Vào một ngày không mây mưa hay sương mù trở gió, tôi bỗng dưng cảm thấy muốn bùng học, đầu óc cứ như đang trên mây nên cho dù học cũng chẳng vào. Tôi liền nghĩ ra kế giả vờ đau bụng trốn học chơi. Thật đúng là định mệnh mà. Trong khi lia láo ngáo ngơ nhìn đất nhìn trời nhìn mây thì tôi vô tình tia thấy một anh rất rất là đẹp trai. Chỉ là đá bóng thôi mà! Có cần đẹp trai thế không? Nhìn đường bóng di chuyển chuẩn không cần chỉnh rất ư là đẹp mắt. Ôi mẹ ơi! Sao có một người như thế này trong trường mà bấy lâu nay mình không hề hay biết nhỉ? Xem nào…Đẹp trai, đã đáp ứng được yêu cầu thứ nhất. Nhìn chuẩn men thế kia chắc là không gay đâu nhỉ? Không sao, vấn đề này mình có thể nhờ thằng Hải ái kiểm tra cũng được. Mấy đứa như nó nhận ra đồng loại nhanh lắm. Nhìn mặt mũi thì cũng có vẻ thông minh. Được rồi. Duyệt. Hehe…chuẩn bị tinh thần đi anh đẹp trai. Anh đã bị An Thy này nhắm trúng rồi thì còn lâu mới có đường thoát.
Tôi mải nhìn anh ta đến nỗi hai con mắt muốn lồi ra đến nơi rồi. Đang mải ngắm trai thì bị bóng bay vào mặt ngã sõng soài hôn đất. Thế này thì huỷ hoại hết cả nhan sắc rồi còn đâu? Xui xẻo ơi! Mày đến thật là đúng lúc. Mày có cần làm chị mất mặt trước trai đẹp như vậy không? Thời buổi này đúng là ở hiền không gặp lành, ở ác sống lâu. Thôi bây giờ mình phải sống ác ác một tí mới được. Mà cái hoàn cảnh này đúng là trớ trêu, thật là xấu hổ. Giá như có cái lỗ mà chui xuống, tôi bị quê quá nên vẫn nằm im ăn vạ.
– Em gì ơi! Em không sao đấy chứ? – ôi, cái giọng nói trầm nam tính nghe mới êm tai làm sao.
Cơ mà ngại lắm, đối mặt với anh đẹp trai thế nào đây? Thôi giả vờ ngất luôn vậy. Thế là tôi được anh đẹp trai bê à không bế vào phòng y tế. Vì vẫn giả ngất nên tôi đã bị vụt mất cơ hội làm quen. Haizz… Thế đấy! Thôi không sao, cá đã vào tầm ngắm không lọt lưới được đâu mà sợ. Mà anh ấy có bạn gái chưa nhỉ? Mà cũng kệ chứ, cùng lắm thì ta đập chậu cướp hoa. Những thứ không phải của mình thì phải giành giật nhiệt tình rồi nó cũng sẽ là của mình.
Xem nào, đầu tiên cần phải tìm hiểu một chút thông tin về đối tượng. Lúc nãy, tôi có ti hí mắt nên cũng kịp nhìn bảng tên anh ấy là Vương Hoàng Nguyên – Lớp 12 Lý. Chỉ cần bấy nhiêu thôi là đã đủ để hội bà chín của con Như điều tra tung tích nghi phạm. Xong. Kế hoạch quá hoàn hảo.
Kế hoạch đó rất hoàn hảo cho đến khi con Như thông báo một tin sét đánh ngang tai là anh ta đã có người yêu. Duyên phận thật là trớ trêu. Đúng là chán như con gián trong đàn gián vừa mới bị giải tán. Trong đầu tôi bây giờ toàn là hình ảnh mấy con gián bò ngang bò dọc. Theo thông tin từ hội bà tám thì anh ta là học sinh mới chuyển đến từ tuần trước. Thảo nào mà mình không biết, tuần trước bị thuỷ đậu bị bôi xanh lét toàn thân mặt mũi đâu mà mò tới trường? Nhắc đến lại bực mình. Ai đời mười bảy tuổi đầu rồi mà còn bị thuỷ đậu nữa? Hồi nhỏ thấy mấy đứa bạn xanh xanh đỏ đỏ khắp người, mà hình như chỉ xanh thôi chứ không có đỏ thì phải? Mà kệ đi, vấn đề đấy không quan trọng lắm. Nói chung lúc đấy tôi còn lấy bút màu dạ chấm tùm lum lên người để cho bằng bạn bằng bè. Không những xanh mà đỏ, tím, vàng đều đủ cả. Hơi bị rực rỡ luôn. Xong cái mông cũng rực rỡ không kém. Mẹ vụt cho vì cái tội vẽ linh tinh lên người kỳ muốn trầy da mà mãi không hết. Lại nhắc đến vụ bị ăn roi. Hồi bé tôi có hơi cá tính, nghịch ngợm “một chút” nên cũng “thỉnh thoảng” bị ăn roi. Nhớ hồi mẫu giáo lén nghịch sơn trong kho thế là bị đổ hết lên người. Từ đầu đến chân phủ nguyên một màu vàng chói loá. Số tôi hình như có duyên với tắc kè hoa thì phải? Khỏi nói, tóc bị sơn dính bết lại, nguyên quả đầu của tôi bị cua trọc. Đương nhiên với bản tính trẻ trâu và bản tính sáng tạo thích đặt biệt danh của bọn trẻ lớp mầm thì tôi có một cái tên mới là Thy “trọc”. Ôi mẹ ơi! Đúng là kỷ niệm muốn quên cơ mà khó quên. Mỗi lần nhớ đến là tôi chỉ muốn khóc thét. May mà em tóc cũng chỉ ra đi tìm đường cứu nước có tầm vài tháng, một năm gì đó và giờ thì chẳng đứa nào còn nhớ cái vụ đó cả. Amen.
Đấy đấy! Lại lạc đề rồi. Đang nói về trai cơ mà nhỉ? Quay lại với chủ đề trai đẹp. Cái này phải gọi là có duyên mà không có phận. Đúng người nhưng sai thời điểm. Qua kiểm duyệt bởi thằng Hải ái thì anh ta không gay. Đạt tiêu chuẩn thứ hai. Theo thông tin của con Như thì anh ta học hành cũng thuộc top của lớp. Đạt tiêu chuẩn thứ ba. Cớ sao “cây hoa” đấy sao lại có “chậu” rồi cơ chứ?? Thật là muốn khóc quá đi!
Mà ta là ai? Nguyễn An Thy tiếng tăm lừng lẫy mà phải để thua một con nhỏ bánh bèo nào đấy hay sao? Mặt ta vốn dày ta không biết ngại, nay ta phải đi giật lại tình yêu. Uầy, phải công nhận mình có khả năng thiên phú thơ ca. Lại thêm một lý do để anh bỏ cái con bánh bèo đấy để yêu em Vương Hoàng Nguyên ạ ~^o^~