La Tam đi theo dõi
quản sự của phủ Thái Sư, Diêu Tín Hoa liền ở nhà cùng với Diệp Thiếu
Phong trêu chọc Tú Tú chơi. Nhìn bộ dạng Tú Tú bị khi dễ oa oa kêu to,
không khỏi làm nàng hoài niệm Diệp Thiếu Phong khi còn bé.
Ba
người đang đùa vui vẻ, đại nương chủ nhà đột nhiên chần chừ đi tới, vẻ
mặt do dự, giống như có lời muốn nói, nói ra lại không tốt.
“Phương đại nương, ta vừa định đi tìm ngài, vừa lúc ngài đã tới!” Diêu Tín Hoa mở miệng trước.
“A, Hoa cô nương, đúng vậy, ta… có chút chuyện muốn hỏi ngươi một chút…”
Đại nương chủ nhà chần chờ do dự, nhìn Diệp Thiếu Phong một chút, lại
nhìn Tú Tú một chút, “Có thể… tìm một chỗ nói chuyện hay không?”
Diêu Tín Hoa cười: “Đại nương, ở đây không có ngoại nhân, có chuyện gì ngài cứ nói.”
Đại nương chủ nhà ai một tiếng, nắm tay Diêu Tín Hoa, kéo đi, vừa liếc qua
Diệp Thiếu Phong vừa nhỏ giọng nói: “Đại nương biết ngươi là cô nương
tốt, nhưng mà…” Nàng do dự mãi, cuối cùng cũng nói, “Ngươi có biết dạo
gần đây hàng xóm láng giềng đều đang truyền nhau nhàn thoại?”
“Truyền nhàn thoại?”
“Mọi người truyền rằng — ngươi không biết xấu hổ, chân đạp ba thuyền, có
một Thương đại phu còn chưa đủ, lại mang về một tên tiểu bạch kiểm, cư
nhiên bây giờ tiền phu quân còn mang hài tử tìm tới cửa!”
Hả?
Đại nương chủ nhà thấy Diêu Tín Hoa vẻ mặt giật mình, vội vàng an ủi: “Ai,
đại nương biết ngươi nhất định đã chịu không ít khổ, trốn ra được cũng
không dễ dàng. Chỉ là hài tử thấy mẫu thân là không dứt được, ngươi có
tính toán gì chưa? Ta xem trượng phu kia vẻ mặt gian xảo, không giống
người tốt, thật sự làm hại ngươi một đại cô nương như hoa như ngọc. Tiểu bạch kiểm kia mặc dù tuấn tú, nhưng khó tránh khỏi trêu chọc thị phi,
coi như hắn không thay lòng đổi dạ, cũng không tránh khỏi có nữ nhân nhớ thương. Không sợ ngươi chê cười, nha đầu không tiền đồ nhà ta, từ lúc
vô tình nhìn thấy hắn một lần, liền cả ngày chua lòm nhắc đến nhắc đi
với ta. Theo ý ta, Thương đại phu được, lại biết đúng mực, cũng không
thấy hắn nổi nóng bao giờ, thích hợp để phó thác cả đời nhất. Cái gọi là lời người đáng sợ, mấy lời đồn đãi này có thể đè chết người đấy! Đại
nương giúp ngươi gánh vác, ngươi vẫn nên sớm ngày đi cùng Thương đại phu đi!”
Diêu Tín Hoa mặc dù nghe không quá hiểu, nhưng vẫn cảm
động: “Phương đại nương, đa tạ ngài quan tâm ta như vậy, nhưng ngài lão
rốt cuộc là đang nói gì vậy a?”
“Ai, ngươi nha đầu này! Có gì
không thể nói với đại nương chứ? Đại nương biết, làm con dâu nuôi từ bé
của ngươi ta không dễ chịu, huống chi trượng phu còn là người như vậy!
Chỉ là ngươi nếu thật vất vả mới trốn ra được, nhất định phải giữ mình
trong sạch, tìm người tâm đầu ý hợp sống qua ngày đứng đắn mới được a!
Ngươi cũng không cần do dự! Ta xem Thương đại phu…”
Diệp Thiếu
Phong nãy giờ vẫn một mực yên lặng nghe cuối cùng cũng lên tiếng:
“Phương đại nương, ta nghĩ là ngài hiểu lầm rồi! Trượng phu của Tín
Hoa…”
Đại nương chủ nhà cực bất mãn phát biểu của mình bị một tên tiểu bạch kiểm cắt ngang, thở phì phò nói: “Không có chuyện của nương,
câm miệng đi!”
Đúng lúc nữ nhi của đại nương chủ nhà tới gọi
nàng, nàng buộc lòng phải bỏ lại một câu “Hoa cô nương, tốt nhất ngươi
suy nghĩ lại một chút” liền vội vã đi mất. Dĩ nhiên trước khi đi vẫn
không quên trợn mặt nhìn Diệp Thiếu Phong một cái.
Tú Tú đã sớm cười đến té xuống đất.
Diêu Tín Hoa cuối cùng cũng biết tại sao ánh mắt mọi người trên phố nhìn
nàng là lạ rồi. Nàng làm bộ tức giận chống nạnh, bất quá trên mặt lại
không nhịn được lộ ra ý cười: “Quỷ nha đầu, không có phần cho ngươi
cười!”
Tú Tú ôm bụng thẳng ai yêu: “Ai yêu nương a, ngươi ngàn vạn lần phải về nhà cùng cha ta a!”
Trùng hợp lúc này Thương Thương cũng đi chẩn bệnh về: “Có chuyện gì thế? Cao hứng như vậy.”
“Đại ca, huynh đã về!” Diêu Tín Hoa nói xong định tiến lên, lại bị Diệp Thiếu Phong vượt lên trước một bước.
“Đại ca, để ta cầm hòm thuốc giúp huynh cho.” Diệp Thiếu Phong mời vừa rồi
định giải thích lại không giải thích được, còn bị mắng một trận, trong
lòng có chút mất hứng, nhưng lại không phát tác được.
“Tâm tình Diệp đệ không tốt?” Thương Thương còn không biết mình đã trở thành “một con thuyền” trong mắt mọi người rồi.
“Không có gì…” Chẳng qua là “khi một con thuyền gặp một con thuyền khác” mà thôi.
Con ngươi Diêu Tín Hoa đảo quanh một vòng, tiến lên kéo tay Diệp Thiếu
Phong: “Đại ca, ta nhớ hôm qua còn có đồ quên mua. Huynh giúp ta trông
Tú Tú được không?”
“Được…”
“Tú Tú cũng muốn đi!” Tú Tú vùng dậy lại muốn nhảy lên người Diệp Thiếu Phong.
Diêu Tín Hoa ôm lấy Diệp Thiếu Phong, cười gian nói: “Hài tử ngoan ở nhà trông nhà!”
“Không muốn đâu!”
Kháng nghị không có hiệu quả. “Đại ca, phiền huynh!”
“Muốn mua cái gì?”
Kể từ ngày đi gặp Lục bà ở Tứ Khối Ngọc, Diệp Thiếu Phong cơ hồ không có
ra khỏi cửa. Lục bà mặc dù tâm thần đã không bình thường, nhưng nàng đã
nhận lầm hắn thành phụ thân hắn đã nói lên coi như hắn không giống phụ
thân chín phần thì cũng giống đến sáu bảy phần. Ở lì trong nhà cũng do
không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Cho nên nếu không phải đại nương chủ
nhà đến “hiến kế”, hắn còn không biết ở bên ngoài lời đồn đã bay đầy
trời.
“Tùy tiện xem một chút.”
Diêu Tín Hoa đi đến tiệm
vải xem vải một chút, lại đi tới tiệm phấn xem son bột nước một chút,
sau đó dừng lại trước một sạp giày, cầm lên một đôi giày dành cho nam
tử, hỏi tiểu cô nương trông sạp: “Tiểu muội muội, cái này bao nhiêu
tiền?”
Tiểu cô nương kia khoảng mười hai mười ba tuổi, từ lúc hai người bọn họ còn chưa đi đến gần, mắt đã dính chặt trên người Diệp
Thiếu Phong. Cho nên khi Diêu Tín Hoa nói chuyện với nàng, nàng mới
hoảng hoảng hốt hốt đáp một tiếng “À?”
Mẫu thân của tiểu cô nương đang cúi đầu làm việc, nửa bên lỗ tai nghe nữ nhi sững sờ cũng không
biết trả lời, ngẩng đầu lên định khiển trách, lại nhìn thấy khách hỏi
giá là Diêu Tín Hoa, vội vàng hung dữ kéo nữ nhi sang một bên: “Nha đầu
chết tiệt kia, ra sau làm việc đi!”
Diêu Tín Hoa rất có kiên nhẫn lại hỏi một lần: “Đại nương, đôi giày này bao nhiêu tiền?”
Phụ nhân kia lạnh lùng nhìn Diêu Tín Hoa một cái: “Hoa cô nương, ta biết là Thương đại phu bận rộn, đều là ngươi mua giày cho hắn. Nhưng ta nhớ hắn luôn mang giày tám tấc rưỡi, sao hôm nay ngươi lại chọn giày chín tấc?”
Diêu Tín Hoa giống như không nghe ra ẩn ý bên trong, cười nói: “Hôm nay ta không phải mua giày cho đại ca.”
Phụ nhân kia cao giọng lên: “Không phải mua cho đại ca, chẳng lẽ là mua cho nhị ca?”
“Ngươi…!”
Diệp Thiếu Phong đang định nói chuyện lại bị Diêu Tín Hoa ngăn lại. Nàng
thản nhiên, điểm thêm chút dí dỏm: “Ngài hiểu lầm rồi. Mặc dù hắn cao
hơn ta, lại nhỏ hơn ta mấy tuổi, hơn nữa hắn không phải nhị ca ta, mà là tướng công của ta.”
Tiểu cô nương vẫn núp một bên nghe lén không nhịn được kêu lên: “Không thể nào!?” Kết quả bị mẫu thân nàng hung hăng trừng mắt.
Phụ nhân không ngờ Diêu Tín Hoa cư nhiên không biết liêm sỉ như thế, nhất
thời tức giận lại không biết mắng từ đâu, dứt khoát đuổi người: “Thật
xin lỗi, ta sợ giày của chúng ta không tốt, uất ức chân của tướng cơng
ngươi, không bán!”
Diêu Tín Hoa cố ý buồn bã liếc Diệp Thiếu
Phong một cái: “Ngươi xem, ta đã nói là ngươi xấu xí, người ta chắc chắn sẽ không bán giày cho ngươi, ngươi còn muốn ra ngoài cùng. Ngươi bây
giờ không thể làm gì khác hơn là mang giày rách. Còn không mau cùng ta
về nhà, đỡ phải mất mặt xấu hổ!” Nói xong, liền ôm lấy cánh tay Diệp
Thiếu Phong, nghênh ngang rời đi.
Phụ nhân bán giày hung hăng
“phi” một tiếng sau lưng bọn hắn: “Cẩu nam nữ! Thật đáng thương cho
Thương đại phu tốt như vậy, cư nhiên đụng phải nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi!”
Đột nhiên một giọng nói nhàn nhã lành lạnh tiếp lời: “Đáng tiếc không biết nam nhân nhà ai len lén khen Hoa cô nương xinh
đẹp, cũng không biết là khuê nữ nhà ai nhìn tướng công của Hoa cô nương
không chớp mắt a!”
“Người nào nói hưu nói vượn!” Phụ nhân bị chọc trúng chỗ đau, thẹn quá thành giận.
Một tên khất cái chậm rãi từ góc tường đứng lên, lau gỉ mắt một cái mới
nói: “Lời này quá đúng! Người nói hưu nói vượn thường không biết mình
đang nói hưu nói vượn.”
“Xú khất cái! Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Tên khất cái kia lắc đầu một cái, thở dài, chắp tay sau lưng bỏ đi.
“Tín Hoa!” Diệp Thiếu Phong cau mày.
“Hả?”
“Êm đẹp sao muốn tự rước lấy nhục?”
Nàng biết rõ chạy đến khi lời đồn đang ầm ĩ, sẽ không chỉ bị chỉ trỏ, còn có thể bị phỉ bang, tại sao nàng còn đặc biệt kéo hắn ra ngoài dạo phố?
“Không có a.”
“Ngươi nói ta xấu xí thì không nói làm gì, tại sao lại tự hạ mình thành ‘giày rách’?”
“Ngươi cho là ta nói thật sao?”
“Đương nhiên không!” Hắn chỉ là tức nàng không quý trọng danh dự của mình.
“Vậy là đủ rồi a. Ngươi biết ta không phải, đại ca biết ta không phải, La
Tam ca cũng biết ta không phải. Tiểu gia hỏa Tú Tú kia mặc dù có thể sẽ
bỏ đá xuống giếng, nhưng nàng cũng biết ta không phải. Năm người trong
cuộc chúng ta biết rõ chân tướng, không phải đã đủ rồi sao? Tiểu Phong,
dù có không thẹn với lương tâm, quang minh lỗi lạc như thế nào, trong
thiên hạ này vẫn luôn có những chuyện xấu mà chúng ta tránh không thoát. Một khi gặp phải, hoặc trốn tránh, hoặc nghênh chiến. Ta không thích ảo não cụp đuôi chạy trốn, cũng không thích trở thành tiêu điểm cho vạn
chúng chú mục. Nhưng nếu hiểu lầm đã tạo thành, thay vì càng tô càng
đen, không bằng dứt khoát để cho mất mặt luôn.”
Diệp Thiếu Phong nở nụ cười bất đắc dĩ: “Dù sao chúng ta cũng sắp rời khỏi nơi này đúng không?”
“A, mọi người rất nhàm chán, mà ta hi sinh để cung cấp chủ đề cho mọi người bàn luận, cũng coi như tích công đức a.” Nàng dừng bước, đưa tay vuốt
chân mày hắn, “Người ta thích khua môi múa mép, là vì bọn hắn không quan tâm đến cảm thụ của ta, cho nên mới không che đậy miệng. Mà ta cũng sẽ
không vì vài người không quan tâm ta nói chuyện chuyện linh tinh mà tức
giận. Cho nên, không cần lo lắng, ta thật sự không có bị tổn thương.”
“Tín Hoa…”
“Hơn nữa… đều tại ngươi á!” Nàng chợt hơi đỏ mặt.
“Đều tại ta?”
“Nếu không phải tại hôm đó ngươi vác ta về từ Tứ Khối Ngọc, ta có thể nổi danh như vậy sao!”
Diệp Thiếu Phong sững sờ, hồi tưởng lại lúc ấy hắn quả thật quá xúc động,
không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc nói xin lỗi: “Thật xin lỗi…”
“Ngươi thật sự cảm thấy có lỗi?” Cười xấu xa.
“Về sau ta sẽ không bao giờ xúc động như vậy nữa.” Thành khẩn nhận lỗi.
“Vậy ta có thể yêu cầu bồi thường?”
“Dĩ nhiên!”
“Vậy ta yêu cầu ngươi…” Nàng mặt mày hớn hở, thủ thỉ vào tai hắn một phen.
Hắn gương mặt tuấn tú ửng đỏ: “Không được! Đổi cái khác!”
“Ô ô, thì ta ngươi căn bản không cảm thấy có lỗi, chỉ lừa ta thôi!” Rút khăn lau nước mắt.
“Không phải…”
“Vậy quyết định rồi!”
“Đổi cái khác đi!”
“Không muốn!”
Diêu Tín Hoa nâng váy chạy lên trước, Diệp Thiếu Phong bước dài đuổi theo
sau. Nàng chỉ nghe được giọng nói khổ sở của hắn, lại không nhìn thấy nụ cười sủng nịch trên mặt hắn —
Từ hôm gặp lại hắn đã phát hiện, chiếc khăn hạnh hoa hắn thêu cho nàng, đã được nàng sử dụng đến cũ, lại vẫn được nàng trân trọng mang bên mình.
Dù người đi đến đâu, tâm vĩnh gắn bó.
Hơn nữa lần đầu tiên nghe nàng gọi “tướng công”, cảm giác không tệ.