Ở cửa ra có đệ tử Phái Thiếu Dương kiểm tra kim tinh thảo cùng đá năng lượng Lăng Hạ bọn họ thu hoạch, ghi chép số lượng cùng phẩm cấp. Lăng Hạ nhìn kỹ một số tờ ghi lại, đại đa số mọi người thu hoạch không khác bọn họ mấy, có người thu hoạch linh thảo cùng linh thạch nhiều hơn so với bọn họ nhiều. Ví dụ như cái tên trước bọn họ, gọi là “Tư Yển”, không chỉ tìm được đá năng lượng cùng linh thảo, còn bắt được một con Ma thú cấp ba.
Đi vào phòng nghỉ ngơi, bên trong đã có sáu mươi, bảy mươi người rồi, thiếu niên lưng đeo trường kiếm xảy ra xung đột với Ngự Chi Tuyệt cũng ở trong đó. Lăng Hạ nghe có người gọi hắn là “Tư Yển”, thế mới biết tên của hắn.
Tư Yển nhìn thấy ba người khóe miệng cười lạnh một cái: “Không ngờ ba người các ngươi có thể đi tới đây, dùng Truyền Tống Phù chạy trốn trên đường quả nhiên là vận số tốt.”
Đối mặt với thiếu niên nửa lớn thiếu não như con gà chọi, Lăng Hạ trực tiếp coi hắn là không khí, lướt qua hắn ngồi xuống bàn trống phía sau. Đến nơi này, cơ bản đã xác định có thể đi vào Phái Thiếu Dương rồi, đệ tử phụ trách Phái Thiếu Dương chung quanh khách khí hơn với mọi người rất nhiều, bọn họ ngồi xuống liền có người đưa trà bánh tới.
Trà bánh này vô cùng tinh xảo, bên trong có linh thảo hưng phấn phục hồi tinh thần như cũ, ăn vào thể lực đã tiêu hao từ từ khôi phục không ít. Lăng Hạ uống trà trước, cảm thấy tinh thần minh mẫn hơn, lại ăn chút điểm tâm.
Tống Tiểu Hổ đói lắm rồi, ăn không khỏi thô lỗ nhanh chóng chút. Tư Yển nhìn thấy nhỏ giọng cười nhạo: “Thật là bùn nhão không thể trát tường! Sơn dã hương thôn thôn phu cũng muốn tới đại phái tu hành, đúng là buồn cười!”
Lăng Hạ nghe lại không có cảm giác gì, hắn chỉ lo lắng nhìn hai đứa trẻ một chút. Tống Tiểu Hổ thần kinh thô đang chuyên tâm ăn, căn bản không biết Tư Yển đang nói mình. Ngự Chi Tuyệt mặc dù cũng đói tuy nhiên tư thái vẫn ưu nhã, bỏ qua quần áo giá rẻ trên người, thật sự là có phong phạm đại gia thế tử. Làm hắn vui mừng là, Ngự Chi Tuyệt nghe đối phương khiêu khích sắc mặt tự nhiên như cũ, thấy vậy đứa bé này ra ngoài tự trải một phen, thật đúng là trưởng thành hơn lúc vừa gặp không ít. . . . . .
Ăn uống no đủ, lại đợi một lúc, lục tục lại có mười mấy người đến, thời gian hết hạn cuối cùng đã tới. Đệ tử phụ trách ký danh kiểm lại nhân số một chút, tổng cộng là chín mươi hai người.
Chín mươi hai người mặc dù đều tiến vào Phái Thiếu Dương, nhưng có bái được danh sư hay là làm đệ tử bình thường thì khó nói, còn phải trải qua đánh giá của tiền bối Phái Thiếu Dương.
Một đệ tử diện mạo tuấn lãng trẻ tuổi đứng trong đại sảnh cất giọng cười nói: “Các vị sư đệ sư muội cực khổ, tiếp theo mời theo ta tới sảnh thi đấu.”
Đây là ven rừng Vạn Thú, sân đấu hắn đang nói cần đi qua Đại Hạp Cốc mây mù lượn quanh, tinh thần mọi người buông lỏng, lúc này mới có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.
Đến sảnh thi đấu, bên ngoài đã có bảy tám đệ tử thống nhất mặc trang phục tu sĩ màu vàng đang đợi rồi. Mọi người buông lỏng thần kinh nhất thời lại căng thẳng, theo bọn hắn mười người một đội theo thứ tự đi vào.
Lăng Hạ quan sát kỹ đại sảnh, lớn hơn sân hắn tiến vào trước kia, cũng không biết xây thế nào. Khu vực này chắc là dùng lông da ma thú làm thảm, phía trên dùng tơ vàng sợi bạc thêu vô số dấu hiệu lớn nhỏ của Phái Thiếu Dương, chợt nhìn quả thật choáng váng đầu óc.
Phía trên bày vài bộ bàn ghế, chủ tọa hẳn là phụ thân của tiểu cô nương Phong Lạc, đương kim Chưởng Môn Phái Thiếu Dương – Phong Thúc Minh. Mặc dù khuôn mặt của hắn xem ra chỉ cỡ 24-25 tuổi, nhưng ngồi ở chỗ đó lại có vẻ khí độ phi phàm, không giận tự uy, xem ra rất có khí thế. Ở hai bên hắn đều là khách quý khác phái mời tới cùng các vị tiền bối Phái Thiếu Dương. Lúc Lăng Hạ nhìn thấy đám người Thủy Vũ thì trong lòng nhất thời “Lộp bộp” một chút.
Thủy Vũ một mực nhìn quanh mọi người, vừa thấy Ngự Chi Tuyệt, vẻ mặt nhàm chán liền thay đổi, đôi mắt không kìm được vui mừng chỉ nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt. Chỉ là, nàng nhìn hồi lâu, ánh mắt Ngự Chi Tuyệt thủy chung đều không nhìn tới đây, nhất thời liền không vui bĩu môi.
Nàng đưa ánh mắt tới chỗ Mạc Đãi, nhỏ giọng làm nũng nói: “Nhị Sư Huynh, muội nói chính là hắn, chút nữa huynh nói với Phong bá bá một chút, muội muốn dẫn hắn về làm tiểu sư đệ á!”
Mạc Đãi nghe đau cả đầu, này há có phải chuyện nói một chút là được? Thiếu niên này tới báo danh phái Thiếu Dương, hơn nữa đã qua hai lần khảo nghiệm, người ngoài như bọn họ làm sao có thể dẫn người đi? Hơn nữa tiểu sư đệ Thượng Nhan Minh rõ ràng tỏ vẻ không đối phó với thiếu niên này thì không được. Nhắc tới, tiểu sư đệ kia mấy canh giờ trước liền mất tích, cũng không biết chạy đi đâu. . . . . . Một hai, đều ầm ĩ như vậy! Hắn nhị Sư Huynh này thật đúng là tìm chuyện vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt gì để làm!
Hắn thuận miệng qua loa nói: “Ừ, đợi huynh đi bẩm rõ với Phong sư thúc, muội ngoan ngoãn đừng làm rộn lên.”
Thủy Vũ mừng rỡ, nhất thời đoan đoan chánh chánh ngồi, đôi mắt đẹp tỏa sáng lấp lánh chỉ đợi nhìn Ngự Chi Tuyệt biểu hiện.
Một người dẫn đệ tử tới phía trước cung cung kính kính thi lễ một cái, cất giọng nói: “92 sư đệ sư muội đã tới, kính xin sư tôn chỉ thị.”
Phong Thúc Minh gật đầu, ý bảo hắn lui ra, tay áo lớn ưu nhã vung về phía dưới điện chậm rãi nói: “Các ngươi hôm nay đã bước vào phái chúng ta phải tu khi khắc khổ tu trì, khiêm tốn cẩn thận. . . . . .”
Hắn nói chuyện nho nhã, mười câu chừng bảy tám câu Lăng Hạ nghe không hiểu, có lẽ tính tình Phong Thúc Minh kín kẽ nghiêm túc, cho nên mới có thể giáo dục được khuê tú Phong Lạc lớn như vậy lại không kiêu ngạo không nóng nảy.
Đợi đến lúc Phong Thúc Minh nói xong, sàn đấu rất nhanh được kéo lên giữa, chung quanh đồng thời tiến hành đấu. Mấy vị tiền bối Phái Thiếu Dương phụ trách phân tổ theo tư cách, số tuổi, thiên phú các phương diện tổng hợp của chúng đệ tử, chia ngẫu nhiên bọn họ làm hai người một tổ, thông qua tỷ thí biểu hiện trên đài mới quyết định chỗ bọn họ phải tới.
Dĩ nhiên, không phải thực lực mạnh là đã thắng, tập tính các trưởng bối Phái Thiếu Dương khác nhau, bọn họ có thể suy tính nhiều phương diện, không nhất định sẽ xem trọng người thắng nhiều hơn. Dĩ nhiên, trừ Lăng Hạ, những thí sinh khác đều không biết điểm này.
Ví dụ như Ngự Chi Tuyệt, mặc dù tuổi còn nhỏ mọi mặt còn yếu, nhưng khi nó thông qua cửa, kết quả khảo nghiệm đã làm các trưởng bối Phái Thiếu Dương chú ý. Càng khó hơn chính là nó không trải qua bất kỳ hệ thống chỉ đạo chuyên nghiệp, giống như một khối ngọc thô chưa mài dũa, chỉ cần đợi một thời gian hết lòng tu hành, nhất định có thể biến thành một khối Bảo Ngọc tỏa sáng vô cùng chói mắt.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Biết kết quả từ truyện nên Lăng Hạ cũng không quá lo lắng, trong truyện Ngự Chi Tuyệt căn cốt kỳ giai được Phong Thúc Minh nhìn trúng thu làm đệ tử thân truyền của mình, mà bây giờ Tống Tiểu Hổ vẫn còn rất bình thường, chỉ bái một vi sư tu giả bình thường làm sư.
Nghe danh sách phân tổ, Lăng Hạ thở phào nhẹ nhõm, tên tuổi Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt theo thứ tự đọc lên, cuối cùng ba người không bị phân vào một tổ. Nhưng hắn còn chưa nhẹ lòng được bao lâu, vừa nghe thấy tên đối thủ của mình thì nước mắt liền như bão tố phun ra, Tư Yển!
Sá! Đối phương nhất định sẽ làm thịt hắn đúng không?
Chỉ là, căng thẳng một hồi Lăng Hạ cũng nghĩ thông, dù sao dưới con mắt mọi người, Tư Yển đứa bé này sẽ không làm chuyện quá phận chứ? Huống chi thua liền thua, hắn bị đánh chết ở chỗ này cũng không dám tưởng tượng mình có thể đứng cùng hàng với nhân vật chính đại nhân cùng nhân vật phản diện đại nhân, có thể lẫn vào các đệ tử chính thức ở Phái Thiếu Dương cũng được rồi. . . . . .
Lăng Hạ quan sát cẩn thận mọi người đang đấu trên đài, số người từ mười lăm tuổi trở lên căn bản đều đã có cơ sở tu hành nhất định, trên đài có người sử dụng kiếm, có dùng thể thuật, cũng có dùng pháp trận, chỉ cần bị đánh ngã xuống đài liền tính thua.
Trong ba người Tống Tiểu Hổ lên đài trước, đối thủ của nó là một thiếu niên Thể Tu mười bảy mười tám tuổi, đối phương ra tay nhanh chóng, cánh tay cứng rắn như đá, hiển nhiên có luyện qua Thể Tu. Mà Tống Tiểu Hổ trời sinh phản ứng nhanh nhẹn, tứ chi mềm dẻo, nhưng vì thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, rất nhanh thua liên tiếp dưới thế công của đối phương.
Lăng Hạ biết Tống Tiểu Hổ sẽ không thắng, hắn đau lòng nhìn đứa trẻ quật cường trên đài bị đánh chảy máu mũi giàn giụa, thậm chí trong lòng bắt đầu cầu nguyện Tống Tiểu Hổ nhanh xuống đài đi. Trong truyện nói lúc đầu Tống Tiểu Hổ ở Phái Thiếu Dương chỉ làm đệ tử bình thường.
Nhân vật chính a, Bàn Tay Vàng phải mở từng bước từng bước, vừa vào bị khi nhục là chuyện rất bình thường.
Thiếu niên kia ráng sức ép một cái, Tống Tiểu Hổ dường như sắp bay xuống đài, nó cắn răng cúi người xuống, tay chân dùng sức trượt về phía sau mấy mét cuối cùng cũng hóa giải một kích lực của đối phương, dùng sức quá mạnh nên mười ngón tay dường như cũng chảy máu, cuối cùng không có rơi xuống đài.
Thiếu niên đối diện có chút không nhịn được bày tư thế công kích nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta, mau xuống đài đi.”
Tống Tiểu Hổ dùng sức xoa máu mũi một chút ngửa đầu nói: “Ta sẽ không nhận thua!”
Thiếu niên kia cắn răng, quát lên: “Vậy ta sẽ không khách khí!”
Khi hắn lần nữa phát động tiến công, Lăng Hạ nhịn không được nhắm hai mắt lại, nhưng trên đài trong nháy mắt xảy ra nghịch chuyển!
Tống Tiểu Hổ hét lớn một tiếng, lúc đối phương đánh lên người mình thì có một dòng điện mãnh liệt bắn tóe ra người nó, trực tiếp đánh bay thiếu niên kia ra ngoài!
Lăng Hạ kinh ngạc trợn to hai mắt, sá, quả nhiên, một trong những sức mạnh của nhân vật chính đã được kích phát rồi !
Nội dung truyện đã lệch đi. . . . . .
Tống Tiểu Hổ cũng rất mê mang, ngơ ngác nhìn hai tay của mình, hiển nhiên không rõ tình trạng. Cho đến khi đệ tử phụ trách ký danh nhắc nhở nó mới bừng tỉnh hiểu ra chuyện, nhảy xuống cười phất tay với Lăng Hạ và Ngự Chi Tuyệt một cái. Khuôn mặt kiêu ngạo mặt mũi sưng to làm Lăng Hạ nhịn cười không được.
Rất nhanh đến phiên Ngự Chi Tuyệt ra sân, tinh thần Lăng Hạ chấn động quan sát cẩn thận, lúc Ngự Chi Tuyệt lên đài rất rõ ràng quay đầu lại nhìn hắn một cái, Lăng Hạ vội vàng cười khích lệ.
Ngự Chi Tuyệt hít sâu một cái quay đầu lại nắm chặt tay, tỉnh táo quan sát đối thủ của mình, mặc dù ngoài mặt nó bình tĩnh, thật ra vừa rồi Tống Tiểu Hổ biểu hiện đã gây một áp lực nhất định cho nó. Mà đối thủ của nó, lại là hai tráng hán vừa rồi cướp đoạt linh thảo cùng đá năng lượng của bọn họ ở cửa ra! Tròng mắt Ngự Chi Tuyệt hơi híp lại, quan sát cẩn thận nhất cử nhất động của đối phương.
Tráng hán kia thấy Ngự Chi Tuyệt hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, thần kinh căng thẳng nhất thời buông lỏng, thì ra đối thủ chỉ là đứa bé ngoan ngoãn đem đồ vật cho mình trước đây, có gì đáng sợ? Tay hắn run lên, một cây xích sắt chậm rãi hiện ra.
Hắn nhếch miệng cười nói với Ngự Chi Tuyệt: “Nhóc con, nếu mày thức thời thì ngoan ngoãn xuống đài đi, nếu không roi của thúc thúc không có mắt, thương tổn đến da mịn thịt mềm của mày thì không xong!”