Lúc Chu Tiểu Bạch nhận được thiệp mời từ tay Cố Nhã, Tiểu Bạch không
có vui vẻ mà chỉ ngây ra nhìn, nghe Cố Nhã cười đặc biệt xấu xa, “Haha…
Đúng là duyên phận!”
Sáng hôm sau, Tiểu Bạch do dự hồi lâu, tiến đến trước mặt Mặc Duy Chính, “Tổng tài…”
Mặc Duy Chính không buồn ngẩng đầu lên nói, “Cà phê.”
Tiểu Bạch miệng vừa mở ra lại khép vào, xoay người đi pha cà phê, lúc đưa cà phê lại gọi, “Tổng tài…”
“Đưa cái này xuống tầng dưới.” Mặc Duy Chính đưa văn kiện phê duyệt
xong cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lại đành thu hồi lời muốn nói, “Ai…”
Chờ Tiểu Bạch thở hổn hển quay lại, tổng tài mất tăm mất dạng, “Ôi…”
Tiểu Bạch than thở, rút thiệp mời trong túi, không biết có phải tại tối
có tiệc nên sáng nay tổng tài mới xử lý công việc gấp gáp thế không nữa? Mà hình như hôm nay tổng tài còn thay hẳn một bộ âu phục mới tinh, Tiểu Bạch dẩu môi, thì thầm, “Mặc đẹp cỡ nào, cởi hết cũng chỉ thế mà thôi…”
“Ai cởi hết?”
Tiểu Bạch sợ đến tim nhảy cóc một nhịp, nhìn Mặc Duy Chính đẩy cửa
vào, vội chuyển đề tài đưa thiệp mời ra, “Tổng tài … Cái này…”
Mặc Duy Chính khẽ liếc mắt, “Hm… Cô chẳng phải muốn sao?” Vừa nói vừa quét mắt ai dè Tiểu Bạch không chỉ không mặc đồ công sở bình thường còn chơi nguyên một bộ đồ thể thao, “Quần áo của cô sao thế?”
“Haha…” Tiểu Bạch cười ngần ngại, chỉ chỉ thiệp mời, “Buổi tối tôi không đi được rồi…”
“Vì sao?” Mặc Duy Chính thật lấy làm kỳ, mấy hôm trước rõ ràng nhất nhất thèm đi lắm kia mà?
Tiểu Bạch mở thiệp mời chỉ vào ngày nói, “Hôm nay cũng là sinh nhật
tôi…” Một đám bạn bè đã hẹn tới công viên đồng tính gần đó ngắm YY, vậy
nên Tiểu Bạch mới đổi sang đồ thể thao.
“Hả?” Mặc Duy Chính nhíu mày, sinh nhật Tiểu Bạch? Sao chưa nghe bạn nhắc đến bao giờ?
“Ha…” Tiểu Bạch đáp đúng tiếng cao giọng của tổng tài, “Duyên phận mà… Hôm nay tôi sang tuổi 25… Cha anh sang tuổi 55.”
Mặc Duy Chính thấy Tiểu Bạch có nguyên nhân đương nhiên cũng không
miễn cưỡng, chỉ thuận miệng hỏi, “Dù là sinh nhật mình cũng không mặc
thành vậy chứ…”
“Vậy mới tiện!” Tiểu Bạch kéo kéo quần, “Tôi tan sở định đi chung với bạn đến công viên đồng tính chơi… Mặc thế này cho thoải mái.”
Vừa nghe lời này, Mặc Duy Chính lập tức thu hồi suy nghĩ lúc trước,
tuy không biết Tiểu Bạch vì sao nhất định phải dự tiệc sinh nhật của ông cụ nhà mình, nhưng từ một góc nào đó mà nói, hắn thật sự cảm thấy rất
cao hứng với ý định này của Tiểu Bạch, nhất là lúc cầu xin hắn, hắn còn
nghĩ Tiểu Bạch có chút bình thường rồi, nhưng thật không ngờ bạn lại
thình lình vứt ra lí do như vậy. Đi công viên đồng tính mừng sinh nhật!
Vậy chẳng phải mai về lại càng thêm…”Không được!” Mặc Duy Chính vỗ bàn
quát, “Cô nhận được thiệp thì phải đi!”
Tiểu Bạch ngây cả người, “Tổng tài… Anh thấy anh nói có lý không
vậy?” Có thấy qua yêu cầu nhận được thiếp mời dứt khoát phải đi à? Tiểu
Bạch không phục nghĩ.
Mặc Duy Chính tự biết vô lý, nhưng vô lý cũng không thể để bạn tiếp tục cứ đà này “thoái hóa” được, “Vậy cô tối nay tăng ca!”
“Hả?” Tiểu Bạch mím môi, trừng mắt nói, “Vậy…Tôi xin nghỉ!”
“Không duyệt!” Mặc Duy Chính mặc kệ bạn.
“Tôi…tôi đi làm tháng thứ hai rồi! Theo luật tôi có quyền nghỉ!” Tiểu Bạch không chịu kém đáp.
“Ha?” Mặc Duy Chính quét mắt liếc bạn, “Cô đi xem… Lịch nghỉ của nhân viên trà nước chuyên trách sắp xếp thế nào?”
Tiểu Bạch ngây người, có điều vẫn còn giãy dụa, “Vậy… Tổng tài anh
xem tôi ăn mặc thế này, tiệc nhà anh chắc là rất trang trọng, tôi mà đi
không phải sẽ thành KUSO (1) sao…”
Mặc Duy Chính liếc mắt, dứt khoát nói với Tiểu Bạch, “Về nhà thay.”
“Nhà tôi cũng không có y phục trang trọng thế đâu…” Tiểu Bạch liến
láu, “Anh thấy tôi thế nào rồi đấy, đi nhất định sẽ làm tổng tài anh mất mặt, không…là hủy luôn hình tượng của anh! Mất sạch danh dự!”
Mặc Duy Chính nghe xong gật đầu, “Ừm… Cũng đúng, có điều cô dám chắc cô ảnh hưởng ghê thế à?”
“Nói chung như tôi không thể đi được.” Tiểu Bạch vừa nói vừa làm bộ nghẹn ngào, “Bộ dạng tôi thực chẳng ra sao cả.”
Mặc Duy Chính mím môi, lấy một tấm card vàng óng đưa cho Tiểu Bạch,
“Trưa đi mua một bộ y phục.” Miệng nói tay chỉ sang trung tâm mua sắm
đối diện.
“Nhưng…” Tiểu Bạch cố giãy ra.
“Bằng không tăng ca?” Mặc Duy Chính thản nhiên nói, “Hai chọn một?”
Tiểu Bạch nghĩ hồi lâu đành cầm lấy thẻ vàng, bạn còn chưa đủ thực lực chống lại tổng công! Kiềm chế kiềm chế…
Đến giờ làm việc buổi chiều, Mặc Duy Chính cũng chưa thấy Tiểu Bạch, liền hỏi Vương trợ lý xem Tiểu Bạch đi đằng nào.
“Nghe cô ấy nói là đi mua quần áo rồi.” Vương trợ lý trả lời.
Mặc Duy Chính tuy rất hài lòng Tiểu Bạch nghe lời nhưng vẫn oán giận buông một câu, “Lâu như vậy!”
Vương trợ lý cười nói, “Con gái mà… Mua quần áo nhắc lên đặt xuống, thử tới thử lui, rất bình thường.”
Mặc Duy Chính rất thoả mãn với câu trả lời này, nếu bạn có thể như
con gái bình thường đi chọn y phục cũng không tệ, coi như quà sinh nhật
cho bạn được rồi.
Vương trợ lý ra ngoài không bao lâu, Tiểu Bạch đã đẩy cửa bước vào,
tay xách ba túi lớn, vẻ mặt hưng phấn rạng rỡ cô cùng, “A…Thật thích
ghê!”
Mặc Duy Chính không thèm để ý bạn mua nhiều hay ít, chỉ quan tâm cảm
giác kích động của Tiểu Bạch với mua quần áo, “Rất hài lòng nhỉ…” Không
tệ không tệ, còn bình thường một chút.
Tiểu Bạch đặt ba cái túi xuống đất, “soẹt” cái lấy từ một túi ra thứ
làm Mặc Duy Chính muốn phun máu, “Trung tâm mua sắm đối diện không ngờ
lại có cửa hàng SM độc quyền! Tôi vốn cũng không biết, tổng tài anh xem, cái quần lót chữ T khêu gợi thế này… Rất thích hợp nữ vương thụ nhé,
mặc vào mà xem… Còn cái roi này… Mấy cái gai bên trên gợi cảm quá đi!”
Tiểu Bạch nói xong còn như dâng vật quý dâng lên trước mặt Mặc Duy Chính đã xanh như tàu lá, “Tổng tài… Đây là nến không nóng này (2)…”
Mặc Duy Chính một cước đá bay Tiểu Bạch, dùng hết khí thế đế vương công quát, “Đây là gì chứ! ! !”
Tiểu Bạch từ góc tường bò lên điệu bộ e thẹn, “Người ta vốn nghĩ SM trong BL là tuyệt nhất… Tiểu thụ đáng thương…”
“A… Đừng mà!” Mặc Duy Chính không thèm để ý Tiểu Bạch khóc than không chút do dự cầm ba cái túi “Bảo bối” của bạn vứt vào thùng rác công ty,
kéo Tiểu Bạch ra ngoài.
“Gì chứ …” Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ nhìn bảo bối của bạn, “Đắt tiền lắm đấy…Cái xích chân kia đắt tiền lắm đấy…”
“Đi mua y phục!” Mặc Duy Chính rít gào tống Tiểu Bạch vào xe, hắn bắt đầu hối hận những lời từng nói rồi, đôi khi đổi mới cũng cần căn cứ
tình hình thực tế mới xong!