Kế Hoạch Phá Hoại

Chương 22: Góc nhỏ trong tâm hồn



Chủ nhật, cái ngày mà tôi dự định sẽ ngủ nướng xuyên lục địa xuyên
quốc gia. Một sự thật mà hầu như ai cũng biết đó là tôi là một con sâu
ngủ. Ấy vậy mà có cái thằng thần kinh uống thuốc quá liều nào đó lại
không biết điều đó. Đồ con lợn -.-

– Thy ơi! Anh yêu em!!!!

*Xoảng*

– ĐỒ ĐIÊN! ĐỂ YÊN CHO BỐ NGỦ! YÊU ĐƯƠNG QUÁI GÌ. CÚT NGAY!!! – Tôi điên
tiết phi luôn chậu hoa nhỏ xuống sân sau khi nhìn thấy cái thằng Huy mặt lợn óc đười ươi ấy. Cái thằng vô duyên!! Tuy rằng chị đây có đang ế
thật nhưng không bao giờ vì một phút ngu người mà “nàng kiều lỡ bước”
nhé! Riêng thằng này có mang cả xe tải thịt nướng đến cũng còn lâu mới
dụ được tôi. Vớ vẩn.

– Thấy chưa. Anh đã bảo chú rồi. Con em anh nó les mà không nghe.

*Xoảng*

– ANH CÓ TIN EM MÁCH MẸ LÀ ANH BẺ MẤY CÀNH HOA LY CỦA MẸ ĐI TẶNG GÁI KHÔNG?

Hình như tôi vừa vạch áo cho người xem lưng thì phải. Xong. Nhìn sang ban
công mấy nhà hàng xóm, mấy người đang tập thể dục cũng đứng hình nhìn
tôi chằm chằm. Chuyện gia đình không nên để mọi người bàn tán -.- Vậy
mà… Thôi kệ đi! Có phải mình đâu mà lo. Quả này lão Khoa chết chắc.
Mai khéo lại lên “trang nhất” báo xóm cũng nên.

Mặc kệ. Chị đây chẳng care đâu. Định vào ngủ tiếp mà tỉnh xừ nó rồi. Lấy
điện thoại mở list nhạc lâu rồi không nghe, nghe lại có cảm giác như hồi tôi vẫn hay nghe mấy bài này vậy. Có lẽ âm nhạc là thứ để lưu giữ lại
cảm xúc. Sặc. Sao hôm nay mình văn thơ lai láng dữ dội vậy nhỉ?

“Vẫn biết anh đang kề bên.

Mà trong lòng sao cứ nhớ mong nhiều thêm.

Trái tim em vừa nghe thật êm những rung động,

trong lòng em còn vẹn nguyên bối rối.

……

Nợ anh yêu tình yêu đầu tiên như thế, nợ anh yêu từng đêm luôn mong tin nhắn từ em.

Nợ ai đó mang đến em yêu thương, đong đầy thế giới này và giúp em thêm tin vào em…”

[Nợ ai đó cả thế giới – Phạm Quỳnh Anh]

Ngày ấy, có một người luôn chờ tôi mỗi sáng và cùng tôi đến trường, luôn
cùng tôi ngồi trên xe bus đến cuối bến ngắm nhìn đường phố mỗi lúc trái
nắng trở trời tôi lên cơn ương ương dở dở. Ngày ấy, có người vẫn thường
nhét một bên tai nghe vào tai tôi, chính là bài hát này.

– Mày nợ tao cả thế giới đấy nhé! – nó cười khì khì tinh nghịch nháy mắt.

– Ừ. – tôi cũng cười vì sự trẻ con của nó.

– Mày phải trả lại tao cả hai thế giới.

– Thằng điên.

– Cho vay thì phải lấy lãi chứ!

– Thằng điên.

– !!!…. Ờ. Bố điên đấy.

——–

– Tao phải đi xa mày ạ.

– Bao lâu mày về?

– Lâu lắm và rất xa nữa.

– Bây giờ thế giới phát triển rồi mà mày. Đi nửa vòng trái đất ngồi máy
bay cũng chưa đến một ngày là đến nơi. Khoảng cách không là vấn đề. Điện thoại, internet để làm gì?

– Chỗ tao đến không có mấy thứ đó.

– Đùa nhau à? Vùng sâu vùng xa hay miền núi hải đảo thì bây giờ cũng có hết rồi nhá! Cứ làm như thăng thiên không bằng.

– Ừ.

– Mày ừ cái gì? Thằng… bố không đùa đâu. Mày đi đâu? Đừng có nói là…

– Ừ.

– Tao đã bảo không đùa rồi nhá!

– Tao bị máu trắng. Không tìm được tuỷ thích hợp.

– Mày điên à? Tao không thích đùa kiểu này đâu.

– Chuyện này mang ra đùa được à?

– Để tao đi thử, biết đâu phù hợp.

– Đến nhóm máu mày còn khác tao nữa là.

-…..

-…..

– Mày còn bao lâu?

– Một tháng.

Ngày nó đi, tôi không khóc. Tôi thật là vô tâm. Thậm chí tôi đã không đếm
đưa tiễn nó. Tôi sợ…sợ phải chứng kiến cách mà nó bỏ rơi tôi. Nhưng
chẳng phải nó còn vô tâm hơn ư? Nó đã bỏ rơi tôi đến một thế giới mới.
Nơi đó nó sẽ có bạn mới, liệu nó có còn nhớ rằng từng có một người bạn
là tôi?

Chẳng biết nước mắt rơi ra tự lúc nào, tôi nhớ nó.

– What the hell? Thật không thể tin nổi. – cửa phòng tôi đột nhiên mở ra. Thằng giẻ rách nhìn tôi chằm chằm kinh ngạc.

– THẰNG VÔ DUYÊN KIA! Sao dám tự tiện vào phòng con gái thế hả. Nhỡ…

– Tao mở thử thôi. Ai biết được mày không khoá cửa phòng.

– Nguỵ biện. Tao ở nhà sao phải khoá cửa phòng. – tôi chợt nhớ ra mình
vừa khóc, rút vội giấy ăn trên bàn lau đi. – Nhìn cái gì mà nhìn. Chưa
thấy con gái khóc bao giờ à?

– Rồi. Nhưng mày thì chưa.

– Tao không phải con gái chắc? Mà cái gì kia.

– Guitar. Mày nhìn mà không biết à?

– Bày đặt. Có biết chơi đâu mà vác sang đây làm gì?

– Ai bảo không biết chơi. Tao mới học đấy.

– Chơi thử tao nghe xem nào. Bài Bay giữa ngân hà của Nam Cường ấy. Hát luôn nhé.

– Ờ. Bài này tao thuộc.

[Vòng đu quay cứ mỗi phút giây lại càng bay lên cao.

Dường như với tới muôn đám mây đang hoài trôi lững lơ.

……………….

Rồi bàn tay khẽ nắm lấy nhưng vô tình không ai hay,

Rồi lòng anh khẽ ấm áp như ly cà phê sữa thơm,

Ngồi bên em mà tim bối rối thời gian ơi đừng trôi nhanh quá,

Để anh giữ lấy từng phút giây được bên em…]

Cảm giác của tôi bây giờ là gì nhỉ? Một chút bình yên. Thằng này hát cũng
hay đấy chứ? Sao lần trước nghe nó hát như Chai-en chuyển thế nhỉ?

Nhìn kỹ thấy nó cũng đẹp trai mà nhỉ? Sao lâu nay mình không thấy vậy nhỉ?

Cảm ơn mày ở bên lúc tao buồn mà không hỏi lý do.

– Dạy tao chơi với được không?

– Mày có mà chơi ăn hại.

– Biến! Biến ra khỏi phòng tao. NHANH!!!!!

**********

Tác giả: Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này. Lần này hẳn hai chap, end luôn nhé ^_~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.