Trước giờ tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao nhỏ Dương có thể tán trai như thường như thế nhưng chỉ nghĩ do nó lăng nhăng thôi. Tôi thì cũng chẳng thích vạch mặt kiểu đấy vì nó chẳng dứt điểm. Biết nó lăng nhăng xong thì sao? Cùng lắm là lại cãi nhau vài bữa xong thôi. Bây giờ thì tốt rồi. Anh em à? Vậy thì chẳng việc gì phải mất công chia rẽ nữa làm gì cho nhọc.
Nghĩ đi nghĩ lại tôi không biết liệu mình có vô tâm quá không nhỉ? Đây là truyện buồn của gia đình nhà người ta sao lại có thể lấy làm niềm vui? Người ta nói không nên cười trên nỗi đau khổ của người khác. Thôi nào, lại đến giờ uống thuốc rồi. An Thy à! Có phải mày lại lên cơn rồi không? Người ta bảo cái gì chứ? Nghe theo lời người ta được tiền chắc?
Nhưng ngẫm đi nghĩ lại thì tôi thấy tại sao cứ mãi phải chạy theo người vốn không thích mình? Tôi đâu có phải đứa turter hay thần kinh phân liệt gì đâu nên thiếu gì đứa thầm thương trộm nhớ •﹏• Cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi đã đi đến một quyết định quan trọng của cuộc đời: Cọc sẽ ngồi chờ trâu. Từ nay không đi tán trai nữa, phải để nó tự tán mình.
Còn cái kế hoạch đập chậu cướp hoa mà tôi đã dồn biết bao công sức, áp dụng biết bao khổ nhục kế bây giờ chậu thì vỡ rồi đấy nhưng hoa thì chẳng muốn cướp nữa. Hết thích hoa đấy rồi.
Người ta nói “Sông có khúc, người có lúc” nên đương nhiên việc lúc trước tôi thích Hoàng Nguyên và bây giờ hết thích là chuyện quá là bình thường luôn. Mình đâu có bắt cá hai tay đâu? Mặc dù bây giờ người ta bắt cá bằng lưới hết rồi, mấy ai bắt bằng tay nữa đâu :3 Nhưng thôi, chán bắt cá rồi. So với việc đấy thì ngồi đếm tiền vẫn thích hơn.
Hôm nay tôi có hẹn với hai con dở kia đi ăn mà chờ mãi chẳng thấy mặt đứa nào.
– A…lo – tiếng con Hải Anh uể oải trong điện thoại.
– Mày đang ở đâu đấy?
– Nơi hạnh phúc thăng hoa và nỗi buồn xoá bỏ.
– Là chỗ quái nào @@
– WC.
– Chúng mày hẹn bố mà chưa con nào vác mặt đến là sao?!!!
– Khỏi cần …gọi con kia… Chắc nó…cũng như tao thôi… Sáng nay đi ăn quán mới mở….
– Á à. Chúng mày đi ăn mảnh với nhau mà không rủ bố nhá!! Đáng đời chúng mày. Hừ.
Tôi dập máy luôn. Điên tiết với hai con này!! Mà cũng may chúng nó không rủ tôi không lại mắc màn trong WC như chúng nó mất. Lang thang đi dọc bờ hồ bỗng thấy Hoàng Nguyên ngồi ở ghế đá ánh mắt nhìn xa xăm. Trông anh có vẻ buồn, có lẽ là do đã biết mọi chuyện. Tôi mua hai cây kem ốc quế lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh.
– Ăn kem không anh? – tôi cười toe đồng thời dơ que kem trước mặt anh.
Anh quay sang thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười. Không phải là nụ cười toả nắng mà tôi từng thấy mà là nụ cười nhạt, lạnh lẽo và buồn.
– Đương nhiên là có chứ.
– Anh thất tình à?
– Ừ.
– Anh không hỏi sao em biết à?
– Vậy sao em biết?
– Anh hỏi lấy lệ đấy à? =.=
– Con gái ai cũng khó hiểu thế à? – anh khẽ cười, một nụ cười nhẹ và thoáng qua.
– Sao anh không khóc?
– Khóc?
– Hay la hét đập phá chẳng hạn?
– Có những nỗi buồn không phải chưa đủ lớn để thể hiện mà là nó quá sâu làm ta không thể thoát ra được, chỉ có thể chìm sâu trong tuyệt vọng.
– Anh chế đấy à?
– Ừ.
– Sao anh cứ ừ hoài thế? Đừng có ừ nữa.
– Ừ.
– Em cũng đang thất tình. – tôi thở dài rồi đưa kem lên miệng ăn.
– Em?
– Ừ.
– Em bắt chước anh đấy à?
– Lúc trước em thích anh đấy. – bỏ qua câu hỏi của anh. Tôi nói một câu chẳng liên quan cho lắm. Bỗng thấy mình dũng cảm ghê gớm.
– Anh biết.
– Và đã lợi dụng em?
– Em biết?
– Đương nhiên em biết. Anh không hỏi tại sao em thích anh à?
– Tại sao?
– Tại vì anh đẹp trai ^^
– Bây giờ em còn thích anh không?
– Hết rồi.
– Vì anh hết đẹp trai rồi à?
– Vầng.
Tôi nghe tiếng anh cười. Bỗng dưng thấy trong lòng có chút xao động. Tôi cảm giác mặt mình đang đỏ thì phải. Sao tự dưng hôm nay da mặt mỏng đột xuất vậy?
– Bây giờ còn kịp không? – sau một hồi yên lặng, anh lên tiếng.
– Dạ? Kịp gì ạ?
– Nếu anh nói muốn em làm bạn gái anh thì em nghĩ sao?
– Em ghét là kẻ thay thế. – Tôi có chút tự ái, đứng dậy toan bỏ về. Nhưng vẫn ngoảnh đầu nói với một câu – Kem sắp chảy hết rồi đấy!
Anh nghĩ anh là ai chứ? Dám lợi dụng An Thy này à? Mối thù này đâu thể nào quên? Lúc người ta tán thì sang chảnh, bây giờ thì nằm mơ đi. Ế cũng có cốt cách của kẻ ế. Đâu phải cứ…À mà mình đâu có ế đâu. Chẳng qua là đang chờ người thích hợp thôi. Mà chẳng hiểu sao đến bây giờ vẫn chưa có tên nào đủ dũng khí để tỏ tình với mình nhỉ? Tôi từng đọc một câu trên page Thăng Fly: “Con gái dù lập dị, điên, xấu, béo đến đâu vẫn có thằng yêu.” Huống hồ mình dễ thương xinh xắn thế này.
Vừa về đến cổng đã thấy lão Khoa tay ôm tay níu với một tên nào đó. Ô hô, hoá ra anh mình bây giờ chuyển sang thích con trai cơ à? À, lại còn được trai tỏ tình tặng quà cơ đấy! Tưởng rằng ít ra anh phải là công hoá ra lại là một tiểu thụ. Thật là thất vọng quá đấy.
– Chú về đi. Anh đã nói rồi. Đâm đầu vào nó là phí cả đời trai. – lão Khoa đang nói cái gì thế nhỉ? Chẳng hiểu quái gì.
– Nhưng em thấy cậu ấy có biểu hiện gì đâu?
– Anh là anh trai nó thì phải biết hơn chú chứ. Con Thy nó là les 100% đấy. Anh lừa chú anh được lợi gì đâu?
– Nhưng mà…
– Nhưng gì mà nhưng. Về đi! Thế nhá! Về đi! Anh nói thật đấy! Nói điêu làm gì? – lão Khoa xua tay đuổi tên kia.
À há. Hoá ra là như vậy. Tên anh trai đốn mạt kia dám dở trò sau lưng mình. Thật là quá đáng mà! Tôi điên tiết đi đến vật cho lão một cú ngã nhào.
– Anh trai yêu quý.
– Ấy ấy. Có gì từ từ nói. Anh em với nhau đừng động chân động tay như thế chứ!
– Anh em với nhau mà anh thế à?
– Anh chỉ là giúp mày cắt mấy cái đuôi phiền phức đi thôi.
– Anh tốt quá ha. – lão vừa lồm cồm bò dậy đã bị tôi vật lần nữa.
– Ahhh! Từ giờ mình sẽ đi học võ. – lão lẩm bẩm đầy ai oán.
****Đôi lời****
Đầu tiên, Rin vô cùng xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của chương này. Tại mình mải cày truyện và do hiệu ứng ăn ngủ của kỳ nghỉ. Mình vô can nha :p
Đây mới là phần quan trọng nhất đây. Mình rất tôn trọng ý kiến của đọc giả, vậy nên các bạn sẽ được góp phần quyết định phần kết. Comment xem bạn muốn An Thy thành đôi với ai nhé 😉 mình sẽ xem xét, tổng kết các ý kiến để phát triển truyện theo hướng đến cái kết mà các bạn mong muốn 😀 Comment nhiệt tình đi nào :))) Hóng_ing