Thành thân?
Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành dĩ nhiên lại thành thân?
Trên giang hồ hiện nay đề tài sôi nổi nhất chính là chuyện này, không hiểu
do công phu miệng rộng của phu nhân Vạn Mai Sơn Trang hay do giang hồ
quá nhậy cảm với tin tức mà chỉ 2 ngày sau khi Diệp thành chủ ôm mỹ nhân cấp tốc trở về Bạch Vân thành thì 4/5 giang hồ đã biết tin tức oanh
động này. Có rất nhiều kịch bản câu chuyện được thêu dệt lên chỉ trong
một thời gian ngắn ngủi nhưng túm lại có mấy câu chuyện được cho là
chính xác nhất như sau.
Đầu tiên, chính là “Song long tranh
châu”! Tây Môn trang chủ và Diệp thành chủ vốn là hai rồng trong một
đầm, hai cao thủ cùng xuất hiện trong một thời điểm nên không vừa lòng
với sự xuất hiện của nhau. Nhất là sau sự kiện “Quyết chiến tử cấm
thành”, và cuối cùng cũng xuất hiện giọt nước làm tràn ly là một mỹ nhân khuynh thành cả hai cùng yêu thích. Thù mới hận cũ tất cả cùng tính
luôn một lần này, Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành cùng Nhất Kiếm Tây
Lai Tây Môn Xuy Tuyết một lần nữa lại đại chiến 300 hiệp, địa điểm chính là Vạn Mai Sơn Trang. Đánh đến long trời lở đât, sập luôn cả hoa viên
cũng vẫn bất phân thắng bại. Cuối cùng hai người đánh đến sức cùng lực
kiệt sắp đồng quy ư tận thì mỹ nhân cầm lòng không được chạy ra, rút
trâm tự sát để hai người không vì nàng táng mạng. Diệp thành chủ liều
mình ngăn cản nên mỹ nhân quyết định về tay Thiên Ngoại Phi Tiên, Nhất
Kiếm Tây Lai không có được mỹ nhân coi như thua cuộc quyết không chịu
nhục rút kiếm tự sát bảo toàn uy nghiêm thì phu nhân Vạn Mai Sơn Trang
xuất hiện tay không bắt kiếm. Cảm động trước chân tình của nàng Tây Môn
trang chủ quyết định buông thù hận cùng phu nhân của mình quy ẩn giang
hồ. Theo tìm hiểu câu chyện này chính là do các vị nữ hiệp truyền tai
nhau, luôn ca ngợi nữ tử giang hồ chính là luôn thâm tình, bao dung như
vậy nên các phu quân đại hiệp tốt nhất trân trọng thê tử vào.
Tiếp theo là câu chuyện giật gân hơn nữa bởi đây là mối tình của yêu nữ võ
công cao cường chuyên dùng mỵ thuật để dụ hoặc nam tử, một lần vô tình
nhìn thấy tuấn nhan của Diệp thành chủ nên quyết định dùng mỵ thuật dụ
hoặc hắn về làm nam sủng của mình nhưng thất bại do ý trí kiên định sắt
đá của Thiên Ngoại Phi Tiên. Mỹ nhân yêu dị dĩ nhiên không cam lòng,
quyết định “Bá vương ngạnh thượng công” định dùng võ công cao cường của
mình cường ép Diệp thành chủ. Sau khi đánh nhau 3 ngày 3 đêm không nghỉ
nàng cũng không làm gì được, uất ức định nhẩy vực tự sát thì Diệp thành
chủ đại phát từ bi mà ra tay cứu lại. Sau đó nàng ta quyết lấy thân báo
đáp nếu Diệp thành chủ không đồng ý sẽ lại đi khiêu nhai. Cực chẳng đã
Diệp thành chủ phải nghĩ cho một mạng người nên đành đồng ý. Theo điều
tra được đay là do chính miệng cái vị đại hiệp kể lại cho nhau nghe mà
vô tình lọt ra ngoài!
Cuối cùng chính là mối tình sét đánh kiểu
“Nhất kiến chung tình” của Diệp thành chủ cùng thiên nữ bí ẩn xuất hiện
tại Hàng Châu bên cầu Đoạn, Tây Hồ. Câu chuyện này được chính nam thanh
nữ tú ngắm trăng đêm Trung Thu bên bờ Tây Hồ khảng định, cùng dân chúng
thành Hàng Châu công nhận. Số là thế này, bạch y thiên nữ trên thiên
đình nghe nói phong cảnh Hàng Châu là tiên cảnh nhân gian nên nhân ngày
Trung Thu lén trốn xuống thưởng thức, nhưng không ngờ bị kẻ gian là một
tập đoàn n cái hắc y nhân vây bắt. Đúng lúc đó Diệp thành chủ cũng ngắm
cảnh gần đấy không nỡ nhìn người đẹp bị chà đạp nên sử dụng tuyệt đỉnh
khinh công đạp nước mà đến rút kiếm “Anh hùng cứu mỹ nhân”. Sau khi nhìn thấy dung nhan tiên nữ thì không nỡ buông tay, tiên nữ cũng vì động
lòng phàm với Diệp thành chủ mà không trở về trời được nên thuận lý
thành chương bọn họ vài ngày sau khi gặp nhau bên Tây Hồ liền thành
thân. Kết thúc câu chuyện thần tiên quyến lữ vô cùng đẹp, theo thăm dò ý kiến câu chuyện này rất được các vị tiểu thư yêu thích. Đều đặc biệt
muốn đến Hàng Châu tìm kiếm nhân duyên như vậy… Dĩ nhiên người dân thành Hàng Châu là vui vẻ nhất!
Nhân vật chính còn đang mơ mơ màng
màng ngồi tại Bạch Vân thành chưa biết thế nào thì độ lan truyền của
loại thông tin bát quái như vậy lại cực kỳ có hiệu quả. Tại kinh thành
trong hoàng cung, hoàng đế vừa mừng vừa lo tiếp nhận tin tức do Đức công công bẩm báo lại. Mừng vì cuối cùng Thuỷ Linh cùng hoàng thúc cũng
thông suốt, lo vì Phượng Vân hiện giờ còn không có tin tức nếu biết
chuyện này sẽ thương tâm đến thế nào. Sau khi phân phó chuẩn bị lễ vật
tương đương với hồi môn của công chúa xuất giá gửi đến Bạch Vân thành ,
hắn đứng bên cửa sổ thư phòng nhìn cánh chim tung bay trên nền trời thu
xanh thăm thẳm thở dài. Phượng Vân sẽ cần một thời gian rất dài nữa mới
trở về đây…
***
Trong quán rượu nhỏ, nơi góc khuất.
Một nam nhân với vóc dáng cao lớn y phục vải bông tầm thường, khuôn mặt
cũng bình thường như bất cứ người qua đường ất hay giáp nào đó nhưng
những ngón tay cầm chén rượu lại thon dài tinh tế như ngọc. Nếu như vóc
dáng người này không cao lớn, bàn tay không to bất cứ ai nhìn vào cũng
nghĩ đến đây là bàn tay của một vị tiểu thư nào đó. Xung quanh hắn là
rất nhiều vò rượu lăn lóc trên bàn, dưới chân. Lão chủ tiệm đứng sau
quầy nhìn vào góc khuất hắn ngồi lắc đầu, bỗng một toán võ lâm nhân sỹ
giang hồ bước vào tiệm. Nơi đây vốn cũng chỉ là một trấn nhỏ nơi biên
cương chỉ có gió và cát nhưng những năm gần đây do hoàng đế cho sửa
đường, cho phép mở rộng giao thương với ngoại bang nên trấn nhỏ này cũng dần sầm uất lên. Thương gia qua lại buôn bán nhiều và nhân sỹ giang hồ
lui tới cũng không ít, lão cũng chẳng lạ gì hướng vào phía trong bếp gọi con gái ra dọn bàn cho khách.
Đám khách nhân là 5 tráng hán một thân phong trần mệt mỏi tuy quanh người quấn rất nhiều khăn choàng áo
khoác tránh gió cát sa mạc cũng không che dấu được thân thể khôi vỹ lưng hùm vai gấu. Ngồi xuống ghế lập tức quăng đại đao cầm trong tay lên bàn lớn tiếng gọi rượu với thức ăn rồi quay qua nói tiếp câu chuyện đang
dang ở trên đường.
– …huynh nói xem vì sao lại phải thành thân gấp như vậy?
Người có vẻ là già dặn nhất phiên cho hắn một ánh mắt xem thường.
– Nếu như ngươi được một mỹ nhân như vậy đến tay ngươi có gấp không?
– Nhưng nghe nói nàng ta là người trong ma giáo a.
– Ta lại nghe nói nàng ta là bạch y tiên nữ tại thành Hàng Châu .
– Sao ta lại nghe được là đệ nhất hoa khôi?
Bọn họ băt đầu nhao nhao.
– Dù là ai thì không phải cũng trở thành thành chủ phu nhân Bạch Vân thành sao?
Người im lặng từ khi bước vào lúc này mới lên tiếng, đám người kia gật gù
nhưng cũng không có thôi. Giọng bọn họ không tính là quá to ở trong tửu
điếm đang đông đúc ồn ào này nhưng với nam tử ngồi trong góc khuất kia
lại thành vô cùng rõ ràng như sấm nổ bên tai, chén rượu trong tay hắn bị bóp nát mà hắn cũng không hay vẫn nắm chặt mảnh vụn để mặc cho rượu lẫn máu theo cổ tay thấm ướt tay áo.
– …nghe nói thành thân gấp như vậy là do mỹ nhân kia đã hoài thai của Diệp thành chủ.
– Sao ngươi biết?
– Còn không phải từ Vạn Mai Sơn Trang mà biết được?
– Không phải Tây Môn trang chủ cùng Diệp thành chủ đều là tranh chấp mỹ nhân sao?
– Bởi vậy nên mỹ nhân mới về tay Diệp thành chủ, đấy chính là “Tiên hạ thủ vi cường” biết chưa?
Cả đám không nhịn được cười ầm ỹ, một người cần chén rượu lên ra vẻ hiểu biết.
– Diệp thành chủ “Quyết chiến tử cấm thành” với Tây Môn trang chủ còn một thân bạch y không dính hạt bụi, vậy mà lần này nghe nói Tây Môn trang
chủ bạo phát khiến Diệp thành chủ tím mặt rách môi.
– Ghê gớm vậy sao?
– Thì mỹ nhân đến tay còn bị đoạt mất mà!
– Không phải đâu, là bị mỹ nhân cường bạo ép hôn mới bị thương như vậy!
Phụt…
Cả bàn đều phun rượu lẫn phun thức ăn.
– Từ đâu ngươi nghe?
Hơn nửa tửu điếm quay ra nhìn kẻ vừa phát ngôn là một hiệp khách trẻ tuổi mới nước vào tửu điếm.
– Chính là từ Vạn Mai Sơn Trang a, biểu ca của a di của sư tỉ của đường đệ của sư huynh ta có quen biết người làm trong ấy.
– Thực sự là Diệp thành chủ bị ép hôn?
– Đúng vậy a, người trong Vạn Mai Sơn Trang đều nói hôm ấy đánh nhau sập
cả hoa viên. Nàng kia vậy mà ghê gớm, dùng phượng trâm làm ám khí nên
mới khiến Diệp thành chủ thất thủ.
– Sao lại là phượng trâm?
– Thì là tín vật gì đấy của bọn họ a, ngươi không biết Diệp thành chủ
chính là người trong hoàng thất? Chỉ có người của hoàng thất mới được
dùng hình Long, Phượng a.
Mọi người gật gù ra vẻ đã hiểu, nhưng vẫn có kẻ lên tiếng hỏi tiếp.
– Nói vậy bọn họ là quen biết từ trước chứ không phải “Nhất kiến chung tình” sao?
– A vậy là bọn họ châu thai ám kết, Diệp thành chủ không chịu thừa nhận nên mới so chiêu à?
– Ta nghĩ đúng vậy, đồ rằng bọn họ quen biết nhau từ trước dùng phượng
trâm đính hôn nhưng không kìm lòng được mà gạo nấu thành cơm. Mỹ nhân
hoài thai nhưng Diệp thành chủ trở mặt, mỹ nhân nổi giận dụng võ sau
không thắng được mới tức giận ném vật đính hôn về phía Diệp thành chủ
khiến nó gãy đôi. Diệp thành chủ nghĩ lại thế là thành thân gấp thôi,
nghe nói phu nhân Vạn Mai Sơn Trang chính là chuẩn bị 2 phần lễ vật song hỉ lâm môn mà!
– Nhưng tại sao lại liên quan đến Vạn Mai SơnTrang?
– Phu nhân của Tây Môn trang chủ chính là quen biết với mỹ nhân kia a.
Cả tửu điếm à lên tiếp tục gật gù, tự động lợi bỏ những từ “Chắc là” với
“Ta nghĩ” và “Nghe nói”. Tin vịt chính là hình thành như vậy, chỉ cần có câu “người của Vạn Mai Sơn Trang nói” thì đúng là sự thật rồi!
Vậy là trước hôn lễ của Diệp Cô Thành và mỗ nữ một ngày giang hồ lại dậy
lên một lời đồn đại mới, tiếc rằng chả có cái nào đúng với sự thật cả.
Giang hồ a~~~ Bát quái a~~~~
Không ai để ý đến trong góc khuất
từ lúc nào đã không còn thân ảnh nam nhân ấy nữa, chỉ còn mảnh vỡ của
chiếc chén sứ và những giọt máu đang bắt đầu hoà vào rượu thành một chất lỏng hồng nhạt chảy xuống thấm vào nền nhà cùng với những vò rượu trống rỗng lăn lóc như lòng hắn.
***
Bạch Vân thành.
Ngươi hỏi ta rằng Bạch Vân thành là ở đâu? Xin lỗi câu trả lời là không biết!
Nó chính là một trong n cái địa danh thuộc hàng “X files” của làng võ hiệp tiểu thuyết, chỉ biết nó nằm trên đỉnh một ngọn núi tên là Bạch Vân
sơn, đừng hiểu lầm vì nó không liên quan đến Bạch Vân sơn có Bạch Vân
tự, càng không phải Bạch Vân sơn ở Quảng Châu hay Du Lâm! Nó đơn giản
chính là Bạch Vân Sơn có Bạch Vân thành. Nhìn từ dưới lên không ai nghĩ
lại có một toà thành ẩn trong mây trắng quanh năm trên ngọn núi này nên
chính người dân tại thôn trang dưới chân núi cũng không biết, họ chỉ
biết đây là cấm địa có thể đi vào không thể ra nên tuyệt đối không ai
dám bén bảng làm gì. Thi thoảng ban đêm lại nghe phảng phất tiếng đao
kiếm va chạm từ trên núi vọng xuống nên càng làm người ta sợ hãi mà
tránh xa… Vậy mà hai hôm nay xuấy hiện thật nhiều người từ trên núi đi
xuống đi lên tất bật a, không phải trên đấy không có người sao? Người
dân tò mò thì cứ tò mò, cả thành Bạch Vân nhộn nhạo chuẩn bị hôn lễ của
thành chủ thì cứ nhộn nhạo. Trong thành chỉ có một kẻ duy nhất vẫn cứ
bình chân như vại ngây ngây ngốc ngốc, chính là mỗ nữ sắp trở thành tân
nương chứ ai?
– Phu nhân, phu nhân? Người xem mẫu trâm này được chứ?
Thanh Y phải gọi vài câu mới mang hồn của nàng nhập trở lại thân xác, nhìn
xung quanh. Nàng hiện đang ở trong Cô Vân các vốn chính là nơi ở của
Diệp Cô Thành, từ hôm qua trở về đây hắn hoàn toàn tuyệt tích không thấy bóng. Nàng cũng lười hỏi, không có hắn nhưng còn có Thanh Y, Lục Y,
Hồng Y và Tử Y quanh quẩn quấn lấy nàng cả ngày đến tối cũng đủ mệt chết người. Nàng muốn có thời gian suy nghĩ, nàng cũng muốn gặp Diệp Cô
Thành để nói chuyện lại về hôn lễ này nhưng…bốn cô nàng hồng, xanh, lam, tím này ở đây chính là quấy rối không cho nàng nghĩ gì thì phải. Không
phải chọn trâm thì cũng là chọn vòng ngọc, không chọn vòng ngọc cũng là
chọn xuyến, chọn kiểu vân kế hay uyên ương kế hoặc phú quý kế bla..bla,
nàng vô lực tựa đầu vào tay dùng móng vuốt khều khều những thứ đồ trang
sức lấp lánh có giá trị liên thành trước mắt. Nàng vốn là kẻ không chê
tiền, vàng, châu ngọc bao giờ nhưng hiện giờ chúng xếp đầy ở đây trong
tầm tay, tất cả là của nàng thì nàng lại không một chút hứng thú. Liếc
nhìn mũ phượng lưu ly tinh tế cùng với rèm trân châu buông dài đặt trên
khay gấm đỏ nàng lại càng rối rắm, nói nàng không có vui vẻ chờ mong
chính là nói dối. Nhưng nói nàng không lo lắng thì lại càng lừa người
hơn, trăm phương ngàn kế chạy khỏi hắn nhưng chỉ vì một phút nóng giận
một câu lỡ lời mà phải rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này đây!
Nàng chính là sợ, sợ giao tâm ra cho hắn thì mình sẽ bị tổn thương. Hắn
chính là điển hình cho kẻ đam mê tuyệt đỉnh sức mạnh, nàng đâu? Bọn họ
cũng là hai thế giới khác biệt, nếu như cũng giống như Tôn Tú Thanh náng sẽ chấp nhận mạo hiểm. Còn nàng cố tình lại chỉ là kẻ qua đường ở thế
giới này thôi, dùng ngón tay nho nhỏ của mình nàng lướt qua rèm châu
trên mũ phượng. Đội chiếc mũ này lên, khoác lên mình bộ giá y đỏ thắm
nàng chính là người của hắn rồi…
Ngây ngẩn với suy nghĩ của
mình, nàng không để ý đến một đôi mắt hắc ngọc đang chăm chú nhìn mình.
Từ lúc bước vào phòng hắn đã nhìn thấy sự bối rối của nàng rồi, nhìn
chiếc hộp gấm trong tay hắn không biết có nên đưa cho nàng không đây?
Người của Vạn Mai Sơm Trang đã dùng khoái mã để đưa nó đến đây cho nàng, bên trong chính là chiếc phượng trâm bạch ngọc nhưng giờ nó đã gẫy làm
hai phần. Nàng có đau lòng khi nhìn thấy nó bị hỏng thành như vậy không? Quan hệ giữa nàng và Phượng Vân hiện cứ xoay vần trong đầu óc hắn, nàng nói nàng thích hắn nhưng cũng thích cả Phượng Vân nữa. Nàng nói thích
và yêu chính là khác nhau, vậy nàng rồi sẽ yêu hắn sao? Nỗi sợ của nàng
hắn lý giải được nhưng không thể kìm chế bản thân muốn giữ nàng lại,
biết đây là biện pháp cường ngạnh nhưng hắn không thể không làm. Nắm
chặt tay trong ống tay áo, hắn nhẹ đặt hộp gấp xuống trước mặt nàng rồi
chăm chú nhìn những biến chuyển trên gương mặt nhỉ bé. Nàng hơi giật
mình chớp chớp mắt ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn, đôi mắt to tràn đầy
nghin vấn.
– Tây Môn phu nhân gửi cho nàng.
Mắt nàng loé lên một chút vui vẻ, tò mò cởi lớp dây lụa bên ngoài mở ra. Nhìn thấy
chiếc phượng trâm hai nửa đặt song song với nhau nàng có chút trầm
xuống, mày khẽ cau lại. Vươn ngón tay chạm vào hình phượng hoàng đã tách rời khỏi đám mây và thân trâm nàng thở dài một tiếng, cẩn thận đóng nắp hộp lại buộc cẩn thận nàng nghiêng mặt nhìn hắn cười nhẹ.
– Tiếc quá ha, nó rất tinh sảo và đặc biệt nữa.
Hắn mày nhíu lại chặt hơn nhìn nàng.
– Chỉ vậy?
– Sao cơ?
Nàng nhìn hắn khó hiểu, chỉ là cây ngọc trâm thôi mà. Tiếc thì tiếc thật
nhưng cũng đâu đến mức khóc thương số phận hẩm hiu của nó như Lâm muội
muội khóc thương cánh hoa rơi chứ?
– Nàng chỉ cảm thấy tiếc vì nó tinh sảo?
– Ta quên bộc lộ cảm xúc nào nên có sao?
Hắn buông nắm tay nắm chặt ra, một cảm xúc chờ mong dần xuất hiện.
– Nó là Phượng Vân trao cho nàng.
– Vì là của đại ca tặng nên phải tỏ ra thương cảm? Nữ nhân ở đây đều như vậy hả?
Nàng gãi gãi đầu khó hiểu định thò móng vuốt mang cây trâm ra xem lại lần
nữa nhưng một bàn tay to với những ngón thon dài đè tay nàng lại, xúc
cảm hơi lành lạnh dễ chịu khiến nàng ngay lập tức rụt lại giấu tay trong ống tay áo rộng, cúi đầu, mặt hồng hồng đáng yêu. Bọn họ tuy đã từng
tiếp xúc thân mật hơn vậy nhưng đều là trong tình huống đặc biệt, cảm
xúc lẫn lộn. Còn bình thường dù hắn có bế nàng lên ôm vào lòng cũng đều
là cách lớp tay áo a, tự nhiên tiếp xúc thân thiết như vậy nàng có chút
thẹn thùng.
Thấy nàng bỗng rụt tay lại hắn có chút mất mát nhưng khi nhìn rõ sự bối rối và gò má ửng đỏ hắn lại cảm thấy nàng thật ngọt
ngào đáng yêu, không tự giác hơi giương khoé môi lên hắn bỏ qua cho sự
ngượng ngùng của nàng mà tiến tới vấn đề chính khiến hắn luôn phải bận
tâm mấy hôm nay.
– Vì sao Phượng Vân tặng nàng cây trâm này?
– Không phải chỉ là lễ vật bình thường thôi sao? Hay tập tục ở đây ca ca không được tặng trâm cho muội muội? Kỳ quái gì đâu.
Tim hắn bỗng đập tăng tốc.
– Ca ca?
– Đúng vậy, là kết bái huynh đệ trong truyền thuyết a! Còn có Nam Cung Triệt Phiêu
Kỵ đại tướng quân cùng với đệ nhất mỹ nhân Giáng Châu nữa, huynh thấy ta lợi hại đi hắc hắc.
– Nàng không phải cũng thích Phượng Vân?
– Thích, dĩ nhiên thích…
Tim hắn trùng hẳn xuống, nàng vẫn thích Phượng Vân..
-….cũng như ta Nam Cung Triệt và Giáng Châu vậy.
Nàng biết là hắn hiểu lầm nên cố tình mới kéo dài giọng ra, nhìn thấy đôi
mắt hắn bừng lên một khi nghe nàng nói hết câu nàng bỗng thấy lòng mình
mềm ra. Hoá ra hắn không phải không có quan tâm đến nàng, chỉ là thói
quen không biểu lộ cảm xúc qua nét mặt thôi. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt
hắc ngọc kia nàng cũng có thể đoán được tâm tình của hắn. Vui vẻ với
phát hiện này của mình nàng nghoẻn cười tươi tắn, khoé môi anh đào cong
lên đôi mắt hơi híp lại long lanh.
Diệp thành chủ cảm thấy cảm
xúc trong lòng có chút hỗn loạn, hắn lo rằng giữa nàng và Phượng Vân có
gì đấy nhưng không ngờ lại là mối quan hệ kiểu này. Như có ai đỡ xuống
cả tảng núi trong lòng hắn vậy nhưng ngoài mặt vẫn nất động thanh sắc,
ngón tay không tự chủ được ôn nhu vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng.
– Nàng chính là gặp bọn họ sau khi rời khỏi Tranh Mệnh cốc sao?
Mỗ nữ chột dạ quay qua chỗ khác giả bộ ngắm trời ngắm mây ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối đen a.
– Vô tình gặp bên bờ Lạc Hà thôi, a…quên mất. Nhờ bọn họ ta mới biết Diệp công tử là Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành đỉnh đỉnh đại danh a~~~
Nàng dài giọng giận dỗi, đôi môi lại vểnh lên cong cớm lườm hắn một cái.
Biểu hiện đáng yêu này của nàng lại rất lấy lòng hắn, khoé môi hơi nhếch lên một chút nhưng hắn giả vờ nghiêm mặt.
– Là ai đã trốn đi trước khi ta kịp nói? Ân?
– Ta làm sao biết? Ta nghĩ…ta nghĩ huynh là công tử nhà thế gia nào đấy thôi nên…nên..
– Ân?
Hắn chống tay lên bàn đỡ lấy cằm, ánh mắt hơi nheo nheo lại khoé miệng
nhếch lên nhìn nàng có chút tà khí làm nàng không biết làm sao, hắn
không như Phượng Vân. Tà của Phượng Vân là thói quen yêu mị còn hắn
chính là từ bản năng cuồng ngạo phát ra, tà của Phượng Vân là quyến rũ
nguy hiểm còn của hắn là nồng đậm hơi thở nam tính. Sợ mình sẽ không
chịu được mà lang huyết sôi trào nàng tránh ánh mắt của hắn cúi đầu vân
vê tà áo.
– ….niên kỷ của huynh cũng không nhỏ, biết đâu huynh đã…đã thành thân rồi thì sao?
Hắn thật muốn cười, không ngờ nàng chính là suy nghĩ đơn giản như vậy. Khoé môi càng sâu, phượng mâu khép hờ nhìn soáy vào nàng.
– Nàng để ý?
– Dĩ…dĩ nhiên là không, ai mà thèm chứ?
Nàng quẫn a, chẳng nhẽ lại mặt dầy nói rằng nàng để ý từ lúc đấy?
– Thật?
Hắn nâng khuôn mặt đỏ bừng của nàng lên đối diện mình.
– Ta…ta…
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người, nàng có cảm giác nhịp tim của mình đập to như đánh trống. Không kháng cự lại được mà hơi ngả người về phía hắn đôi mắt mông lung khép dần lại, hắn đạt được mục đích làm nàng mất
đi sự đề phòng đôi môi khẽ mở phả ra hương nữ nhân ngọt ngào mời gọi.
Không muốn để lỡ từng biểu hiện trên gương mặt nàng lúc này, hắn vươn
ngón tay vén những sợi tóc bên cạnh tai nàng lại khuôn mặt anh tuấn tiến lại gần. Khi hơi thở gấp gáp của nàng bao trùm toàn bộ khứu giác của
hắn, đôi môi ướt át run rảy chạm vào bạc thần sắc nét đội nhiên ngoài
cửa vang lên tiếng của Hồng Y làm nàng giật nảy mình theo bản năng ngồi
thẳng lên ngay lập tức.
– Thành chủ, phu nhân giá y đã được mang đến đặt trong Minh Nguyệt các.
Diệp Cô Thành cũng hơi cứng người một chút, gò mà có chút phiếm hồng nhẹ
hắng giọng một cái phân phó với “Trình Giảo Kim” bên ngoài.
– Được, chuẩn bị để ta mang phu nhân qua bên đó.
Nàng lần đầu tiên từ chính hắn nghe thấy hai chữ “Phu nhân” mặt lại càng đỏ
lợi hại, tai nóng rực không dám nhìn thẳng vào hắn cúi đầu tiếp tục hành hạ tà áo khốn khổ của mình.
Bỏ qua biểu hiện không tự nhiên của nàng, hắn tiến lại cúi xuống bế nàng lên. Không hiểu nghĩ đến chuyện gì đột nhiên bật cười ra tiếng, nàng nhạc nhiên quên đi ngại ngùng ngước
đôi mắt lên nhìn hắn dò hỏi. Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi
hiểu ý mà trả lời nàng.
– Trừ lúc chạy trốn còn lại hầu như là ta đều làm đôi chân của nàng.
Nàng phiết cho hắn một anh mắt xem thường.
– Nam nhân nhỏ mọn.
– Ân?
Hắn nheo mắt lại nguy hiểm nhìn nàng.
– A xem giá y, xem giá y thôi.
Nàng ngay lập tức coi như không nói gì đánh trống lảng, đôi mắt chớp chớp
hết sức vô tội để hắn ôm đi ra khỏi Cô Vân các của thành chủ để đi đến
Minh Nguyệt các dành cho khách. Đường đi tuy không xa nhưng cũng có rất
nhiều người, nàng vẫn chưa quen bị hắn ôm đi ôm lại như vậy ngượng ngùng chôn mặt vào cổ hắn, không biết rằng tư thế hai người như vậy càng thêm thân mật.
Minh Nguyệt các cùng Ngạo Thiên các được xây theo
kiểu kiến trúc hoàng cung, nói là các nhưng chính xác ra là hai cung
điện thu nhỏ vô cùng tinh sảo, Cô Vân các như chủ nhân của nó thanh lãnh tinh tế toả ra hơi thở dương cương với mầu chủ đạo là vàng và trắng.
Minh Nguyệt các thì nhỏ hơn, lịch sự hoà nhã ẩn trong một hoa viên rộng
với hồ nước và những hòn giả sơn và hành lang ẩn hiện. Đặc biệt ngay
cạnh các có một cây tử đằng gốc to buông những bông hoa nho nho nhỏ kết
thành chùm tím nhạt rủ xuống bồng bềnh như mây làm cho các có một cỗ ý
vị nhu hoà lãng mạng. Hắn đưa nàng thẳng vào phòng phía trong, nơi đã
được thu xếp sao cho mềm mại phù hợp với nữ nhân. Phía trước giường là
một khung gỗ trơn nhẵn phía trên treo một bộ giá y tầng tầng lớp lớp đỏ
thắm với viền cổ và tay áo vàng cùng đuôi tròn dài quết đất phía sau.
Phía trên thân áo dùng chỉ vàng thêu nổi những đám mây tương tự gia huy
của Bạch Vân thành, phía dưới thêu đuôi phượng kín đến gấu áo, phía trên phủ hỉ khăn bằng sa mỏng cùng mầu. Nàng tròn mắt kinh sợ nhìn bộ giá y
tinh sảo đến từng đường thêu, là chỉ trong hai ngày mà có thể làm được
bộ y phục phức tạp này sao? Như nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt nàng,
Thanh y tiến lên nhỏ giọng.
– Phu nhân, giá y này là dùng 50 thợ lành nghề tại Vân Nam gấp rút làm không ngừng nghỉ trong vòng hơn một
ngày, sau đó dùng khoái mã chạy một ngày một đêm mang đến.
Nàng
không nói được lời nào nhìn bộ y phục ngày mai mình sẽ mặc lại ngước mắt lên nhìn nam nhân thanh lãnh vừa ôn nhu đặt mình ngồi xuống ghế quý
phi, hắn…thế nhưng thực sự rất coi trọng hôn lễ này? Vuốt ve những sợi
tóc bị sổ ra khỏi dây lụa, vén lại ra sau tai nàng hắn nhẹ nhàng dặn dò.
– Nàng hôm nay ở lại đây được chứ? Không phải lo lắng gì hết, ngày mai bà mối sẽ cho nàng biết phải làm những gì.
Ngơ ngác gật gật đầu, nàng không biết phong tục cưới xin tại cổ đại nhưng
cũng hiểu tân lang tân nương không thể ở cùng một nơi trước khi bái
đường. Tân lang a~~~ không hiểu khi nhìn hắn khoác lên mình bộ hỉ phục
mầu đỏ sẽ có cảm giác thế nào…cả người nàng là cảm giác lâng lâng mờ ảo
khó tả cứ vậy tiến vào mộng đẹp chuẩn bị cho hôn lễ của chính mình vào
ngày mai.