Siêu năng lực gia là những người mới sinh đã mang trong mình một khả năng
đặc biệt, như bẻ cong thìa, di chuyển đồ vật hay chỉ đơn giản là mang
một loại quái lực nào đó, khiến cho một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng nhấc lên một chiếc xe tăng.
Ở thời đại này, sự hiện diện của các siêu năng lực gia không phải chuyện bí mật động trời gì, mỗi quốc gia cũng đều có đội ngũ siêu năng lực gia đặc biệt phục vụ cho chính phủ. Cộng đồng các siêu năng lực gia cũng tự thành lập một tổ chức để tự quản lý và thuận tiện cho việc dung nhập
vào xã hội gọi là ESP league.
Dù đã và đang dần dần được hợp thức hóa, nhưng dù thế nào đi chăng nữa,
việc trời sinh đã đặc biệt hơn người thường cũng quyết định tầng lớp và
thân phận của bọn họ từ khi xuất hiện trên đời này đã ở một đẳng cấp
khác.
Ở thế giới bên ngoài, mỗi người bọn họ đều là tài sản quý giá của quốc
gia, được phép tham gia những thử nghiệm tiên tiến nhất, biết được những bí mật quân sự tuyệt mật nhất. Thế nhưng ở trên hòn đảo này, mọi sinh
mạng là bình đẳng, không hề có một ngoại lệ nào.
Thiếu niên châu phi Roland Roy bị Radiz tàn nhẫn giết chết cũng vậy, cho đến bây giờ, bản thân Radiz cũng không thể được hưởng cái ngoại lệ và
đặc quyền của một siêu năng lực gia trời sinh nữa.
Bởi vì hắn cũng có một sự sống, một sinh mạng có thể bị tước đoạt. Hắn cũng có thể chết.
…
Lần thứ hai đâm đầu vào thứ vũ khí vô hình kỳ quái của Tường, Radiz đã
cảm thấy xương sọ của mình phát ra tiếng nứt vỡ nhè nhẹ. Hai hàm răng
của hắn vì nghiến lại rồi bị va đập quá mạnh khiến chân răng bật máu.
Không chỉ có vậy, huyết dịch theo lực xung kích từ cú va chạm kia bắt
đầu phá thể mà ra, khiến hốc mắt, lỗ mũi, lỗ tai và khóe môi đồng thời
rỉ ra chất dịch lỏng màu đỏ tượng trưng cho sinh mạng quý giá.
Cho dù con trâu đực có cường hãn tới mức nào, tới lần thứ hai đâm đầu
vào bức tường rắn chắc, cặp sừng của nó cũng sẽ phải gãy rời, thân thể
mạnh mẽ của nó cũng sẽ nhũn ra, và đôi mắt điên cuồng đỏ mọng cũng sẽ
phải ngây dại.
Radiz cũng ngây dại.
Thời điểm hắn ngây dại chỉ chưa tới vài giây, thế nhưng cũng đã đủ cho
một người biết nắm bắt thời cơ thực hiện được rất nhiều động tác.
Phập.
Chỉ trong chớp mắt, Tường đã xuất hiện bên cạnh Radiz còn đang choáng
váng vì chấn động, cánh tay và ngón tay thon dài phóng tới như đạn bắn,
dùng hai ngón tay thanh mảnh ấy tàn nhẫn chọc thủng đôi mắt đang ngây
dại của Radiz. Rồi mạnh mẽ rút ra hai con ngươi vẫn còn đang trợn trừng
không thể tin tưởng.
“Aaaaa…”
Chỉ một cú chọc này cũng làm hai ngón tay hắn gãy rời, nhưng Tường rút
tay ra cực nhanh, lực ma sát hiếm hoi sinh ra vẫn giữ được hai khối nhãn cầu đang bị ngón tay xuyên thủng, theo đó bắn vọt ra ngoài.
Radiz có thể gia tốc tới gần sát tốc độ âm thanh, dĩ nhiên thân thể của
hắn cũng phải vô cùng mạnh mẽ, cả đôi mắt cũng không ngoại lệ. Nếu không chỉ tính ma sát do va chạm với không khí trên đường di chuyển thôi cũng đủ cho hắn chết tốt không biết bao nhiêu lần rồi. Chính vì vậy, khi
Tường dùng đôi ngón tay thon dài kia cưỡng chế chọc thẳng vào, hai ngón
tay hắn lại bị trật khớp nhè nhẹ.
Nếu địa điểm đâm vào không phải đôi mắt mà là thân thể Radiz, chắc chắn hai ngón tay hắn sẽ gãy rời.
Cơ thể đối phương quá mạnh mẽ, nếu không dùng những thủ đoạn này, hắn không thể nào sống sót được.
Muốn nhanh thôi vẫn chưa đủ, mà phải có thân thể mạnh mẽ để sống sót được trong tốc độ ấy.
Một người vừa nhanh vừa mạnh như vậy, chỉ trong ba cái chớp mắt, ba câu
đối thoại đã bị người ta móc mất đôi mắt, đả kích trong đó không thể nào dùng câu chữ mà miêu tả thành lời.
Thẳng tới khi tầm nhìn trở lên tối đen và đôi mắt đã hoàn toàn mất đi
ánh sáng, Radiz mới tru lên vài tiếng thảm khốc, đưa đôi tay lên bưng
mắt, loạng choạng lùi về sau.
Tường lại thuận thế áp sát tới, không để cho hắn có chút cơ hội thở dốc
nào, đặt một bàn tay lên ngực hắn, chân phải dẫm mạnh xuống đất, từ vùng eo truyền tới một lực đẩy kỳ dị, hất văng hắn lên khỏi mặt đất.
Tốc độ dù nhanh tới đâu, nếu không chạm đất thì không thể di chuyển được.
Radiz chỉ kịp cảm thấy vùng bụng có thêm một cơn đau nhói, cả người đã
lơ lửng cách mặt đất hai mét. Trong tầm nhìn tối mò của mình, hắn tuyệt
vọng quơ tay đấm mấy cú nhưng đều vô ích, hắn thậm chí còn chẳng biết
mình đang ở đâu, cách mặt đất bao xa, đối thủ ở chỗ nào.
Tương phản với hắn, ngay khi thời điểm Radiz theo lực đẩy kia đạt tới độ cao cao nhất, Tường chẳng biết từ lúc nào đã nắm chắc trong tay một cây gậy màu trắng giống như bạch ngọc, trên đó trạm khắc những hoa văn hình chim lạc đan xen cổ quái, hắn lập tức nhảy vọt lên, tiến hành công kích liên tục.
Bốp bốp bốp bốp.
Giống như người ta chơi đập bóng bay, Radiz cứ mỗi lần rơi xuống đều bị
cây gậy kia hung hăng đánh bay lên, bàn chân với tốc độ tiếp cận âm
thanh lại không thể chạm tới mặt đất thân yêu thêm một giây nào. Cây gậy của Tường mỗi lần vung tới đều phát ra một tiếng nổ mạnh như đốt pháo,
nếu nhìn kỹ sẽ thấy được ở đỉnh cây gậy có những quầng sáng nhỏ không
ngừng bùng nổ, tiến hành gia tăng lực đánh và tốc độ trên biên độ lớn,
kết quả là Radiz mỗi lần bị đập trúng, so với bị đạn bắn còn muốn đau
đớn hơn.
Những vùng bị tập kích là khuỷu tay, khuỷu chân, cổ họng, khiến cho mỗi hành động phản kháng hay đỡ lấy của hắn đều vô hiệu.
Người ta đánh vào yếu huyệt ngươi có giơ khiên lên đỡ, nhưng đối phương
cứ nhè cái khiên của ngươi mà điên cuồng đập phá, thì phải làm sao bây
giờ !?
Trên hết, cái khiên đó cũng là một bộ phận cơ thể của ngươi, trong tình
huống không thể phản kháng, cái sự thê thảm trong đó không cần nói cũng
biết.
Sau hai phút đánh đập điên cuồng, Tường thở ra một ngụm hơi dài nặng nề, hổ khẩu (vùng giữa ngón trỏ và ngón cái) đã nứt vỡ, máu tươi chảy xuống cây gậy lại bị màu trắng trên đó nhuộm màu lại một lần, kết quả là trở
thành máu trắng. Hắn giương đôi mắt từ khi đối mặt với Radiz vẫn chưa hề có thêm chút xao động nào, lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Radiz tứ chi đã nứt vỡ, nằm đó như một đống thịt bầy nhầy, thịt bị đánh
nát quá nhiều khiến mạch máu vỡ tung, nhuộm đỏ cả vùng cỏ xanh um phía
dưới. Đang kêu rên liên hồi.
Vừa rồi hắn còn khen thiếu niên châu phi kia sống dai hơn gián, nhưng
những ai chứng kiến cảnh này đều phải cảm thán, hắn còn giống con gián
hơn nữa.
Tường tự biết một màn công kích của mình có khả năng phá hoại tới mức
nào. Những cú đánh đập nhìn như điên cuồng, nhưng hết xức sảo diệu, toàn nhằm vào các khớp nối yếu ớt vô cùng kia có thể dư sức đập vỡ vài chiếc xe tăng, vậy mà không thể đánh chết được kẻ này. Ngoại trừ những vết
ngoại thương máu tươi đầm đìa, sinh cơ của hắn vẫn còn rất mạnh, không
hề bị chút nội thương nào.
Với tố chất cơ thể như vậy, chỉ cần nối xương, cho hắn nghỉ dưỡng vài tuần, rất có thể sẽ trở lại, lợi hại như thường.
Mà tất nhiên, làm gì có ai ngu như vậy chứ !?
Cây gậy trên tay Tường bắt đầu xoay tròn liên tục, dần dần biến thành
một dải sáng mơ hồ, từ xa nhìn lại, giống như hắn đang cầm trên tay một
tấm khiên màu trắng tới chói mắt, ánh sáng nhiễm trắng luôn một mảng
quần áo của hắn, càng khiến lớp da tươi sáng lại càng thêm rực rỡ lạ
thường.
Thế nhưng với người mù như Radiz, một màn diễm lệ này lại chẳng được hắn thu chút xíu nào vào trong óc, lúc này hắn chỉ đang tiến hành một hồi
phản kháng cuối cùng của mình bằng miệng.
“Thằng khốn hèn hạ vô si !”
“Tao sẽ giết mày !!”
“Chắc chắn tao sẽ giết m…”
Dường như không thể chấp nhận được sự thật ác độc này, Radiz lẩm bẩm như điên dại, hắn gồng mình liều mạng muốn đứng lên, chứng minh tất cả
những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ đáng sợ. Chỉ tiếc là cơ hội chẳng mấy khi đến với ta khi ta thực sự cần nó.
Ngay khi Radiz nói xong câu cuối cùng, toàn thân hắn chợt cảm thấy giống như bị một dòng nước nóng hổi dày đặc tạt qua, sau đó thì cái gì cũng
không biết nữa.
Nếu còn sống sót để nhìn lại một màn này, hắn sẽ biết, từ chỗ nằm của
mình cho tới tít tận sâu về sau vào trong rừng, một luồng ánh sáng trắng mang khí tức hủy diệt thô bạo quét ngang qua, cây cỏ, mặt đất bị thứ
ánh sáng này chạm tới đều lập tức phân giải, không để lại chút dấu vết
gì.
Nếu như không phải mặt đất còn có hẳn một đường rảnh không thấy cỏ kéo
dài mãi về phía sau, một màn tráng lệ kia giống như chưa từng phát sinh
vậy.
Chiến đấu kéo dài chưa tới năm phút, hai người nói với nhau được không
quá mười câu, một người trong đó đã vĩnh viễn ở lại hòn đảo này. Dùng
chính thân thể của mình để nói lên quy luật sinh tồn khắc nghiệt nhất
nơi đây.
Đánh ra một luồng sáng trắng như pháo laze, hoàn toàn làm Radiz bốc hơi
khỏi mặt đất, Tường nhìn lại đôi bàn tay mình, trên đó đã đầy gân xanh
nổi bật.
Phụt.
Máu tươi từ hai cánh tay phun ra xối xả, lớp thịt màu trắng mỏng manh
rách ra tan nát, nếu có thiết bị soi x quang, sẽ thấy được, xương cẳng
tay hắn cũng đầy những vết rạn chằng chịt.
Hai ống tay áo vốn trắng tinh sạch sẽ chả mấy chốc đã nhiễm một màu đỏ
chói. Tường không nắm chắc được cây gậy trên tay nữa, vừa buông tay ra,
thứ vũ khí đánh ra luồng sáng chết người ấy lập tức phân giải thành vô
số quang điểm rồi biến mất.
Hắn ngồi bệt xuống, nhìn đôi bàn tay rướm máu của mình, dựa vào một gốc cây, lúc này mới chân chính thở dốc.
“Thân thể này, yếu ớt hơn mình tưởng !”
Tường liếc nhìn Linh đang lồm cồm bò ra từ bụi cỏ cách đó không xa, âm thầm nghĩ.