Bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của Trung Thành, cô gái tóc xanh chỉ cười nhạt, dùng môi ngữ nói:
“Nếu ngươi muốn động, chúng ta cùng chết.”
Nói rồi lấy tay chỉ cổ họng mình, lại chỉ ra cửa sổ phía bên ngoài. Cô gái mang móng vuốt cùng hai mươi cái xác sống vẫn đang ù lỳ đứng đó, không thấy có dấu hiệu gì của việc giao tiếp, giống như chỉ đang đứng ngắm nhau. Nhưng Trung Thành chẳng nghi ngờ gì, nếu cô gái tóc xanh này mà bất chấp tất cả hét lên một cái, chúng nó sẽ quay đầu bay lên đây âu yếm hắn ngay.
Trung Thành liếc qua cũng bình tĩnh lại mà gật đầu, hắn chẳng có thiện cảm gì với bọn con ông cháu cha này, làm trong quân ngũ, nhất là thành viên mấy biệt đội như hắn, đều có thể tiếp xúc một số chuyện thối nát của cao tầng. Mấy đứa trẻ thức tỉnh siêu năng lực từ sớm này, đứa nào cũng mắt đặt trên đầu, xem người khác như cỏ rác, nếu không phải đang bị phong ấn siêu năng lượng, chắc chúng cũng chẳng thèm giao tiếp cùng mình. Với lại, luật lệ trên đảo này thuần túy là cổ vũ con người giết nhau, thay vì lịch sự chào hỏi đối phương, thà rằng biểu hiện ra mình cũng có khả năng uy hiếp tính mạng của bọn họ, như vậy mới dễ trao đổi.
Hiệp nghị thành, ba người lén lút ngồi xuống, thò mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mươi mốt bức tượng kia vẫn đang đứng vòng tròn giao lưu với nhau.
Gã tóc đỏ nhìn Trung Thành, giơ lên ngón cái thì thầm có vẻ tán thưởng:
“Ngươi rất lợi hại, không sử dụng siêu năng lực vẫn có thể giải quyết mấy thứ quái vật đó. Chính mắt ta nhìn thấy chỉ một con đã giết sạch năm gã siêu năng lực gia khác, chính là cái con chỉ có nửa người và đám đuổi theo ngươi đấy.”
Trung Thành sạm mặt hỏi lại:
“Chúng từng là người sống à !?”
“Nói thừa, người chết làm sao lên đảo được !? Chết rồi đều bị thực nghiệm đảo phân hủy, làm gì có mồ mà đòi chui lên.” Gã tóc đỏ hắng giọng nói.
“Vậy ngươi có thấy quá trình lây nhiễm không !? Ý ta là quá trình chuyển hóa từ người chết thành xác sống đó.” Trung Thành rất quan tâm cái này, lúc chiến đấu hắn cũng bị thương qua, nhất là vết kiếm chém do Takeshi để lại, nếu như có thứ vi trùng nào đó lây trong không khí, không có gì đảm bảo vết thương đang hở miệng này sẽ tránh khỏi bệnh truyền nhiễm.
Gã tóc đỏ này gãi đầu thành thật đáp:
“Nào ai dám nhìn, chúng nó chạy như xe đua công thức một, bọn ta đều bị ánh mắt của nó khóa chết siêu năng lực, nếu không phải cơ thể khỏe mạnh một chút, lại sợ chết mà chạy sớm, chắc giờ này cũng gia nhập chiến đoàn dưới kia rồi. Nhưng bị đám này tấn công thì sẽ thành chúng nó chắc luôn, mấy đứa truy đuổi ngươi bọn ta đều biết cả, là thành viên hộ tống của ta và Frozen trên đảo này đấy.”
Nói rồi hắn tặc lưỡi, nhớ ra là còn chưa giới thiệu, liền chỉ chỉ cái mặt khá ngổ của mình:
“Claude Cuvelier, còn cô này là Orsolya Szotyory, tên dài quá, nên bọn ta thường gọi là Frozen, làm quen nhé, anh bạn.” Nói rồi đưa tay ra, thái độ thân thiện.
Trung Thành dựa sát vào tường, chẳng bắt tay, hắn từng thấy có kẻ giấu kim tẩm độc kẹp giữa hai ngón tay rồi, đồng đội của hắn vốn tính hào sảng, thích bắt tay, kết quả là ba giây sau người đã đen thui, cong như con tôm, co giật mấy cái rồi tắt thở. Hắn lại phải mất công mất sức liều mạng với cái gã âm hiểm kia để trả thù rồi lãnh mấy cái thẹo trước ngực, ở mý mắt cũng có một cái, tý thì mù.
Claude thấy hắn chẳng tự giới thiệu, cũng chẳng đưa tay ra bắt lại, ngượng ngùng cười khan một tiếng. Không ngờ cái gã da vàng này lại thiếu phong độ thân sĩ đến vậy. Lúc này, cô gái tóc xanh bên cạnh lại xen vào nói:
“Tôi để ý anh cũng bị chúng khóa siêu năng lực, chính là cái khí đen đấy, nó ngăn cách giác quan của chúng ta với thế giới bên ngoài, không cách nào triệu tập sức mạnh từ cube được. Sau đó khí đen quanh người anh biến mất, bây giờ có phải lại dùng siêu năng lực được rồi không !?”
Trung Thành gật đầu, lại kỳ quái hỏi lại:
“Cube là cái gì !?”
“Thể lập phương chứa cội nguồn của mọi siêu năng lực trên trái đát, phức tạp lắm, nói anh cũng chẳng hiểu đâu. Nhưng thật sự là sử dụng lại siêu năng lực được rồi chứ !? Anh làm cách nào vậy !?”
Trung Thành lại xạm mặt, người ta chê hắn ngốc rành rành ra đấy. Nhưng cũng phối hợp đánh tay, tóe ra một tia lửa điện nhè nhẹ, nói có vẻ không chắc chắn:
“Tôi đoán là… giết nó, cái đứa đã phong ấn siêu năng lực của mình ấy. Hai người bị con nào phong ấn SNL !? Có ở dưới kia không !?”
Hai thiếu niên kia nhìn nhau, rồi liếc xuống, đồng thanh nói:
“Có, cái con chỉ có nửa thân trên ấy.”
Nói rồi đều đem ánh mắt kỳ vọng đặt lên khẩu TIMI trên vai hắn.
…
“Không chơi !” Trung Thành bắt gặp bốn con mắt đang đau đáu nhìn mình, lập tức lạnh giọng phủ quyết.
Đùa cái gì vậy, chưa nói đến việc bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, lên đảo này chạm mặt đều là đối thủ, hắn chưa giải quyết bọn họ là còn may. Nếu như bắn hạ cái xác sống đã phong ấn năng lực của bọn họ đi, cái con bé đeo móng sắt dưới kia sẽ tha cho hắn chắc !? Vừa nhìn đã biết nó là thứ dữ, không dây được. Hơn nữa sau khi có siêu năng lực, hai đứa này có quay ra làm thịt hắn ngay không cũng chưa biết.
Mà chẳng cần chúng nó làm thịt mình, chỉ cần bắn súng là cả ba sẽ cùng chạy, chúng chỉ việc bỏ mình chạy trước là được.
Có câu chuyện cổ rất hay, ba người bạn bị sói rượt, cùng chạy giữ mạng, nhưng tốc độ con sói nhanh hơn ba người nhiều lắm, một người chạy chậm nhất trong đó đề xuất quay lại đánh sói, cứ chạy thế này quá vô nghĩa, nào ngờ hai người bạn của hắn đáp lại: Bọn ta không cần chạy nhanh hơn sói, chỉ cần chạy nhanh hơn ngươi là được.
Là như vậy đấy, hắn chẳng có lý do gì để giúp đám này cả.
“Anh không bắn chúng tôi sẽ hét.” Cô gái tóc xanh lại cười tủm tỉm nói.
“Hét thì cả ba cùng chết.” Trung Thành chẳng nhượng bộ. Đang tính xem cắt cổ hai đứa này thật nhanh có khả thi không. Tiếc là cả hai đã cảnh giác lùi ra xa rồi.
“Không có siêu năng lực thì cũng chết thôi. Bọn nó bỏ đi rồi anh sẽ tha cho chúng tôi à !?” Cô gái kia đáp chẳng yếu thế.
Trung Thành tắt tiếng, câu này khó trả lời quá. Nếu bây giờ hắn cam đoan thề thốt rằng sẽ bỏ đi ngay sau khi đám xác sống mất dạng, chính hắn cũng chẳng ngửi được. Quá thiếu sức thuyết phục. Giống như thấy tiền rơi mà mang trả lại người đã khuất ấy. Có khả năng xảy ra thật, nhưng ai đảm bảo nó sẽ luôn xảy ra.
Claude ở bên cạnh cũng vội vỗ ngực cam đoan:
“Anh bạn, chỉ cần anh bắn nó, bọn ta có lại siêu năng lực rồi thì đảm bảo chúng nó hít khói cũng không đuổi được đâu. Lúc trước chẳng qua vì không đề phòng nên mới trúng chiêu. Tin ta đi, ta có thể lấy danh nghĩa nhà Cuvelier ra thề.”
Gã này chắc chắn cũng là dạng công tử trong lồng kính, giống như gã người Nhật lúc trước. Trung Thành âm thầm khinh bỉ, thứ vô dụng như lời thề mà cũng đòi đem ra làm cán cân trao đổi. Nghĩ vậy hắn lại ảo não, đứa con gái đi cùng lại chẳng vừa, nãy giờ đều có thể chặn họng hắn.
“Thế này đi.” Cô gái tóc xanh có biệt hiệu là Frozen đưa tay lên chỉ vào eo Trung Thành, ở đó có một cặp còng từ trường, là đồ công nghệ ưa thích của đám đặc công thời đại này, chỉ cần mở chế độ khóa, nếu như không có ADN và mật mã của người khóa còng, ngoại trừ chặt tay, không có cách nào mở ra được.
“Dùng cái đó, tôi với anh mỗi người một bên còng, như vậy lúc chạy, chắc chắn sẽ mang anh theo, thế là được rồi chứ !?”
Frozen vén tóc cười nhạt:
“Hay chút tự tin có thể bảo vệ được cánh tay cũng không có !?”
Trung Thành bĩu môi, cái còng này là hàng đặc chế, bên trong còn có một lượng hạt nhân đang dở quá trình bán dã đấy, nếu như khi khóa đang mở mà động mạch không đập, lập tức sẽ nổ, trong bán kính 20m, cặn bã cũng chẳng còn. Hắn chẳng lo cô ta làm bậy. Thế nhưng cứ như vậy mà đồng ý thì thật chẳng ra sao, giống con trâu bị người ta dắt mũi.
“Giúp mấy người tôi có lợi gì !?”
“Chúng tôi không giết anh, thế chưa đủ à !?” Cô gái ngạc nhiên hỏi lại với vẻ đương nhiên.
Trung Thành nổi gân xanh đầy trán, cô gái này tuy nói chuyện khôn khéo hơn gã đần bên cạnh, nhưng tổng thể cũng chẳng khác gì, hoàn toàn xem hắn là con sâu cái kiến.
“Chưa đủ, nếu ngay bây giờ tôi chạy, hai người chắc chắn là chạy chậm hơn tôi. Đừng chối, dù mật độ cơ thể của siêu năng lực gia tốt hơn người thường, nhưng hai người vốn không rèn luyện cơ bắp, thể chất không thể nào khá hơn tôi được. Tôi chỉ cần chạy nhanh hơn hai người là có cơ giữ mạng rồi.”
“Nhưng so với chúng vẫn còn quá chậm, anh vừa chạy đường dài, chắc chắn là hết hơi rồi. Chúng giết sạch hai đứa tôi cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, đuổi theo anh vẫn còn dư sức đấy.”
Trung Thành gật đầu không phủ nhận, nhưng vẫn nói:
“Tôi có thể trải boom trên đường đi, chắc chắn có thể thoát thân, nhưng làm thế động tĩnh quá lớn, trước mắt không thể phung phí như vậy nên mới ngồi đây nói nhảm cùng các người. Nếu không tôi đã bỏ đi từ sớm rồi.”
“Được rồi, vậy anh muốn thế nào !?” Cô gái bắt đầu mất kiên nhẫn, đám xác sống dưới kia đang có dấu hiệu muốn đi, lúc này không bắn, không biết đến khi nào mới gặp lại con xác sống lòi ruột kia trên hòn đảo rộng thênh thang này.
“Cô đeo cái này lên.” Trung Thành mở ba lô, lấy ra một đống phụ kiện và cả một sợi xích hợp kim sáng loáng.
Hai người kia đồng loạt dại ra, hắn muốn Frozen đeo bom kích nổ từ xa.
“Gặp phải khủng bố rồi.”
Cả hai toát mồ hôi hột thầm nghĩ.
Trung Thành thấy khuôn mặt tái mét của bọn họ, cố gắng làm ra vẻ mặt thân thiện nói:
“Đừng lo quá, tôi cũng đeo, thế là được chứ gì !? Sống cùng sống, chết cùng chết. Nói ra thì tôi cũng vẫn còn thiệt, bom này đắt lắm đấy.”
Frozen nhìn đám chất nổ hiện đại trước mắt mà thấy choáng váng, gian nan nói:
“Làm sao biết được bom anh đeo có nổ không !? Chúng ta chạy thoát, anh ấn nút, tôi tiêu đời, anh tháo bom bỏ túi đem đi lòe người khác…”
Trung Thành được thể bĩu môi khinh bỉ, nãy giờ bị xem thường, giờ là lúc lên mặt đây. Hắn đẩy hai bộ bom ra trước mặt, vẻ mặt thản nhiên:
“Cho cô chọn.”
Frozen ngần ngừ không biết làm sao, Claude đỏ mặt siết chặt nắm tay, lấy hết can đảm nói:
“Để tôi đeo hộ cô ấy.”
“Siêu năng lực của ngươi là hỏa hệ đúng không !?” Trung Thành liếc mắt phán nhanh. Hắn cũng chẳng vội, bọn xác sống sắp bỏ đi rồi, lúc đó hắn thịt hai đứa này ngay.
“Đúng, mà sao !?” Claude ngớ ra hỏi.
“Áo ngươi mặc là đồ chịu nhiệt.” Trung Thành bình tĩnh giảng giải, đồng thời tiếp tục khinh bỉ:
“Nhưng ngươi là một cây đuốc mà lại đòi ôm bom à !? Tự tin quá nhỉ !?”
Claude đần mặt ra. Trung Thành lại tiếp tục quăng tạ:
“Hơn nữa ngươi không được. Ngươi ngốc hơn cô ta, cô ta có thể hi sinh ngươi, nhưng ngươi không dám, không muốn cũng không nỡ hi sinh cô ta. Đừng chối, mặt đỏ thế kia thì chối cái gì. Nên ngươi chẳng có tư cách tham gia vụ này đâu.”
Hắn nói một thôi một hồi, thấy đám xác sống sắp sửa biến mất sau dãy nhà cao tầng, lại nghe cạch một tiếng, Frozen đã đứng dậy, đeo lên quả bom kích nổ từ xa của hắn, chẳng cần nhìn mà chọn bừa, mặt lạnh tanh nói:
“Được rồi chứ !? Mau bắn đi.”
Trung Thành gãi đầu, chẳng biết nên nói gì, cô gái này có vẻ áp đảo trời sinh với hắn thì phải. Đành phải thở dài, nhấc khẩu TIMI sau lưng, đặt lên thành cửa sổ, ngắm ngắm.