It's In His Kiss

Chương 14



Hai tuần đã trôi qua. Toàn Luân Đôn đều biết Hyacinth sắp trở thành Bà St. Clair. Gareth đang vui thích thân phận mới là một Bridgerton danh dự, nhưng dù vậy, anh vẫn không thể không chờ mọi mảnh ghép rơi vào vị trí.

Thời gian là nửa đêm. Địa điểm, ngay dưới cửa sổ phòng ngủ Hyacinth.

Anh đã dàn dựng tất cả mọi thứ, mưu tính đến từng chi tiết. Anh đã diễn thử kịch bản đó trong đầu, tất cả ngoại trừ những gì anh sẽ nói, bởi vì anh biết những lời đó sẽ do sự nồng nhiệt của khoảnh khắc quyết định.

Đó sẽ là một thứ tuyệt đẹp.

Đó sẽ là một thứ nồng nàn.

Sẽ là đêm đó.

Đêm nay, Gareth nghĩ, với một cảm giác xáo trộn kỳ lạ giữa sự cân nhắc và hăng hái, anh sẽ quyến rũ Hyacinth.

Anh có ray rứt sơ sơ về mức độ anh trù tính sự sa ngã của cô, nhưng chúng nhanh chóng bị xua đi. Anh sẽ không hủy hoại cô rồi bỏ cô lại giữa bầy sói. Anh định sẽ kết hôn với cô ấy, trời ạ.

Và sẽ không có ai biết. Sẽ không có ai biết ngoài anh và Hyacinth.

Và lương tâm của cô nữa, nó sẽ không bao giờ cho phép cô từ hôn một khi cô đã hiến dâng cho hôn phu.

Họ đã lên kế hoạch lùng soát Nhà Clair vào tối đó. Hyacinth đã muốn đi vào tuần trước, nhưng Gareth đã ngăn cô. Vẫn còn quá sớm để đưa dự định của anh vào hành động, thế là anh đã bịa ra một câu chuyện rằng cha anh có khách đến thăm. Dù sao thì lí trí cũng đòi hỏi họ lục soát ngôi nhà khi nó trống vắng nhất.

Hyacinth, vì cô là người có đầu óc thực tế, đã đồng ý ngay lập tức.

Nhưng đêm nay sẽ thật hoàn hảo. Gần như chắc chắn cha anh sẽ ở Vũ Hội Mottram, khả năng họ sẽ thật sự đến được Nhà Clair để mở cuộc tìm kiếm là rất mong manh. Và quan trọng hơn nữa, Hyacinth đã sẵn sàng.

Anh đã bảo đảm cô sẵn sàng.

Hai tuần qua anh đã rất ngạc nhiên vì chúng thật thú vị. Anh đã bị bắt phải tham dự một số lượng vũ hội và dạ tiệc nhiều đến kinh hoàng. Anh đã đến nhà hát và rạp xem kịch. Nhưng anh đã làm tất cả với Hyacinth bên cạnh anh, và nếu anh còn có bất cứ nghi ngờ nào về tính khôn ngoan của hôn nhân với cô, chúng đều đã bay mất. Cô đôi lúc khiến người ta bực mình, thỉnh thoảng còn chọc cho người ta điên tiết, nhưng lúc nào cũng thú vị.

Cô sẽ trở thành một người vợ tốt. Không phải người vợ tốt cho hầu hết đàn ông, nhưng tốt cho anh, và đó là tất cả những gì quan trọng đối với anh.

Nhưng trước tiên anh phải bảo đảm cô không còn đường thối lui. Anh phải làm cho lời hứa của họ là tuyệt đối.

Anh bắt đầu quyết rũ cô một cách chậm rãi, cám dỗ cô bằng những cái liếc mắt, những cái chạm tay, và những nụ hôn lén lút. Anh trêu cô, luôn luôn lấp lửng về những gì sẽ diễn ra tiếp theo. Anh khiến cô không kịp thở; chết tiệt, anh khiến anh không kịp thở.

Anh đã bắt đầu chuyện này từ hai tuần trước, khi anh cầu hôn cô dù trong lòng biết rằng họ phải gấp rút tổ chức hôn lễ. Anh đã bắt đầu với một nụ hôn. Chỉ một nụ hôn. Chỉ một nụ hôn nhỏ.

Đêm nay anh sẽ chỉ cho cô thấy những gì có thể đến chỉ từ một nụ hôn.

Nhìn chung, Hyacinth nghĩ khi cô vội vàng đến phòng ngủ trên lầu, chuyện đã diễn ra khá suôn sẻ.

Cô đã muốn ở lại nhà đêm nay – càng có thêm thời gian cho cô chuẩn bị chuyến đi đến Nhà Clair, nhưng Gareth đã chỉ ra nếu anh phải cáo lỗi với nhà Mottram thì tốt nhất cô nên tham dự. Nếu không sẽ có người suy đoán họ đang ở đâu. Nhưng sau khi trải qua ba tiếng đồng hồ nói chuyện và cười đùa và khiêu vũ, Hyacinth tìm đến mẹ cô và nặn ra một cơn nhức đầu chóng mặt. Violet đang rất vui vẻ, như Hyacinth đã đoán biết, và bà không muốn rời đi, thế là bà đã để Hyacinth về nhà một mình trong cỗ xe ngựa.

Hoàn hảo, hoàn hảo. Mọi thứ thật hoàn hảo. Cỗ xe không hề chạm trán với bất cứ cỗ xe nào trên đường về, nên bây giờ chắc hẳn chỉ khoảng nửa đêm, có nghĩa là Hyacinth còn mười lăm phút để thay quần áo và lẻn xuống cầu thang sau nhà để chờ Gareth.

Cô nóng lòng quá.

Cô không chắc liệu họ sẽ tìm được bộ nữ trang trong đêm nay. Cô sẽ không ngạc nhiên nếu Isabella lại dẫn họ đến với nhiều manh mối khác. Nhưng họ sẽ tiến đến gần mục tiêu thêm một bước nữa.

Và đó sẽ là một cuộc phiêu lưu.

Có phải cô lúc nào cũng sở hữu tính khí liều lĩnh này, Hyacinth tự hỏi. Có phải cô lúc nào cũng háo hức với hiểm nguy? Có phải cô chỉ chờ đợi cơ hội để được tung hoành?

Cô di chuyển lặng lẽ dọc theo hành lang đến phòng ngủ. Căn nhà yên ắng, và cô chắc chắn không muốn đánh thức bất cứ gia nhân nào. Cô đưa tay ra và vặn nắm đấm cửa đã được tra dầu, rồi đẩy cửa mở và chui vào trong.

Cuối cùng cũng xong.

Giờ tất cả những gì cô phải làm là –

“Hyacinth.”

Cô suýt tí nữa đã kêu ré lên.

“Gareth?” cô thở hào hển, tròng mắt gần như bắn ra ngoài. Lạy Chúa, anh ấy đang nằm ngả ngớn trên giường cô.

Anh mỉm cười. “Anh đợi em nãy giờ.”

Cô vội nhìn quanh căn phòng. Làm sao anh vào trong được nhỉ? “Anh đang làm gì ở đây thế?” cô thì thầm gấp gáp.

“Anh đến sớm,” anh nói trong một giọng uể oải. Nhưng đôi mắt anh linh động và cháy lên dữ dội. “Anh nghĩ hay là mình cứ chờ em.”

“Ở đây sao?”

Anh nhún vai, nở nụ cười. “Ngoài trời lạnh lắm.”

Ngoại trừ không có chuyện đó. Trời hôm nay ấm áp khá trái mùa. Mọi người đều nhận xét về sự khác lạ đó.

“Làm sao anh vào được?” Lạy Chúa, người hầu trong nhà có biết không? Có ai nhìn thấy anh không?

“Trèo tường.”

“Anh trèo – Anh làm gì?” Cô chạy đến cửa sổ, thò đầu ra và nhìn xuống. “Làm sao anh – ”

Nhưng anh đã đứng lên khỏi giường và lẻn đến sau lưng cô. Hai cánh tay anh ôm choàng quanh cô, và anh thì thầm, trầm và gần với tai cô, “Anh rất, rất tài tình.”

Cô bật cười căng thẳng. “Hoặc là lai mèo.”

Cô cảm thấy anh mỉm cười. “Điều đó nữa,” anh thì thầm. Và rồi, sau một khoảng lặng. “Anh nhớ em.”

“Em – ” cô muốn nói rằng cô cũng nhớ anh, nhưng anh đang ở quá gần, và cô đang quá ấm, và giọng nói lẩn trốn cô.

Anh cúi xuống, đôi môi tìm thấy vùng da thịt mềm mại bên dưới tai cô. Anh chạm vào cô, thật nhẹ nhàng cô thậm chí còn không chắc đó là một nụ hôn, rồi thì thầm, “Tối nay em đi chơi có vui không?”

“Có. Không. Em đã quá…” Cô nuốt xuống, không thể đón nhận sự đụng chạm của môi anh mà không phản ứng. “…lo lắng.”

Anh nắm lấy hai bàn tay cô, hôn lên mỗi bàn tay. “Lo lắng à? Sao lại thế?”

“Bộ nữ trang,” cô nhắc nhở anh. Ôi trời ơi, chẳng lẽ mọi phụ nữ đều thấy khó thở như thế này khi đứng quá gần một người đàn ông điển trai?

“À, phải rồi.” Một bàn tay anh tìm đến eo cô, và cô cảm thấy mình bị kéo về phía anh. “Bộ nữ trang.”

“Chẳng lẽ anh không muốn – ”

“Ồ, có chứ,” anh thì thầm, ôm cô kề sát vào người một cách khiếm nhã. “Anh muốn. Rất nhiều ấy chứ.”

“Gareth,” cô thở gấp. Hai bàn tay anh đang ở trên mông cô, và môi anh áp vào cổ cô.

Và cô không chắc cô còn đứng vững được bao lâu nữa.

Anh làm những điều lạ lẫm với cô. Anh khiến cô cảm thấy những thứ cô chưa từng biết. Anh khiến cô hổn hển và rên rỉ, và tất cả những gì cô biết là cô muốn nhiều hơn.

“Đêm nào anh cũng nghĩ về em,” anh thì thầm trên da cô.

“Thật sao?”

“Mmm-hmm.” Giọng anh, gần như một tiếng rù rì, rung động trên cổ họng cô. “Anh nằm thao thức trên giường, ước gì em ở đó bên cạnh anh.”

Cô phải triệu tập hết sức lực để hít thở. Vậy mà một phần nhỏ trong cô, một góc khuất xấu xa và buông thả của tâm hồn cô, khiến cô nói, “Anh nghĩ về điều gì?”

Anh cười rúc rích, rõ ràng hài lòng với câu hỏi của cô. “Anh nghĩ đến làm điều này,” anh thì thầm, và bàn tay anh, đang khum lấy mông cô, thắt chặt lại cho đến khi cô bị ép sát vào dấu hiệu khát vọng của anh.

Cô phát ra một tiếng động. Nó có thể là tên anh.

“Và anh nghĩ nhiều đến làm điều này,” anh nói, những ngón tay thành thạo búng mở một cái nút áo trên lưng váy cô.

Hyacinth nuốt đánh ực. Rồi cô nuốt đánh ực thêm lần nữa khi cô nhận ra anh đã mở thêm ba cái nút nữa trong khoảng thời gian cô hít vào.

“Nhưng nhiều nhất là,” anh nói, giọng anh thấp và mượt mà. “Anh nghĩ đến làm điều này.”

Anh bế bổng cô trong hai cánh tay, váy cô đung đưa quanh đôi chân ngay cả khi vạt áo trước trượt xuống, nhất thời khựng lại trên đỉnh ngực. Cô nắm chặt hai vai anh, những ngón tay ấn vào chỉ đủ để lưu lại vết lõm, và cô muốn nói điều gì đó – bất cứ điều gì để khiến cô có vẻ thạo đời hơn, nhưng tất cả những gì cô xoay xở được là một tiếng “Ô!” giật bắn, khi cô trở nên nhẹ hẫng, dường như trôi lãng đãng trong không trung cho đến khi anh đặt cô lên giường.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, thả lỏng người nằm nghiêng, một bàn tay vẩn vơ mơn trớn làn da trần trên xương ức của cô. “Quá đáng yêu,” anh thì thầm. “Quá mềm mại.”

“Anh đang làm gì thế?” cô thì thầm.

Anh mỉm cười. Chậm chạp, như một con mèo. “Với em ấy à?”

Cô gật đầu.

“Còn tùy,” anh nói, nghiêng đầu xuống và để cho lưỡi anh trêu đùa nơi lúc nãy những ngón tay anh ve vuốt. “Nó khiến em cảm thấy thế nào?”

“Em không biết nữa,” cô thú nhận.

Anh cười, tiếng cười trầm và nhẹ nhàng, và ấm áp đến kỳ lạ. “Đó là một dấu hiệu tốt,” anh nói, những ngón tay anh tìm thấy vạt áo lỏng lẻo của cô. “Một dấu hiệu rất tốt.”

Anh kéo, và Hyacinth hít vào khi cô trở nên trần trụi, phơi bày trong không khí, trong đêm.

Trước anh.

“Xinh xắn làm sao,” anh thì thầm, mỉm cười nhìn xuống cô, và cô tự hỏi cái chạm của anh có thể nào khiến cô hổn hển như ánh mắt anh. Anh chẳng làm gì hơn là nhìn cô, và cô cứng cả người và căng thẳng.

Thấp thỏm.

“Em rất đẹp,” anh thì thầm, và rồi anh chạm vào cô, một bàn tay anh chà sát lên đỉnh ngực cô thật khẽ khàng như cơn gió.

Ồ, có, cái chạm của anh khiến cô hổn hển hơn ánh mắt anh nhiều.

Cô cảm thấy nó trong bụng cô, cô cảm thấy nó giữa hai đùi cô. Cô cảm thấy nó đến tận đầu ngón chân, và cô không thể làm khác hơn là uốn cong người, tìm kiếm thêm nữa, điều gì đó gần gụi hơn, vững chãi hơn.

“Anh cứ nghĩ em hoàn hảo,” anh nói, mang sự tra tấn đến ngực còn lại. “Anh đã không nhận ra. Anh chưa hề nhận ra.”

“Gì cơ?” cô thì thầm.

Đôi mắt anh khóa chặt mắt cô. “Rằng em còn hơn thế nữa,” anh nói. “Hơn cả hoàn hảo.”

“Đ-điều đó là không thể,” cô nói, “anh không thể – ôi!” Anh lại làm điều gì đó khác nữa, điều gì đó thậm chí còn quỷ quái hơn, và nếu đây là một cuộc chiến đấu để thử thách trí tuệ của cô thì cô đang thua một cách vô vọng.

“Anh không thể làm gì?” anh hỏi ra vẻ ngây thơ, những ngón tay lăn trên núm vú, cảm thấy nó thắt lại thành cái nụ nhỏ cứng đến khó tin.

“Không thể khiến một thứ – không thể khiến một thứ – ”

“Không à?” anh mỉm cười ranh ma, thử nghiệm những thủ thuật của anh ở bên kia. “Anh nghĩ mình có thể. Anh nghĩ mình vừa mới làm đấy thôi.”

“Không,” cô thở gấp. “Anh không thể khiến một thứ gì đó còn hơn là hoàn hảo. Đó không phải tiếng Anh chính cống.”

Và rồi anh bất động. Hoàn toàn, khiến cô quá đỗi ngạc nhiên. Nhưng ánh mắt anh vẫn nung nấu, và khi đôi mắt anh quét khắp người cô, cô cảm nhận được anh. Cô không thể giải thích; cô chỉ biết điều đó.

“Đó là những gì anh đã nghĩ,” anh thì thầm. “Sự hoàn hảo là tuyệt đối, phải không? Người ta không thể chỉ hơi hơi độc nhất, và cũng không thể hơn cả hoàn hảo. Nhưng không hiểu bằng cách nào…em là như thế.”

“Hơi hơi độc nhất?”

Nụ cười của anh từ từ nở rộng khắp khuôn mặt. “Hơn cả hoàn hảo.”

Cô với tay lên, chạm vào một bên má anh, rồi phủi một lọn tóc và cài nó vào sau tai anh. Ánh trăng phản chiếu trên những sóng tóc, khiến chúng sáng lên sắc vàng hơn thường lệ.

Cô không biết phải nói gì, không biết phải làm gì. Tất cả những gì cô biết là cô yêu anh.

Cô không chắc điều đó xảy ra vào lúc nào. Nó không như lúc cô quyết định kết hôn với anh, điều đó đã rất đột ngột và sáng tỏ chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng…tình yêu này…nó đã len vào trong cô mà không hay, thầm lặng, lớn dần cho đến khi một ngày kia nó ở đó.

Nó ở đó, và nó là thật, và cô biết tình yêu đó sẽ mãi mãi ở lại với cô.

Và lúc này, nằm trên giường cô, trong màn đêm tĩnh lặng bí ẩn, cô muốn dâng bản thân cho anh. Cô muốn yêu anh theo đúng nghĩa một người phụ nữ có thể yêu một người đàn ông, và cô muốn anh nhận lấy tất cả những gì cô có thể trao. Không nhất thiết họ còn chưa kết hôn; họ sẽ sớm có nhau.

Đêm nay, cô không thể đợi được.

“Hôn em đi,” cô thì thầm.

Anh mỉm cười, và nụ cười trong mắt anh thậm chí còn sáng hơn trên môi anh. “Anh cứ nghĩ em sẽ không bao giờ yêu cầu.” Anh cúi xuống, nhưng môi anh chỉ áp vào môi cô trong một giây. Rồi chúng trượt xuống dưới, phả hơi nóng lên da cô cho đến khi chúng tìm thấy ngực cô. Và rồi anh –

“Ôiiii!” Cô rền rỉ. Anh không tài nào làm thế được. Phải không nhỉ?

Anh có thể. Và anh đã làm.

Khoái cảm thuần túy chảy rần rật trong cô, cù vào mỗi góc khuất trên cơ thể cô. Cô vít lấy đầu anh, hai bàn tay chìm sâu vào mái tóc dày mượt mà, và cô không biết cô đang kéo hay đẩy. Cô không nghĩ cô có thể chịu đựng thêm bất cứ điều gì khác nữa, vậy mà cô vẫn không muốn anh dừng lại.

“Gareth,” cô thở hào hển. “Em…Anh…”

Hai bàn tay anh như ở khắp mọi nơi, sờ cô, âu yếm cô, đẩy váy cô xuống, xuống nữa…cho đến khi nó cuộn lại ở hông cô, chỉ một inch nữa là phơi bày trung tâm nữ tính của cô.

Nỗi kinh hãi bắt đầu lớn dậy trong ngực Hyacinth. Cô muốn điều này. Cô biết cô muốn điều này, vậy mà bỗng nhiên cô lại thấy sợ.

“Em không biết phải làm gì cả,” cô nói.

“Thế cũng không sao.” Anh thẳng người lên, bứt áo sơ-mi với sự dữ dội đến mức thật thần kỳ vì nút áo không văng đi. “Anh biết.”

“Em biết, nhưng – ”

Anh chạm một ngón tay lên môi cô. “Shhh. Để anh chỉ cho em.” Anh mỉm cười với cô, ánh mắt nhảy múa láu lỉnh. “Anh có dám không đây?” anh thắc mắc thành tiếng. “Anh có nên…chà…có lẽ…”

Anh nhấc ngón tay khỏi miệng cô.

Cô nói ngay lập tức. “Nhưng em sợ mình sẽ – ”

Anh đặt ngón tay lên lại. “Anh biết chuyện đó sẽ xảy ra mà.”

Cô trừng mắt với anh. Hoặc đúng hơn là cô cố gắng trừng mắt. Gareth có khả năng phi thường là khiến cho cô tự cười mình. Và cô có thể cảm thấy môi cô đang giật giật, thậm chí khi anh ấn chúng khép lại.

“Em sẽ im lặng chứ?” anh hỏi, mỉm cười.

Cô gật đầu.

Anh giả vờ suy nghĩ về điều đó. “Anh không tin em.”

Cô chống hai tay lên hông, đó phải là một dáng vẻ rất buồn cười, vì cô trần trụi suốt đến tận eo.

“Thôi được rồi,” anh nhũn nhặn, “nhưng những từ duy nhất anh cho phép em nói là, ‘Ôi, Gareth,’ và ‘Vâng, Gareth,’.”

Anh nhấc ngón tay đi.

“Thế ‘Nữa đi, Gareth’ thì sao?”

Anh suýt giữ được khuôn mặt tỉnh bơ. “Chấp nhận được.”

Cô cảm thấy tiếng cười đang dâng lên trong cô. Cô không thật sự phát ra âm thanh nào, nhưng cô vẫn cảm nhận được nó – cái cảm giác ngốc nghếch, nhẹ dạ râm ran và nhảy nhót trong bụng. Và cô tắm trong nó. Cô quá căng thẳng – hoặc đúng hơn là, cô đã quá căng thẳng.

Anh đã lấy nó đi rồi.

Và không hiểu bằng cách nào cô lại biết mọi chuyện sẽ không sao. Có thể anh đã làm điều này trước đây. Có thể anh đã làm điều này cả trăm lần, với những người phụ nữ đẹp hơn cô gấp trăm lần.

Nhưng không quan trọng. Anh là người đầu tiên của cô, và cô là người cuối cùng của anh.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô nằm nghiêng và dựa vào anh cho một chiếc hôn. Hai bàn tay anh đẩy vào trong tóc cô, kéo những cuộn tóc xõa bung ra cho đến khi suối tóc mượt mà đổ xuống gợn sóng trên lưng cô. Cô thấy mình thật tự do, hoang dã.

Táo bạo.

Một bàn tay cô áp vào ngực anh, khám phá trên da anh, ướm thử gờ nổi của những cơ bắp bên dưới. Cô nhận ra mình chưa bao giờ chạm vào anh. Không phải như thế này. Cô trượt những ngón tay dọc xuống một bên hông anh, lần theo đường mòn ở mép quần anh.

Và cô có thể cảm nhận được phản ứng của anh. Các thớ thịt anh dội lên ở những nơi cô chạm vào, và khi cô di chuyển xuống bụng anh, đến vị trí ở giữa rốn và những trang phục còn lại, anh hít vào.

Cô mỉm cười, cảm thấy mình thật quyền lực, và rất, rất nữ tính.

Cô co ngón tay lại để móng tay cà lên da anh, nhẹ nhàng, thật khẽ, chỉ đủ để cù và trêu anh. Bụng anh phẳng, với những sợi lông vàng hợp thành một đường thẳng và biến mất dưới chiếc quần ống túm.

“Anh có thích thế này không?” cô thì thầm, dùng ngón trỏ để vẽ một vòng tròn quanh rốn anh.

“Mmm-hmm.” Giọng anh êm ái, nhưng cô có thể nghe thấy nhịp thở anh đang dần rời rạc.

“Còn thế này thì sao?” Ngón tay cô tìm thấy đường thẳng kia và chầm chậm trượt xuống.

Anh không lên tiếng, nhưng đôi mắt anh nói có.

“Còn thế – ”

“Cởi nút đi,” anh càu nhàu.

Bàn tay cô ngừng lại. “Em á?” Không hiểu vì sao cô lại không nghĩ mình sẽ góp phần vào mục thoát y của họ. Đó dường như là công việc của kẻ quyến rũ.

Bàn tay anh nắm lấy tay cô và dẫn đến hàng nút quần.

Với những ngón tay run rẩy, Hyacinth tháo từng nút một, nhưng cô không kéo vải quần xuống. Đó là một điều cô chưa sẵn sàng.

Gareth dường như thấu hiểu sự lừng chừng của cô, và anh nhảy khỏi giường, chỉ đủ thời gian để cởi hết phần y phục còn lại. Hyacinth ngoảnh mặt đi…lúc đầu.

“Lạy C – ”

“Đừng lo lắng,” anh nói, nằm lại bên cạnh cô. Hai bàn tay anh tìm thấy mép váy cô và kéo nó xuống hẳn. “Đừng” – anh hôn lên bụng cô – “bao giờ” – anh hôn lên hông cô – “lo lắng.”

Hyacinth muốn nói rằng cô không lo lắng, rằng cô tin anh, nhưng vào lúc đó những ngón tay anh trượt vào giữa hai chân cô, và cô phải vận dụng tất cả sức lực để thở.

“Shhhh,” anh thủ thỉ, dỗ dành cô mở chân ra. “Thả lỏng nào.”

“Em đang thả lỏng đây,” cô thở gấp.

“Không,” anh nói, mỉm cười với cô, “em đâu có.”

“Em có,” cô nhất quyết.

Anh cúi xuống, thả một nụ hôn nựng nịu lên mũi cô. “Tin anh đi,” anh thì thầm. “Chỉ lúc này thôi, hãy tin anh.”

Và cô cố gắng thả lỏng. Cô thật sự có cố gắng. Nhưng gần như không thể được khi anh trêu chọc cơ thể cô thật quỷ quyệt. Một giây trước những ngón tay anh đang ở mé ngoài đùi cô, và giây sau chúng đã tách cô ra, và anh đang chạm vào cô ở nơi chưa có ai chạm vào.

“Ô, la – Ô!” Hông cô ưỡn lên, và cô không biết phải làm gì. Cô không biết phải nói gì.

Cô không biết phải cảm nhận ra sao.

“Em hoàn hảo,” anh nói, áp môi lên tai cô. “Hoàn hảo.”

“Gareth,” cô thở hào hển. “Anh đang – ”

“Làm tình với em,” anh nói. “Anh đang làm tình với em.”

Trái tim cô đập rộn lên trong ngực. Đó không hẳn là câu anh yêu em, nhưng nó gần kinh khủng.

Và trong khoảnh khắc đó, trong thời khắc cuối cùng mà não cô vẫn còn hoạt động, anh trượt một ngón tay vào trong cô.

“Gareth!” Cô chụp lấy vai anh. Bấu chặt.

“Shhhh.” Anh làm điều gì đó cực kỳ xấu xa. “Cẩn thận người hầu.”

“Em không quan tâm,” cô thở như hết hơi.

Anh ngắm cô trong một thái độ rất hài hước, rồi…điều anh đã làm khi nãy…anh làm một lần nữa. “Anh nghĩ em có quan tâm đấy.”

“Không. Không có. Không có. Em – ”

Anh làm một điều gì đó khác nữa ở bên ngoài, và cả cơ thể cô cảm thấy nó. “Em quá sẵn sàng,” anh nói. “Anh không thể tin được.”

Anh di chuyển, nằm lên trên cô. Những ngón tay anh vẫn tiếp tục màn tra tấn của chúng, nhưng khuôn mặt anh ở phía trên cô, và cô lạc trong màu xanh thăm thẳm ở đáy mắt anh.

“Gareth,” cô thì thào, và cô không biết mình muốn nói gì. Đó không phải một câu hỏi, hay một lời khẩn nài, hay bất cứ điều gì khác chứ không chỉ là tên anh. Nhưng nó phải được bộc lộ, bởi vì đó là anh.

Đó là anh, cùng cô.

Và nó thật thiêng liêng.

Đùi anh nằm lại giữa hai chân cô, và cô cảm nhận được anh đang ở lối vào của cô, to lớn và đòi hỏi. Những ngón tay anh vẫn ở giữa họ, giữ cô mở ra, chuẩn bị cô sẵn sàng cho vật đàn ông của anh.

“Xin anh,” cô rền rỉ, và lần này đó là một câu van nài. Cô muốn điều này. Cô cần anh.

“Xin anh,” cô nói lần nữa.

Chầm chậm, anh đi vào trong cô, và cô hít vào, giật thót cả người vì kích thước và cảm nhận về anh.

“Thả lỏng,” anh nói, nhưng anh nghe không hề thư thái. Cô nhìn lên anh. Khuôn mặt anh căng thẳng, nhịp thở anh nhanh và nông.

Anh giữ mình bất động, cho cô thời gian để làm quen với anh, rồi đẩy tới trước, chỉ một ít, nhưng cũng đủ khiến cô thở gấp.

“Thả lỏng,” anh nói lần nữa.

“Em đang cố,” cô nghiến răng.

Gareth gần như mỉm cười. Có điều gì đó thật giống Hyacinth trong câu nói, và cũng là một điều gần như khiến anh vững dạ. Thậm chí tận lúc này, trong một trải nghiệm hẳn là kỳ lạ và khiến cô sửng sốt nhất trong đời, cô vẫn…như trước.

Cô vẫn là cô.

Không nhiều người làm được như cô.

Anh dấn tới lần nữa, và anh có thể cảm thấy cô đang nới lỏng, mở rộng để đón nhận anh. Điều cuối cùng anh muốn là làm cô đau, và anh cảm giác mình sẽ không thể nào loại bỏ cơn đau một cách hoàn toàn, nhưng thề có Chúa, anh sẽ giúp cô có một trải nghiệm hoàn hảo trong khả năng của anh. Và nếu điều đó có nghĩa là anh phải tiến hành thật chậm đến mức giết chết anh, anh vẫn làm.

Cô cứng ngắc như tấm ván bên dưới anh, răng cô nghiến lại khi cô chờ đợi sự xâm nhập của anh. Gareth gần như rên rỉ; anh đã khiến cô thật gần, thật sẵn sàng, vậy mà giờ cô đang gồng mình cố gắng không căng thẳng khiến cô thư thái như cái hàng rào rèn bằng thép.

Anh chạm vào chân cô. Nó cứng đơ như một khúc gỗ.

“Hyacinth,” anh thì thầm vào tai cô, cố gắng không để lộ sự hài hước, “Anh nghĩ một phút trước em đang thoải mái.”

Một khắc yên lặng, và cô nói, “Có thể điều đó đúng.”

Anh cắn môi để không bật cười. “Em nghĩ mình có thể làm bản thân thoải mái trở lại không?”

Môi cô chúm chím trong vẻ mặt đó của cô – vẻ mặt khi cô biết mình đang bị trêu và muốn đáp lễ. “Em sẽ muốn thế, có chứ.”

Anh phải thán phục cô. Hiếm có một phụ nữ có thể giữ vững sự điềm tĩnh trong một tình huống thế này.

Anh búng lưỡi sau tai cô, khiến cô phân tâm khi bàn tay anh tìm đường đến giữa hai chân cô. “Anh có thể giúp em một tay với chuyện đó.”

“Chuyện gì cơ?” cô thở hổn hển, và từ cái cách hông cô giật nảy lên anh biết cô đang trở lại trạng thái mê mẩn.

“Ồ, cảm giác đó,” anh nói, vuốt ve cô không khách khí khi anh đẩy tới sâu hơn. “Cái cảm giác ‘Ôi, Gareth, Vâng, Gareth, Nữa đi Gareth’ ấy.”

“Ồ,” cô nói, bật ra một tiếng rên rỉ khi ngón tay anh bắt đầu xoay một vòng tròn tinh tế. “Cảm giác đó.”

“Cảm giác đó thật tuyệt,” anh xác nhận.

“Nó sẽ…Ô!” Cô cắn răng và rền rỉ cưỡng lại những cảm xúc anh đang khơi dậy bên trong cô.

“Nó sẽ làm gì?” anh hỏi, và giờ anh đã gần như vào trong hoàn toàn. Anh sẽ nhận được một huy chương vì chuyện này. Anh phải được như thế. Chắc chắn không người đàn ông nào từng trải qua sự kiềm chế đến tột bực như thế này.

“Khiến em gặp rắc rối,” cô hổn hển.

“Anh chắc chắn hy vọng điều đó,” anh nói, và rồi anh đẩy hẳn tới trước, vượt qua rào cản cuối cùng cho đến khi anh chìm sâu hoàn toàn trong cô. Anh rùng mình khi cảm thấy cô run rẩy quanh anh. Mỗi cơ bắp trong cơ thể anh đang thét gọi anh, đòi anh phải cử động, nhưng anh giữ yên. Anh phải giữ yên. Nếu anh không cho cô thời gian để thích nghi, anh sẽ làm cô đau, và không đời nào Gareth để cho cô dâu của anh nhìn lại lần đầu tiên cùng với nỗi đau.

Lạy Chúa, nó có thể làm cô bị ám ảnh đến suốt đời.

Nhưng nếu Hyacinth đang đau thì đến cô còn không biết, bởi vì hông cô đang bắt đầu cử động bên dưới anh, hẩy lên, rướn theo vòng tròn, và khi anh nhìn khuôn mặt cô, anh chỉ thấy niềm đam mê.

Và những sợi dây kiểm soát cuối cùng trong anh đứt phựt.

Anh bắt đầu di chuyển, cơ thể anh rơi vào nhịp điệu khẩn khoản. Khát vọng của anh cuộn lên, cho đến khi anh chắc mình không thể chịu đựng hơn được nữa, và rồi cô lại phát ra một âm thanh lí nhí, chẳng nhiều hơn một tiếng rên rỉ, và anh lại muốn cô nhiều hơn.

Nó dường như là không thể.

Nó thật màu nhiệm.

Những ngón tay anh vồ lấy vai cô với một sức mạnh chắc chắn là quá dữ dội, nhưng anh không thể nới lỏng vòng ôm. Anh đang bị kiềm giữ bởi một thôi thúc choáng ngợp phải chiếm đoạt cô, khắc dấu cô là của anh.

“Gareth,” cô rên rỉ. “Ôi, Gareth.”

Và âm thanh đó thật quá sức chịu đựng. Tất cả đều quá sức chịu đựng – hình dáng cô, mùi hương của cô, và anh cảm thấy anh rùng mình tiến thẳng đến cái kết thúc hoàn mĩ.

Anh cắn chặt răng. Chưa được. Trong khi cô đã đến quá gần.

“Gareth!” cô hào hển.

Anh trượt một bàn tay vào giữa họ. Anh tìm thấy cô, sưng phồng và ướt đẫm, và anh ấn, hẳn là kém dịu dàng nhưng đó là tất cả những gì anh có thể gắng gượng.

Và anh không nhìn đi nơi nào khác ngoài gương mặt cô. Đôi mắt cô như tối lại, màu mắt gần như chuyển sang xanh thẫm. Môi cô hé mở, cuống cuồng tìm kiếm không khí, và cơ thể cô ưỡn cong, rướn, đẩy.

“Ô!” cô hét to, và anh vội hôn cô để nuốt đi âm thanh đó. Cô cứng cả người, cô run rẩy, và rồi cô co giật quanh anh. Hai bàn tay cô chụp lấy vai anh, cổ anh, móng tay bấu vào da anh.

Nhưng anh không quan tâm. Anh không thể cảm thấy cái đau. Chẳng có gì ngoài áp lực say đắm của cô, quắp chặt lấy anh, hút anh vào cho đến khi anh bùng nổ.

Và anh phải hôn cô lần nữa, lần này để bịt đi tiếng thét đam mê của anh.

Nó chưa bao giờ được như thế này. Anh đã không biết nó có thể.

“Ôi,” Hyacinth thì thào, khi anh đã lăn khỏi người cô và nằm ngửa ra.

Anh gật đầu, vẫn còn quá kiệt sức để lên tiếng. Nhưng anh nắm lấy tay cô trong tay anh. Anh vẫn muốn chạm vào cô. Anh cần sự kết nối.

“Em đã không biết,” cô nói.

“Anh cũng không,” anh gắng gượng.

“Có phải lúc nào – ”

Anh bóp nhẹ tay cô, và khi anh nghe tiếng cô quay sang nhìn anh, anh lắc đầu.

“Ồ.” Một khoảng yên lặng nữa, rồi cô nói, “Chà, vậy thì thật tốt vì chúng ta sắp kết hôn.”

Gareth bắt đầu cười run cả người.

“Chuyện gì vậy?” cô gặng hỏi.

Anh không thể nói. Tất cả những gì anh có thể làm là nằm đó, cười rung cả cái giường.

“Có gì mà vui thế?”

Anh hít vào, quay sang và lăn người cho đến khi anh lại nằm trên cô, mũi họ áp sát. “Em,” anh nói.

Cô bắt đầu cau mày, nhưng rồi nở thành nụ cười.

Một nụ cười tinh quái.

Lạy Chúa, anh sẽ thích được kết hôn với người phụ nữ này.

“Em nghĩ chúng ta cần phải dời ngày cưới lên,” cô nói.

“Anh sẵn lòng lôi em đến Scotland ngay ngày mai.” Và anh nói nghiêm túc.

“Em không thể,” cô nói, nhưng anh biết chắc cô ước mình có thể.

“Đó sẽ là một cuộc phiêu lưu,” anh nói, trượt một bàn tay theo hông cô để xoa dịu cuộc mặc cả.

“Em sẽ nói chuyện với mẹ,” cô hứa. “Nếu em phiền nhiễu một cách hiệu quả, em chắc mình có thể giảm thời gian đính hôn đi một nửa.”

“Điều đó làm anh băn khoăn,” anh nói. “Với tư cách là chồng tương lai của em, anh có nên thấy lo vì em dùng câu nếu em phiền nhiễu một cách hiệu quả không đây?”

“Không cần nếu anh thuận theo tất cả mọi mong muốn của em.”

“Một câu thậm chí còn khiến anh lo lắng hơn,” anh thì thầm.

Cô chỉ mỉm cười.

Và rồi, vào lúc anh đang bắt đầu cảm thấy cực kỳ khoan khoái, cô bật ra một tiếng, “Ôi!” và lập cập bò ra khỏi bên dưới anh.

“Có chuyện gì thế?” anh hỏi, tiếng anh ồm ồm bởi cái đáp thiếu trang nhã lên gối.

“Bộ nữ trang,” cô nói, vịn chặt tấm chăn vào ngực khi cô ngồi lên. “Em đã quên khuấy mất. Lạy trời, giờ là mấy giờ rồi? Chúng ta phải đi thôi.”

“Em có thể di chuyển sao?”

Cô chớp mắt. “Anh không thể?”

“Nếu anh không phải rời cái giường này trước khi trời sáng, anh sẽ rất vui lòng ngáy đến trưa.”

“Nhưng bộ nữ trang! Kế hoạch của chúng ta nữa!”

Anh nhắm mắt. “Chúng ta có thể đi vào ngày mai.”

“Không,” cô nói, đập lên vai anh bằng lưng bàn tay, “chúng ta không làm thế được.”

“Tại sao lại không?”

“Bởi vì em đã có kế hoạch cho ngày mai, và mẹ em sẽ nghi ngờ nếu em cứ vin vào cớ đau đầu suốt. Hơn nữa, chúng ta đã định sẽ đi trong tối nay.”

Anh mở một mắt. “Đâu phải có người đang chờ chúng ta.”

“Mặc kệ, em đi đây,” cô tuyên bố, kéo tấm chăn quanh người khi cô trèo ra khỏi giường.

Hai hàng lông mày Gareth nhướng lên khi anh cân nhắc cơ thể không mảnh vải của anh. Anh nhìn Hyacinth với một nụ cười rất đàn ông, nó càng nở rộng hơn khi cô đỏ bừng mặt và quay đi.

“Em…à…cần phải lau mình,” cô làu bàu, lủi vào phòng thay đồ.

Với một màn thể hiện cực kỳ miễn cưỡng (ngay cả khi Hyacinth quay lưng về phía anh) Gareth bắt đầu mặc quần áo. Anh không thể tin được cô còn xem xét chuyện ra ngoài tối nay. Chẳng phải trinh nữ sẽ bị co rút và đau sau lần đầu tiên sao?

Cô chõ đầu ra từ phòng thay đồ. “Em đã mua đôi giày bền hơn,” cô thì thầm, “phòng trường hợp chúng ta phải chạy.”

Anh lắc đầu. Cô chẳng phải một trinh nữ bình thường.

“Em có chắc em muốn tiến hành tối nay không?” anh hỏi, một khi cô đã xuất hiện trở lại trong bộ quần áo màu đen.

“Tuyệt đối chắc chắn,” cô nói, cột tóc thành một cái đuôi ngựa sau gáy. Cô nhìn lên, đôi mắt sáng ngời vì phấn khích. “Anh thì sao?”

“Anh kiệt sức.”

“Thật à?” Cô nhìn anh với sự tò mò không che đậy. “Em lại thấy hoàn toàn ngược lại. Tràn trề sinh lực.”

“Em sẽ là cái chết của anh, em nhận ra chứ.”

Cô cười toe. “Thà là em còn hơn là người khác.”

Anh thở dài và đi về phía cửa sổ.

“Anh có muốn em đợi ở dưới,” cô lịch sự hỏi, “hay anh muốn đi xuống cầu thang sau nhà với em?”

Gareth ngừng lại, một chân đặt trên gờ cửa sổ. “À, cầu thang sau nhà cũng được,” anh nói.

Và anh theo cô ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.