– Kìa, nhỏ đó kìa. Nhớ là chỉ được tán rồi đá thôi ok? – tôi giựt giựt áo tên giẻ rách.
– Biết rồi. Mà trước nay toàn gái tán tôi thôi đấy. Không ngờ có ngày tôi phải đi làm cái chuyện nhảm nhí này.
– Bớt ảo đi bố. Tính bố bẩn bựa như vầy ai thèm. – tôi bĩu môi.
– Ờ, tính bố bẩn bựa thế đấy, còn hơn con. Suốt ngày bầy trò hãm hại con gái nhà lành.
– Cậu đừng có để cái bộ mặt nạ da nai của nó đánh lừa. Con đấy thì hiền lành cái nỗi gì?
– Hơn cậu là cái chắc.
– Thôi, bớt nhảm đi. Con nhỏ đó vào thư viện rồi kìa. Mau vào đó thể hiện sự quyến rũ chết ruồi của mình đi.
—————————-
Khi nhỏ Dương đang loay hoay kiễng chân cố với một quyển sách trên cao, tên giẻ rách nhẹ nhàng đến bên:
– Để mình giúp. – kèm theo là nụ cười toả nắng. Ôi mẹ ơi, con nổi hết gai ốc rồi. Sao mà sến quá vậy?
Nhỏ Dương cười e thẹn nhận lấy sách. Tên giẻ rách khoe răng thêm lần nữa rồi chảnh chó bước đi để lại nhỏ Dương tiếc nuối nhìn theo. Sao nhìn có vẻ lãng mạn nhỉ? Có khi mình thành bà mai cho đôi này cũng nên. Không được! Như thế chẳng khác gì làm việc tốt không công cho tụi nó. Việc mình phải làm là cho tụi nó thê thảm mới đúng chứ nhỉ? Thôi kệ, tách nhỏ ra khỏi Hoàng Nguyên trước đã rồi tính sau.
– Thế nào? Thấy sức hút của tôi chưa? – chẳng biêt tên giẻ rách đứng bên cạnh tôi từ lúc nào.
– Sức hút ruồi ngang với abcxyz.
– abcxyz là cái gì?
– Ruồi hay bâu vào cái gì?
– Ruồi là con fly ý hả?
– Ờ.
– Shittt!
– Cái đó thường trực ở mồm cậu đấy à?
– Cậu vừa phải thôi. Tôi đang giúp cậu đấy.
– Đúng là vừa được tiếng vừa được miếng. Đã được tán gái rồi lại còn kể công.
Trường tôi sắp có cuộc thi “Nhà vô địch ribik” nên người người nhà nhà đều luôn thường trực trên tay là khối rubik. Tôi thì cũng không biết chơi đâu nhưng cũng đú đởn đua đòi cho bằng bạn bằng bè. Lắp mãi mà không được một mặt nốt nói gì sáu mặt như chúng nó. Ít ra con Như với con Hải Anh cũng còn lắp được hai tầng. Thấy cái thằng tổ trưởng lắp được sáu mặt tôi xí xớn mượn nó. Vừa xoay nghịch được ba nhát thì tên giẻ rách nhảy từ đâu ra:
– Đấu không? Xem ai nhanh hơn? Cậu thua tôi là cái chắc.
-…Ok. Tôi sợ cậu đấy.
Khỏi nói, hắn tròn mắt nhìn khi mà tôi chỉ chưa đầy mười giây đã xoay xong sáu mặt trong khi hắn chỉ vừa xong một mặt.
– Tôi bảo này, ở đời nên biết mình là ai. Không biết tự lượng sức mình là điều không nên.
– Không thể nào. Sao cậu có thể? Thánh rubik à? – hắn lẩm bẩm.
– Đâu dám. Kỉ lục thế giới có 5.25 giây. Tôi làm sao sánh bằng.
Tôi cười đểu trả lại rubik cho tên tổ trưởng rồi về chỗ. Cậu ta bụm miệng cười nhưng may mà không vạch mặt trò ăn gian của tôi. Tên Lâm quê độ, cho chết cái tội thích sĩ cơ.
Theo như thông tin của con Như thì Hoàng Nguyên là cao thủ rubik của lớp. Ồ, hay đây. Mình có thể lợi dụng giả vờ nhờ anh dạy chơi rubik. Mà dạy thật chứ giả vờ cái gì. Tôi cũng có biết chơi quái đâu. Đây là nhờ vả với mục đích trong sáng :v
Chiều nay tôi lại đến xem đội bóng tập. Lần này cạch mặt không có bánh trái gì nữa. Toàn dâng không tận miệng cái lũ heo ăn hôi đấy.
– Anh Nguyên! Dạy em chơi cái này được không? – tôi đập nhẹ vào vai anh từ đằng sau. Chờ anh quay mặt lại tôi giơ khối rubik ra.
– Khoa nhà em chơi cũng cao thủ lắm đấy!
– Ôi dào, lão ý chỉ dạy gái thôi chứ em gái hỏi lão toàn tính phí thôi.
– Em biết lắp mấy tầng rồi?
– Một mặt còn chưa xong nữa nói gì tầng ạ.
– Em nhìn nhá, muốn cho cái này vào vị trí này thì phải làm thế này. – anh lấy khối rubic trên tay tôi rồi xoay xoay. – Em làm thử xem.
– Thế này ạ?
– Không. Làm như thế thì cái này sẽ bị xuống dưới. Phải làm thế này nếu không sẽ được cái này mất cái kia.
Anh cứ nỗ lực giảng giải cho đứa ngu lâu dốt bền lâu tiếp thu như tôi. Cuối cùng thì sau một buồi chiều thì tôi cũng biết lắp một mặt. Suýt thì quên mất vụ kế hoạch dụ nhỏ Dương. Tôi lấy một cái sim điện thoại khuyến mại ra lắp vào máy nhắn tin cho nhỏ Dương:
“Chào bạn, mình làm quen được không?”
“Được bạn ạ hihi…^^…”
“Mình là người sáng nay đó”
“Vậy hả? Cám ơn bạn lần nữa nha 🙂 ”
“Không có gì. Mình rất sẵn lòng giúp đỡ những bạn nữ dễ thương như bạn”
“Hihi…Bạn khéo ăn nói thật”
“Bạn có người yêu chưa vậy?”
“Chưa bạn. Hỏi chi vậy ^^”
“Ớ thế cái người hay đi cùng bạn là ai vậy?”
“À đó là anh họ mình. Mọi người cứ hay hiểu lầm đồn thổi linh tinh á.”
”Vậy hả? Mà khuya rồi, chúc bạn ngủ ngon 🙂 ”
“Pipi. Bạn cũng vậy”
Tôi biết ngay mà! Con nhỏ này tán trai là chuyên gia. Có người yêu rồi mà còn “đấy là anh họ mình”. Xin lỗi vì chị đã gieo cho em mộng tưởng. Tên giẻ rách biết vụ này mình chết chắc. Mà như thế là mình giúp hắn cơ mà nhỉ? Mình không bắt hắn trả ơn thì thôi.
Sáng hôm sau, khi vừa thấy Khánh Lâm nhỏ Dương đã cười duyên nháy mắt đưa tình. Hắn huých tay tôi:
– Cậu ấy bị làm sao đấy?
– Con nhỏ đó bị tật ở mắt ý mà.
– Sao cậu không nói sớm? Trời ạ! Đồ độc ác!
– Độc ác bình thường.
Hắn mà biết cái chuyện hôm qua chắc là để đề phòng ảnh bị đăng lên confession hay ngộ nhỡ lộ ảnh nude toàn thân thì hắn sẽ giết mình phi tang xác xong vào tù còn hơn. Mình làm thế có ác quá không nhỉ? Mà kệ chứ! Lỡ làm xừ nó rồi bây giờ ăn năn được cái tích sự gì? Hơn nữa mình cũng chẳng việc gì phải ăn năn trong khi mình đang làm việc tốt là làm mai cho chúng nó cơ mà.