Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 26



“Anh định đi đâu vậy? Sao lại tiện đường chứ, em nhớ chiều nay anh có việc mà.” Dù là thứ bảy, nhưng Tiêu Dĩ Thư nhớ chiều nay Lê Cẩn phải mở một cuộc họp rất quan trọng qua điện thoại, nghe nói phải họp đến tận muộn cơ, chắc khoảng sáu, bảy giờ tối gì đó, sao đột nhiên lại có việc phải ra ngoài, lại còn tiện đường đến nhà hàng đón cậu nữa.

“Anh hoãn cuộc họp đó rồi, đương nhiên việc đón em quan trọng hơn nhiều.” Lê Cẩn nói câu này không hề đỏ mặt xấu hổ chút nào. Hai năm nay anh nói những câu thế này thật sự đã quá nhiều rồi, nhưng vẫn không làm Tiêu Dĩ Thư rung động, có điều Lê Cẩn cảm thấy, một ngày nào đó lượng biến sẽ thay đổi thành chất biến thôi, anh rất có lòng tin.

Từ hồi nãy mặt đã hơi nóng, không hiểu tại sao, Tiêu Dĩ Thư cảm thấy hiện giờ mặt còn nóng hơn, có lẽ vừa rồi không khí hơi ngưng đọng, trước kia cậu không hề có cảm giác này. Trước đây mỗi lần nghe anh nói vậy, cùng lắm chỉ là cảm động thôi, tuyệt đối không nóng mặt tưởng như bị sốt thế này.

Quả nhiên là do uống nhiều rượu, toàn bộ cơ thể đều kỳ quái hẳn.

Lê Cẩn thấy mặt Tiêu Dĩ Thư đỏ lên có vẻ bất thường: “Mặt em đỏ lắm, lúc nãy cũng không đỏ như bây giờ, có phải uống nhiều rượu quá thấy khó chịu không?” Nói xong thì vươn tay phải ra sờ trán Tiêu Dĩ Thư. “Hay bị sốt rồi?”

“Không… Không sao đâu, có lẽ là uống nhiều quá.” Tiêu Dĩ Thư vội vàng xua tay muốn ngăn cản Lê Cẩn. “Anh cũng biết đấy, em uống rượu xong đều như vậy.”

“Nhưng cũng không thể đỏ đến mức này chứ.” Cuối cùng Lê Cẩn vẫn giơ tay sờ trán Tiêu Dĩ Thư.

“Nóng quá!” Vốn định ôm tâm tình sàm sỡ một chút, nhưng Lê Cẩn vừa sờ đã phát hiện, trán Tiêu Dĩ Thư thật sự rất nóng! Anh kinh hãi nói: “Em bị sốt thật rồi!”

“Hả?” Thật sự Tiêu Dĩ Thư uống nhiều rượu quá, đầu óc cứ mơ màng, cậu vươn tay sờ trán mình. “Rất nóng à, em không có cảm giác gì hết.” Cậu chóng mặt đau đầu, nhưng cứ tưởng là vì uống rượu, chứ không nghĩ sang khía cạnh khác.

“Lái xe mau lên!” Lê Cẩn thúc giục tài xế, anh sốt ruột cực kỳ. Anh và Tiêu Dĩ Thư đã kết hôn lâu như vậy, chưa bao giờ thấy Tiêu Dĩ Thư bị bệnh, cho nên vô cùng nôn nóng, người mà mình vẫn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, vẫn luôn chăm sóc thật tốt, trắng trắng mềm mềm vô cùng ngon miệng, sao đột nhiên lại bị bệnh được!

“Vâng!” Tài xế lập tức tăng tốc, cũng may hiện tại không phải giờ cao điểm, trên đường rất thông thuận.

“Còn có chỗ nào khó chịu không? Có đau đầu không? Có đau họng không? Cổ họng có khô không?” Lê Cẩn còn sốt ruột hơn cả mình bị bệnh. “Có phải đã ăn thứ gì đó không tươi ngon ở nhà hàng kia không?”

Tiêu Dĩ Thư cảm thấy dáng vẻ lúc này của Lê Cẩn hơi buồn cười, giống như gà mẹ bảo vệ gà con vậy, rada mở hết công suất, thật là, có cần phải khoa trương đến mức đó không. “Chắc là không sao đâu, em chỉ uống nhiều rượu nên mặt hơi nóng, đợi hết men rượu là được rồi.”

Có điều Lê Cẩn căn bản không nghe, anh lấy khăn tay thấm ướt bằng nước sạch rồi đắp lên trán Tiêu Dĩ Thư, nói là phải làm hạ nhiệt độ, khiến cho Tiêu Dĩ Thư dở khóc dở cười, sắp về đến nhà rồi, đâu cần chứ.

Tiêu Dĩ Thư đang khó chịu trong người, Lê Cẩn bảo tài xế lái xe về thẳng nhà chứ không đến bệnh viện, vì trong nhà anh đã có mấy bác sĩ thường trú rồi. Lê Thiếu Văn đã phải nằm trên giường nhiều năm, không thể không có người chăm sóc, nên toàn bộ tầng ba của biệt thự Lê gia đều thành phòng bệnh đặc chế, có nhiều thiết bị chữa bệnh tân tiến nhất và rất nhiều nhân viên chăm sóc sức khỏe cao cấp, nói tóm lại, chủ nhân và người giúp việc của Lê gia đều không cần phải chạy đến bệnh viện khám bệnh làm gì.

Nửa tiếng sau, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lê Cẩn, Tiêu Dĩ Thư phải nằm trên giường trong phòng ngủ của Lê Cẩn, nói là bệnh nhân không thể tùy tiện động đậy, chuyên tâm tĩnh dưỡng.

Tiêu Dĩ Thư cảm thấy nhất định là do Lê Cẩn xem nhiều phim cổ trang quá.

Còn về phần tại sao lại là phòng ngủ của Lê Cẩn, Lê Cẩn cũng có cách giải thích: “Tiểu Thư, nếu em bị bệnh, nhất định làm gì cũng bất tiện, cho nên phải có người chăm sóc em! Ban ngày thì còn tạm, nhưng ban đêm thì sao, có người ngủ bên cạnh em thì lúc nào cũng có thể thỏa mãn mọi nhu cầu của người bệnh như em! Vậy thì người được lựa chọn thích hợp nhất đương nhiên là anh rồi!” Lê Cẩn rất tự tin về chuyện này. “Anh biết chăm sóc người khác, em cứ hỏi ba anh thì biết, buổi tối có anh ở cạnh em, em không cần phải lo lắng gì hết!”

Tiêu Dĩ Thư: “…” Nghe ra cũng có vẻ có lý, nhưng sao lại cứ cảm thấy là lạ nhỉ…

Ừm… Đau đầu quá… Bỏ đi, không nghĩ nữa…

Vì thế, chuyện “cùng giường” đã được quyết định trong mơ hồ như vậy!

Bác sĩ Lưu ngồi cạnh giường đang đo nhiệt độ cơ thể cho Tiêu Dĩ Thư, mấy phút sau, lấy nhiệt kế ra, sau đó làm các loại kiểm tra khác thật cẩn thận, kết luận cuối cùng là: “Chỉ là cảm cúm bình thường, không có gì nghiêm trọng hết, uống chút thuốc là được, ngủ một giấc xong sẽ khỏe hơn.” Ông cũng không biết phải nói gì về phản ứng của Lê Cẩn, tại sao hả, tự nhiên lại ầm ĩ cả lên y như mắc bệnh nan y vậy, vừa nãy hùng hùng hổ hổ xông vào nhà, khiến cho tất cả mọi người trong biệt thự đều căng thẳng theo.

“Sao đột nhiên lại bị cảm cúm chứ?” Không phải bệnh nặng là tốt rồi, Lê Cẩn thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, có điều anh vẫn đau lòng. “Sức khỏe của Tiểu Thư luôn rất tốt mà.”

“Tôi thấy amidan hơi nhiễm trùng, có lẽ là do mệt mỏi.” Bác sĩ Lưu bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc nãy ông tưởng có chuyện gì lớn, cho nên đã mang theo không ít vật dụng. “Nhiễm trùng amidan cũng có thể gây khó chịu, thêm cả cơ thể mệt mỏi sẽ khiến sức đề kháng giảm xuống, sau này đừng làm việc vất vả quá, cũng đừng thức khuya, phải nghỉ ngơi nhiều, bổ sung nhiều vitamin C một chút.”

“Mệt mỏi?” Lê Cẩn nhíu mày. Anh nhớ dạo này Tiêu Dĩ Thư không hề tăng ca, về nhà rất sớm mà, buổi tối cũng đi ngủ sớm, sao lại mệt mỏi được?

Kế tiếp không còn chuyện gì của bác sĩ Lưu nữa, ông thu dọn đồ đạc xong thì rời đi.

Đầu tiên Lê Cẩn dính miếng dán hạ sốt lên trán Tiêu Dĩ Thư, sau đó cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, đưa thuốc và nước ấm: “Uống thuốc đi, ngủ một giấc xong là khỏi, bản thân bị bệnh cũng không biết, em đúng là nhóc hồ đồ.”

Tiêu Dĩ Thư uống thuốc xong, Lê Cẩn lại cẩn thận đỡ cậu nằm xuống, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn lên: “Tiểu Thư, em bị nhiễm trùng amidan, bác sĩ Lưu nói có thể do em mệt mỏi, ban đêm em bị mất ngủ à?” Lê Cẩn chỉ nghĩ được khả năng này.

“Ừm.” Tiêu Dĩ Thư khẽ ậm ừ một tiếng. “Vì lâu rồi không gặp mặt bạn học cũ, nên dạo này suy nghĩ hơi nhiều, ban đêm không ngủ ngon được.”

Lê Cẩn nhíu chặt mày.

Quả nhiên, Tiểu Thư vẫn không quên được người kia sao, đã trôi qua lâu rồi, vậy mà vẫn vì người kia mà mất ngủ bị bệnh.

Kiều Lạc nói đúng, lẽ ra hôm nay không nên để người kia xuất hiện mới đúng! Trước đây không gặp đã nhớ rồi, hôm nay gặp xong, sau này sẽ phải làm sao đây?

Thật ra Lê Cẩn nghĩ ngợi quá nhiều thôi, Tiêu Dĩ Thư căn bản không hề suy nghĩ đặc biệt về Chung Khải một chút nào, vẫn cứ tâm tâm niệm niệm một người có lỗi với mình, cậu không bất trị đến mức đó, lúc ấy Triệu Hiểu Quân có nói chắc Chung Khải sẽ không đi, cho nên Tiêu Dĩ Thư cũng thật sự nghĩ anh sẽ không đi.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dĩ Thư tham gia một cuộc họp lớp, lần đầu tiên trong đời đó! Đương nhiên cậu rất hồi hộp rồi!

Nhưng không ngờ lại làm Lê Cẩn hiểu lầm…

__Hết__


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.