– Không thể nào a~~~
Nó rên rỉ đập đầu vào tấm gương trong nhà
vệ sinh nữ, nhìn xem nhìn xem. Mắt thì hồng hồng, môi thì sưng sưng, mặt thì đỏ đỏ, thê thảm hơn nữa ở trên cổ vị trí ngay phía dưới lớp cổ áo
dài chính là một cái…ờ nốt “muỗi đốt” đại bự, to chảng trong truyền
thuyết. Với từng đấy dấu vết, bảo nó làm sao dám ra đường gặp người đây? Lại nhắc đến ra đường gặp người, “con muỗi” chết tiệt kia sau khi “đốt” nó đến tê liệt hết cả toàn thân có “tuyên chỉ” là do sức học của nó chỉ được ở mức trung bình nên thứ 3,5,7 sẽ phải ở lại sau giờ học buổi
chiều để….. phụ đạo. OMG!!!chính là cái “HỌC THÊM” trong truyền thuyết
đó nha, trọng điểm là ai đó còn bỏ thêm một câu nữa triệt để hạ gục nó
hoàn toàn ” Em nên dành thời gian học nhiều hơn một chút, tốt nhất không cần gặp bất kỳ ai…dĩ nhiên là trừ tôi!” nó không muốn, nó không
muốn…lại lăn lộn gào khóc trong lòng lần thứ n+1.
Cộc cộc.
Tiếng gõ nhẹ bên ngoài cửa đột nhiên vang lên doạ nó nhẩy dựng, mang theo bộ
mặt ai oán đến như bị thiếu nợ cả tấn vàng nó vận dụng hết tất cả kỹ
năng…chậm mình có được để mở cánh cửa ra. Tay vừa chạm vào tay nắm còn
chưa kịp dùng sức, cửa đã bị kéo mạnh từ bên ngoài khiến nó mất đà ngã
nhào ra. Thay vì thân mật hôn mặt sàn bóng loáng của phòng y tế thì cái
trán nó lại được “tiếp xúc trực tiếp” với vồng ngực rắn chắc, vai được
người ta giữ lại. Trên đầu một tiếng cười nhè nhẹ vang lên khiến cho
khuôn mặt vừa mới hồi lại mầu sắc vốn có của nó lại tiếp tục chuyển sang đỏ bừng, dĩ nhiên nó không dám ngẩng lên líu ríu tránh thoát khỏi đôi
tay ấy mà đi đến ngồi xuống chiếc ghế mềm để sát tường.
– Thầy đã quá nghiêm khắc với học sinh của mình rồi, cô bé có vẻ sợ.
Nữ y sỹ chống tay vào cằm thu hết mọi biểu hiện của cô học sinh nhỏ vào
trong mắt nhướn mày lên nhìn Hoàng Minh, không biết từ lúc nào anh đã
thay một chiếc áo sơmi sạch sẽ khác. Trên mũi cũng là gọng kính mới
tương tự như chiếc bị đạp nát, nhìn anh bây giờ hoàn toàn không có một
chút bụi bặm cùng chật vật của lúc nãy, cũng chả ai phát hiện ra anh vừa đấu tay không với 5,6 tên ma cô.
– Có sao?
Vẻ mặt của
anh là vô cùng ngạc nhiên, nhưng trời biết đất biết cùng nó biết là
trong lòng anh lúc này đang vô cùng vui vẻ. Đôi môi phấn hồng bĩu lên
một cái quay ngoắt đi không thèm nhìn đến anh, nó còn không có quên
chuyện anh đột nhiên phát điên quát nạt nó đâu nha.
– À, có cô học sinh tên Đỗ Quyên có ghé qua đây để kiểm tra vết thương chứ?
Giống như là sực nhớ ra, anh lơ đãng hỏi trong khi thuận tay cầm lên chiếc
khăn vô trùng trong khay trên bàn để dụng cụ y tế. Không hiểu sao khi
nghe anh hỏi về cô bạn học xinh đẹp ấy nó…có chút không được thoải mái
lắm nhưng vẫn ngồi im trên ghế không lộ ra chút phản ứng, chỉ có đôi mắt buông rủ xuống thoảng buồn.
– Có đến, rất nhanh sau đó liền rời đi vì có phụ huynh đến tận nơi đón.
Nó rõ ràng thấy được anh đã thở ra một hơi nhẹ nhàng, không muốn nhìn thêm nữa, nó lặng lẽ đứng lên muốn đi ta ngoài. Người vừa mới động, khửu tay đã bị nắm lại. Không cần phải nhìn cũng biết là ai, nó lí nhí.
– Thưa thầy, em cần trở lại lớp vì giờ họ buổi chiều sắp bắt đầu.
– Chiều nay 2 tiết đầu là tự học, ở lại đây tôi có việc muốn nhờ em.
Giọng nói của anh đã quay trở lại với sự thản nhiên của thường ngày, giống
như khi giảng bài trên lớp vậy. Nghe thì thấy rất mềm mỏng dễ chịu nhưng nó biết, anh thực chất không hề nhẹ nhàng như vậy. Đôi mắt to tròn
trong suốt ngập tràn bối rối nhìn về phía nữ y sỹ, thấy cô ấy vẫn ngồi
quay lưng lại với hai người và đang lúi húi làm gì đó nó mới đem tâm
buông lỏng. Chắc nó nghĩ linh tinh, còn có người ở đây nữa mà.
– Thật may quá, hai người ở đây tiện trông luôn phòng y tế nhé. Tôi có
việc cần phải ra ngoài một chút…à còn nữa, cơm hộp để trên bàn. Ngon
miệng nhé sếp!
Nó trân trối nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của
cô y sỹ rời khỏi, trước khi đi còn cười vô cùng ám muội đóng lại cánh
cửa. Có ai nói cho nó biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a~~~vì sao nó cứ có cảm giác là mình bị người ta đem bán như vậy? Còn có…
– Thầy nói cơm hộp là của em gái thầy làm mà? Sao giờ lại thành của cô y sỹ trường mình vậy?
Nó mạnh mẽ giật tay mình ra khỏi tay anh hỏi, không tự ý thức được rằng giọng mình đem theo cả sự giận hờn.
– Ừ, cô ta là con gái lại kém tôi vài tuổi thì đương nhiên phải là em gái rồi. Chẳng nhẽ lại là em trai? Sao vậy? Bé con ghen sao?
Anh
nhếch khoé môi tóm lấy vai xoay nó lại để cả hai đối diện nhau, nhìn
khuôn mặt tươi cười đến không còn chút nghiêm túc nào của anh trái tim
nó đập nẩy lên một nhịp mà không nghe thấy câu phía sau. Người đàn ông
này….phải nói rằng anh đóng kịch rất giỏi hay là anh là kẻ đa nhân cách
tài tình đây? Ở trên lớp, trước mặt mọi người anh là một giáo viên kiểu
mẫu, một thầy chủ nhiệm nhiệt tình, sát sao và có khoảng cách nhưng cũng hết sức dịu dàng với học sinh của mình. Vậy mà chỉ cần khi mọi người
quay lưng đi liền lập tức biến thành một người khác hẳn, không còn một
chút bóng dáng nào của con người thư sinh nhã nhặn và điềm tĩnh ấy nữa.
Từng ánh mắt, nụ cười, từng cử chỉ lời nói, ngay cả khí chất cũng biến
đổi thành một kẻ khác hẳn. Không những lấy chêu đùa nó làm vui lại
còn…lại còn…khiến cho lòng nó không tự giác nhoi nhói kỳ lạ.
– Không cho phép em lại nhìn tôi như vậy nữa…mắt to như vậy, tròn như vậy không phải chính là muốn thử thách tôi hay sao?
Anh bất ngờ che lại đôi mắt mở lớn trong suốt đang ngẩng lên nhìn mình, cúi xuống đem thân hình bé nhỏ nhắc lên đặt trên bàn làm việc sau đó thật
tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện nó. Giống như mọi khi, mở hộp cơm nhiều tầng lấy ra một khay đặt vào trong tay nó nghiêm túc nói.
– Mau ăn hết, không cho để thừa lại như mọi khi.
Nó chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, lại nhìn khay đồ ăn tinh sảo
trong lòng mình. Vì sao mỗi lần nó đều thấy đồ ăn lại nhiều hơn một chút vậy? Mà đây không phải trọng điểm, vừa xiên một cọng bông cải xanh nó
vừa tự hỏi từ khi nào mình đã quen với việc ăn trưa cùng anh thế này?
Buông dĩa xuống, đặt khay cơm sang bên cạnh. Ngay lập tức anh cũng dừng
đũa ngẩng lên, vì nó ngồi trên bàn và anh ngồi ghế nên sẽ thấp hơn nó
một chút, bởi vậy nên nó như mọi khi cúi đầu xuống thì liền đụng phải
đôi mắt nhíu lại.
– Sao thế? Đồ ăn không ngon?
– Không phải, từ mai…thầy đừng chuẩn bị cơm trưa cho em nữa.
Nó lắc nhẹ đầu nhỏ giọng, lại lảng tránh đi ánh mắt thoáng qua tia ngạc nhiên.
– Giận rồi?
Anh cũng đặt khay cơm của mình sang một bên, chống tay vào cạnh bàn nhướn
mày hỏi. Nó lại lắc nhẹ đầu lần nữa thay cho câu trả lời định tuột xuống khỏi mặt bàn, đương nhiên anh không để cho nó thoát thân dễ dàng như
vậy. Thân hình cao lớn đứng thẳng dậy trước mặt, nếu nó cố tình tuột
xuống chính là nhào hẳn vào lòng anh a~~~vì thế…lùi lùi, nó nhích mông
lùi lại trở về, ngồi ngoan ngoãn trên bàn như cũ.
– Vì sao?
Bàn tay anh vươn ra, vén những sợi tóc gọn lại bên tai để nhìn rõ khuôn mặt đang cúi gằm xuống né tránh của nó.
– Em….chỉ là từ mai em sẽ không đến chỗ ấy nữa thôi.
– Cũng phải, ở đấy quá thoáng. Từ mai chúng ta chuyển địa điểm ăn trưa đến đây đi…
Bỏ qua thái độ kỳ lạ của nó, anh cười cười tự cho là đúng.
– Ở đây cũng không, em sẽ không ăn trưa với thầy nữa vì vậy thầy đừng chuẩn bị đồ ăn cho em.
Nó ngắt lời anh, nói liền một hơi. Hoàng Minh khó hiểu, anh đã làm gì
khiến cho cô bé giận rồi? Không phải vừa mới rồi vẫn còn rất ngoan ngoãn nghe lời sao?
– Bé con, em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?
Không hiểu sao mỗi khi nghe anh gọi “bé con” hay “cô bé” như vậy nó đều thấy
cả người không được thoải mái, nó cũng không thích anh dùng ngữ điệu như dỗ trẻ con ấy với nó. Bởi vì khó chịu trong lòng nên nó bỏ qua ngại
ngùng, bướng bỉnh ngẩng lên nhìn thẳng vào anh.
– Không cần gọi bé con như vậy, em tuy có lùn một chút nhưng cũng đã 19 tuổi rồi.
– Điều này dĩ nhiên tôi biết…
Có chút bất ngờ trước thái độ của nó nhưng anh vẫn cười nhẹ, bàn tay theo thói quen đưa ra xoa xoa đầu nó.
– Em cũng không còn là trẻ con nữa, đừng có làm như vậy.
Nó lạnh nhạt gạt tay anh ra, không hiểu sao từ sau khi nhìn thấy thái độ
của anh với Đỗ Quyên lồng ngực nó không có được một phút bình thường.
Mỗi một hành động của anh đều khiến nó không vừa mắt, mỗi một lời nói
của anh đều khiến nó thấy chói tai.
– Tôi chưa bao giờ coi em là trẻ con….
Anh nhíu mày nhìn sự xa lánh gượng gạo của nó, nụ cười thường trực trên môi cũng tắt.
– …vì vậy, chúng ta mới ở đây vào lúc này.
Nhận ra sự biến đổi không tốt trong giọng nói trầm trầm, nó có chút sợ hãi
nhưng vẫn ngang ngạnh chống tay vào ngực đẩy anh ra để tuột xuống.
– Không liên quan, em muốn về lớp.
– Trả lời câu hỏi của tôi trước đã, vì sao đột nhiên lại tránh tôi?
Anh nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn kéo một cái, tuy không mạnh nhưng cũng làm nó
mất đà ngã ra phía sau. Trong lúc hốt hoảng, bàn tay nó chới với nắm lấy ngực áo anh để ngồi vững lại nhưng ai ngờ anh cũng không đề phòng mà bị kéo ngã theo.
– Em lúc nào cũng vụng về như vậy sao?
Nó nhắm chặt mắt chờ đợi sự va chạm thân thiết giữa gáy và mặt bàn nhưng
thay vì cảm giác đau đớn thì lại là hơi thở nam tính thì thầm bên cạnh,
nó mở bừng mắt ra liền sau đó lại nhắm chặt mắt lại. Quỷ thần thiên địa
ơi, đây là cái tình huống cẩu huyết gì a?
Không biết anh làm
cách nào nhưng hiện giờ tình huống là như thế này, một bàn tay anh đỡ
phía sau gáy nó, một tay anh gập lại chống khửu tay lên mặt bàn nâng đỡ
phần thân thể của mình đang…. đè lên người nó. Còn nó, dĩ nhiên chính là nằm trên mặt bàn và ở phía dưới anh nga~~~. Mà nói vậy cũng không phải, anh vẫn đứng vô cùng vững vàng, chỉ có phần thân trên là đang muốn ép
nó xuống mà thôi. Không những thế anh lại còn cố tình không muốn đứng
dậy, kề sát môi bên tai nó mà nói. Nói thôi không sao, vì sao lại phải
thì thầm như vậy? Thì thầm không sao, vì sao lại kề sát lại khiến cho nó cảm nhận được không chỉ là hơi thở nóng rực mà còn cả chuyển động của
môi anh nơi vành tai như thế?
Này….nếu như não trái và não phải
của nó cân bằng nhau và còn làm việc được bình thường thì đây chính là
“câu dẫn” người trong truyền thuyết nha, xem người khác câu dẫn nhau
thực sự rất có cảm giác lang huyết sôi trào, rất hứng khởi đi? Nhưng lại bị một “đối tượng nguy hiểm” thuộc diện “chỉ có thể nhìn không thể ăn”
này câu dẫn thì đó lại là một điều hoàn toàn khác, cảm giác thật giống
như khi đang đứng ở bên ngoài đập cửa phòng vệ sinh còn thằng ở bên
trong thì cứ kêu “đợi chút!” hoài vậy. Nó biết so sánh như vậy thì…thật
là quá hạ thấp nhau nhưng tình huống của nó hiện nay chính là như thế,
người đang câu dẫn nó chính là thầy chủ nhiệm, là đối tượng ngưỡng mộ
của toàn bộ nữ sinh trong cái trường này. Thử hỏi một người luôn một mực lấy bình an làm mục đích như nó thì có thể sẽ thế nào đây?
– Thầy….thầy….
Lưỡi nó xoắn thành cái nơ con bướm lắp bắp.
– Ừ….
Anh nén cười nhìn xuống trái cà chua chín đỏ đang nhắm chặt mắt, hai tay
nhỏ đặt trên ngực anh run rảy cố gắng chống đỡ không cho anh tiến sát
đến gần chỉ có điều lại chẳng còn chút sức.
– Nặng…nặng a…
Nó nói nhỏ xíu như muỗi kêu, không dám nói thẳng ra là anh làm ơn đứng lên và tha cho nó.
– Có sao? Tôi đâu có tựa vào em đâu mà nặng?
Thật vậy, anh đều là dùng khửu tay để nâng đỡ cơ thể mình để cả hai có mộ
khoảng cách, chỉ có điều cái khoảng cách ấy hình như là….quá mong manh
rồi thì phải.
– Vậy thầy mau tránh, em muốn đứng lên.
Nó nghiêng mặt sang một bên tránh đi hơi thở của anh phả trên mặt mình hơi lên giọng, có vẻ như con mèo nhỏ đã muốn cáu.
– Không đứng, em trả lời tôi trước đã.
Làm rõ với nhau một chút, nó mới là người bị đè anh dùng cái giọng trẻ con đầy uỷ khuất ấy với nó làm cái gì?
– Thật là nếu không trả lời thầy sẽ không tránh?
Nó nghiến răng mở mắt ra nhìn thẳng vào anh, chết tiệt, biết rõ là không
thể mê trai vào lúc này nhưng…ở khoảng cách gần thế này nó mới thấy,
lông mi anh thật là dài nha. Tóc cũng rất đẹp, cúi xuống thế này khiến
cho những sợi tóc buông rủ phần nào che bớt đi vầng trán cao ương ngạnh. Còn có, nếu như bỏ chiếc kính này ra thì nhìn anh sẽ có cảm giác chân
thật hơn bởi vẻ thư sinh này có gì đó không hợp…
– Ừ, sẽ không tránh…
Anh nhìn thấy sự tan rã mông lung trong đôi mắt nó, cố tình cúi gần sát lại hơn đến mức môi hai người gần như chạm vào nhau.
– Vậy được, là do em không thích thầy, không thích đồ ăn của thầy, không
thích nghe thầy nói thân thiết như vậy, không thích nhìn thấy thầy cứ
hay cười như thế, lại càng không thích thầy cố tình làm như vậy với em.
Em đâu phải đồ ngốc? Em cũng chẳng phải trẻ con, đặc biệt hơn nữa….em
không phải là con bupbe để thầy có thể muốn làm gì với em cũng đều được!
Nó càng nói giọng lại càng lên cao, tảng đá đè trong ngực nó lại càng nặng và tầm mắt nó lại càng mờ. Đến câu cuối cùng, giọng nó trở thành nghẹn
ngào và giọt nước nặng nề cũng lăn khỏi khoé mi. Nó nhận thấy thân thể
anh cứng lại, có lẽ anh đã bị nó nói trúng? Suy nghĩ chợt nảy ra trong
đầu ấy khiến nó không chịu nổi, đôi bàn tay chống trước ngực bất ngờ
dùng sức đẩy anh ra mà vùng dậy chạy vụt khỏi phòng y tế.
Nó
muốn khóc, thật sự muốn khóc thật to lên. Chẳng nhẽ anh lại là một người như thế sao? Anh nhận cơm hộp của một người con gái, lại bảo vệ và quan tâm đến một người con gái khác nữa nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh còn
thân thiết với nó, dịu dàng với nó, đoạt đi nụ hôn đầu của nó, anh khiến nó vui vẻ khiến nó xao động rồi đem nó thành vật nắm trong tay mình mà
thoải mái chơi đùa. Nó không biết nghĩ thế nào hay phải làm sao nữa bởi
vì trái tim của nó đã trở thành kẻ phản bội, rõ ràng là của nó, thuộc về nó nhưng bất giác lại phản ứng với anh, luôn hướng về phía anh, đập nẩy lên từng hồi vì anh và đem lồng ngực nó làm cho đau đớn. Nó biết cảm
giác của mình là thế nào, không thể nghi ngờ rằng nó bị anh làm cho rung động. Không chỉ đơn giản là thích mà….dường như đã trở thành yêu, nó
luôn nghĩ tình yêu phải to tát và lớn lao hơn như vậy, tình yêu phải có
mầu hồng và khiến nó quay cuồng hạnh phúc đến phát điên nhưng…ngay từ
giây phút đầu tiên ngẩng lên nhìn vào đôi mắt bừng sáng ấy nó đã biết
yêu chính là đơn giản như vậy. Chỉ là một ánh mắt, chỉ là một nụ cười,
chỉ là một lời nói thoáng qua cũng đủ khiến nó không thể tỉnh táo.
Có điều…dường như đó lại chỉ là vô nghĩa bởi vì anh và nó, khoảng cách
chính là vô cùng vô cùng xa, xa đến mức giờ đây khi ngồi trong lớp học,
nghe anh giảng bài nó mới hiểu, hiểu khoảng cách của hai người không
phải tạo ra từ không gian hay thời gian mà tạo ra từ trái tim.
Khi ánh mắt của anh lướt qua nó khi bước vào lớp nó chỉ thấy sự thản nhiên, giống như khi anh nhìn mọi học sinh khác. Tâm nó lạnh đi một phần.
Vào mỗi giờ nghỉ trưa anh đều đến phòng y tế, sau đó nó nhận ra ánh mắt của cô y sỹ nhìn mình thật là khó chịu. Tâm nó lại lạnh đi một phần nữa.
Khi tan học hay ra chơi, nó đều thấy anh đứng ở một nơi nào đó lặng lẽ nhìn theo Đỗ Quyên, cho đến khi bóng dáng xinh đẹp bước vào trong chiếc xe
hơi đến đón nơi cổng trường ánh mắt của anh mới toát ra sự nhẹ nhõm. Tâm nó hoàn toàn giá băng.
Vậy mà nó nhận ra điều làm nó triệt để
đau đớn lại không phải những điều ấy, mà là vì sao nó lại luôn dõi theo
anh như vậy? Nó để ý từng cái nhíu mày, nó nghe như nuốt từng lời anh
giảng, nó nhìn theo từng nét chữ cứng cáp nhưng cũng rất đỗi nhu hoà của anh trên bảng. Ban đầu nó còn tự lừa mình dối lòng rằng nó chính là
muốn tập trung vào việc học, nhưng nó là theo khoa mỹ thuật, anh tuy là
chủ nhiệm nhưng lại phụ trách dậy văn hoá. Những tiết dậy của anh luôn
ít hơn những môn khác, và nó chỉ có thể tập trung vào những tiết học ấy. Nó cũng không để ý đến gần đây mình đặc biệt hay lơ đãng, mỗi khi ở một mình bất giác lại đưa tay lên chạm vào nơi khoé môi mình bần thần.
Cho đến một ngày cuối thu đầu đông, khi nó gần như đã trở lại bình thường,
không còn luôn nhớ đến chuyện xảy ra giữa nó và anh nữa. Nhà trường có
tổ chức đi thực tế đến Sapa cho học sinh khoa nó, nói là đi thực tế
nhưng “thực tế” chính là đi du lịch thăm quan a~~~. Nó ngần ngại vì đây
sẽ là chuyến đi 3 ngày 2 đêm, có chút dài. Nó không quen nhưng rồi dưới
sự thúc ép, năn nỉ ỷ ôi kèm theo hăm doạ của mấy cô bạn học nó cuối cùng cũng quyết định gật đầu.
Lúc đến ga tầu cùng cả lớp, nó cũng
không bất ngờ mấy khi không thấy bóng dáng anh. Đỗ Quyên bị tai nạn,
nghe nói là rất khủng khiếp nhưng may mắn có người đến cứu kịp thời nên
nhỏ cũng chỉ bị thương nhẹ. Có điều tinh thần hoảng loạn nên đã nghỉ gần một tuần nay, anh cũng vậy. Có điều lúc này nó cũng không còn mấy quan
tâm như trước, chỉ thấy nơi ngực trái có một sự châm chích nhẹ nhàng.
23h, tầu lăn bánh.
Nó không túm năm tụm ba chơi bài hay nghe nhạc chơi game cùng lũ bạn mà
ngồi ở một góc tựa đầu vào cửa sổ ngắm phố phường vùn vụt ở lại, nó
không muốn bỏ lỡ bất kỳ góc độ nào của thành phố này. Nó không phải
người ở đây, chỉ ở trên này học thôi rồi…rất có thể vài năm nữa nó sẽ
trở lại với quê hương và không ở đây nữa. Nó yêu quê hương mình bởi sự
thanh thản chậm rãi ít xô bồ nhưng cũng yêu thành phố này bởi sự náo
nhiệt quay cuồng của tuổi trẻ kết hợp với vẻ đẹp lãng mạng cổ kính. Đặc
biệt là vào cuối thu, khi những con đường phủ ngập lá vàng, khi trên mặt hồ tĩnh lặng giăng đầy sương, cả thành phố dường như tĩnh lại hơn một
chút, man mác buồn và thoang thoảng hương ngọc lan. Đeo lên chiếc
headphone, đôi mắt mơ màng của nó lơ đãng nhìn vào phố đêm lướt qua
khung cửa sổ trước mặt, cảm nhận sự lắc lư nhè nhẹ như vỗ về ru của con
tầu.
( http://m.mp3.zing.vn/bai-hat/Dem-Nam-Mo-Pho-Thuy-Chi/IW6OEOW0.html )
“Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà
Anh như là sương khói mong manh về trên phố
Đâu hay một hôm gió mùa thu
Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé con đường vàng ánh trăng
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng
Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết
Quên đi tình yêu quá vô cùng
Sương giăng Hồ Tây trắng đâu trong ngày xưa ấy
Tôi soi tình tôi giữa đời anh ….”
(Đêm nằm mơ phố_Thuỳ Chi)
Giai điệu tinh tế của bài hát từng chút từng chút đưa nó vào giấc ngủ, bỏ
qua sự ồn ã náo nhiệt xung quanh. Khi đến ga Thường Tín, tầu dừng lại nó cũng không biết, bên cạnh từ lúc nào xuất hiện thêm một người nó cũng
không hay, chỉ cảm thấy tầu ghế mềm này thực chất cũng không tệ. Không
những dễ chịu êm ái lại còn vô cùng ấm áp nữa, đêm cuối thu sương buông
xuống lành lạnh làm cho nó càng muốn tiến nhập sâu hơn vào trong sự bao
bọc dịu dàng ấy…