Sáng sớm, Lee Ji Won tỉnh lại, chui đầu ra khỏi chăn, sau đó lại chui vào.
Trời quá lạnh. Dù hôm nay nhiệt độ đã tăng lên một chút, nhưng vẫn khiến người ta lười biếng không muốn chui ra khỏi ổ chăn chút nào. Nhất là khi bên cạnh còn có một thân thể nóng bỏng sưởi ấm.
Lee Ji Won tính ngủ tiếp, trời lạnh thế này, đánh đấm gì đấy đúng là tìm ngược đãi, hơn nữa đối thủ chắc cũng đi tránh rét cả rồi, bới ra được một tên chắc cũng đã thành băng điêu tím ngắt. Đột nhiên lại nghe thấy những tiếng tạch tạch, hắn lười biếng lại thò đầu ra, nhìn chếch sang khoảng 45 độ, thấy Kim Ji Jine đang nằm sấp, kê đầu lên cái gối làm từ đống quần áo của bọn họ, hai tay gõ loạn trên bàn phím.
“Làm gì thế, Ji Jine !?”
“Kết quả phân tích có rồi.” Kim Ji Jine thuận miệng đáp.
“Hửm, cái gì cơ !?”
“Về cái gã tóc trắng mắt vàng đã cho nổ xe của chúng ta ấy.”
Lee Ji Won nhíu mày, cũng lật người lại, xoay đầu lên nhìn vào màn hình chiếc laptop trước mặt Ji Jine, nhìn thấy một đống số liệu rối tinh rối mù, chẳng hiểu gì lắm, nhưng vẫn già vờ trầm giọng hỏi:
“Có gì đặc biệt không !?”
“Mẫu máu của hắn cho ra kết quả rất kỳ quái, tính ổn định cực kỳ thấp, dường như tế bào của hắn lúc nào cũng có thể vỡ tan ra, thật không hiểu sức mạnh gì khiến những tinh thể bất ổn ấy sắp xếp lại được thành một mẩu tế bào hoàn chỉnh nữa. Nhưng cũng chính vì vậy, khả năng tùy biến của tế bào cực cao, thậm chí còn có thể can thiệp ngược vào chuổi ADN, trên lý thuyết, hắn có thể mô phỏng bất cứ loại siêu năng lực nào đấy.”
Kim Ji Jine quay sang, đẩy gọng kính, nói nghiêm túc:
“Kể cả ma thuật.”
Lần này thì Lee Ji Won có thể hiểu được hắn gãi gãi mái tóc xoăn rối bù của mình, phỏng đoán:
“Có thể coi hắn là một loại siêu năng lực gia đặc biệt không !? Giống như mấy gã có thể tùy biến thay đổi cơ thể ấy, hình như ESP League ở Hà Lan có một cặp song sinh có thể biến dạng thành bất cứ loài nào, trên đảo này cũng có một gã có thể thay đổi mật độ kết cấu cơ thể, thành chất lỏng hay cao su, chính là cái gã bị anh bắn chết hôm đó đấy.”
“Không, tình hình tế bào mất ổn định như vậy chắc chắn không sinh vật nào có thể chịu được, nói sao nhỉ !? Trừ khi toàn bộ hệ thống thần kinh của anh hoàn toàn tê liệt, nếu không mỗi phút mỗi giây trải qua đều giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cùng lúc cắn xé, vỡ ra rồi lành lại, rồi lại vỡ ra. Trong lúc cưỡng chế gắn kết lại tế bào, chỉ cần một chút sai lệch thôi có thể khiến toàn bộ kết cấu cơ thể và bộ gen biến dạng, chắc chắn sẽ thành quái vật.” Kim Ji Jine lắc lắc đầu, nghĩ một chút rồi bổ xung:
“Tình trạng này giống như có người cố ý gây ra cho hắn, muốn hắn nếm trải thống khổ vĩnh viễn, không có cách nào chữa lành hoàn toàn. Chứ nếu như hắn được sinh ra với năng lực như vậy, thì cho dù mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh cũng sẽ nghĩ ngay đến việc tự sát rồi.”
Lee Ji Won nghe đến đây, nói với sắc mặt khó coi:
“Nói như vậy, hắn mang vết thương khủng khiếp như thế đấu với cả hai chúng ta, sau đó đánh cho anh vỡ giáp chạy trốn, còn nổ xe phòng ngự của em !?”
Ji Jine gật đầu, nói với giọng phiền muộn:
“Đó là còn chưa kể cô gái kia khiến hắn bị phân tâm, phải lấy thân ra thu hút toàn bộ hỏa lực của anh, nếu không hắn muốn tránh những cái vũ khí vệ tinh cũng không vất vả như vậy.”
“Làm sao được !? Mấy cái đó đều bay với vận tốc âm thanh đấy.”
“Tuy không rõ làm cách nào, nhưng hắn có thể tùy biến cơ thể theo ý thích, bằng cách lợi dụng sự mất ổn định của tế bào như em nói lúc nãy đó. Nghĩa là hắn muốn nhanh hơn, chỉ việc tăng cường độ và kết cấu phần bó cơ ở bắp chân, muốn mạnh hơn thì tăng cơ bắp ở tay. Hắn chính là quái vật có thể trương phình lên một cách vô lý, rồi lại xẹp xuống như bong bóng xì hơi ấy.” Kim Ji Jine khoa chân múa tay nói với vẻ khoa trương.
“Hắn không dám thể hiện ra quá vượt trội, nếu không chẳng có gì đảm bảo chúng ta sẽ không lấy cô gái kia ra làm con tin uy hiếp hắn. Nếu không, Ji Won ạ, hắn giết anh chỉ cần chưa đến mười giây, giống tất cả đối thủ trước giờ của hắn trên đảo. Chẳng qua hắn cố kỵ vì chưa dò được tần số sóng điện đang thao túng các vũ khí vệ tinh của em. Nếu như giết anh quá sớm, em nhất định sẽ nổi điên công kích cô gái kia, hắn không muốn có bất cứ sơ xẩy nào nên mới giằng co với anh lâu như vậy. Kết quả thì anh biết rồi đấy, vừa dò ra em, hắn liền muốn giải quyết anh ngay. Người này thật đáng sợ.”
Lee Ji Won nhớ lại tình cảnh lúc đó, may mà mình quyết đoán sử dụng hệ thống thoát hiểm khẩn cấp thì chắc chắn đã bị mấy thanh vũ khí vệ tinh từ dưới lòng đất bắn lên xiên chả. Nghĩ lại vẫn thấy toát mồ hôi hột, cẩn thận nghĩ lại quá trình theo dõi người đó, hình như mình là người đầu tiên sống sót dưới tay hắn thì phải. Nhắc đến mấy thanh vũ khí vệ tinh, vẫn còn hận ngứa răng, đúng là gậy ông đập lưng ông, vừa uất vừa ức:
“Nói đi nói lại, hắn dùng thiết bị gì để hack vào vũ khí của chúng ta thế !?”
Kim Ji Jine cười méo xệch, chỉ chỉ vào cái đầu mình.
“Hắn đeo máy phát sóng ở tai à !?” Lee Ji Won ngớ ra hỏi.
“Không, là sóng não lượng tử đấy.”
“What !?”
“Chuyển hóa sóng não thành tín hiệu điện tử, mượn dòng điện sinh thể để đưa tín hiệu ra ngoài, tự biến bản thân thành một cục phát wifi, truyền bá virus mã độc qua đường không khí, tất cả đều chỉ bằng bộ não của hắn.”
“What !?”
Kim Ji Jine kiên nhẫn giải thích:
“Nói đơn giản, đầu của hắn giống như một cái siêu máy tính vậy, vừa đảm bảo khống chế mật độ tế bào tan hợp mỗi giây, vừa khống chế lưu lượng cơ bắp tùy ý, lại khống chế quang tử kiến tạo cây gậy ánh sáng, vừa dò tín hiệu can thiệp vũ khí vệ tinh của em, còn nhân tiện tính toán quỹ đạo mấy viên đạn anh bắn ra.”
Lee Ji Won mặt mũi xám xịt, cái nhân tiện của Ji Jine làm lòng tự trọng của hắn bị tổn thương xâu sắc. Hắn có hơi bất mãn hỏi tiếp:
“Thế sao mắt hắn chuyển vàng !? Cái đó cũng là siêu năng lực !?”
“Không, nó là một thứ gì đó rất khác, rất lợi hại. Có lẽ nó cũng là nguyên nhân khiến bộ não hắn có khả năng xử lý như siêu máy tính thế kia. Lúc đó em bắt được một đoạn tín hiệu từ con mắt đó gửi đi. Nó gửi về một nơi rất xa, xuyên qua thực nghiệm đảo, giống như còn xuyên qua vũ trụ này, đến một không gian vô hạn nào đấy, sau đó mang về tri thức vượt thời đại này, mạnh mẽ đập nát toàn bộ tường lửa em mất mười năm xây dựng trong vài giây…”
Kim Ji Jine trầm ngâm kết luận:
“Ji Won, đôi mắt đó không thuộc về phạm trù siêu năng lực hay khoa học ma thuật mà chúng ta có thể lý giải nữa rồi. Nó nhìn thế giới theo một góc độ khác, xa hơn, sâu hơn, và đáng sợ hơn. Nó không phải thứ con người nên có.”
“Có cần đáng sợ như vậy không !?” Lee Ji Won không cho là đúng nói.
Kim Ji Jine cười lạnh:
“Được rồi, để em mở mang bộ não mít đặc của anh một chút.”
Nói xong vẽ một vòng tròn trên laptop, sau đó vẽ một quả chuối ở giữa. Rồi quay sang nói với Ji Won:
“Coi màn hình laptop là một mặt phẳng đi, ở giữa vòng tròn là một quả chuối, nó nằm ở chiều không gian thứ hai, như vậy muốn lấy quả chuối ở chiều không gian này, anh phải làm thế nào !?”
“Hở !? Từ trên không lấy là được chứ sao !?”
Ji Jine bĩu môi nói:
“Đó là cách của không gian ba chiều, đang nói hai chiều cơ mà.”
“Thế thì chịu, chỉ có thể phá vỡ vòng tròn thôi.”
Ji Jine cười gật gù:
“Đúng rồi, đấy chính là giới hạn của không gian hai chiều. Trước khi nhận thức được chiều không gian thứ ba, việc lấy quả chuối ở giữa vòng tròn mà không phá hủy nó là không thể nào làm được.”
Ji Won cũng gật gù, cái hiểu cái không hỏi tiếp:
“Thế thì sao !?”
Ji Jine gõ gõ mấy cái trên máy tính một hồi, đợi màn hình xử lý, thuận miệng nói:
“Tiếp theo chúng ta nói đến giới hạn của không gian ba chiều.”
Trên màn hình, một quả trứng lòng đỏ hiện ra.
“Ji Won, nếu muốn lấy lòng đỏ trong quả trứng này ra mà không tổn hại đến lòng trắng, anh có làm được không !?”
“Cắm ống tiêm vào hút ra được không !?” Ji Won thật thà hỏi.
“Thế thì đục hẳn cái lỗ trên vỏ trứng rồi còn đâu !?” Ji Jine bất mãn nói.
“Thế thì làm sao được. Trừ khi là siêu năng lực gia có khả năng teleport đồ vật.” Ji Won cảm thấy mình bị chơi xỏ.
Kim Ji Jine bật cười: “Đúng, đấy chính là giới hạn của không gian ba chiều.”
Đến đây thì Lee Ji Won có hiểu ra một chút:
“Vậy ý em là, chúng ta không thể lấy được lòng đỏ quả trứng ra ngoài, vì chúng ta bị giới hạn ở không gian ba chiều, gã siêu năng lực gia có khả năng teleport đồ vật thì lại làm được, vì hắn ở ngoài giới hạn đó, nói cách khác, là chiều thứ tư !?”
Kim Ji Jine hài lòng tán thưởng:
“Đúng vậy, theo em phỏng đoán thì các siêu năng lực gia bình thường đều có khả năng sử dụng phương pháp của tầng thứ tư để lấy lòng đỏ quả trứng ra khỏi lòng trắng mà không tổn hại đến vỏ trứng. Còn các ma pháp nghiên cứu sư có lẽ ở một cấp độ cao hơn, tầng thứ năm chẳng hạn !? Trực tiếp can thiệp vào thời không !? Cũng khó nói, vì chúng ta chưa đụng độ ma pháp sư lợi hại nào bao giờ.”
Cô ta cười cười rồi lại đưa ra một vấn đề khác với vẻ mặt nghiêm túc:
“Một câu hỏi nữa, anh nghĩ ý thức của chúng ta tồn tại ở chiều không gian nào !?”
“Dĩ nhiên là thứ ba rồi, không phải sao !? Chúng ta đâu có siêu năng lực !?”
Kim Ji Jine lắc đầu nói.
“Không, sai rồi, là vô chiều mới đúng.”
“Vô chiều là sao !?” Lee Ji Won trợn mắt, cảm thấy não mình đang xoăn xoăn như bộ tóc:
“Nghĩa là chúng ta tồn tại ở tất cả các chiều không gian có thể nghĩ tới.” Ji Jine thản nhiên đáp, còn Lee Ji Won, hắn đã phải sử dụng đến bứt tóc thần công rồi. Thấy hắn như vậy, cô cũng không định làm khó hắn, nhẹ nhàng giải thích:
“Anh nghĩ rằng mình ở chiều không gian thứ ba, vì tay, chân, mắt, mũi, tai và da thịt của anh tự giới hạn chúng ở chiều không gian này. Nhưng giả sử bây giờ cấy cho anh một đoạn ADN đột biến, vậy anh sẽ có siêu năng lực, tức là ở chiều không gian thứ tư. Sau đó anh lại đi học ma pháp, có khả năng sử dụng ma thuật, lúc này anh đã có công cụ của chiều thứ năm. Như vậy chẳng phải ý thức của anh vốn đã có sẵn ở bất cứ chiều không gian nào rồi à !? Nó chỉ thiếu công cụ cần thiết để can thiệp và sử dụng phương pháp của chiều không gian đó thôi.”
“Dừng dừng, chap dài quá rồi, tác giả mỏi tay rồi, em nên tóm gọn lại đi, rốt cuộc nãy đến giờ em muốn nói gì vậy !?”
Kim Ji Jine nghiêm túc, nặng nề nói:
“Em muốn nói, đôi mắt màu vàng kim kia có thể nhìn thấu phương pháp của tất cả các chiều không gian, vượt qua mọi giới hạn, có nó, khả năng của bộ não sẽ trở thành vô hạn, thành thần, thành tồn tại tuyệt đối, toàn tri, toàn năng, anh có hiểu không !?”
Lee Ji Won toát mồ hôi lạnh, gật đầu như gà mổ thóc:
“Lần sau còn thấy hắn sử dụng con mắt đó, trực tiếp bỏ chạy, đừng nghĩ đến chuyện giây dưa với hắn thêm một giây nào. Ở trạng thái đó….”
“Hắn có lẽ là vô địch.”