Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Chương 16



Trên đường cái có một thiếu niên đi tới. Ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tay chân thon dài, tóc đen.

Hắn đang nhìn mọi người trên đường, mọi người trên đường nhìn hắn. Nhất là
đại cô nương tiểu nương tử quả thật hận không thể dính mắt mình lên
người hắn, cả đời cũng không cần gỡ ra.

Thời điểm Diêu Tín Hoa gặp thoáng qua hắn, hé miệng cười.

Nàng nhìn ra hắn đang tìm người, còn biết người hắn tìm là ai. Nếu là bình
thường, nàng nhất định mỗi ngày làm một việc thiện, bẩm báo nhiệt tình.
Nhưng là bây giờ, thực xin lỗi, khách quý của bản cô nương sợ là còn
phải lưu lại hai ba tháng nữa mới có thể trả lại.

Thiếu niên kia bỗng nhiên quay đầu, gọi lại Diêu Tín Hoa đã đi xa vài bước: “Cô nương xin dừng bước!”

Diêu Tín Hoa chớp mắt, dừng lại cước bộ, chần chờ quay đầu: “Công tử ngươi gọi ta?”

Thiếu niên đi đến, như là muốn hỏi, lại không mở miệng, chỉ một mạch đánh giá khuôn mặt bẩn hề hề của Diêu Tín Hoa. “Cô nương có từng gặp quá một
người cao hơn ta nửa cái đầu, không đến ba mươi tuổi, tướng mạo vừa nhìn thì bình thường nhưng nhìn kỹ lại là một nam nhân cực kì anh tuấn?”

Diêu Tín Hoa trong lòng “Nha” một tiếng: Thiếu niên này thực không đơn giản! Tuổi còn nhỏ, cư nhiên khôn khéo y như sư huynh hắn. Nàng chẳng qua đi
ngang qua hắn một cái mà thôi, hắn cư nhiên liền hoài nghi nàng.

Giang hồ đồn đãi luôn luôn mười cái có đến chín là khoa trương không thật,
hiện tại xem ra, về sư huynh đệ này có đến bảy tám phần là không giả.

“Ân…” Nàng cau mày làm bộ như đang hồi tưởng, “Giống như gặp qua lại giống như chưa thấy qua…”

Thiếu niên mỉm cười: “Cô nương có thể nghĩ từ từ.”

Hắn tìm sư huynh đã hơn nửa tháng, lại một chút tin tức cũng không có.
Nhưng dù trong lòng có gấp đến mức nào, cũng không thể để lộ trên mặt.
Hắn đi theo ký hiệu sư huynh để lại xen đường theo tới gần đây, bỗng
nhiên không có tung tích sư huynh. Nếu không phải có chuyện đột biến, sư huynh tuyệt đối sẽ không hoàn toàn vô tin tức. Khả năng tệ nhất hắn
tính ra chính là sư huynh bị nữ nhân nào đó yêu đến phát cuồng đánh
thành si ngốc kim ốc tàng kiều. Bị cừu gia diệt khẩu cơ bản không có khả năng xảy ra. Bởi lấy nổi tiếng của Phong Vô Tình, nếu quả thật có người có thể giết hắn, sợ đã sớm ồn ào gây sóng gió trong giang hồ, mượn điều này để nổi danh. Trước mắt giang hồ đều thật bình tĩnh, không có tin
đồn gì kinh thiên động địa xuất hiện, che nên sư huynh đại khái còn chưa có đi địa phủ báo danh. Như vậy, hắn sớm hay muộn cũng sẽ tìm được hắn.

Vừa rồi đi ngang qua cô nương khất cái này, vốn không có chỗ nào không ổn.
Nhưng trực giác nói cho hắn: cô nương khất cái này rất có vấn đề!

Thứ nhất, đại cô nương tiểu nương tử trên đường đều nhìn hắn đến tròng mắt
sắp rớt ra, cô nương này cư nhiên chỉ nhẹ nhàng ngắm hắn liếc mắt một
cái. Thứ hai, hắn nhìn thấy nàng cười trộm, không phải là cười e lệ,
cười quyến rũ, mà là cười trộm.

Chỉ bằng hai điểm này, hắn có thể kết luận: Cô nương này nhất định biết chút gì đó.

Diêu Tín Hoa bị hắn bình tĩnh nhìn, không khỏi có chút chôt da. “Đại khái
nửa tháng trước ra thật có gặp được một công tử tốt bụng, nhưng không
biết có phải người ngươi muốn tìm hay không. Ngày đó lúc ta đang xin cơm bị xe ngựa đánh ngã, cô tử kia không chỉ nâng ta dậy, mà còn giúp ta
trị thương, cho nên ta nhớ được hắn… Nhưng là lúc đó ta bị kinh hách,
không chú ý diện mạo hắn, chỉ nhớ rõ hắn mặc áo dài màu xám, trên lưng
còn có nửa khối ngọc bội long phượng…”

Mắt thiếu niên sáng lên: “Chính là hắn! Hiện tại hắn ở nơi nào?”

Diêu Tín Hoa nói: “Ta không biết, chỉ biết là sau khi hắn cứu ta, liền đi
theo hướng thành nam.” Sau đó, nàng trụ ở miếu đổ nát ngoài thành phương bắc, a.

“Thật không?”

Nàng liên tục gật đầu: “Thật chứ
thật chứ! Ta không có lí do gì lừa ngươi a!” Mới là lạ! Phong Vô Tình
còn chưa lợi dụng xong, thứ không hoàn trả!

Thiếu niên liền ôm quyền: “Đa tạ cô nương!” Liền cũng không quay đầu đi về phía thành nam.

Diêu Tín Hoa hừ hừ tiểu khúc đi về hướng thành bắc. Nàng lại không biết, tuy nàng nói dối cao minh hư hư thực thực, nhưng thiếu niên kia đâu có dễ
lừa như vậy? Chẳng qua hắn làm bộ như đi hướng thành nam, đi một đoạn
không xa liền tránh vào một ngõ nhỏ, một hồi sau liền lặng lẽ đuổi kịp
nàng.

Hắn đi theo nàng tới ngoài thành, xuyên qua một mảng rừng
cây nhỏ, liền thấy một cái núi nhỏ. Trên sườn núi ẩn ẩn có thể nhìn thấy một tòa miếu.

“Đừng lại!” Nàng đột nhiên hét lớn một tiếng.

Hắn sợ tới mức lập tức dừng lại cước bộ, cho rằng đã bại lộ thân hình. Không nghĩ đến nàng không phải nói với hắn.

Diêu Tín Hoa đi tới ngoài thành, lúc sắp đến miếu đổ nát, bỗng nhiên thấy
một bóng dáng hoang mang rối loạn một đường theo sườn núi chạy chậm
xuống. Trên lưng người nọ còn cõng một cái giá hàng. Thực rõ ràng không
phải người trong ngôi miếu đổ nát.

Người nọ bị nàng độ nhiên thét to, sợ tới mức trượt chân một cái, từ chạy biến thành lăn lông lốc
xuống vừa vặn lăn đến chân Diêu Tín Hoa thì dừng lại. Hắn vừa ngẩng đầu
lên nhìn, càng kích động hơn: Khuê nữ nha! Hôm nay cha gặp phải nữ bá
vương giới khất cái!

Khách quan hỏi người kia là ai? Không là ai
khác, lại đúng là người bán hàng rong dụ dỗ Diệp Thiếu Phong mua mua bán bán kia. Trước kia hắn ước hội với Diệp Thiếu Phong gặp mặt trong miếu
lúc không có ai, nhưng là nửa tháng nay có thêm một cái Phong Vô Tình,
làm hại hắn không dám đi vào, sợ bị Diêu Tín Hoa biết, chặt đứt tài lộ
nho nhỏ của hắn. Nhưng là gần đây các đại cô nương tiểu nương tử đều hỏi hắn các loại tiểu ngoạn ý tinh xảo mà Diệp Thiếu Phong chế ra, hắn mới
lại mạo hiểm lên núi xem xem. Không ngờ thình lình bị Phong Vô Tình cố ý vô tình nhìn thoáng qua, cho rằng đã bị phát giác, sốt ruột lại hoảng
sợ liền chạy trở về. Ai ngờ mệnh khổ như vậy, cố tình đụng phải người
hắn không muốn gặp nhất.

Diêu Tín Hoa ngoài cười nhưng trong
không cười cúi đầu nhìn hắn: “Ai nha nha, đây không phải là người bán
hàng rong sao? Gấp như vậy, là muốn đi chỗ nào a? Chẳng lẽ là vừa từ chỗ khất cái chúng ta đi ra? Khất cái chúng ta cũng đâu có tiền, ngươi đây
là muốn bán hàng cho ai a?”

Kỳ thật một năm nay nàng đã sớm chú ý tới phụ nữ trên đường đều có bức tranh thêu phi thường khác biệt, từ
thượng hoa lan cúi tuệ, đến tiểu kim linh bên hông, lại tới ngũ sắc tú
hoàn trên cổ tay, mỗi một dạng đều làm cho nàng cảm thấy – phi thường
phi thường nhìn quan mắt, nhìn quen mắt đến mức nàng tựa hồ đã gặp qua
mấy thứ này trong giỏ thêu của Diệp Thiếu Phong. Hơn nữa, bức tranh thêu này tuyệt đối không phải là nàng kêu Diệp Thiếu Phong làm. Như vậy thực rõ ràng, khẳng định ở giữa có người làm miêu ngấy.

Ân hừ, lúc này cuối cùng cũng bị nàng bắt được. [tác giả: Mèo mù đụng phải chuột chết mà thôi.]

Người bán hàng rong tay run chân nhuyễn, muốn đi cũng đi không được. Hắn từ
một năm rưỡi trước mới chuyển đến ở trong thành này, có nghe được Thái
Bình huyện ai đều có thể trêu chọc, nhưng lại không thể chọc đến bá
vương Diêu Hạnh Hoa. Chỉ vì nàng có một đám thủ hạ là đám tử trung khất
cái, mà đám khất cái này lại không thể xâm nhập thăm dò. Nếu ai chọc
Diêu Hạnh Hoa, gièm pha tổ tông mười tám đời của người kia ngày thứ hai
ai ai cũng sẽ biết.

Đương nhiên, việc phố phường, cũng lắm khi
nghe phải lời đồn bậy. Kì thực chẳng qua hai ba năm trước, Diêu Tín Hoa ở cửa sau phòng bếp Mãn Hán lâu đợi một ngày mới đợi xử lí cánh gà hương
lạt, vốn định cầm đến hiến vật quý cho Diệp Thiếu Phong, lại bị một tên
ăn chơi trác tác nhà giàu thuộc hàng trung đẳng đánh ngã trên đất, còn
bị hung hăng giẫm lên một cái. Diêu Tín Hoa lúc đó tuy rằng cực kỳ tức
giận, nhưng cái gì cũng không có làm, chính là khóe miệng co rúm hai cái liền ly khai. Thiếu gia kia còn không biết chết sống chửi bậy phía sau
nàng, nói cái gì thối khất cái, bán nàng cũng không đủ bồi hắn một cái
tay áo. Kết quả sang ngày thứ hai, nhà vị công tử này bị lộ ra là con
thông dâm di nương, lão tử leo lên giường con dâu linh tinh gièm pha
truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Cuối cùng khiến cho người nhà này chịu
không nổi nữa, mặt xám mày tro rời đi Thái Bình huyện.

Có lẽ là có trùng hợp, nhưng tin đồn phát ra không phải chuyện đương sự quản được, đại gia truyền cao hứng cũng liền thôi.

“Diêu cô nương! Ngươi tha cho ta đi! Ta về sau không dám quyến rũ Tiểu Phong
nhà các ngươi nữa!” Chạy không thoát, liền rõ ràng cầu xin tha thứ đi.
Tiểu nhân vật sinh tồn trong kẽ hở như hắn, quan trọng nhất là phải thức thời, co được dãn được.

Diêu Tín Hoa nguy hiểm nheo mắt lại,
giọng điệu lành lạnh: “Nói! Ngươi ở trong miếu đã thấy cái gì rồi?”
Người bán hàng rong này bị lợi ích mê muội khẳng định là lừa Tiểu Phong
nhà nàng cung cấp hàng cho hắn, sau đó thu mua giá rẻ bán ra giá cao.
Chuyện này tạm không đề cập tới, nếu là hắn vô tình để lộ ra chuyện này, có thể không còn là chuyện đùa nữa.

Người bán hàng rong sửng
sốt, lập tức phản ứng lại: “Ta thề là cái gì ta cũng chưa thấy! Ngay cả cửa lớn nhà Diêu cô nương ở nơi nào cũng không biết!” Chỉ cần nàng
không truy cứu việc hắn thông đồng Diệp Thiếu Phong làm chuyện mua bán,
muốn hắn làm thế nào cũng đều được cả a.

“Nhà chúng ta căn bản
không có cửa lớn, ngươi đương nhiên không biết ở nơi nào. Bất quá, nếu
ngươi dám lộ ra một chút lời không nên nói nào, hừ hừ, hâu quả, ta nghĩ
ngươi rất rõ ràng… Hắc hắc…” Ánh mặt trời chiếu rọi xuống khuôn mặt bẩn
hề hề, trong có vẻ phá lệ vặn vẹo.

Vội vàng mà đi.

Thiếu
niên ẩn thân ở phía sau ánh mắt chớp động, giống như đang đắn đo cái gì. Cư nhiên, hắn không tiếp tục theo dõi, quay người đi về nội thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.