It's In His Kiss

Chương 12



Hai mươi phút sau, sau một cuộc cuốc bộ dài và im lặng.

Thật đáng kinh ngạc, Gareth nghĩ với nhiều hơn chút cảm giác ghê tởm bản thân, làm sao một cuộc đụng độ với nam tước lại có thể phá hỏng một ngày tuyệt vời.

Và thậm chí lí do còn không hẳn là nam tước. Anh không thể chịu được ông ta, đó là sự thật, nhưng đó không phải điều khiến anh phiền lòng, điều khiến anh trăn trở trong đêm, thầm bạt tai mình vì quá ngu ngốc.

Anh ghét điều cha anh gây ra cho anh, khi một cuộc trò chuyện có thể biến đổi anh thành một con người hoàn toàn khác. Hoặc nếu không phải một người hoàn toàn khác, thì cũng thành một bản sao đáng ngạc nhiên của Gareth William St. Clair… ở tuổi mười lăm. Vì tình yêu Chúa, giờ anh đã là một người trưởng thành, một người đàn ông hai mươi tám tuổi đầu. Anh đã rời khỏi nhà và, hy vọng là, đã lớn khôn. Lẽ ra anh phải có khả năng cư xử như một người trưởng thành khi trò chuyện với nam tước. Lẽ ra anh không nên cảm giác như thế này.

Lẽ ra anh không nên có cảm giác gì mới phải. Không gì hết.

Nhưng nó lúc nào cũng xảy ra. Anh trở nên nóng giận. Và cáu bẳn. Và anh nói những điều để khiêu khích. Thật thô lỗ, và thật non nớt, và anh không biết làm sao để ngừng nó lại.

Và lần này, nó lại xảy ra ngay trước mặt Hyacinth.

Anh đã đi bộ về nhà cô trong im lặng. Anh có thể thấy cô muốn nói. Chết tiệt, thậm chí khi anh không thấy gương mặt cô, anh vẫn biết cô muốn nói. Hyacinth lúc nào cũng muốn nói. Nhưng rõ ràng thỉnh thoảng cô cũng biết khi nào thì nên để mặc, bởi vì cô giữ im lặng trên suốt đường về qua Công Viên Hyde và Mayfair. Và giờ họ đang ở trước nhà cô, cô hầu Frances vẫn đang lửng thửng theo sau cách hai mươi feet.

“Tôi xin lỗi vì vụ lộn xộn trong công viên,” anh nói nhanh, bởi vì một câu xin lỗi phải được thốt ra.

“Tôi không nghĩ có người nào đó đã thấy,” cô trả lời. “Hay ít nhất thì tôi cũng không nghĩ có người nào đó nghe thấy. Và đó không phải lỗi của anh.”

Anh thấy mình mỉm cười. Một cách châm biếm, bởi vì đó là kiểu nụ cười duy nhất anh có thể nặn ra. Đó là lỗi của anh. Cha anh đã khiêu khích anh, nhưng cũng đã quá thời gian cho Gareth học được cách không thèm đếm xỉa đến điều đó.

“Anh sẽ vào chứ?” Hyacinth hỏi.

Anh lắc đầu. “Tốt nhất là không.”

Cô nhìn lên anh, đôi mắt nghiêm túc kỳ lạ. “Tôi muốn mời anh vào,” cô nói.

Đó là một lời nhận định, thật rõ ràng và trần trụi nên anh biết mình không thể từ chối. Anh gật đầu với cô, và họ cùng bước lên những bậc thềm. Những thành viên Bridgerton còn lại đã giải tán, cho nên họ bước vào căn phòng khách màu hồng-và-cam giờ-đã-trống-không. Hyacinth chờ gần cửa ra vào cho đến khi anh đến khu ghế ngồi, và rồi cô đóng nó lại. Kín.

Gareth nhướng mày thắc mắc. Trong một vài hoàn cảnh, một cánh cửa đóng là đủ để yêu cầu hôn lễ.

“Tôi vẫn thường nghĩ,” Hyacinth nói sau một lúc, “điều duy nhất sẽ khiến cuộc sống của tôi tốt hơn chính là một người cha.”

Anh không nói gì.

“Bất cứ khi nào tôi giận mẹ tôi,” cô nói tiếp, vẫn đang đứng bên cánh cửa, “hay một trong những anh, chị tôi, tôi thường nghĩ – nếu tôi có một người cha thì hay quá. Tất cả mọi thứ sẽ trở nên hoàn hảo, và ông chắc chắn sẽ đứng về phía tôi.” Cô nhìn lên, và môi cô cong lên trong một nụ cười nửa miệng đáng yêu. “Ông sẽ không làm vậy, tất nhiên, bởi vì tôi chắc hầu hết các lần tôi đều ở phía sai quấy, nhưng tôi thấy được an ủi hơn khi nghĩ như thế.”

Gareth vẫn không nói gì. Tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó và tưởng tượng mình là một người nhà Bridgerton. Anh dựng lên cảnh tượng mình với tất cả các anh chị em, với tất cả tiếng cười. Và anh không thể đáp lời cô, bởi vì quá đau đớn khi nghĩ cô đã có tất cả và vẫn còn muốn thêm nữa.

“Tôi luôn thấy ghen tị với những người có cha,” cô nói, “nhưng giờ thì không còn nữa.”

Anh quay ngoắt lại, đôi mắt anh chiếu vào mắt cô. Cô đáp lại ánh mắt anh với sự thẳng thắn ngang ngửa, và anh nhận ra anh không thể nhìn đi nơi khác. Không phải là không nên – mà là không thể.

“Thà là không có cha còn hơn có một người cha như cha anh, Gareth,” cô nói lặng lẽ. “Tôi rất lấy làm tiếc.”

Và đó là sự hủy diệt của anh. Đây là cô gái có tất cả mọi thứ – chí ít cũng là tất cả mọi thứ anh nghĩ mình muốn – và không biết bằng cách nào cô vẫn thấu hiểu.

“Tôi ít ra cũng có những ký ức,” cô nói tiếp, mỉm cười buồn. “Hay ít ra cũng là những ký ức người khác kể lại cho tôi nghe. Tôi biết cha tôi là người như thế nào, và tôi biết ông là một người tốt. Nếu ông còn sống ông sẽ rất yêu thương tôi. Ông sẽ không dè dặt mà yêu thương tôi vô điều kiện.”

Đôi môi cô run run thành một biểu hiện mà anh chưa từng thấy ở cô trước đây. Có một chút ngụy biện, cả một mớ tự ti. Nó hoàn toàn không giống Hyacinth, và vì lí do đó hoàn toàn mê hoặc.

“Và tôi biết,” cô nói, thở ra một hơi ngắn rời rạc, kiểu hơi thở khi người ta không thể tin được điều mình đang nói, “rằng để yêu thương tôi thường là một công việc nặng nhọc.”

Và đột nhiên Gareth nhận ra một vài điều đến chỉ trong tích tắc. Và có những điều người ta chỉ có thể biết mà không có khả năng lí giải. Bởi vì trong khi anh đứng đó quan sát cô, tất cả những gì anh có thể nghĩ là – Không.

Không.

Yêu thương Hyacinth Bridgerton là một việc khá dễ.

Anh không biết ý tưởng đó đến từ đâu, hay góc khuất lạ lùng nào của não anh đã đi đến kết luận đó, bởi vì anh hoàn toàn chắc chắn sống với cô sẽ gần như là không thể, nhưng không hiểu sao anh lại biết yêu cô sẽ không hề khó khăn.

“Tôi nói quá nhiều,” cô nói.

Anh đã mải suy nghĩ. Cô đang nói gì thế nhỉ?

“Và tôi rất cứng đầu.”

Điều đó đúng, nhưng cái gì –

“Và tôi có thể là một người xấu tính khi tôi không được làm theo ý mình, mặc dù tôi thích nghĩ hầu hết các lần tôi cũng biết điều một cách hợp lý…”

Gareth bắt đầu bật cười. Lạy Chúa lòng lành, cô đang liệt kê tất cả những lí do tại sao cô lại khó thương. Cô nói đúng, tất nhiên, về tất cả những lí do, nhưng chẳng có lí do nào đáng kể. Ít nhất cũng không phải ngay lúc này.

“Sao chứ?” cô hoài nghi hỏi.

“Im lặng,” anh nói, bước qua khoảng trống giữa họ.

“Tại sao?”

“Chỉ cần im lặng thôi.”

“Nhưng mà – ”

Anh đặt một ngón tay lên môi cô. “Xin ban cho tôi một ân huệ,” anh nói nhẹ nhàng, “và đừng nói một từ nào cả.”

Ngạc nhiên làm sao, cô vâng lời.

Trong một lúc anh chẳng làm gì khác hơn là nhìn cô. Thật hiếm khi cô yên lặng như thế, khi một phần trên gương mặt cô không động đậy hay nói hay diễn đạt một ý kiến với chỉ một cái nhăn mũi. Anh chỉ nhìn ngắm cô, khắc vào trí nhớ hai hàng lông mày cô nhướng cao thành hai vòm cong tao nhã và đôi mắt cô mở to dần vì cứ phải giữ im lặng. Anh thưởng thức sự ấm nóng dồn dập của hơi thở cô ở ngón tay anh, và âm thanh nhỏ buồn cười bật ra từ cổ họng mà cô không hề nhận ra.

Và rồi anh không thể đừng được. Anh hôn cô.

Anh ôm khuôn mặt cô trong hai bàn tay, và cúi xuống môi cô. Lần trước anh đang trong cơn giận, và anh đã xem cô chỉ như một trái cấm, cô gái mà cha anh nghĩ anh không tài nào có được.

Nhưng lần này anh sẽ hôn thật đàng hoàng. Đây sẽ là nụ hôn đầu tiên của họ.

Và nó lẽ là một nụ hôn được nhớ mãi.

Môi anh nhẹ và dịu dàng. Anh chờ cô thở dài, chờ cho cơ thể cô lả đi dựa vào anh. Anh sẽ không lấy đi bất cứ điều gì cho đến khi cô tỏ rõ mình đã sẵn sàng hiến dâng.

Và rồi anh sẽ trao tặng bản thân anh để đáp lại.

Anh hôn phớt lên miệng cô, với đủ lực để cảm nhận sự mượt mà của môi cô, để hấp thu hơi nóng từ cơ thể cô. Anh cù cô với lưỡi anh, dịu dàng và âu yếm, cho đến khi đôi môi cô hé mở.

Và rồi anh nếm cô. Cô thật ngọt ngào, và thật ấm áp, và cô đang đáp lại nụ hôn của anh với sự hòa quyện ma mị của sự ngây thơ cùng sự từng trải hơn những gì anh có thể tưởng tượng. Ngây thơ, bởi vì rõ ràng cô không biết điều mình đang làm. Và từng trải, bởi vì mặc dù thiếu kinh nghiệm, cô vẫn khiến anh hoang dại.

Anh hôn sâu hơn, đôi bàn tay trượt dọc theo lưng cô cho đến khi một bàn tay nghỉ ngơi trên đường cong của mông cô và tay kia trên eo lưng. Anh kéo cô vào người anh, vào phần cơ thể trỗi dậy minh chứng cho khát vọng của anh. Chuyện này thật điên rồ. Liều lĩnh. Họ đang đứng trong phòng khách của mẹ cô, chỉ cách ba feet đến cánh cửa có thể mở ra vào bất cứ lúc nào, bởi một người anh trai chắc chắn sẽ chẳng cảm thấy chút ăn năn mà xé xác Gareth ra từng mảnh.

Thế nhưng anh vẫn không ngừng lại.

Anh muốn cô. Anh muốn tất cả từ cô.

Chúa cứu giúp anh, anh muốn cô ngay bây giờ.

“Cô có thích thế này không?” anh thì thầm, môi anh tiến sát đến tai cô.

Anh cảm thấy cô gật đầu, nghe tiếng thở hổn hển khi anh cắn trái tai cô giữa răng anh. Điều đó khuyến khích anh, thiêu đốt anh.

“Cô có thích thế này không?” anh thì thầm, nhấc một bàn tay và ôm quanh đồi gò ở ngực cô.

Cô lại gật đầu, lần này thở hào hển một tiếng “Có!” lí nhí.

Anh không thể ngăn mình mỉm cười, cũng không thể làm gì hơn là trượt bàn tay anh vào trong áo choàng của cô, để thứ duy nhất ngăn cách bàn tay anh và cơ thể cô là lớp váy mỏng cô mặc.

“Cô sẽ thích thế này hơn nữa này,” anh nói láu lỉnh, rà dọc bàn tay lên khắp bầu ngực cô cho đến khi anh cảm thấy núm vú cô săn lại.

Cô để lọt một tiếng rên rỉ, và anh để cho bản thân táo bạo hơn, bắt lấy nụ hoa nhỏ giữa những ngón tay anh, xoáy chỉ một chút, ngắt nó cho đến khi cô rên rỉ trở lại, và những ngón tay cô vồ vập bấu vào vai anh.

Cô sẽ rất giỏi trong giường ngủ, anh nhận ra với sự hài lòng bản năng. Cô sẽ không biết mình đang làm gì, nhưng điều đó không quan trọng. Cô sẽ sớm học được, và anh sẽ có cả cuộc đời để chỉ cho cô.

Và cô sẽ là của anh.

Của anh.

Và rồi, khi môi anh tìm gặp môi cô lần nữa, khi lưỡi anh trượt vào trong và khẳng định cô là của riêng anh, anh nghĩ –

Tại sao lại không chứ?

Tại sao lại không lấy cô? Tại sao lại kh –

Anh lùi lại, vẫn còn ôm khuôn mặt cô trong hai bàn tay. Có những chuyện cần phải được cân nhắc một cách thấu đáo, và có Thượng Đế chứng giám anh không thể suy nghĩ thấu đáo khi anh đang hôn Hyacinth.

“Tôi đã làm gì sai sao?” cô thì thầm.

Anh lắc đầu, không thể làm gì hơn là nhìn cô.

“Vậy thì ta – ”

Anh khiến cô im lặng bằng một ngón tay đặt vững chãi trên môi cô.

Tại sao lại không kết hôn với cô? Tất cả mọi người dường như đều muốn điều đó. Bà ngoại anh đã bóng gió về chuyện đó hơn một năm trời, còn gia đình cô thì tế nhị như một cái búa tạ. Hơn nữa, anh thật sự yêu thích Hyacinth, còn hơn bất cứ điều gì anh từng cảm thấy với những người phụ nữ anh đã gặp trong suốt những năm tháng độc thân. Dĩ nhiên cô làm anh phát điên phân nửa thời gian anh ở bên cô, nhưng dù vậy, anh vẫn thích cô.

Vả lại, anh càng lúc càng không thể giữ tay mình tránh xa cô được nữa. Chỉ cần thêm một buổi chiều như thế này thôi, anh sẽ hủy hoại cô.

Anh có thể mường tượng ra cảnh đó, thấy nó trong đầu anh. Không chỉ là hai người họ, mà với tất cả những người trong cuộc đời họ – gia đình cô, bà ngoại anh.

Cha anh.

Gareth gần như cười thành tiếng. Thật là lợi. Anh có thể kết hôn với Hyacinth, điều đó đang rõ dần trong tâm trí anh là một nỗ lực cực kỳ dễ chịu, và cùng lúc sẽ dằn mặt nam tước.

Điều đó sẽ giết ông ta. Giết tuyệt đối.

Nhưng, anh nghĩ, để cho những ngón tay anh trượt theo đường quai hàm cô khi anh dứt đi, anh cần phải làm điều này thật đúng đắn. Anh không phải lúc nào cũng sống bên lề phải của khuôn phép, nhưng vẫn có những điều một người đàn ông phải thực hiện như một quý ông.

Hyacinth xứng đáng không ít hơn.

“Tôi phải đi đây,” anh thì thầm, nắm lấy một bàn tay cô và nâng nó lên môi trong một cử chỉ chào tạm biệt hào hoa.

“Đi đâu?” cô lúng búng, đôi mắt vẫn còn đờ đẫn vì đam mê.

Anh thích như thế. Anh thích mình đã làm cho cô mụ mị, khiến cô không còn giữ được sự điềm tĩnh nổi tiếng của cô.

“Tôi cần phải suy nghĩ về một vài chuyện,” anh nói, “và có vài chuyện tôi phải làm.”

“Nhưng…chuyện gì?”

Anh mìm cười nhìn xuống cô. “Cô sẽ sớm hiểu ra thôi.”

“Khi nào chứ?”

Anh bước đến cửa. “Chiều nay cô có nhiều câu hỏi quá phải không nào?”

“Tôi sẽ không như thế,” cô đáp trả, rõ ràng đang khôi phục sự tỉnh táo, “nếu anh chịu nói điều gì đó căn bản hơn.”

“Hẹn gặp lần sau, Cô Bridgerton,” anh thì thầm, lẩn ra hành lang.

“Nhưng là khi nào?” câu hỏi của cô phát ra một cách bực dọc.

Anh cười suốt đến lúc ra cửa.

Một tiếng đồng hồ sau, trong dinh thự Nhà Bridgerton.

Nam chính của chúng ta, rõ ràng là không hề phí phạm thời gian.

“Ngài tử tước sẽ gặp ông ngay, thưa Ông St. Clair.”

Gareth đi theo quản gia của Ngài Bridgerton dọc theo hành lang đến một khu vực kín đáo trong căn nhà, nơi anh chưa từng thấy trong suốt hàng tá lần anh đến làm khách ở Nhà Bridgerton.

“Ngài ấy đang ở trong thư phòng,” người quản gia giải thích.

Gareth gật đầu. Đó có vẻ là nơi thích hợp cho một cuộc gặp riêng. Ngài Bridgerton sẽ muốn là người nắm quyền điều khiển, kiểm soát mọi chuyện, và chuyện này sẽ được nhấn mạnh tầm quan trọng hơn khi họ gặp gỡ trong lãnh địa thiêng liêng của tử tước.

Khi Gareth gõ lên cửa Nhà Bridgerton năm phút trước, anh đã không tỏ cho người quản gia biết ý định của anh đến đây hôm nay, nhưng anh không nghi ngờ anh trai của Hyacinth, Ngài Tử Tước Bridgerton thế lực đến mức gần như tai tiếng, biết mục đích thật sự của anh.

Gareth có thể đến thăm vì lí do nào khác chứ? Anh chưa từng có bất cứ lí do nào trước đây. Và sau khi quen biết với gia đình Hyacinth – ít ra cũng là một vài người trong số họ – anh không nghi ngờ mẹ cô đã gặp anh cô và bàn về khả năng họ sẽ kết hôn.

“Anh St. Clair,” ngài tử tước nói, đứng lên từ sau bàn khi Gareth bước vào phòng. Chuyện này hứa hẹn đây. Nghi thức không yêu cầu ngài tử tước phải đứng lên, nhưng khi đứng dậy ông ta đã chứng tỏ sự tôn trọng dành cho Gareth.

“Ngài Bridgerton,” Gareth nói, gật đầu. Anh trai Hyacinth sở hữu mái tóc màu nâu hạt dẻ như em gái, mặc dù mái tóc ông ta đã bắt đầu ngả màu bạc ở hai thái dương. Tuy vậy, dấu hiệu mờ nhạt của tuổi tác chẳng hề làm giảm giá trị ông ta. Ông ta là một người cao to, và hẳn là lớn hơn Gareth đến hơn mười tuổi, nhưng ông ta vẫn còn cực kỳ rắn chắc và khỏe mạnh. Gareth không muốn gặp ông ta trên một võ đài. Hay trên một bãi đấu tay đôi.

Ngài tử tước ra hiệu về phía một cái ghế bọc da lớn, được đặt đối diện bàn ông ta. “Mời anh,” ông ta nói, “ngồi đi.”

Gareth ngồi xuống, cố gắng hết sức để giữ bản thân điềm tĩnh và những ngón tay không gõ căng thẳng lên tay vịn ghế. Anh chưa bao giờ làm việc này, và chết tiệt nó đi nếu nó không phải là chuyện bất an nhất. Anh cần phải ra vẻ bình tĩnh, những suy nghĩ của anh phải được sắp xếp và tập trung. Anh không nghĩ thỉnh cầu của mình sẽ bị từ chối, nhưng anh muốn vượt qua được lần trải nghiệm này với phong thái chững chạc. Nếu anh lấy được Hyacinth, anh sẽ gặp ngài tử tước suốt phần đời còn lại, và anh không cần trụ cột gia đình Bridgerton nghĩ anh là một tên đần.

“Tôi hình dung ngài đã biết lí do tôi đến đây,” Gareth nói.

Tử tước, đã ngồi lại sau cái bàn gỗ gụ lớn, khẽ nghiêng đầu sang bên. Ông ta đang gõ nhịp những đầu ngón tay vào nhau, hai bàn tay tạo thành một hình tam giác rỗng. “Có lẽ,” ông ta nói, “để cứu chúng ta khỏi sự ngượng ngùng có thể xảy ra, anh có thể biểu lộ ý định của mình một cách cặn kẽ.”

Gareth hít vào. Anh trai Hyacinth sẽ không khiến việc này dễ dàng cho anh. Nhưng điều đó không quan trọng. Anh đã thề sẽ làm điều này cho đúng đắn, và anh sẽ không bị đàn áp.

Anh nhìn lên, gặp ánh mắt tối thẫm của ngài tử tước với sự quả quyết. “Tôi muốn lấy Hyacinth,” anh nói. Và rồi, bởi vì ngài tử tước không nói gì, bởi vì ông ta thậm chí còn không cử động, Gareth nói thêm, “Ơ, nếu cố ấy chịu lấy tôi.”

Và rồi có đến khoảng tám thứ xảy ra cùng một lúc. Hoặc có lẽ chỉ có hai hoặc ba nhưng cảm giác cứ như tám thứ, bởi vì nó quá bất ngờ.

Đầu tiên, ngài tử tước thở ra, mặc dù như thế dường như là nói giảm. Thật ra nó giống với một tiếng thở dài hơn – một tiếng thở dài mệt mỏi, não nề khiến người đàn ông kia gần như xẹp lép ngay trước mắt Gareth. Điều đó thật đáng kinh ngạc. Gareth đã từng thấy tử tước nhiều lần và rất quen thuộc với tiếng tăm của ông ta. Đây không phải là một người đàn ông sụm người hay rên rỉ.

Môi ông ta dường như cũng cử động trong suốt quãng thời gian đó, và nếu Gareth có bản tính đa nghi hơn thì anh đã nghĩ ngài tử tước nói, “Cám ơn Thượng Đế.”

Cộng với ánh mắt nghiêng lên trời của ông ta, đó có vẻ là cách lí giải có khả năng nhất.

Và rồi, trong khi Gareth còn đang tiếp thu tất cả mọi thứ, Ngài Bridgerton đặt hai lòng bàn tay xuống mặt bàn với một lực khá mạnh, và ông ta nhìn thẳng vào mắt Gareth mà nói, “Ồ, nó sẽ chịu lấy anh. Nó nhất định sẽ chịu lấy anh.”

Đó không hẳn là điều Gareth trông chờ. “Tôi xin thứ lỗi,” anh nói, bởi vì thật sự ra anh không thể nghĩ đến điều gì khác.

“Tôi cần uống một ly,” ngài tử tước nói, đứng lên. “Phải có một sự chúc mừng chứ, anh có nghĩ vậy không?”

“Ơ…có?”

Ngài Bridgerton bước qua căn phòng đến một tủ sách nằm trong hốc tường và rút một cái bình từ trên giá sách. “Không,” ông ta tự nói một mình, đặt nó lại vị trí cũ, “tôi nghĩ phải lấy thứ rượu ngon.” Ông ta quay lại nhìn Gareth, đôi mắt sáng lên một tia nhìn kỳ lạ, gần như là hoan hỉ. “Rượu ngon, anh đồng ý chứ?”

“Ơơơơ….” Gareth không dám chắc phải nghĩ về chuyện này thế nào đây.

“Rượu ngon mới được,” tử tước nói chắc nịch. Ông ta dịch chuyển vài cuốn sách sang bên và đưa tay ra sau để kéo ra một chai rượu có vẻ là cognac đã lâu năm. “Tôi đã phải giấu nó,” ông ta giải thích, cẩu thả đổ rượu vào hai ly.

“Người hầu?” Gareth hỏi.

“Mấy đứa em trai.” Ông ta đưa Gareth một ly. “Chào mừng đến với gia đình này.”

Gareth nhận lấy cái ly, gần như chưng hửng vì chuyện hóa ra lại quá dễ dàng. Anh cũng không thể ngạc nhiên hơn nếu ngài tử tước không biết bằng cách nào xoay xở để trình ra một giấy phép đặc quyền và một vị cha cố ngay tại đó. “Cám ơn, Ngài Bridgerton, tôi – ”

“Cậu nên gọi tôi là Anthony,” ngài tử tước ngắt lời. “Dù gì chúng ta cũng sắp thành anh em rồi.”

“Anthony,” Gareth lặp lại. “Tôi chỉ muốn…”

“Hôm nay là một ngày tuyệt vời,” Anthony đang lầm bầm tự nhủ. “Một ngày tuyệt vời.” Ông ta đột ngột ngước lên nhìn Gareth. “Cậu không có chị em gái phải không?”

“Không có ai,” Gareth xác nhận.

“Tôi có đến bốn,” Anthony nói, nốc hết một phần ba ly rượu. “Bốn đứa. Và giờ tất cả đều đã được cất khỏi tay tôi. Tôi đã xong,” ông ta nói, trông như thể ông ta sắp nhảy nhổm lên đến nơi. “Tôi tự do.”

“Anh có con gái phải không?” Gareth không thể cưỡng lại mà phải nhắc nhở ông ta.

“Chỉ có một đứa, và nó mới có ba tuổi. Tôi còn nhiều năm trước khi tôi phải trải qua chuyện này lần nữa. Nếu tôi may mắn, nó sẽ cải đạo sang Công giáo và đi tu.”

Gareth bị sốc rượu.

“Ngon phải không nào?” Anthony nói, nhìn vào chai rượu. “Được hai mươi bốn năm rồi đấy.”

“Tôi không tin mình từng tiêu hóa bất cứ thứ gì cổ như vậy,” Gareth thì thầm.

“Nào giờ,” Anthony nói, dựa vào mép bàn, “tôi chắc cậu sẽ muốn bàn về thỏa thuận gia sản.”

Sự thật là Gareth thậm chí còn chưa nghĩ đến thỏa thuận gia sản, thật kỳ lạ đối với một người đàn ông sở hữu ít tiền của. Anh đã quá ngạc nhiên trước quyết định kết hôn bất chợt đến mức tâm trí anh thậm chí còn chưa nghĩ đến những khía cạnh thiết thực của hôn nhân.

“Ai cũng biết năm ngoái tôi đã tăng phần hồi môn của con bé lên,” Anthony nói, gương mặt trở nên nghiêm túc. “Tôi sẽ vẫn giữ lời, mặc dù tôi hy vọng đó không phải là lí do chính khiến cậu kết hôn với nó.”

“Tất nhiên là không,” Gareth trả lời, đứng bật lên.

“Tôi cũng không nghĩ vậy,” Anthony nói, “nhưng cũng phải hỏi mới được.”

“Tôi không nghĩ có người sẽ thú nhận với anh,” Gareth nói.

Anthony nhanh nhẹn nhìn lên. “Tôi thích nghĩ mình có thể đọc được nét mặt của một người đủ rõ để biết có phải anh ta đang nói dối.”

“Tất nhiên,” Gareth nói, ngồi xuống lại.

Nhưng có vẻ ngài tử tước không lấy làm phật ý. “Nào giờ,” ông ta nói, “của hồi môn của nó có giá trị…”

Gareth quan sát với một chút bối rối khi Anthony chỉ lắc đầu và để cho câu nói trôi vào yên lặng. “Thưa ngài?” anh thì thầm.

“Xin thứ lỗi,” Anthony nói, chú tâm lại ngay lập tức. “Vào lúc này tôi có hơi không giống bản thân thường ngày, tôi cam đoan với cậu.”

“Tất nhiên,” Gareth thì thầm, vì đến lúc này thì đồng ý là hành động duy nhất có thể chấp nhận được.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ ngày này sẽ đến,” tử tước nói. “Chúng tôi đã nhận được nhiều lời cầu hôn, tất nhiên, nhưng chẳng có lời cầu hôn nào trong số đó tôi thuận tình tiếp đãi, và gần đây thì chẳng có lời cầu hôn nào.” Ông ta thở một hơi dài. “Tôi đã bắt đầu hết hy vọng sẽ có ai đó xứng đáng muốn kết hôn với con bé.”

“Anh có vẻ không xem trọng em gái như cô ấy xứng đáng được nhận,” Gareth nói mát.

Anthony nhìn lên và thật sự đã mỉm cười. Đại khái. “Không hề,” ông ta nói. “Nhưng tôi cũng không mù quáng với những… à… phẩm chất độc nhất vô nhị của nó.” Ông ta đứng lên, và Gareth nhận ra ngay lập tức rằng Ngài Bridgerton đang sử dụng kích thước của mình để gâp áp lực. Anh cũng nhận ra rằng anh không nên hiểu nhầm biểu hiện khinh suất hay thư thái lúc nãy của tử tước. Đây là một người đàn ông nguy hiểm, hoặc ít ra cũng nguy hiểm khi ông ta muốn, và Gareth khôn hồn thì không được quên điều đó.

“Em gái Hyacinth của tôi,” tử tước nói chậm rãi, bước đến cửa sổ, “là vật báu trời ban. Cậu nên nhớ lấy điều đó, và nếu cậu yêu quý mạng sống của mình, cậu sẽ đối xử với nó như nó là kho báu.”

Gareth ngậm miệng. Lúc này dường như không phải thời điểm thích hợp để nói chen vào.

“Nhưng mặc dù Hyacinth là vật báu trời ban,” Anthony nói, xoay người lại với những bước đi khoan thai và tính toán của một người đàn ông biết rõ quyền lực của mình, “nó không dễ chìu. Tôi sẽ là người đầu tiên chịu thừa nhận điều này. Không nhiều đàn ông có trí tuệ ngang ngửa với nó, và nếu nó bị kẹt trong hôn nhân với một người không đánh giá đúng…nhân cách độc đáo của nó, nó sẽ rất khổ sở.”

Gareth vẫn không lên tiếng. Nhưng anh không rời mắt khỏi gương mặt tử tước.

Và Anthony cũng đáp lại ánh mắt đó. “Tôi sẽ cho phép cậu kết hôn với nó,” ông ta nói. “Nhưng cậu nên suy nghĩ thật lâu và thật kỹ trước khi cầu hôn nó.”

“Ngài đang nói gì?” Gareth ngờ vực hỏi, đứng thẳng dậy.

“Tôi sẽ không đề cập cuộc trò chuyện hôm nay với nó. Cậu sẽ quyết định mình có muốn đi đến bước cuối cùng hay không. Và nếu cậu không muốn…” Ngài tử tước nhún vai, đôi vai nâng lên và hạ xuống trong một cử chỉ mang phong cách Gallic lạ lẫm. “Trong trường hợp đó,” ông ta nói, giọng bình thản đến gần như đáng ngại, “nó sẽ không bao giờ biết.”

Biết bao nhiêu đàn ông đã bị tử tước làm cho sợ mà bỏ chạy vì thái độ này rồi, Gareth thắc mắc. Lạy Chúa lòng lành, có phải đây là lí do Hyacinth vẫn chưa kết hôn? Anh nghĩ mình nên thấy mừng vì nhờ vậy cô vẫn còn tự do để kết hôn với anh, nhưng dù vậy, cô có nhận ra anh trai mình là một người điên?

“Nếu cậu không làm cho em gái tôi hạnh phúc,” Anthony Bridgerton nói tiếp, đôi mắt long lên vừa đủ để xác nhận sự nghi ngại của Gareth về đầu óc minh mẫn của ông ta, “thì cậu sẽ không hạnh phúc đâu. Tôi sẽ đích thân lo liệu chuyện đó.”

Gareth mở miệng để độp cho tử tước một lời gay gắt – mặc xác chuyện cư xử với ông ta bằng biện pháp nhẹ nhàng và phải rón rén trước đức ngài quyền năng tối thượng đi. Nhưng rồi, ngay khi anh sắp sửa xúc phạm anh vợ tương lai, có lẽ là đến mức không thể cứu vãn được, một câu khác lại bật ra khỏi miệng anh.

“Anh yêu cô ấy phải không?”

Anthony khịt mũi sốt ruột. “Tất nhiên tôi yêu con bé. Nó là em gái tôi.”

“Tôi yêu anh trai mình,” Gareth nói khẽ. “Ngoài bà ngoại tôi, anh ấy là người duy nhất tôi có trong đời.”

“Vậy cậu không định hàn gắn với cha mình?” Anthony nói.

“Không.”

Anthony không nêu lên nhiều câu hỏi; chỉ gật đầu và nói, “Nếu cậu lấy em gái tôi, cậu sẽ có tất cả chúng tôi.”

Gareth cố gắng thốt nên lời, nhưng anh không có âm thanh nào. Anh không có câu nói nào. Chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả những cảm xúc đang rộn rã trong anh.

“Dù cho hậu quả có tốt hay xấu,” tử tước nói tiếp, với một tiếng cười khẽ tự trào. “Và tôi cam đoan với cậu, cậu sẽ thường xuyên ước Hyacinth là một đứa trẻ mồ côi, bị đặt trên bậc thềm mà không có một mẩu giấy để xác nhận tên họ.”

“Không,” Gareth nói nhẹ mà kiên quyết. “Tôi sẽ không ước điều đó cho bất cứ ai.”

Căn phòng yên lặng trong một lúc, và rồi ngài tử tước nói, “Có bất cứ điều gì cậu muốn chia sẻ với tôi về ông ta không?”

Sự bất an bắt đầu thấm vào máu Gareth. “Ai?”

“Cha cậu.”

“Không.”

Anthony có vẻ như đang cân nhắc, rồi ông ta hỏi, “Ông ta sẽ gây khó khăn chứ?”

“Cho tôi?”

“Cho Hyacinth.”

Gareth không thể nói dối. “Ông ta có thể.”

Và đó là điều tồi tệ nhất. Là điều sẽ khiến anh mất ngủ. Gareth không biết nam tước sẽ làm gì. Hay ông ta sẽ nói gì.

Hay người nhà Bridgerton sẽ phản ứng như thế nào nếu họ biết được sự thật.

Và chính trong lúc đó, Gareth nhận ra anh cần phải làm hai việc. Thứ nhất, anh phải kết hôn với Hyacinth càng sớm càng tốt. Cô – và mẹ cô – hẳn sẽ muốn một hôn lễ công phu đến vô lý khi phải mất hàng tháng trời chuẩn bị, nhưng anh sẽ cần phải xen vào và khăng khăng họ kết hôn thật sớm.

Và thứ hai, như một biện pháp bảo đảm, anh sẽ phải làm một chuyện để khiến cô không thể thối lui, thậm chí nếu cha anh có trưng ra bằng chứng về nguồn gốc của Gareth.

Anh sẽ phải tổn hại cô. Ngay khi có thể. Vẫn còn một vấn đề là nhật ký của Isabella. Bà có thể biết được sự thật, và nếu bà đã viết về chuyện đó, Hyacinth sẽ biết những bí mật của anh cho dù nam tước có nhúng tay vào hay không.

Và trong khi Gareth không ngại để cho Hyacinth biết được sự thật về dòng dõi anh, vấn đề sống còn là nó không được xảy ra trước đám cưới.

Hoặc sau khi anh đã bảo đảm khả năng đó bằng cám dỗ.

Gareth không thích bị dồn vào chân tường. Anh cũng không thật sự mong muốn phải can thiệp.

Nhưng điều này…

Điều này, anh quyết định, sẽ là sự mãn nguyện thuần túy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.