Lăng Hạ không dám hỏi nữa rồi, chỉ là trong lòng càng nghĩ càng kinh khủng. Nếu thật sự như hắn tưởng tượng, bây giờ về mặt sức mạnh hai người khác nhau trời vực, nếu Ngự Chi Tuyệt cứng rắn lôi kéo hắn sờ sờ mờ mờ, đoán chừng ngay cả đầu ngón tay hắn cũng đánh không lại.
Đồng ý ở cùng y là một chuyện, nhưng giống nữ nhân bị đè là một chuyện khác. Dù như thế nào, hắn cũng không tiếp thụ nổi cái loại phương thức đó, quá cmn mất mặt.
Một buổi tối Lăng Hạ ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác có một bàn tay ấm áp lên lên xuống xuống vuốt ve trên mông hắn, lúc đó Cúc Hoa của hắn thít chặt tóc gáy dựng đứng, thiếu chút nữa một cước đạp Ngự Chi Tuyệt xuống rồi chạy trốn.
Thời gian nghỉ ngơi không TV không máy tính, Ngự Chi Tuyệt cũng không để cho hắn đọc sách giải trí, cả ngày Lăng Hạ không có chuyện gì làm ngược lại lại lo lắng, mỗi ngày mặt buồn rười rượi, lượng cơm ăn giảm bớt theo.
Hơn nữa bực là hắn vẫn không thể hỏi, vạn nhất nếu hiểu lầm, không chừng Ngự Chi Tuyệt lại bừng tỉnh hiểu ra “A, còn có thể như vầy sao? Chúng ta thử một chút đi.” —— như vậy thì kinh khủng hơn.
Hắn cảm thấy mình sắp rãnh đến sinh bệnh rồi.
Có lúc Lăng Hạ làm bộ như ngủ say, chờ Ngự Chi Tuyệt vừa rời đi liền bắt đầu đi dạo từ trong ra ngoài tẩm cung, muốn tìm chút chuyện giải tỏa áp lực. Ngự Chi Tuyệt hạn chế hắn hoạt động trong cả tẩm cung cộng thêm bốn phía vườn hoa, và ba cây số xung quanh nơi này. Cũng may là kể từ khi hắn có thể tự lo liệu, Ngự Chi Tuyệt liền điều hết người hầu trong tẩm cung đi, nếu không Lăng Hạ thật sự không biết làm sao đối mặt với những người đó.
Có lúc hắn nhịn không được hỏi lúc nào thì mình có thể khôi phục, muốn xuống núi đến nơi nhiều người đi vài vòng. Phản ứng của Ngự Chi Tuyệt là nhìn hắn chằm chằm mấy giây: “Rất chán? Vậy hôm nay ta cùng huynh.”
Lăng Hạ không thích hai đại nam nhân ngày ngày cứ dính dính dán dán, liền vội vàng từ chối, huống chi rất dễ bồi ra chuyện không hòa hài.
Còn may là gần đây Ngự Chi Tuyệt đặc biệt vội, đi sớm về trễ, có lúc nửa đêm mới trở về sáng sớm liền đi ra ngoài. Lăng Hạ thở ra mấy hơi nhưng cũng rất lo lắng, hỏi Ngự Chi Tuyệt nhưng cái gì cũng hỏi không ra .
Sáng sớm một ngày Ngự Chi Tuyệt đi ra ngoài rất sớm, Lăng Hạ mơ mơ màng màng cảm thấy có người hôn một cái trên trán hắn. Đợi đến khi hắn tỉnh lại lần nữa, nhưng là bị khí lạnh kích thích tỉnh.
Lăng Hạ nhìn chằm chằm mũi kiếm trên cổ mình mấy giây, trấn định ngẩng đầu nhìn người cầm kiếm.
Người cầm kiếm toàn thân áo đen che mặt không thấy rõ tướng mạo, mơ hồ lộ ra một chút tóc màu xanh lam, tai trái mang một khuyên tai thủy tinh, hai mắt tràn đầy sát khí. Hắn thấy Lăng Hạ tỉnh lại, liền ấn kiếm tiến tới gần, nạt nhỏ: “Ngươi và ma đầu kia quan hệ như thế nào? Thư phòng của hắn ở đâu?”
Giọng hắn lại hết sức trẻ, không vượt qua hai mươi tuổi, điều này làm Lăng Hạ có chút ngoài ý muốn.
Tẩm cung của Ngự Chi Tuyệt trên đỉnh núi, phía dưới có cao thủ thủ hộ, hơn nữa chung quanh lại có trận pháp phòng hộ do Ngự Chi Tuyệt không yên lòng nên bố trí, nếu như có người ngoài xông vào trận pháp sẽ bị kích động. Thiếu niên này tuổi còn nhỏ, có thể một mình xông tới đây, có thể thấy được thực lực phi phàm.
Lăng Hạ dùng sức mà nghĩ kịch tình, lúc nào thì xuất hiện nhân vật số một như vậy?
“Nói chuyện! Nếu không ông đây giết ngươi!” Người bịt mặt khinh miệt nhìn Lăng Hạ mặc áo trắng bị chăn mỏng đắp kín, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra nói: “Ngươi là nam sủng của ma đầu kia!”
“. . . . . .” Lăng Hạ cắn răng nghiến lợi nói, “Xin các hạ đừng suy đoán bậy bạ.”
Từ lời cay nghiệt này của người bịt mặt, rốt cuộc Lăng Hạ cũng đoán được thân phận của hắn, nhất thời có loại kích động muốn ôm trán.
Tóc xanh, khuyên tai, lời nói ác độc, người tài cao gan lớn, bạn tốt của nhân vật chính, người đầu tiên trong tiểu đệ của hậu cung hy sinh Tô Mạc Chận, ha ha.
Tô Mạc Chận tự thân có một loại dị năng, đó là có thể che giấu hơi thở xuyên thấu qua bất kỳ trận pháp phòng hộ nào cũng không bị phát hiện, hơn nữa còn có thể sử dụng năng lực đặc biệt của hắn ẩn núp người bên cạnh. Ở trong nguyên tác hắn lợi dụng loại năng lực này giúp nhân vật chính vào sinh ra tử thoát không ít hiểm lập không ít công, cuối cùng vinh quang vĩ đại chết dưới tay Hữu trưởng lão của nhân vật phản diện. Nhân vật chính ôm thi thể hắn thương xót rơi vài giọt lệ, ngược lại không ít em gái khóc lóc nức nở.
Nếu như ấn theo thời gian, chắc Tống Tiểu Hổ đã bắt đầu sơ hiện uy danh ở Dị Giới rồi, không biết là đã quen Tô Mạc Chận chưa.
Nghe lời nói của Lăng Hạ, Tô Mạc Chận không tin bĩu môi, tiện tay lột mặt nạ xuống. Hắn ẩn mình vào tẩm cung này đã cảm thấy kỳ lạ, trận pháp phòng hộ là đặc cấp, nhưng bên trong lại không có một thủ vệ. Người ngủ trên giường mặt mũi tái nhợt thân thể gầy yếu, mặt mày không màng danh lợi an tĩnh, hắn hiểu biết tương đối rộng, đương nhiên biết nam phong chi đạo.
Nghĩ đến đây, Tô Mạc Chận liền hận không thể ôm bụng cười lăn lộn chiêu cáo thiên hạ: Ma Tôn đại nhân tương lai, Càn Khôn giáo giáo chủ bây giờ là đồng tính!
Hắn đã nghĩ kỹ, trở về phải làm thế nào đưa tin tức này vào giang hồ bêu xấu mặt mũi của ma tu đạo, nhưng lúc này mặt vẫn mang sát khí dùng sống kiếm gõ gõ cổ Lăng Hạ, hung ác nói: “Đứng lên! Mang ông đây đến thư phòng!”
Lăng Hạ liếc hắn một cái, chấp nhận từ trên giường đứng lên, mang hắn đi tới thư phòng.
Hắn không nghĩ Ngự Chi Tuyệt sẽ để vật gì quý trọng ở bên trong thư phòng, khinh những pháp khí kia là phế vật à? Hơn nữa ấn theo thời gian, năng lực không gian của Ngự Chi Tuyệt đã sắp luyện thành. . . . . .
Đến ngoài thư phòng, Lăng Hạ khoát tay áo: “Ta vào không được.”
Ngự Chi Tuyệt biết hắn vừa nhìn sách liền quên thời gian, cho nên đặt xuống cấm chế ở thư phòng, phòng hắn đi vào.
Tô Mạc Chận hừ một tiếng, đẩy hắn cùng đi vào. Hắn đã nhìn ra trên người người này không có một chút lực tinh thần và năng lượng nguyên tố, giống như người bình thường, chẳng lẽ khẩu vị ma đầu kia là tiểu kê yếu ớt? Ừ, lại biết thêm một nhược điểm của kẻ địch.
Hắn cũng không sợ Lăng Hạ giở trò, đơn giản dùng pháp chú trói buộc cố định hắn, bắt đầu lùng sục những bộ sách được trưng bày thật chỉnh tề kia. Lăng Hạ không thể động, đầu lại có thể chuyển động, hắn tò mò quan sát cả thư phòng, hết sức trắng trong thuần khiết chỉnh tề, nội dung sách không gì khác đều là phương pháp tu hành của các môn các phái trong thiên hạ.
Tô Mạc Chận rất nhanh lật tới một đống đồ vật, miệng chậc chậc vài tiếng, tiện tay ném một đống lớn thư họa qua một bên, ha ha cười nói: “Ma Giáo thủ lĩnh này quả nhiên là đồ du côn háo sắc! Này, chuyện khuê phòng thường ngày của các ngươi rất vui vẻ đúng không?”
Lăng Hạ vừa nhìn những tập tranh nửa mở kia, mặt liền nóng lên —— Sá! Ngự Chi Tuyệt tìm nhiều xuân cung đồ nam nam sống động như vậy ở nơi nào a! Hơn nữa có vài tư thế căn bản không khoa học được chứ? chẳng lẽ tiểu tử này đều muốn dùng hết lên người mình? ! Lão tử muốn chia tay y!
May Tô Mạc Chận còn nhớ rõ chánh sự, vội vàng tiếp tục lục lọi những thứ khác. Thời gian hắn có thể ở trong kết giới là có hạn, chỉ một canh giờ, hơn nữa năng lực này một ngày chỉ có thể dùng một lần.
Lăng Hạ nhìn giá sách thật chỉnh tề bị hắn lật lộn xộn lung tung, không khỏi cau mày nói: “Ngươi tìm cái gì?”
Lúc này Tô Mạc Chận không đáp lời, chỉ quét mắt nhìn hắn một cái, thỉnh thoảng gõ vách tường hoặc là sàn nhà.
Đợi đến khi trong phòng là một mảnh hỗn độn, Tô Mạc Chận vẫn chẳng có thu hoạch gì. Hiển nhiên hắn không có ý định đến không, tiện tay liền thu vài thứ nhìn quý giá vào trong túi đựng đồ của mình, Lăng Hạ nhìn liền muốn đạp hắn một cước.
Tô Mạc Chận suy nghĩ nhìn Lăng Hạ nói: “Ma đầu kia xây tẩm cung ở trên núi này, phía dưới lại phái cao thủ thủ hộ, bên trong cung điện lại chỉ có ngươi một người, có thể thấy ngươi là kim ốc tàng kiều đấy. Không biết y có bỏ được vật kia để đổi ngươi không?”
Lăng Hạ sững sờ, đang muốn nói chút lời giải vây, đã thấy gáy bị tập kích, trước mặt bỗng tối sầm bất tỉnh nhân sự rồi.
Chờ hắn tỉnh lại lần nữa, liền phát hiện mình bị Tô Mạc Chận vác lên vai, cảnh vật bốn phía không ngừng lui về phía sau, hắn bị choáng váng muốn nôn, thiếu chút nữa phun ra.
“Thả ta xuống. . . . . .” Lăng Hạ yếu ớt nói.
Tô Mạc Chận không ngừng bước, cười nói: “Không ngờ ngươi tỉnh cũng nhanh, ngươi thành thật chút, đối với ngươi hay ta đều tốt!”
“Ngươi. . . . . . Biết. . . . . . Tống Tiểu Hổ không?” Lăng Hạ đứt quãng nói: “Ta. . . . . . là . . . . . Bằng hữu của hắn.”
Tô Mạc Chận sửng sốt một chút, cười hì hì nói: “Chẳng lẽ ngươi nói Tống Tiểu Hổ tham gia Vũ Tu của các phái năm trước, đại tân sinh Đệ Tam Danh? Ừ, đáng tiếc, ngươi lấy danh hiệu hắn ra hù dọa ông đây cũng không sợ! Ông đây lúc ấy không đi tranh tài, nếu đi tranh tài. . . . . . Hừ hừ. Hừm, không ngờ Tống Tiểu Hổ có quen biết với người của ma tu đạo, tin tức này rất là tuyệt vời!”
Lăng Hạ hết sức im lặng, quả nhiên Tô Mạc Chận là bằng hữu tốt của Tống Tiểu Hổ a! Sức ngây ngốc rất mạnh mẽ. . . . . .
Có thể nghe được tin tức có liên quan đến Tống Tiểu Hổ hắn rất vui mừng, liền muốn Tô Mạc Chận nói nhiều một chút, đáng tiếc Tô Mạc Chận tiếp tục khiêng hắn lên đường, hiển nhiên không có ý định nói nữa.
Rất nhanh đến một khách sạn trong trấn nhỏ, nơi này vẫn là địa bàn ma tu đạo. Tô Mạc Chận cải trang hai người một chút, hung tợn uy hiếp Lăng Hạ nói: “Không nên nói chuyện lung tung, nếu không ông đây giết chết ngươi.”
Lăng Hạ lười phải đáp lời hắn, xoa mình mẩy dạ dày đau ê ẩm nói: “Ngươi cho ta một phần cháo trắng đi.”
“Ừ, quả nhiên thân thể nam sủng đều mảnh mai, ăn cũng như nữ nhân vậy.” Tô Mạc Chận mập mờ liếc phía dưới hắn một cái cười nói, “Nam nhân không uống rượu ăn thịt, vậy còn gọi là nam nhân sao?”
“. . . . . . Ta chỉ là bệnh nặng mới khỏi.” Lăng Hạ không nhịn được cắn răng nghiến lợi, Tô Mạc Chận sao lại thiếu ngược như vậy?
Hai người ngồi ở bàn trong góc, Lăng Hạ vừa uống cháo trắng vừa cẩn thận quan sát bốn phía, nghĩ làm thế nào lưu lại tin tức cho Ngự Chi Tuyệt nói mình không có việc gì. Mục đích của Tô Mạc Chận hiển nhiên là muốn mang hắn tới địa bàn chính phái, đến lúc đó Ngự Chi Tuyệt không tránh được sẽ gặp phải nguy hiểm, dù sao bây giờ y mới là thanh niên chưa tới hai mươi tuổi, Dị Giới này có nhiều lão gia vừa âm hiểm mạnh mẽ lại gian trá lắm nha.
Hắn nhìn Tô Mạc Chận, ăn uống cũng chẳng mấy sung sướng, liền nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Ta và Càn Khôn giáo giáo chủ không phải quan hệ như ngươi nghĩ, y sẽ không mạo hiểm.”
“Vậy thử một chút.” Tô Mạc Chận cười hì hì búng một cái lên kiếm của mình nói: “Y không đến, ta liền giết ngươi.”
Hắn nói như không có chuyện gì xảy ra, Lăng Hạ run lên. Nhân sĩ chính phái xuống tay tuyệt không lưu tình với người của ma tu đạo, chỉ có Tống Tiểu Hổ mới có ba phen mấy bận muốn làm Ngự Chi Tuyệt cải tà quy chánh.
Khách sạn dần dần đông khách hơn, phần lớn đều ăn mặc kỳ trang dị phục. Ma tu đạo như chánh đạo, chia ra rất nhiều môn phái, trong địa bàn của môn phái cũng có người bình thường sống. Lăng Hạ âm thầm đoán, thật ra thì ma tu đạo và chánh đạo nhìn ngoài không khác nhau mấy.
Mấy hán tử cầm loan đao trong tay ở nơi nào uống từng ngụm lớn rượu, một hán tử đột nhiên vỗ bàn cười to: “Các ngươi thấy bố cáo hôm qua chưa? Càn Khôn Giáo chủ mặt trắng kia muốn kết thân với Độc Vương Dư gia đấy!”