Kế Hoạch Mai Mối

Chương 23: Ra tay trước thì mạnh (2)



Tô Tiểu Mộc bị sự vô liêm sỉ của con cáo họ Hạ thuyết phục, trong lòng
nở rộ những bông hoa nhỏ thuần khiết, vừa vui sướng vừa hồi hộp. Bà mối
chớp chớp hai hàng mi dài, nhìn Hạ Hà Tịch từ từ đi tới chỗ mình. Tới
khi bóng của một ai đó phủ lên mình, cô mới không kiềm chế được mà ngẩng đầu lên.

Khóe mắt của con cáo họ Hạ mang theo ý cười, hỏi: “Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?”

Bà mối không đáp, trái tim nhỏ đập thình thịch, thình thịch, suýt nữa là
nhảy ra ngoài. Người đàn ông như thế này, giọng điệu, nét mặt như thế
này, Tô Tiểu Mộc, mày dám nói mày không rung động chút xíu nào sao? Tim
không đập nhanh chút xíu nào à? Anh chín chắn, chững chạc, không lỗ
mãng, không nóng nảy, quan trọng nhất là anh thích mày, bằng lòng vươn
tay nắm lấy tay mày, thế nhưng… sao lại là mình? Người đàn ông như thế
này tại sao vòng qua vòng lại, chọn tới chọn lui tới tận hai mươi tám
tuổi, lại chọn phải mình?

Nghi vấn cuối cùng như một nhát búa đập mạnh vào bà mối, khiến cô bừng tỉnh.

“Em…” Tô Tiểu Mộc vừa mở miệng muốn nói gì đó, Hạ Hà Tịch đã nheo mắt ngắt
lời cô, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc: “Em nghĩ cho kỹ rồi hãy nói, sai rồi sẽ không có cơ hội làm lại đâu.”

Bà mối khựng lại một chút, nhìn đôi mắt đen láy của Hạ Hà Tịch, bỗng thấy trời đất đảo lộn. Bẫy!
Đây tuyệt đối là một cái bẫy! Động tác, giọng điệu này chính là là ám
chỉ mình nói ra đáp án, thế nhưng ai mà biết cái gọi là “đáp án” của Hạ
Hà Tịch có phải lại là một lần vạn kiếp bất phục nữa không chứ?

Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mộc vô thức lùi lại một chút, đáng tiếc Hạ Hà Tịch đã
nhanh hơn một bước, ôm lấy hai má cô, khiến khoảng cách giữa hai bên
càng lúc càng gần gũi. Hạ Hà Tịch ra sức vừa đủ, không để bà mối giãy ra được, cũng không tới nỗi làm cô đau. Trong gang tấc, bà mối cảm nhận
được bàn tay ấm áp tỏa nhiệt ở hai bên má mình, chỉ thấy trái tim tăng
tốc, mặt cũng từ từ nóng lên, nhưng cô không cử động, cứ để mặc Hạ Hà
Tịch muốn làm gì thì làm.

Hạ Hà Tịch nhỏ giọng nói: “Tô Tiểu
Mộc, em đặt tay lên lương tâm mình mà nghĩ thử đi, em dám nói em không
có chút cảm giác nào với anh sao? Nếu thực sự không có cảm giác, tại sao anh và Châu tài nữ lên núi em phải làm mình làm mẩy? Tại sao không
thích anh và Lộ Lộ quen nhau? Tại sao khi biết anh bị bệnh lại chạy tới
chăm sóc anh?”

Tại sao? Tại sao?

Trong chốc lát, bà mối
bị hỏi tới nghẹn họng, không nhịn được mà xẵng giọng: “Tại sao cái gì mà tại sao? Anh cho rằng anh là mười vạn câu hỏi tại sao chắc?” Nói rồi,
bà mối bực mình muốn đẩy bàn tay đang ở trên mặt mình ra. Nhưng vừa động đậy, con cáo họ Hạ đã nhào tới, hôn lên môi cô, giày vò cắn mút.

Nếu nụ hôn lần trước của hai người còn có chút ngượng ngập thì lần này, Hạ
Hà Tịch làm thật. Anh hôn cô điên cuồng mà ngang ngược, rút hết sự ngọt
ngào nơi đầu lưỡi cô. Trước đó hai người đã uống chút vang đỏ ở nhà
hàng, giờ làm một trận ầm ĩ như thế, hơi men đã xông thẳng lên đầu khiến những nhân tố bất an rục rịch chuyển động.

Bà mối cũng bị sự
nhiệt tình của Hạ Hà Tịch dọa tới mức chân tay luống cuống. Hạ Hà Tịch
trong ấn tượng của cô trước kia dù có thâm hiểm, giả dối thế nào đi nữa
nhưng chung quy, anh vẫn là kẻ hòa nhã, lịch sự, lễ độ… Nhưng bàn tay
đang chu du người cô lúc này khiến bà mối nhận thức rõ ràng, đây là một
người đàn ông, một người đàn ông có tính công kích, có dục vọng.

Cô ngẩn người ra không phản ứng, nhưng đôi môi của Hạ Hà Tịch đã cắn mở
hai chiếc cúc ở ngực áo cô, cúi người quyến luyến hôn lên. Anh cười nói: “Em xem, rõ ràng là em thích anh, còn không thừa nhận?”

Bà mối
nhắm chặt hai mắt, trong lòng đảo lộn như ngồi xe trượt siêu tốc, không
nơi bám víu. Cô thừa nhận, cảm giác của cô với Hạ Hà Tịch quả thực có
chút khác biệt, như một chén rượu mạnh, vị ngòn ngọt nhàn nhạt ban đầu
chẳng thể sánh được với những loại khác. Nhưng về sau, cô mới phát hiện
ra, anh đã mê hoặc cô, khiến cô ném không được mà giãy cũng không ra. Vẻ quân tử, nho nhã chỉ là cái vỏ bề ngoài, rõ ràng anh rất có chủ kiến,
lại điềm tĩnh, tự nhiên, nụ cười trong lúc nói chuyện cũng đủ khiến đối
phương phải hồn xiêu phách lạc.

Người như thế còn kinh khủng hơn Ninh Nhiên gấp vạn lần. Mình mất mười năm mới tiếp nhận được sự tồn tại của Ninh Nhiên, chén rượu nồng như Hạ Hà Tịch, muốn cô phải nuốt trôi
trong khoảng thời gian ngắn thế nào đây? Rõ ràng trên người Hạ Hà Tịch
có dòng chữ “Chú ý: thứ này nguy hiểm”.

Bà mối lắc đầu, thành thật nói: “Hạ Hà Tịch, em không có cách nào tin anh được.”

Mắt Hạ Hà Tịch lóe sáng, không có chút thất vọng khi bị từ chối, lát sau
mới nói khẽ: “Nhóc này, em cứ giả bộ đi, rồi sẽ có một ngày việc đó giết chết em đấy!”

Người thông minh như bà mối lẽ nào không hiểu
chứ? Còn kiểu ăn nói nào mà cô chưa từng nghe qua? Có nói thêm nữa cũng
vô dụng, thế nên muốn biểu lộ tình ý chỉ còn một cách…

“Ưm ưm!”
Bà mối giãy giụa muốn thoát khỏi đôi môi nóng bỏng của Hạ Hà Tịch đang
rơi xuống, nhưng cơ thể lại từ từ mềm nhũn ra không nghe lời cô. Như
đang hưởng thụ sự ấm áp, an tâm, nên bà mối cũng từ từ rơi vào cái bẫy
ấm áp đó, từng chút một…

Cuối cùng, Hạ Hà Tịch cởi áo sơ mi của
cô, bàn tay lần mò ra sau lưng muốn cởi nốt ràng buộc cuối cùng. “Đừng!” Bà mối cắn răng, giữ lại bàn tay của anh, nhưng Hạ Hà Tịch nghe lời,
dừng tay lại thật, bởi vì, di động của anh đột nhiên đổ chuông.

Mỗi ngày tới gần trái tim em một chút, em vui vẻ, tôi quan tâm. Tôi có thể
cảm nhận được từng chút từng chút, em là sự tin tưởng đẹp nhất của tôi…

Nhạc chuông là bài hát song ca đầy tình ý, Tô Tiểu Mộc tò mò nhìn chiếc di
động đang nhấp nháy không ngừng trên sofa, trong lòng có chút lo lắng.
Hạ Hà Tịch thích kiểu tình ca nữ tính thế này từ lúc nào vậy? Tiếng
chuông điện thoại của anh không phải luôn là tiếng chuông mặc định đơn
giản nhất sao? Chẳng lẽ… là tiếng chuông cài riêng cho ai?


mối đang mải suy nghĩ, Hạ Hà Tịch đã buông bà mối ra, sải bước nhanh tới chỗ sofa. Anh liếc nhìn màn hình di động, lại liếc sang Tô Tiểu Mộc như có gì băn khoăn, rồi mới nhấn phím nghe, nói: “Lộ Lộ…”

Hai chữ
đơn giản nhưng lại khiến bà mối nổ tung ngay tại chỗ, không động đậy
nổi. Tiếng nhạc chuông đặc biệt như thế chỉ thuộc về riêng Lộ Lộ, mà Hạ
Hà Tịch vừa nghe thấy điện thoại của Lộ Lộ đã vội vàng nhận máy, hoàn
toàn bỏ rơi mình, thật là, muốn người ta không suy nghĩ loạn lên cũng
không được.

Bà mối quần áo xộc xệch đứng cách Hạ Hà Tịch không xa lắm, bỗng khẽ run lên.

Bên này, Hạ Hà Tịch đang quay lưng lại phía bà mối, còn hết sức dịu dàng
nói chuyện điện thoại: “Ừ, em nói đi… Ừ, về nhà rồi, đang bận làm việc…
Ừ, vì lúc đó có điện thoại nên quên gửi tin nhắn cho em… Ừ, không sao,
về nhà an toàn rồi.”

Nghe tới đây, bà mối bật cười thành tiếng.
Đột nhiên cô nghĩ, hóa ra mình tới chuyến này ngốc thế đấy! Đã nghe thấy gì chưa, Tô Tiểu Mộc, bọn họ đã hẹn rằng Hạ Hà Tịch về tới nhà sẽ gọi
điện thoại cho cô ta đấy! Hạ Hà Tịch dịu dàng dỗ dành cô ta, thậm chí
còn cài kiểu nhạc chuông tình cảm ướt át như thế vì cô ta, có khác gì
tình nhân đâu cơ chứ?

Giờ mình còn đứng đây làm gì? Chia rẽ tình cảm của đôi tình nhân nào đó à? Nghĩ tới đây, bà mối bất giác cúi đầu
nhìn chiếc áo sơ mi đã bị cởi ra của mình, trong thoáng chốc, cảm thấy
nhục nhã, khó chịu bốc lên đỉnh đầu. Đây là gì? Giờ phút này, cô thực sự giống kẻ thứ ba, chủ động đưa mình tới cửa, chỉ là khi tới bước cuối
cùng, nữ chính đột nhiên gọi điện thoại tới, rồi nam chính đàng hoàng
làm trò trước mặt cô, nói: “Anh đang bận làm việc…”

Một vở kịch
xưa như trái đất, quả nhiên đàn ông là thứ không thể tin được. Lúc thì
thâm tình với mình, lúc thì chu đáo với Lộ Lộ, Hạ Hà Tịch, đây là sự sắp xếp của anh đúng không? Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mộc cố nén những giọt
nước mắt, vội vàng sửa sang lại quần áo, quay người định đi.

Hạ
Hà Tịch liếc mắt trông thấy tất cả. Dường như sợ Tô Tiểu Mộc sẽ làm gì
gây ra tiếng động, nên không kéo cô lại, còn ậm ừ nói chuyện với Lộ Lộ.
Trước tình cảnh này, bà mối phì cười, tiếp tục đi giày.

Hạ Hà
Tịch thấy vậy bèn thu lại ánh mắt, vẫn thản nhiên trò chuyện với Lộ Lộ:
“Không sao, em ngủ trước đi, mai anh lại gọi cho em, giờ hơi bận… Ừ, ngủ ngon. Anh có chuyện cúp máy trước…”

Hạ Hà Tịch chưa nói xong,
Tô Tiểu Mộc đã xô cửa đi ra, trước khi đi còn dập cửa thật mạnh như để
trút giận. Nghe tiếng động mạnh, có lẽ Lộ Lộ ở đầu máy bên kia cũng có
chút thắc mắc, Hạ Hà Tịch vừa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa vừa cười đáp:
“Ừ, gió lớn đập cửa đấy!”

————————————Tôi là đường phân cách nữ phụ———————————-

Khi Hạ Hà Tịch chạy theo, bà mối đã đi khỏi cổng biệt thự. Con cáo họ Hạ
đuổi theo, tóm lấy tay áo cô, nói: “Muộn rồi, để anh đưa em về.”

Tô Tiểu Mộc không thèm gạt cánh tay của anh ta ra, đi tiếp.

Hạ Hà Tịch ở đằng sau nói: “Này nhóc, em còn dám nói em không thích anh sao?”

Bà mối nghe vậy thì dừng lại, cô lạnh lùng quay đầu, nhếch mép nhìn Hạ Hà
Tịch: “Phải, Hạ Hà Tịch, anh nói đúng lắm, trước khi anh nhận điện thoại em còn nghĩ, có lẽ anh thực sự là một người đàn ông tốt, là người có
thể gửi gắm cuộc đời này. Nhưng giờ em đổi ý rồi.”

Hạ Hà Tịch nhếch môi: “Anh và Lộ Lộ không phải như em nghĩ đâu.”

Tô Tiểu Mộc vỗ tay: “Lời thoại kinh điển đấy, sao anh biết em nghĩ gì? Hạ
Hà Tịch, anh đừng giả vờ hiểu em, anh hiểu em được bao nhiêu?” Bà mối
vừa nói vừa tự nhắc nhở mình, im lặng một lát, rồi nói: “Khi nào kết hôn với Lộ Lộ thì gọi em, hai người còn nợ em tiền làm mối đấy.” Nói rồi,
Tô Tiểu Mộc quay đầu đi tiếp, Hạ Hà Tịch vẫn cố chấp đi theo cô, nhưng
im lặng không nói gì.

Ý gì đây? Bà mối nghĩ. Nếu con cáo họ Hạ
với Lộ Lộ trong sạch, giờ anh ta có thể giải thích hết, nhưng anh ta
chẳng nói gì, có phải vì có ý gì đó, nên chính anh ta cũng không thể
giải thích rõ ràng được? Bà mối rùng mình trên con đường lạnh lẽo,
khoanh tay lại, từ từ suy nghĩ. Cũng đúng, cô đi công tác hơn nửa tháng
trời, ai mà biết được con cáo họ Hạ và Lộ Lộ rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì chứ? Nghe cuộc điện thoại vừa nãy, có vẻ hai người họ đã thân nhau
lắm rồi.

Nghĩ tới đây, trong đầu bà mối lóe lên một tia sáng.
Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên Lộ Lộ gặp mặt con cáo họ Hạ kia, không
phải khi ấy Lộ Lộ nói, cô ta đã từng gặp Hạ Hà Tịch rồi sao? Hay là… bà
mối lắc đầu không muốn nghĩ tiếp nữa. Hai người một trước một sau cùng
ra tới đường lớn, lúc này, Tô Tiểu Mộc mới phản ứng lại, Hạ Hà Tịch muốn tiễn cô lên taxi sao?

Cô quay đầu, rất muốn nói với Hạ Hà Tịch
một câu: “Không cần”, nhưng trước khi mở miệng, cô đã thấy Hạ Hà Tịch
đứng sau lưng, ánh mắt thâm trầm như đang suy nghĩ điều gì đó. Mãi sau
anh mới nhẹ nhàng nói: “Nhóc, lần trước em bảo anh điều tra giúp em một
người, Hà Kiến Vũ…”

Bà mối nghe thấy thế liền kinh ngạc. Sao đột nhiên lại nhắc tới Hà Kiến Vũ?

“Chị ta sao rồi?”

Hạ Hà Tịch cau mày, hạ giọng nói: “Tuần sau, cô ta chính thức tới tập đoàn Chính Uy nhậm chức phó tổng giám đốc…”

“…” Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bà mối siết chặt tay, không nói ra được nửa chữ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.