Thẳng đến lúc ăn trưa Mặc Duy Chính mới nói việc mình đem Chu Tiểu
Bạch “bỏ” ra ngoài, nguyên nhân chính vì Chu Tiểu Bạch kiên trì tình
nguyện bị chê cười cũng muốn dán bùa mới xin ở đạo quán lên trán vào nhà hàng dùng cơm . Mặc Duy Chính vì bảo vệ hình tượng của bản thân cùng
công ty, chỉ đành nói ra hành vi “Dời heo” nửa đêm của mình, có điều
cũng không nói ra lý do chân chính, tùy ý tìm cớ bao biện .
“Tổng tài mộng du?” Chu Tiểu Bạch vừa lầm bầm vừa tháo lá bùa trên
trán cho vào túi, “Tổng tài… Anh khỏe thật đấy!” Chu Tiểu Bạch tán thán
từ tận đáy lòng, thật không hổ là tổng công!
Tuy Mặc Duy Chính cũng thấy viện cớ mộng du nghe quá giả tạo, nhưng
nhất thời không tìm được lý do nào chỉ đành nói bản thân mộng du không
tự chủ khiêng Chu Tiểu Bạch ra ngoài. Thành thật mà nói, chính hắn cũng
thấy kinh ngạc về bản thân, có lẽ đúng như người ta nói, người trong lúc nguy cấp luôn bộc phát tiềm lực không ngờ.
“A?” Chu Tiểu Bạch vốn đã bình tĩnh ăn tiếp đột nhiên lại phát ra
quái thanh, Mặc Duy Chính dõi theo đường nhìn của bạn, liền thấy Hoàng
quản lí vừa bàn chuyện hợp tác hôm qua cũng vào nhà hàng này, bên cạnh
còn có một nam tử cao gầy.
“Ả ngực lớn cùng chó săn?” Chu Tiểu Bạch bĩu môi, thấy “sóng thần”
mang theo cỡ G của cô nàng hiên ngang đi về phía bọn họ, còn đưa tay ra
chào hỏi, không phải định ngồi chung bàn đấy chứ! Trong lúc Chu Tiểu
Bạch mải oán giận đã thấy Mặc Duy Chính cũng đưa tay về phía cô ta,
“Hoàng quản lí.”
Khi hai người kia lại gần, Chu Tiểu Bạch cảm thấy ánh dương quang vốn rọi vào bàn mình nãy gờ bị che khuất rồi, căm giận ngẩng đầu hướng ả
ngực lớn bất đắc dĩ cất tiếng, “Hoàng quản lí cũng tới, thật khéo quá…”
“Sóng thần” nhận được lời mời liền cùng nam tử kia ngồi xuống mấy ghế còn trống đối diện với hai người, “Sáng họp xong, chiều rảnh chân đi
loanh quanh một chút.” Nàng ta nói xong quay sang giới thiệu nam tử cao
gầy khí độ bất phàm đi cùng, “Đây là lã quản lý của công ty chúng tôi,
vì có chút việc nên giờ mới tới.”
Nam tử nho nhã đứng dậy đưa danh thiếp, “Tôi là Lã Vọng Thú.”
Chu Tiểu Bạch vốn đang bận ăn lập tức ngã lăn từ trên ghế xuống đất,
“Sao? Nữ vương thụ (1)?” Chu Tiểu Bạch từ gầm bàn chui lên, kêu lớn.
Lã Vọng Thú lạ lùng nhìn bạn , Mặc Duy Chính cảm thấy mất mặt vô cùng bèn lên tiếng xin lỗi, “Trợ lý của tôi, sức khỏe hôm nay không được
tốt…” Trừ lý do này Mặc Duy Chính cũng không biết làm sao giải thích
hành vi của Chu Tiểu Bạch, chuẩn xác mà nói là trước giờ cả hắn cũng
chẳng hiểu tí ti nào.
“Không có gì…” Chu Tiểu Bạch cố kiềm chế “sóng lòng cuồn cuộn”, cầm
tay Lã Vọng Thú, “Lã quản lí, gặp anh tôi thật quá hạnh phúc, Khổng Tử
nói, có thụ từ xa tới, công lẽ nào chẳng vui?” Ngay lúc đế vương công
Mặc Duy Chính đương cô đơn, lại có ả ngục lớn kè kè bên cạnh, lại có
ngay một cực phẩm nữ vương thụ tới gõ cửa, còn chuyện gì đáng mừng hơn
nữa chứ!
Sắc mặt Lã Vọng Thú từ xấu hổ thành hoảng hốt, từ hoảng hốt chuyển sang màu gan heo, “Ưm…”
“A?” Chu Tiểu Bạch tỉnh hồn, buông lỏng tay, Lã Vọng Thú mới rút lại
được bàn tay bị nắm đến biến dạng, gượng cười, “Tôi… cũng rất vui được
gặp cô, xin hỏi …”
“Tôi là Chu Tiểu Bạch, Chu của Chu Nguyên Chương , Tiểu… của cái gì
tiểu, Bạch… Bạch… bạch của bạch thái (cải trắng).” Chu Tiểu Bạch vốn
muốn giới thiệu bản thân cho hoành hoành tráng tráng, ngờ đâu lại thành
lấy tên danh nhân mở đầu, lấy tên rau chốt hạ.
“Chu tiểu thư khó chịu trong người?” Hoàng quản lí lên tiếng dàn hòa.
“Ừm… Có chút cảm mạo.” Chu Tiểu Bạch đáp, trừng mắt với Mặc Duy Chính một cái, đêm qua thu ý đương nồng, tổng tài ngang nhiên đem bạn vứt ra
ngoài, tàn nhẫn biết bao !
Mặc Duy Chính tự biết sai, chỉ đành xấu hổ cúi đầu ăn canh không nói lời nào.
“Tôi nghe nói ở đây có suối nước nóng rất tuyệt, chi bằng ăn xong
chúng ta đi ngâm mình một chuyến.” Hoàng “sóng thần” nói tiếp, “Đằng nào chiều nay cũng rảnh rỗi, Chu tiểu thư lại đang có bệnh.”
Mặc Duy Chính chưa kịp có ý kiến, Chu Tiểu Bạch liền tranh trước một
bước, “Tốt tốt…” Đế vương công cùng nữ vương thụ tắm nước nóng, cảnh đẹp biết bao nhiêu… Bạch ta mắt sáng như sao nhìn Lã Vọng Thú, “Lã quản lí
cũng đi nhé.”
“Ừm… Nếu vậy thì cùng đi thôi.” Lã Vọng Thú khẽ cười gật đầu.
“Vậy các vị mau ăn đi!” Chu Tiểu Bạch vừa ngoạm một miếng thịt to vừa giục “sóng thần” cùng tiểu thụ, thời khắc ấy bạn chờ không biết đã bao
lâu rồi.
Mặc Duy Chính bên cạnh kinh ngạc nhìn bọn họ, lẽ nào hắn là không khí, ý kiến hay không cũng như nhau?
Phòng tắm nữ.
Chu Tiểu Bạch ngâm mình trong nước nóng , mắt tỏa hào quang, không
biết có vì hôm nay thứ hai, bên phòng nữ chẳng thấy bóng ai, chỉ có bạn
và nàng hàng khủng, chiếm luôn chỗ 2 người rưỡi. Vòng một đè chết người
của nàng kia chiếm 1 chỗ, “đồng bằng Tứ Xuyên ” của Chu Tiểu Bạch lại
giảm nửa chỗ, cộng lại vừa khéo 2,5 chỗ.
“Lớn quá…” Chu Tiểu Bạch nhìn hai quả cầu phập phồng bên cạnh không nhịn được cảm thán.
Hoàng quản lí nhìn thấy ánh mắt của Chu Tiểu Bạch, mỉm cười liếc Tiểu Bạch định nói vài câu khách khí, ai dè lại thành nghẹn lời, nghẹn nửa
ngày mới nói một câu, “Chu tiểu thư rất có cảm giác (2)…”
Rất có cảm giác? Chu Tiểu Bạch sửng sốt, nhớ lại bản thân từng sờ
cánh cửa nhà Cố Nhã nói, “Rất có cảm giác…” Bạn cúi đầu nhìn xuống… rất
có cảm giác?
Hoàng “sóng thần” hình như cũng tự biết nói sai, đứng dậy nói, “Tôi thấy hơi khát, đi mua đồ uống đã vậy.”
Nàng ta vừa đi, Chu Tiểu Bạch liền thực hiện ngay mơ ước nãy giờ,
quấn khăn tắm dán sát tai vào tường trúc nghe động tĩnh bên phòng tắm
nam.
“A… hơi nóng.” Kiều mị như vậy quả nhiên là nữ vương thụ … Không biết cái gì nóng đây!
“Không sao, cũng được mà.” Hùng hồn như thế thật không hổ danh đế vương công… Tổng tài, anh thấy cái gì “được” vậy?
“Chật một chút…” Tiểu thụ đột nhiên nói một câu, Chu Tiểu Bạch tâm
thần chấn động, “chặt” (3)? Bên này còn chưa hết kích động, bên kia
thanh âm của Mặc Duy Chính lại truyền tới, “Vậy anh vào (4) từ đây đi…”
“Vào”? Móng heo của Chu Tiểu Bạch run lên, vào? Vào! Vào… Cỡ nào động lòng người chứ.
“Vậy tôi bắt đầu đây, chờ một lát…” Thanh âm của tiểu thụ tiếp tục truyền lại.
Thượng (5)? Quả không hổ là nữ vương thụ nha, Chu Tiểu Bạch đứng lên
trong nháy mắt, nhìn tường trúc cao cao, nhất định phải trèo qua! Làm
một hủ nữ, đối mặt tình này cảnh này mà không có chí trèo tường là không thể nào !
Hít sâu liền mấy hơi, Chu Tiểu Bạch làm tư thế lấy đà chạy, hai tay tóm chặt bờ tường, gắng gượng gắng gượng…
“Mắt mình hoa sao?” Lã Vọng Thú bên kia dụi dụi mắt, sao lại thấy như tường trúc lung lay…
Liên tiếp ba lần đều thất bại, Chu Tiểu Bạch ngồi bệt lên đá thở dài, nhưng đối mặt nam nam, hủ nữ sao có thẻ buông tha! Chu Tiểu Bạch xoay
xoay tay, đánh cược cả chí khí của hủ nữ cùng sức mạnh của bạn, Chu Tiểu Bạch thực hiện ”công thành lần cuối”. Tục ngữ nói quá tam ba bận, không biết là ai nhỉ? Chu Tiểu Bạch quá là kính trọng vị vĩ nhân này, vì lần
thứ ba của bạn quả thật thành công, treo được mình lên, đôi tay gọng kìm tuyệt thế của Chu Tiểu Bạch lần thứ hai bạo phát, bám chặt không buông, nỗ lực vươn đầu thò cổ, ai ngờ móng heo của Chu Tiểu Bạch đột nhiên bị
trượt, mình heo chới với, chân heo đạp một cái, tường trúc lung lay, .cứ thế ngả hướng phòng tắm nam bên kia mà đổ…
Chờ Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu, liền thấy bên nam một mảnh thê lương,
suối nước nóng đầy những người bị tường trúc nện thẳng xuống đầu, ”xác”
nằm la liệt, sau đó lại thấy Mặc Duy Chính đang vuốt mặt, cùng Lã Vọng
Thú đứng bên bể tắm trong cảnh ”chân trong chân ngoài”.
“Haha…” Chu Tiểu Bạch xấu hổ cười, “Tổng tài… Tôi qua gọi anh, đang định gõ cửa, ai ngờ cửa tự mở rồi…”
Lã Vọng Thú rút nốt chân ra, “Người quả nhiên rất đông… Đều từ bên nữ chạy sang cả…”