác.”
Lục Lục: “Tùy em muốn nói thế nào thì nói.”
Lục Lục quả nhiên không chịu đi, buổi tối Simon ôm một cái chăn cho anh: “Sợ rằng phải để anh chịu thiệt một đêm rồi.”
Lục Lục nhìn về phía Quả Quả, cô đã thay xong áo ngủ đang đi ra nói với Simon: “Chúng ta cũng đi nghỉ sớm một chút thôi.”
Simon gật đầu, sau đó nói với Lục Lục: “Anh chịu khó một đêm nhé.” Sau đó cùng Quả Quả vào phòng, đóng cửa lại.
Nhìn cửa phòng khép chặt, Lục Lục nằm lên ghế sa lon, cái ghế sa lon cũ kỹ kêu “Két” một tiếng. Lục Lục lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, tâm trạng đã tồi tệ đến mức không thể tưởng tượng nổi nữa.
11 giờ đêm, Lục Lục đi đến trước cửa, gõ cửa. Không ai trả lời anh, Lục Lục tiếp tục gõ, không ai ra mở cửa, Lục Lục tiếp tục gõ. Rốt cuộc Quả Quả cũng từ bên trong đi ra, cô cực kỳ tức giận, mở cửa gầm lên với Lục Lục: “Con mẹ nó anh cút đi cho tôi!”
****
“Con mẹ nó anh cút đi cho em!” Sau khi Tần Dư Kiều trở lại biệt thự, mặc dù rất tức giận, nhưng cô vẫn hạ giọng vì sợ đánh thức Duệ Duệ. Cô chỉ ra cửa phòng, “Đi ra ngoài cho em.”
Lục Cảnh Diệu đè tay Tần Dư Kiều lại: “Kiều Kiều, đây là nhà anh, anh có thể cút đi đâu đây.”
Thật ra những lời này của Lục Cảnh Diệu vốn là để lấy lòng Tần Dư Kiều, đáng tiếc anh chẳng những không lấy lòng được Tần Dư Kiều mà còn khiến cô điên tiết hơn. Sau đó Tần Dư Kiều khẽ cắn môi đẩy Lục Cảnh Diệu ra, tức giận bỏ đi.
Tần Dư Kiều đi rất nhanh, Lục Cảnh Diệu đuổi theo Tần Dư Kiều đến cửa chính, kết quả đuổi được một nửa lại sái chân. Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh sái chân. Lục Cảnh Diệu ngồi xổm xuống, đau đớn nói với Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, đau quá.”
Tần Dư Kiều xoay người. Dưới đèn đường kiểu châu Âu, Lục Cảnh Diệu đau không nói ra lời. Anh chỉ mặc áo ngủ đuổi theo cô, vẻ mặt dường như rất đau. Anh ngẩng đầu nói với Kiều Kiều: “Hình như tổn thương đến dây chằng rồi….”
Tần Dư Kiều mặt lạnh nhìn người đàn ông kia diễn trò, vô cảm xoay người rời đi. Nhưng đi đến cửa lớn, Tần Dư Kiều lại nghĩ đến Duệ Duệ. Cô giậm chân, cuối cùng cũng đành phải quay về.