Kế Hoạch Mai Mối

Chương 32: Hóa ra kết hôn đơn giản như thế



Thứ hai, Hạ Hà Tịch và Tô Tiểu Mộc cùng xin nghỉ làm để đi làm thủ tục
đăng ký kết hôn. Tránh được giờ cao điểm nên đường rất thông thoáng, tới khi xe dừng hẳn ở cổng cục dân chính, nhìn tòa nhà hành chính uy nghiêm sừng sững, bà muối nuốt nước bọt, cuối cùng cũng thừa nhận mình có chút căng thẳng.

Thực ra…hồi ấy…vào lễ kỷ niệm của tập đoàn Chính
Uy, bà mối có thể nói câu “yêu đương chỉ là dối trá, có bản lĩnh chỉ là
kết hôn đi” hùng hồn như thế, chẳng qua cũng chỉ là nửa thật nửa đùa
thôi. Cô nghĩ rằng, gian xảo như con cáo họ Hạ kia có lẽ sẽ không đồng
ý, hoặc có lẽ sẽ dùng cách khác để lãng tránh câu chuyện. Cô chỉ không
ngờ được, Hạ Hà Tịch sẽ đồng ý ngay lập tức…

Trước khi kết hôn
kiểm tra hàng cũng được, gặp người lớn cũng xong, mấy ngày cứ trôi qua
như thế mà tâm trạng bà mối vẫn ổn định, chịu được tới lúc quan trọng
nhất thì bùng nổ. Hạ Hà Tịch đậu xe xong rồi đi tới, thấy bà mối đứng ở
cục dân chính hết hít vào rồi thở ra lại thở ra hít vào, chân như đóng
đinh xuống đất, còn hơi run rẩy.

Anh bỗng phì cười: “Đây là cục
dân chính chứ có phải cục an ninh đâu, em không phải tới đầu thú mà là
tới đăng ký kết hôn, đừng căng thẳng thế.”

Tô Tiểu Mộc bèn nắm
tay Hạ Hà Tịch như mới phát hiện ra sự tồn tại của anh: “Làm sao đây, Hạ Hà Tịch? Hình như em mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân rồi!”

“Ừ”, Hạ Hà Tịch gật đầu: “Có lẽ em vẫn còn nửa tiếng tiếp tục bị bệnh.”

Bà mối hoang mang: “Hả?”

Hạ Hà Tịch nhướn mày: “Kết hôn rồi tự nhiên hết bệnh thôi.”

Bà mối: “…”

Vào đại sảnh cục dân chính, hai người phát hiện hôm nay người tới đăng ký
kết hôn nhiều bất thường. Bà mối đang bực mình không biết hôm nay là
ngày hoàng đạo gì mà náo nhiệt như thế thì nghe thấy hai nhân viên bảo
vệ nói chuyện với nhau: “Lạ nhỉ, hôm nay là ngày thường mà sao lắm người tới đăng ký kết hôn thế?”

Nhân viên bảo vệ kia nghe thế thì thủng thẳng đáp: “Không biết à? Đây là sở thích của thanh niên đấy.”

“Sở thích gì?”

“Thứ sáu này là ngày thần độc trong truyền thuyết, ngày mười một tháng mười
một năm 2011. Ngày này có thể làm cho bao nhiêu trái tim cô nam quả nữ
tổn thương đấy! Để tránh ngày thần độc trăm năm khó gặp này, đương nhiên người ta phải kết hôn trước chứ sao.”

Tô Tiểu Mộc đang uống trà ở bên cạnh, nghe thấy thế thì phun hết ra ngoài. Đúng lúc Hạ Hà Tịch đi xếp hàng lấy sổ về, thế là, hồng trà của tiên nữ rải hoa rơi ngay vào
chiếc áo sơ mi trắng sáng nay con cáo họ Hạ cố ý mặc. Mà điều khiến
người ta bực nhất là, chỗ nào đó dưới thắt lưng của Hạ Hà Tịch cũng bị
ướt một mảng lớn, thật là…bắt mắt.

Trong phút chốc, mấy cặp đôi
đang chờ tới lượt làm thủ tục đăng ký kết hôn đều chăm chú nhìn về phía
Hạ Hà Tịch. Kẻ gây họa Tô Tiểu Mộc mãi sau mới ngẩng đầu lên thì thấy
đôi mắt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm của vị hôn phu. Bà mối líu lưỡi:
“Không trách em được, là bọn họ chọc em cười.”

Ngón tay chỉ về
phía nhân viên bảo vệ, anh bảo vệ lại chậm rãi chỉ ngón tay sang một chỗ khác. Hạ Hà Tịch không nói câu nào, rũ mắt nhìn xuống chiếc quần. Đây
nhất định là…món quà tân hôn đặc biệt nhất.

Bà mối chọc chọc hai ngón tay vào nhau: “Không thì…chúng ta về thay bộ khác rồi lại tới nhé?”

Hạ Hà Tịch ngồi xuống cạnh bà mối, rút tấm thẻ ra liếc nhìn rồi nói: “Thôi đi, nể mặt số thẻ mà tha cho em đấy.”

Tô Tiểu Mộc bĩu môi, tò mò không biết số gì mà khiến tổng giám đốc Hạ hài
lòng đến vậy? Cô phun nước làm cho anh thảm hại thế mà cũng không thèm
tính toán. Nghiêng đầu nhìn lướt qua, lẩm bẩm đọc thành tiếng: “Số mười
chín?” Số mười chín không phải là ngày sinh nhật của Hạ Hà Tịch, cũng
không phải ngày sinh nhật mình, hình như lần đầu gặp nhau lẫn đêm đầu
tiên của hai người cũng chẳng liên quan gì tới số này, thế sao anh ta
thích số này thế? Chẳng lẽ là…

Nhớ tới chuyện Hạ Hà Tịch đã từng kết hôn, trong lòng bà mối đột nhiên kêu lên một tiếng, chắc không phải là…

Đang suy nghĩ lung tung, con cáo họ Hạ đã khẽ nắm tay bà mối, cười tươi. Anh ghé sát bên tai cô, thì thầm: “Em có nhớ anh đã xem mắt bao nhiêu lần
không?”

Tô Tiểu Mộc chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ ra. Im lặng một lát rồi bật cười thành tiếng. Không ngờ, đồng chí Hạ Hà Tịch còn có lúc trẻ con như thế. Hóa ra, tính cả Châu tài nữ lẫn Lộ Lộ, bà mối đã giới
thiệu cho Hạ Hà Tịch tất cả mười tám cô gái xinh đẹp. Đáng tiếc…Tổng
giám đốc Hạ đẹp trai phóng khoáng, tự cho là thanh cao, chẳng vừa mắt
ai. Cuối cùng, người làm việc giỏi nhất lại là bà Liêu, giới thiệu bà
mối cho Hạ Hà Tịch, một phát trúng đích.

Nghĩ tới đây, bà mối
không nén được mà thở dài, thất vọng nói: “Như thế này thì bà Liêu lại
là bà mối của chúng ra…Kết hôn rồi phải tặng tiền cảm ơn làm mối nữa.
Sớm biết thế thì…”

Chưa nói hết, Hạ Hà Tịch đã biết lời cô: “Sớm biết thế thì em đã tự giới thiệu mình cho anh rồi, có phải không?”

Tô Tiểu Mộc nghẹn lời, không nói nữa. Hạ Hà Tịch thấy bà mối cúi đầu, nom
bộ dạng rầu rĩ như mất một bị khách sộp bèn khoanh tay lại, đang định
nói móc nữa thì chuông điện thoại vang lên. Nhìn màn hình, Hạ Hà Tịch ho khan một tiếng, vừa nhận điện thoại vừa ra khỏi khu ngồi chờ.

Bà mối không để tâm, đang cầm tấm thẻ số mười chín trong tay thì đột nhiên cảm thấy trên vai nằng nặng. Quay đầu lại thì thấy một cô gái đang nhìn mình bằng ánh mắt lấp lánh.

“Bà mối ? Đúng là bà mối rồi!” Cô gái thấy Tô Tiểu Mộc thì kêu to, bà mối nhìn kỹ lại, cũng ngạc nhiên: “Thanh Thanh?”

Hai người nhìn nhau một lát rồi đồng thanh hỏi: “Sao cậu lại ở đây?” Hóa
ra, Thanh Thanh là cô bạn thân thiết nhất của bà mối hồi học cấp hai,
hai người thân nhau tới nỗi đi mua giày cũng mua cùng một kiểu, chỉ khác màu sắc, hoa văn, rồi sau đó mỗi người một chiếc. Thế nên hồi học cấp
hai, bạn bè gọi hai cô bé là “uyên ương song Kiều”.

Bà mối là
Đại Kiều, Thanh Thanh là Tiểu Kiều, tiếc là sau khi tốt nghiệp cấp hai,
hai người cũng ít liên lạc dần. Nhưng dù thế giới của hai người đã khác
nhau một trời một vực, giờ phút gặp lại vẫn rất vui mừng. Thanh Thanh
ríu rít hỏi thăm bà mối, rồi như đột nhiên nhớ ra gì đó, cô cười đen
tối: “Đúng rồi, cho cậu gặp một người.” Nói xong bèn kéo người ở phía
sau ra trước mặt Tô Tiểu Mộc. Bà mối khẽ giật mình, đây nhất định là quả bom thứ hai cô nhận được trong ngày hôm nay.

Chàng trai gãi gãi đầu, nở nụ cười ngượng ngùng chào Tô Tiểu Mộc: “Bà mối, đã lâu không gặp!”

Đúng thật là…đã lâu không gặp. Chàng trai này tên là Ninh Hy, là em họ của
Ninh Nhiên. Khi Tô Tiểu Mộc học đại học, Ninh Hy vẫn độc thân, Thanh
Thanh cũng độc thân, hai người lại rất thích tìm Ninh Nhiên và cô ăn ké
uống nhờ. Bà mối nhìn ngứa mắt bèn buộc chỉ đỏ cho hai người, chỉ mong
hai người thành đôi rồi đừng tới quấy rầy mình và Ninh Nhiên nữa.

Nhưng hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình. Ninh Hy chê Thanh Thanh lùn, Thanh
Thanh ghét Ninh Hy ngốc. Đây vốn là chuyện xưa như trái đất, nhưng chẳng ngờ qua mấy năm lại gặp lại hai người ấy ở nơi này. Trông hai người ríu rít không cần hỏi cũng biết tới làm gì.

Thanh Thanh xòe tay giải thích: “Tớ cũng không ngờ được mà, tự dưng đi xem mắt thì gặp lại anh ấy.”

Ninh Hy gật đầu: “Trải qua mấy năm rồi mà vẫn có thể gặp lại đối tượng xem
mắt lần đầu tiên, đã có duyên như thế nên…chúng tôi thành đôi thôi,
haha.”

Thanh Thanh nghe vậy thì lườm đối phương một cái: “Này, này, nói cho rõ ràng thì sau khi xem mắt anh lại theo đuổi em.”

Ninh Hy cũng không chịu thua, lắc đầu nói: “Nếu đêm đó không phải em uống rượu rồi tự động ngã vào lòng anh thì…”

“Anh im đi! Là anh ôm em trước mà.”

“Làm gì có? Rõ ràng là em loạng choạng rồi dụi vào lòng anh.”

Đôi vợ chồng trẻ đang cãi qua cãi lại thì nghe tiếng khịt mũi ở bên cạnh,
cùng quay đầu lại thì nhìn thấy một cái, thấy mắt bà mối đã đỏ lên.
Thanh Thanh hoảng hốt: “Đại Kiều, dù chúng ta là chị em tốt, tớ kết hôn
cậu mừng cho tớ, nhưng cũng không tới nỗi khóc như thế chứ?”


mối sụt sịt nói: “Không phải, tớ đang than thở ông trời bất công. Tại
sao lúc tớ làm mối thì hai cậu không thành đôi, người khác làm mối thì
bọn cậu lại thành? Trong một ngày bị mất tới hai phần tiền mừng làm mối, thật là không chịu nổi.”

Thanh Thanh & Ninh Hy: “…”

Thanh Thanh biết bà mối cũng tới đây đăng kí kết hôn nên cố chờ chú rể tới
rồi mới đi, nhưng sắp đến lượt hai người. Khi số thẻ đã bị gọi tới lần
thứ ba, Thanh Thanh bị Ninh Hy kéo co mãi rồi cũng dùng dằng đi mất. Đi
được nửa đường, hình như Thanh Thanh nói gì đó với Ninh Hy, hai người
bắt đầu cãi nhau, nhưng Thanh Thanh vẫn kiên quyết đẩy Ninh Hy ra rồi
chạy lại, túm lấy bà mối, mãi mới thốt nên lời: “Đại Kiều, Ninh Nhiên về nước rồi. Tháng sau…cũng làm đám cưới.”

Nghe tới đây, mi mắt bà mối giật giật, nhếch môi định nói câu chúc mừng thì nghe có tiếng cười
vang: “Hả? Thế cho vợ chồng chúng tôi gửi lời chúc “cùng kết hôn vui vẻ” tới cậu Ninh nhé.”

Hạ Hà Tịch cố ý nhấn mạnh chữ “cùng”, bà mối ngoảng đầu lại thì thấy anh đang thản nhiên nhìn mình, líu lưỡi giới
thiệu: “Đây là…chồng tớ, Hạ Hà Tịch.”

Thanh Thanh nhìn Hạ Hà Tịch một lượt từ trên xuống dưới, lắp bắp: “Quần áo của chồng cậu, rất khác thường.”

Tô Tiểu Mộc bật cười, đang định khom người xuống thì bị ánh mắt của Hạ Hà
Tịch quét qua nên dừng lại, không dám cười tiếp, khách sao nói: “Xấu hổ
quá.”

Nhưng Hạ Hà Tịch thản nhiên bật cười, hờ hững nói: “Ai
cũng nói nhìn trang phục của một người đàn ông là có thể biết vợ anh ta
tháo vát cỡ nào. Ừm…cô cậu hiểu rồi đấy.”

Bà mối: “…” Hạ Hà Tịch, anh ác thật đấy!

Nhưng chuyện tiếp theo rất thuận lợi như nước chảy thành sông. Điền vào: “Đơn xin đăng kí kết hôn”, kí tên, điểm chỉ, nộp tiền, nhận giấy chứng nhận, kết thúc! Hay cách nói lãng mạn thì, một tờ giấy mỏng manh, mấy cái dấu tay như thế mà đã buộc hai người đã từng “chẳng là gì của nhau” lại, mà buộc một lần là buộc cả đời luôn.

Còn theo cách nói của bà mối thì lại là: “Mẹ ơi, kết hôn rẻ quá, chỉ có chín tệ!”

Nhân viên làm thủ tục đăng kí kết hôn cho hai người nghe vậy thì phì cười:
“Ít hay nhiều tiền thì cũng chỉ là hình thức thôi. Chúc mừng cô cậu.”

Mắt Hạ Hà Tịch sáng lên, rút bao tiền mừng đã chuẩn bị trước trong túi áo
đưa cho nhân viên, nói: “Cảm ơn”. Dù giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt,
nhưng Tô Tiểu Mộc nhận ra…sự vui sướng vô ngần toát ra từ hai chữ ấy.

Ra khỏi cục dân chính, bà mối hỏi: “Anh chuẩn bị tiền mừng lúc nào thế?”

Hạ Hà Tịch cong mắt, lảng tránh: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này vợ không cần quan tâm, cứ ngoan ngoãn làm cô dâu là được rồi.”

Bà mối bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn thì hơi lúng túng, mặt đỏ tới nỗi phải nhìn xuống đất, mũi chân di di vẽ thành vòng tròn nhưng trái tim
thì cứ đập thình thịch không ngừng. Cô nghĩ, đúng là chứng sợ hãi trước
hôn nhân đã hết rồi, chỉ đơn giản như thế đã khiến mình từ một người độc thân thành phụ nữ có chồng, nên khó tránh khỏi cảm giác thấy hơi khó
chịu.

Hạ Hà Tịch nói: “Em còn gì muốn hỏi không?”

Tô Tiểu Mộc ngẩng đầu lên suy nghĩ một lát, nụ cười đã tràn trên khóe mắt: “Sau này em phải gọi anh thế nào đây, anh Hạ?”

Hạ Hà Tịch sững người một lát rồi bật cười với bà mối. Tại cửa cục dân
chính, ánh nắng nghiêng mình xuyên qua tán cây, chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Hà Tịch, để lại bóng nắng loang lổ. Hạ Hà Tịch nắm tay bà
mồi, nghiêm túc nói: “Cô Hạ, chào em!”

Tô Tiểu Mộc nở nụ cười ngọt ngào, đáp lại: “Anh Hạ, chào anh!”

Hai câu trước sau, cũng là “anh Hạ”, nhưng lại khác nhau một trời một vực.
“Anh Hạ” đằng trước chỉ là một kẻ độc thân cô đơn, còn “anh Hạ” kia từ
nay về sau phải chịu trách nhiệm cho một đời hạnh phúc, vui vẻ của cô Hạ rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.