Robert Mullins ngồi xổm, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn sang bên canh.
Tường đứng đó, bên người trôi nổi hai cây gậy ánh sáng, ngón tay bao bọc trong những hạt bụi trắng ngà nhỏ li li, liên tục điểm vào không khí. Hai cây gậy bên cạnh xoay tròn như cánh quạt, liên tục kéo ánh sáng xung quanh về với tốc độ ổn đinh, rồi truyền vào sau lưng hắn.
Không khí những nơi bị ngón tay hắn điểm trúng liền phát ra những làn sóng gợn, giống như một lớp màng tinh thể lỏng dính dính trong suốt, theo những vòng sóng đó lan đi, có thứ gì đó tương tác với nhau, hình thành thêm vài cái gì đó mà Robert không thể hiểu được, nhưng rất ôn hòa. Đối lập với cảnh tượng không gian cuồng bạo xung quanh bọn họ.
Cái ôn hòa này dùng tốc độ chậm rãi, giống như bầy kiến cần mẫn tha đi từng chút một của cái cuồng bạo. Nếu không phải Robert nắm bắt về khí ở cảnh giới tông sư, rất khó nhận ra được. Nhưng qua một hai tiếng sau đó, đến lượt Linh cũng đã nhận ra, không gian nứt vỡ tạo thành vô số đường ngoằn ngoèo đen kịt kia vẫn hung bạo, vẫn rít gào, nhưng không cách nào lan đến chỗ bọn họ. Trái lại còn đang dần dần thu hẹp phạm vi.
“Người này, đang viết lại không gian !?” Robert âm thầm giật mình.
Từng có một giả thiết, giống như thế giới ảo được hình thành bởi các dãy ký tự 0 và 1, tổ hợp vô số lần thành những quy tắc, thành môi trường 3D, thì không gian ở thế giới thực cũng được tổ hợp thành bởi một đơn vị nào đó người ta chưa biết. Nếu như có thể điều động những đơn vị này, liệu con người có thể lập trình lại thế giới thực, giống như bọn họ có thể tùy ý lập trình thế giới 3D trong các game giả lập thực tế ảo không !?
Ngẫm lại một chút thì mấy game giả lập thực tế ảo ở thế giới bên ngoài cho đám thanh niên thành thị tiêu khiển giết thời gian đều có xuất xứ từ tập đoàn IMI cả, công nghệ của các công ty hay quốc lực của các quốc gia vốn không thể điều động nhiều tài nguyên đến mức hình thành một thế giới ảo song song với thế giới thực. Thế giới ảo, nói thì nghe hay lắm, nhưng để tạo ra khái niệm một thế giới, khó khăn biết nhường nào !? Và cần phần cứng mạnh mẽ đến mức nào mới có thể chứa được cái “thế giới” ấy !?
Tập đoàn IMI có thể làm được, đủ thấy tạo nghệ về việc kiến tạo “thế giới” của bọn họ cao siêu đến mức nào. Còn cái gã thiếu niên do ông chú mấy chục tuổi giả dạng thành trước mắt Robert, lại còn là trùm cuối của cái tập đoàn trùm sò kia, xem ra cũng đã có thể chạm tới việc viết lại thế giới thật ở một mức độ nào đấy rồi.
Nghe nói quy tắc trên thực nghiệm đảo cũng là do có người viết ra, được lắm, trình độ này so với ả thần côn ở vatican, không biết cái nào hơn. Thánh nữ của Vatican, nghe nói sở hữu ánh sáng kiến tạo, chỉ cần chiếu sáng, mọi thứ đều có thể tạo ra, giống như ảo thuật.
Nghe nói còn rất xinh nữa, tiếc là chưa có cơ hội rình coi cô ả tắm.
Robert chìm vào cảm nghĩ miên man, bẵng đi một cái liền sực tỉnh, bởi vì Tường vỗ vai hắn, không gian xung quanh đã hoàn toàn được sửa chữa xong xuôi, không còn vết nứt nào còn sót lại cả.
Cái thứ phiền toái như vết nứt không gian, nếu như cứ để mặc, nó sẽ càng ngày càng mở rộng, đến quy mô lỗ đen thì rất khó khống chế. Robert cảnh giác điều tra xung quanh một hồi, xác nhận không còn bất cứ vùng loạn lưu nào mới yên lòng quay về, đứng trước mặt Tường, hắng giọng mấy cái, chợt phát hiện mồm mép tép nhảy của mình trước ánh mắt hững hờ kia, chẳng có mấy tác dụng.
“Cái này, ừm… số là ông già nhà ta có thỏa thuận với cô Stellar của quý đảo, nên là thế này, ừm… ta lên đảo để tìm cái thằng trong ảnh, ấy quên, cái thằng trong ảnh chính là ngài, King của IMI, tìm được rồi, giờ ta làm vệ sĩ hay culi, tùy ngài, chỉ cần đưa ta ra khỏi hòn đảo này là được. Rồi nhớ hú cô Stellar bảo kê cho ta sau khi rời đảo, lão hội trưởng của ESP league đang muốn cắt ch*m ta, chuyện dài lắm, nói tóm lại đây là một âm mưu, con người chính trực thuần khiết như ta bị vướng phải trong trò chơi chính trị của mấy em gái, ấy, cũng không phải. Nói chung từ bây giờ ngài đi đâu ta theo đó, chỉ đâu ta đánh đấy, giúp ta rời đảo là được.”
“Stellar bảo ngươi đến tìm ta !?” Tường nhìn thẳng vào hắn, mắt đối mắt làm Robert thoáng rùng mình, cái lược đang chải trên tóc cũng vì thế mà cứng ngắc lại theo. Trong một thoáng chốc hắn có cảm giác mọi thứ mình có đều lộ rõ ra trước ánh mắt này vậy.
Ánh mắt thật đáng sợ.
“Xem như vậy đi, dù lời là do ông lão nhà ta truyền đạt lại. Hơn nữa hình như cũng không phải chỉ mình ta nhận được nhiệm vụ này, xem ra số lượng bảo kê của ngài trên hòn đảo này cũng không ít.”
“Còn có ai nữa !?” Linh ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
“Nửa ngày trước, ta có gặp một cô gái đang đi tìm vị này.” Hắn nói rồi đánh mắt về phía Tường . Nếu đã phải tỏ ra tôn trọng hắn, thì miễn luôn cái màn chỉ tay năm ngón vào người ta luôn. Sau đó hắn bổ xung.
“Cô ta cực kỳ mạnh, mạnh kinh khủng. Nếu phát hiện ra King có mệnh hệ nào, tôi nghĩ chắc cô ta sẽ điên tiết lên chạy quanh đồ sát cả đảo cho xem.”
Robert nhún vai nói, có vẻ hơi bất lực.
“Ngài cũng biết cô ta đấy, King của ta, cô ta tự xưng là Queen thứ 3 của IMI mà.”
“Ren !?” King có chút không ngờ tới đáp, không ngờ có ai đó nghĩ ra cách để cho Ren lên được đảo. Cấp độ sức mạnh của các Queen vượt xa giới hạn quy tắc hòn đảo có thể chấp nhận. Cho dù muốn kìm nén áp chế sức mạnh, nhưng một khi đi qua vòng sáng bảo hộ hòn đảo, đều sẽ hiện nguyên hình hết ngay. Nếu có thanh long mang lên đảo thì còn được, nhưng bảo khí thanh long cung đã thất lạc từ sau chiến tranh 32 năm trước rồi, hắn cũng chưa tìm lại được.
“Đúng vậy, nếu ta nghe không lầm thì cô ta tên gọi đầy đủ là Lilith Ren.” Kị sĩ gật đầu đáp, nói rồi hắn không hiểu móc đâu ra một cái khăn bắt đầu lau lau khuôn mặt đã lấm lem bụi cát của mình, rồi như ảo thuật lấy ra thêm một cái lược nữa, chải chải đầu một cách điệu nghệ. Sau khi để King tiêu hóa tin tức, hắn mới tiếp tục nói:
“Là vậy đó, nói chung nếu cứ bám theo ngài, đợi đám vệ sĩ của ngài tập họp đầy đủ, chúng ta sẽ quét ngang xưng bá hòn đảo này luôn, vậy nên để đàn em theo sau làm chân chạy vặt cho ngài nhé, King của ta.”
“Tùy ngươi.” Tường bỏ lại một câu rồi xoay người đi vào chỗ nhà gỗ, bên trong đó vẫn còn chôm vài quả bom bi, hơn nữa hấp thu nhiều tinh hoa tính mạng của siêu năng lực gia như vậy, khả năng sử dụng sóng não của hắn cũng đã được tăng cường khá nhiều, có lẽ nên suy nghĩ đến việc bới đống vũ khí vệ tinh của Lee Ji Won lên để sử dụng lại.
Phần lớn chúng đã rơi xuống sông khi hai người chạy trốn đến thung lũng này, bây giờ muốn bới lên cũng không phải việc gì dễ dàng, vì dòng sông đã đóng băng cả rồi.
Robert bĩu môi với thái độ tùy tiện của Tường, hắn biết rõ gã này nhìn thì thoải mái, nhưng cũng giống như nỏ mạnh hết đà. Từ hơi thở dồn dập có thể suy ra được, hơn nữa nếu để ý, sẽ thấy bắp thịt của hắn đang không ngừng run rẩy vì bị thúc ép quá độ. Trận chiến với Anacharka, nhìn qua thì Tường hoàn toàn áp đảo, nhưng cũng đã phải lôi gần hết thủ đoạn đáy hòm ra, cưỡng chế cường hóa cơ thể giống như uống doping giải khát, chạy tới đích, hưởng xong vinh quang cũng là lúc rú lên sung sướng rồi sùi bọt mép chết tươi rồi.
Hơn nữa còn một cái gánh nặng ở bên cạnh. Robert ý vị sâu xa nhìn Linh một cái, khiến cô rùng mình, lùi lại theo bản năng.
“Ngươi làm gì vậy ?” Linh hỏi.
“Cô bé vẫn luôn đi cùng hắn à !?”
“Thì sao !?” Linh nhíu mày.
Robert nhún vai, cười nói:
“Haha, ta cảm thấy hắn không giống loại người sẽ mang theo gánh nặng bên mình cho lắm.”
Đôi mắt Linh có chút co lại, ngực đánh thót một cái. Cẩn thận suy nghĩ một chút, tính cách Tường thế nào không phải cô không hiểu, thế nhưng mấy ngày nay lẽo đẽo theo hắn, mình gần như đã quên mất, hay là cố ý quên mất, hắn vốn có thể chẳng cần mang theo cô làm gì cả. Đúng như lời Robert nói, đối với Tường, trên hòn đảo này, Linh chỉ là một loại gánh nặng.
“Đừng để ý những gì hắn nói.”
Tường đi đằng trước đột ngột quay đầu lại:
“Cho dù cậu có là gánh nặng, nhưng cũng là gánh nặng giữ tôi ở lại mặt đất, mà không bị bầu trời nuốt chửng. Ít nhất là lúc này, tôi vẫn muốn có cậu ở bên cạnh.”
Robert hiểu ý, khẽ cười, kể ra bộ mặt của hắn cũng khá điển trai, mới mái tóc vàng óng, được tạo hình khá nghệ sĩ, cặp mắt màu xanh dương thăm thẳm cùng một nụ cười ngọt lịm chết người. Nụ cười không giả tạo, không khinh thường cũng không giễu cợt…nó vừa đẹp vừa sáng vừa rõ ràng vừa khắc sâu…khắc sâu cảm giác rằng nụ cười thật hiền lành và ấm áp. Nó không ăn nhập chút nào với cái mồm văng đầy những ô ngôn uế ngữ vừa rồi. Có thể nói ngoại trừ ngôn ngữ không hợp với thuần phong mỹ tục lắm, Robert tuyệt đối là một hot boy hay mĩ nam tử mà các cô gái vẫn hay kiếm tìm. Tiếc là hai người duy nhất nhìn thấy nụ cười này, chẳng ai quan tâm đến hắn cả.
Linh sững người, có chút ngạc nhiên với cách ví von không đầu không đuôi kia, ánh mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp. Thở mạnh mấy cái khiến bộ ngực sữa phập phồng, Linh đưa hai tay lên đánh đánh nhẹ vào gò má, lắc lắc đầu mấy cái, rồi nhìn Tường, kéo mắt thè lưỡi:
“Ai thèm quan tâm. Tôi bị cuốn lên đây là do cậu, dĩ nhiên cậu phải chịu trách nhiệm rồi !”
Robert ở bên cạnh cười xen vào:
“Ái chà, có cá tính thật, cả hai người.”
Sau đó vỗ vai Linh:
“Ta nói vậy thôi cô bé, đừng để ý, ý ta là đối với hắn, cô chắc hẳn là một người rất quan trong đấy !”
Rồi tiêu sái cất bước theo Tường.
Để lại Linh ở đằng sau bực tức nói:
“Bé cái đầu ngươi, trên đảo không ai được quá 20 tuổi, ngươi hơn ta được mấy năm !? Đừng tưởng ăn mặc rách rưới là có thể đóng vai ông chú xã hội !”
Robert nghe xong tặc lưỡi một cái, cẩn thận nhìn lại, bộ đồ trên người đã không thể te tua hơn, giống thằng ăn xin chứ đâu có giống kị sĩ nữa. Khuôn mặt hắn đen lại, chạy tới bên bờ sông, tìm mấy cái xác đã hoàn toàn chuyển hóa thành tinh hoa tính mạng, chỉ để lại mấy bộ quần áo lạnh băng, liếc xung quanh không có ai nhìn trộm, rồi cởi đồ tính mặc vào.
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Đúng lúc này, bờ sông ầm ầm rung động, giống như có vài cái vật nặng không ngừng nện vào. Robert đang mặc dỡ cái quần cũng bị nảy lên một cái, thiếu điều cắm đầu xuống đất. Hắn quay sang chỗ có chấn động bực tức nói:
“Shit, có cần đúng lúc như vậy không !?”
Tuy nhiên sau khi nhìn rõ cảnh tượng thì liền thành thật ôm quần áo chạy biến.