JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn

Chương 19: Phát sinh 19



Mọi thứ cứ như vậy thay đổi.

Tiểu hoàng đế cùng Vương gia trừ bỏ công sự ra cái gì cũng không nói.

Như thế qua hơn một tháng.

Vương gia mới vừa hạ triều, liền nổi giận đùng đùng vọt tới  ngự thư phòng: “Ngươi có ý gì?”

Tiểu hoàng đế vẫy lui hạ nhân, mặt không chút thay đổi: “Chính là ý buổi sáng, để hoàng thúc ngươi đến Trừ quận trị thủy.”

Vương gia mặt lạnh mỉm cười: “Bệ hạ, ngươi cũng biết thần gần đây đang bị bọn người kia làm bận đếnsứt đầu mẻ trán, loại thời điểm này ngươi lại bảo thần đi Trừ quận? ! Đây không phải là đem thần đẩy xuống huyền nhai sao? !”

Tiểu hoàng đế mặt không chút thay đổi: “Vậy chuyện tiểu thúc ngươi sai cung nhân đem nữ tử đưa lên giường của trẫm không phải là muốn đem tâm ý của trẫm đẩy xuống huyền nhai sao… Không, có lẽ đã thành công bị ngươi đầy xuống huyền nhai a.”

Vương gia nhíu mày, áy náy xấu hổ phẫn nộ thống khổ hết thảy biến ảo thành ánh mắt phức tạp, không nói: “…”

Tiểu hoàng đế sắc mặt trầm tĩnh: “… Cho nên trẫm hiện tại không muốn nhìn thấy hoàng thúc ngươi , vừa vặn lũ lụt ở Trừ quận cần người chủ trì, hoàng thúc ngươi đi không phải vừa đúng lúc sao?”

Vương gia nhìn tiểu hoàng đế, trong mắt toàn là không thể tin.

Đứa nhỏ dưới một tình cảnh hắn không biết đã lặng yên biến hóa , nhưng hắn lại chưa từng chú ý.

Thế cho nên bỗng nhiên trút đi lớp mặt nạ nhu thuận kia đã khiến hắn không thể tin được.

Có một loại cảm giác bị hung hăng phản bội.

Liền hiểu được hắn đấu tranh trong quyền lức chính trị như thế nào cũng là vô dụng , Hoàng đế không đứng ở phía hắn, hắn cũng đã đánh mất lợi thế cơ bản nhất của mình.

Lặng im giằng co khoảng một chén trà nhỏ.

Vương gia thu liễm biểu tình phức tạp trên mặt, chậm rãi nói: “… Hảo, nếu bệ hạ có ý như thế… Thần tuân chỉ.”

Tiểu hoàng đế lúc này mới dám nhìn gương mặt hoàng thúc, mím môi, khó nén lưu luyến: “Tiểu thúc có phải hận ta hay không ?”

Vương gia cúi đầu: “Không dám.”

Tiểu hoàng đế khó chịu, ngữ điệu khó được nhẹ nhàng: “Tiểu thúc, ngươi hận ta, ta cũng phải làm như vậy… Bởi vì ta thích ngươi, nhưng ngươi lại không muốn, cho nên chỉ có thể cầu ngươi cho ta một chút thời gian, để ta cường đại hơn một chút, để ta không thích ngươi như vậy nữa là được rồi.”

Vương gia nghe xong lời này, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự khó chịu. Cảm giác kích động làm cho ngón tay giấu trong ống tay áo cũng phát run.

Tiểu hoàng đế chậm rãi đi xuống tháp: “Kỳ thật một tháng này A Ngôn cũng hảo hảo mà suy nghĩ rất nhiều, ta biết là ta tùy hứng , không nên đối tiểu thúc sinh ra loại tình cảm như vậy, chính là không có biện pháp, A Ngôn đăng cơ tới nay cũng chỉ có tiểu thúc làm bạn bên người ta , tuy rằng trên mặt có điểm hung, nhưng quan tâm ngươi cho ta không phải ít…” Nói tới đây, Tiểu hoàng đế khẽ cười: “Ta muốn ngủ sớm, ngươi cũng liền cùng ta ngủ, nhưng ta biết ngươi vẫn thường trộm thức dậy để tiếp tục phê tấu chương… Ta làm việc không biết suy nghĩ, thối liên

(vòng chân)

nan giải

(khó mở

đeo lên chân ngươi, khả ngươi vẫn không gọi người đến mở, kỳ thật là sợ ta thương tâm… Đến khi ngươi bảo ta giảm báo, tuy rằng trên mặt đối với ta tìm mọi cách hà khắc, nhưng chỉ cần giả trang đáng thương, ngươi tổng vẫn sẽ để ta ăn nhiều hơn một chút…”

Tiểu thúc như vậy, hắn đã thích ngay lập tức.

Vương gia nhắm mắt, đau lòng khó nhẫn.

Hắn thật sự không biết đã sai ở đâu, hiện giờ bị tiểu hài tử nói như vậy, dường như tất cả đều là sai lầm.

Hồi lâu.

Vương gia thu liễm tâm tình bi thương, khi cảm quan khôi phục, phát hiện tay của mình đã bị tiểu hài tử nắm lấy.

Vương gia trợn mắt, hoảng sợ nhìn tiểu hài tử quỳ một gối bên cạnh mình, hai tay nắm tay của mình: “Ngươi đây là bộ dáng gì!”

Tiểu hoàng đế đầu cũng chưa nâng, ngữ khí rầu rĩ khẽ gọi: “Tiểu thúc…”

Vương gia cường trang uấn giận: “Đứng lên! Ngươi cho rằng nói mấy lời kia có thể thay đổi cái gì!”

Tiểu hoàng đế lắc đầu, vùi đầu vào vạt áo bên hông hoàng thúc: “Ta biết cái gì cũng không thể thay đổi. . . Chỉ cầu tiểu thúc tới Trừ quận rồi, phải hảo hảo chiếu cố thân thể của mình, bởi vì, sẽ có người ở Hoàng đô tưởng niệm ngươi.”

Nói xong, tựa hồ lại sợ bị hoàng thúc hiểu lầm, Tiểu hoàng đế ngẩng đầu, cười đến so với khóc còn khó coi hơn, bổ sung thêm: “Là tưởng niệm người thân. . . Chờ khi tiểu thúc trở về, A Ngôn sẽ lại là đứa cháu mà ngươi muốn nhìn thấy . . . sẽ chỉ là cháu của ngươi . . .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.