Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 4: 4: Hoa Nam Lợi Nhận



Tống Đình Ngọc đầu đầy mồ hôi lạnh, thở dài sau đó mới run rẫy đi lên phía trước, dùng đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Niếp Duy An như một nữ thần.

Niếp Duy An hơi trầm ngâm, quyết đoán mở miệng: “Đi, đi theo nhìn một chút!”

Tống Đình Ngọc biểu tình ngây ngốc hỏi: “Nhìn cái gì?”

Niếp Duy An cười như không cười, liếc mắt nhìn anh: “Xem người ta huấn luyện quân nhân như thế nào! Anh cũng đi theo học tập đi, đừng để năm nghìn mét cũng không chạy được!”

Tống Đình Ngọc mặt thoáng chốc đỏ hồng như ánh bình minh, cắn chặt môi không dám nói gì nữa, chạy lon ton về phía trước, sợ Niếp Duy An bắt anh ta đi theo bộ đội đặc chủng mỗi ngày chạy việt dã mười nghìn mét.

Tống Đình Ngọc rất nhạy cảm cảm nhận được, Niếp Duy An và bác sĩ Phùng không giống nhau.

Bác sĩ Phùng tựa như một trưởng bối ôn hòa, dễ nói chuyện, không đòi hỏi, không quá nghiêm khắc, đối xử với bọn họ giống như con của mình, ngay cả khi đang giáo huấn người khác cũng là hòa nhã thuyết giáo.

Niếp Duy An thì khác, cô ấy giống như là… Huấn luyện viên Nguyên!

Không phải cô ấy đối xử tệ với họ, mà là cô ấy đối xử tốt với họ theo một cách khác, cô ấy có thể thực sự rèn luyện họ bằng trái tim tàn nhẫn.

Cũng giống như huấn luyện viên Nguyên, nói một không hai, chọc tới cô ấy thì cô ấy đập cho dập mặt.

Này không phải là Thiệu Chính vừa bị đó sao…

Khi Nguyên Soái đến sân huấn luyện thì binh lính đã tự động luyện tập theo nhóm, rất tích cực tự giác, trước kia cũng không được hăng hái như vậy.

Anh không khỏi cười một cách trào phúng, nhặt súng bắn tín hiệu bên cạnh giơ lên trời, ‘bang bang’ vài tiếng.

Những người đang đánh nhau trong bùn dừng lại, những người đang vượt chướng ngại vật dưới lưới sắt cũng ngừng bò… Chỉ trong vài giây sau tiếng nổ, mọi người nhanh chóng trở về vị trí của mình, tập trung thành đội hình đứng thẳng hàng.

Đại Soái uy danh như sấm bên tai, bọn họ ngày đầu tiên nhập ngũ đã được lĩnh giáo, ngay cả đám ba gai như Thiệu Chính cũng bị chỉnh rồi.

Huấn luyện viên rất quan trọng thể diện, lần này chắc chắn sẽ không có kết quả tốt…

Nguyên Soái chậm rãi đi qua bọn họ, đừng lại trước mặt Thiệu Chính, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào những vết bầm tím trên mặt cậu ta, khiến cậu đỏ bừng mặt vì xấu hổ từ từ cúi đầu xuống.

Nguyên Soái trầm giọng quát: “Ngẩng đầu!”

Thiệu Chính đứng thẳng người, nhưng không khống chế được hoảng sợ trong lòng, sắc mặt tái nhợt, hai chân run như trấu.

Nguyên Soái xoay người, không thèm nhìn dáng vẻ nhát gan của cậu ta, đi vài bước, quay đầu lại nhìn binh lính: “Các cậu là ai?”

“Quân nhân!”

Nguyên Soái bỗng nhiên quát lớn: “Lớn tiếng lên!”

“Quân nhân!”

Nguyên Soái ánh mắt châm chọc như phóng điện đảo qua mỗi người, làm cho bọn mềm nhũn cả chân.

“Còn nhớ rõ chính mình là quân nhân sao? Quốc gia bồi dưỡng các cậu, cũng nuôi lớn bản lĩnh xã hội đen luôn sao?” Nguyên Soái bĩu môi giễu cợt, “Tôi đã nói với các cậu rồi! Gây chuyện cũng được nhưng phải giải quyết cho tốt hậu quả.

Không có bản lĩnh thì đừng có phạm sai lầm!”

Sân huấn luyện một mảnh lặng im, tất cả binh lính đều không dám thở ra, gió thu thổi qua đem những lời nói này đập thẳng vào mặt bọn họ.

Nguyên Soái vẻ mặt ngưng trọng, quanh thân có một cổ áp đảo khí thế cường đại, lạnh lùng hỏi: “Còn nhớ rõ các cậu gọi là gì?”

“Hoa Nam Lợi Nhận [1] –”

“Cái gì là Lợi Nhận?”

“Phần sắc bén nhất của kiếm!”

“Vì sao được gọi như thế?”

Mọi người cùng gầm lên: “Chúng ta là gươm và súng của nhân dân! Gươm và súng của đất nước! Lưỡi gươm sắc bén đâm thấu tim quân thù!”

Tiếng rống vang vọng khắp trời đất núi rừng, khiến trái tim Tống Đình Ngọc cách đó không xa tê dại, linh hồn cũng bị rung động giống như lửa đốt, trong nháy mắt huyết dịch sôi trào trong cơ thể.

Đây là cuộc sống trong doanh trại mà anh ấy mơ ước!

Máu, gan góc, oai hùng và chính trực, nhiệt huyết hòa cùng máu và nước mắt rực cháy lên khúc quân ca vang dội!

Tống Đình Ngọc kích động không kềm chế được, nam nhân khí huyết sôi trào, nắm chặt tay nghiến răng nói: “Tôi muốn trở thành vũ khí có lưỡi kiếm sắc bén nhất!

Niếp Duy An khoanh tay trước ngực nhìn xa xa, không liếc mắt nhìn anh ta, nghe vậy “Ồ” một tiếng, thản nhiên nói: “Vậy sáng mai đi theo tôi huấn luyện?”

“…” Tống Đình Ngọc lập tức sững người, rất không có tiền đồ hỏi: “Có thể, có thể hay không… Tiến hành từng bước?”

Niếp Duy An cười cười, hừ một tiếng châm chọc: “Bọn họ cũng không giống anh huấn luyện từng bước! Nếu ngay cả một chút khó khăn đó mà anh còn không vượt qua được thì anh cũng nên rời nơi này sớm đi.”

Tống Đình Ngọc sắc mặt đỏ lên, vung nắm đấm tức giận nói: “Ai nói tôi không chịu được gian khổ! Tôi cũng là một nam tử hán đấy!”

Niếp Duy An: “…”

Ánh mắt Niếp Duy An không nhìn về hướng sân huấn luyện nữa, trừng mắt nhìn anh ta, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai anh ta nói: “Đi thôi, nam tử hán!”

Tống Đình Ngọc lưu luyến quay lại nhìn, sau đó theo Niếp Duy An rời đi.

Nguyên Soái như cảm giác được gì đó liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng người lướt qua góc đường, quay sang nhìn binh lính, lạnh giọng tiếp tục nói: “Quy định cũ! Một người phạm sai lầm, toàn đội bị phạt! Thượng sĩ –”

“Có!”

Nguyên Soái lạnh lùng nhìn bọn họ: “Xả nước!”

Thượng sĩ vung tay lên, hai tiểu binh khiêng hai thùng nước đến, bắt đầu ngâm khúc gỗ dày vào trong nước.

Mọi người trơ mắt nhìn nước chảy ào ào, cảm thấy xót xa không thôi.

Những khúc gỗ này thường được dùng để huấn luyện, nặng hơn ba trăm cân, ngâm nước gần như nặng hơn sắt, áp lực lên vai khiến sống không bằng chết.

Nhưng không ai dám phản đối, họ ngoan ngoãn vác những khúc gỗ đã ngâm nước, cơ thể run lẩy bẩy, bước những bước nặng nề chạy lên núi.

Sau bữa tối, Niếp Duy An cảm thấy rõ ràng rằng số lượng người đến Trạm y tế để nhận thuốc tăng đột biến.

Một số binh sĩ đã đến hỗ trợ lẫn nhau, hai tay buông thõng trước mặt, run rẩy không kiểm soát được, mỗi người cúi đầu như một con khỉ đột, vai áo phông rằn ri thấm đẫm máu.

Bác sĩ Tiểu Ngọc không đành lòng, giúp bọn họ bôi thuốc trên bờ vai đầy vết bầm tím.

Mấy người lính còn không cảm nhận đau mà Tống Đình Ngọc cứ như thấy bản thân mình đang đau giùm họ vậy, cau mày hít một hơi.

Một binh lính thật sự không thể nhịn được nữa, giật lấy thuốc, không kiên nhẫn phất phất tay mắng: “Mẹ kiếp! Phiền phức y như đàn bà! Mau đi đi!”

Tống Đình Ngọc ủy khuất bị gạt sang một bên, bối rối vặn vẹo ngón tay, khuôn mặt tuấn tú trắng noãn tràn đầy vẻ cô đơn, bộ dáng đa sầu đa cảm dường như rất lạc lõng so với những binh lính đầy mồ hôi ở đây.

Anh ấy cũng là một bác sĩ tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, là một nhân tài mà các bệnh viện lớn đang tranh giành để giữ lại.

Sở dĩ anh ta đến thung lũng núi non này chẳng phải là vì muốn rèn luyện bản lĩnh đàn ông, đồng cam cộng khổ trải qua thử thách.

Ngụy Tuyết bưng khay trị liệu đi ra, nhìn chung quanh một cái, hàm răng trắng đều tăm tắp cười cười, ngọt ngào nói: “Mọi người nhất định phải xoa thuốc để tan máu bầm, nếu không sẽ không có tác dụng!”

Ngụy Tuyết có khuôn mặt xinh đẹp, miệng luôn tươi cười, đám binh lính thấy vậy cũng cảm thấy người nóng lên, ha ha cười nói: “Cám ơn em gái y tá đã quan tâm như vậy!”

“Không có gì nha!” Ngụy Tuyết cười tủm tỉm nói, “Các anh đều là bộ đội đặc chủng huấn luyện gian khổ a! Tiểu quân y chúng tôi còn phải dựa vào các anh bảo vệ, làm sao so được với các anh!”

Lời này nói… Một đám nam nhân sắc mặt ngượng ngùng, không khỏi nghĩ tới bản thân ỷ vào nhiều năm huấn luyện mà khi dễ bác sĩ Tống.

Cậu lính bị Niếp Duy An đạp xuống đất buổi sáng lén nhìn bên trong, thấp giọng hỏi: “Ai, em gái y tá, vị nữ quân y xinh đẹp kia đâu?”

Một anh lính bên cạnh lập tức táng cậu ta một cái, cười xấu xa trêu ghẹo nói: “Vãi! Chu Tường, sao thế, bị đánh sợ rồi?”

Chu Tường tức giận mắng một tiếng, cười hì hì hỏi: “Em gái y tá, nữ bác sĩ quân y này sao lại đến đây thế?”

Ngụy Tuyết cười vô hại: “Bác sĩ Niếp từ nhỏ lớn lên trong quân đội, là bác sĩ trọng điểm do quân khu bồi dưỡng đó!”

Chu Tường nghe xong phát ra tiếng cười khổ, khó trách bọn hắn bị đánh bầm dập thế này… Ngụy Tuyết tuy rằng không có nói rõ, nhưng cũng lộ ra không ít tin tức.

Cậu và Thiệu Chính thua một chút cũng không oan!

Niếp Duy An sau khi ăn xong đã bị kêu đi họp.

Những binh lính đó bất quá cũng chỉ vết thương ngoài da, không có gì vấn đề lớn, liền yên tâm giao cho Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết xử lý.

Niếp Duy An vốn tưởng rằng đó chỉ là một buổi họp chính trị thông thường, đến nơi mới biết đó là cuộc thảo luận.

Đội trưởng các đơn vị ngồi trong phòng họp, anh lính thông tin liên lạc chỉnh máy chiếu, một anh lính cần vụ khác bưng trà nước vào phòng cho mọi người.

Niếp Duy An tiện tay kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống, một lúc sau mọi người đã xuất hiện đông đủ, Đại đội trưởng Trần vội vàng bước vào.

Đầu tiên, Đại đội trưởng Trần truyền đạt các tài liệu do cấp trên ban hành, đồng thời thảo luận các vấn đề khác nhau phát sinh gần đây với các Đội trưởng phân đội khác.

Niếp Duy An thở phào nhẹ nhõm, lật giở tài liệu trong tay, thản nhiên lắng nghe báo cáo tiến độ huấn luyện của mọi người.

“…Năm sau, chúng ta sẽ có một trận diễn tập quân sự đối kháng liên hợp với Quân khu Hoa Trung và Đông Bắc.

Những tân binh được lựa chọn này phải được đào tạo càng sớm càng tốt và làm tăng khả năng tác chiến đơn lẻ của họ… Trung đội trưởng Nguyên, trung đoàn bộ đội đặc chủng của cậu là tinh nhuệ nhất, đừng làm mất mặt Hoa Nam Lợi Nhận chúng ta! ”

Nguyên Soái trầm ngâm nói: “Đại đội trưởng, mặc dù những tân binh mới này được xem là có chất lượng quân sự tốt nhưng tiềm năng của họ chưa được phát triển đầy đủ và họ cũng chưa tham gia một trận diễn tập quân sự quy mô lớn như vậy… Tôi cần sự hỗ trợ!”

Đại đội trưởng Trần gật đầu: “Cậu cứ nói đi!”

Nguyên Soái nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói: “Tôi cần sự giúp đỡ của quân y chuyên nghiệp phối hợp với tôi để xây dựng kế hoạch huấn luyện và k.ích thích tiềm năng tân binh!”

Niếp Duy An kinh ngạc nhìn về phía anh, không khỏi nghĩ tới câu nói “Hợp tác vui vẻ” kia hoàn toàn không phải là một câu nói suông.

Đại đội trưởng Trần cười ha ha nhìn về phía Niếp Duy An: “Trung đội trưởng Nguyên, cậu cũng thật tinh mắt a… Được rồi, dù sao thì cậu cũng đã lên tiếng, Trạm y tế sẽ hợp tác với cậu! Bác sĩ Niếp ?”

“Vâng!” Niếp Duy An thản nhiên mở miệng, “Tuân lệnh!”

Đại đội trưởng Trần thông báo thêm một số việc khác nữa, sau đó liền tuyên bố tan họp.

Nguyên Soái và Niếp Duy An không hẹn mà cùng ở lại cuối cùng.

Phòng họp đột nhiên trở nên an tĩnh lại, xa xa có khẩu hiệu huấn luyện truyền đến, sau đó lại chìm vào bóng đêm yên tĩnh.

Nguyên Soái rút ra một phần văn kiện đưa cho cô: “Đây là hồ sơ thông tin cơ bản của quân nhân trong đội của tôi, bao gồm các kết quả đánh giá khác nhau.

Hi vọng bác sĩ Niếp có thể hỗ trợ chương trình huấn luyện quân nhân này một cách khoa học và đủ điều kiện an toàn.”

Niếp Duy An tiện tay lật xem, lúc lật đến hồ sơ của Thiệu Chính, nhìn đến thành viên gia đình thì không khỏi cười lạnh, khó trách lại kiêu ngạo như vậy!

Nguyên Soái làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt kinh thường của cô, tiếp tục nói: “Những người lính này có thể được chọn, tố chất quân sự cũng không tệ.

Vấn đề bây giờ là họ chưa có kinh nghiệm thực tiễn trên chiến trường, chưa trải qua mưa gió máu tanh bao giờ.

Chỉ sợ tại thời điểm diễn tập sẽ có các tình huống khẩn cấp mà họ sẽ không ứng phó được!”

Niếp Duy An lắng nhe cẩn thận, có chút đăm chiêu gõ gõ mặt bàn, bỗng nhiên mỉm cười: “Chưa trải qua mưa gió máu tanh? Yên tâm, cứ giao chuyện này cho Trạm y tế chúng tôi!”

— Hết chương 4 —

Chú thích:

[1]: 华南利刃 : Hoa Nam Lợi Nhận.

Ý nghĩa:

华   Hoa: Trung Hoa

南  Nam: Phía Nam

利  Lợi: Sắc bén

刃 Nhận: Lưỡi đao, vũ khí có mũi nhọn

——oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.