Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 81: Gót chân Achilles



Lúc Hermes chạy tới, khắp nơi đều là những cuộc chiến thảm sát ngay trên phố, chiến sĩ Troy dùng thân thể huyết nhục ngăn cản địch nhân xâm lấn, nhưng kẻ địch đông mà họ lại không chút chuẩn bị nào, phòng tuyến yếu ớt rất nhanh tan vỡ dưới sự tàn sát của người Hy Lạp.

Troy trở thành Địa Ngục nhân gian đầy máu và lửa, khắp nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.

Binh hoang mã loạn, hắn và Paris cùng đi ra rất nhanh bị đám người tách khỏi nhau.

Hermes tìm Astyanax khắp nơi, trong lúc nguy cấp thế này, tiểu tử kia có thể đi đâu chứ!

Đang lúc y lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên nhớ lại kể từ khi Hector hy sinh, Astyanax vẫn ôm bảo kiếm của phụ thân không buông, tối nay vì đi cúng tế nên không thể mang theo vũ khí, tiểu tử kia sẽ không phải trở về nhà cầm kiếm đi chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui nó cũng chỉ có chỗ đó để đi, Hermes vội vàng chạy vào hẻm nhỏ chiến sự không kịch liệt như vậy hướng tới phủ đệ của Hector .

Hermes chạy ra hẻm, phủ đệ Hector gần trong gang tấc, càng không để ý hết thảy xông về phía trước, đột nhiên đúng lúc này, một đạo hàn quang xuất hiện trước mắt y, đại đao uy vũ rít gió bổ tới y, nếu không phải y trời sinh nhạy bén, chỉ sợ giờ phút này đã sớm thành hai nửa!

“Người Hy Lạp chết tiệt!” Hermes nhanh chóng rút kiếm ra, cao giọng giận dữ hét, “Tới đúng lúc! Để lão tử giết mấy tên cho hả giận!”

Hermes xông lên phía trước cùng binh lính Hy Lạp vật lộn đọ sức, lửa giận bị nén dưới đáy lòng cứ như núi lửa bộc phát, xuất thủ mạnh mẽ thân thủ nhanh nhẹn, nhìn đúng nhược điểm địch nhân ra kích trí mạng, vóc người không chiếm ưu thế nhưng liên tiếp chém giết mấy tên người Hy Lạp!

Nhưng Troy đại thế đã mất, người Hy Lạp tuôn vào ngày càng nhiều, năm sáu tên đi lên vây quanh Hermes, còn có một tên hèn hạ giơ đao bổ vào y từ phía sau…

“Dừng tay!” Đột nhiên có người lớn tiếng quát, một kiếm lập tức chặt đứt đầu tên đánh lén kia.

Những người Hy Lạp khác lấy làm kinh hãi, sững sờ nhìn người tới: “Achilles, tại sao…”

Khuôn mặt Achilles đằng đằng sát khí, kiếm trong tay như răng nhọn dã thú, tay nâng kiếm chém xuống không chút lưu tình, một nhát liền lấy mạng mấy tên Hy Lạp.

Achilles lạnh lùng nói với đám người đã biến thành thi thể: “Ai dám thương tổn y, người đó phải xuống Địa ngục!”

Achilles quay đầu lại nhìn Hermes, thể lực y đã tiêu hao quá nhiều đứng đấy thở hồng hộc, chỉ có thể sử dụng kiếm chống đở thân thể miễn cưỡng đứng yên.

Achilles không nói hai lời, ôm lấy y lập tức ra ngoài.

“Ngươi làm gì! Thả ta xuống!”

“Người không thể ở lại đây! Quá nguy hiểm!”

“Không!” Hermes nhìn hắn ôm mình càng chạy càng xa, lòng như lửa đốt giãy dụa, “Ta nhất định phải đi cứu nó! Nó là cốt nhục duy nhất của Hector! Ta nhất định phải tìm được nó! Thả ta xuống! Thả ta xuống!”

Hermes dùng sức đánh Achilles, nhưng hắn như núi không chút lay động, vẫn kiên trì nhanh chóng nện bước.

Hermes tuyệt vọng khóc òa lên, thống khổ bất lực làm y không cách nào ngăn chặn cảm xúc vỡ òa, giống như một đứa bé lên tiếng khóc lớn.

Achilles nghe thấy tiếng khóc bi thương như thế, cước bộ dần dần chậm lại, thả Hermes lại trên mặt đất.

“Ta đi!” Achilles trịnh trọng nói với y, “Ta đi mang đứa bé kia về, mà người phải hứa, phải đem hết toàn lực rời đi ngay lúc này! Có thể đáp ứng ta chứ?”

“Có thể… Có thể!”

Hermes biết, nếu Achilles đi cứu…, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn mình rất nhiều.

Achilles xóa đi nước mắt trên mi Hermes, đột nhiên cúi đầu, hôn y thật sâu!

Cái hôn cứng ngắc không chút thông thạo, nhưng lại trút hết tất cả tình cảm của hắn, trong giây phút sống còn cuối cùng, đã không cần kiêng kị và che dấu, hắn đã không còn gì để mất đi, chỉ muốn lưu lại khát vọng đã lâu này trong phút chốc…

“Sư phụ, ta yêu người!”

Rốt cục nói ra lời nói tự đáy lòng…, Achilles chỉ cảm thấy không còn chút vướn bận gì nữa, xoay người xông vào phủ đệ đang bừng cháy nọ.

Hermes ẩn chứa nước mắt, cắn răng khốn khổ trở về.

Y biết, chỉ cần Achilles đáp ứng mình, nhất định sẽ làm được, như vậy y cũng phải tuân thủ lời hứa, hảo hảo mà sống sót!

Lửa thành Troy mang theo làn khói cuồn cuộn lan tràn đến chân trời, từ trên nhìn xuống, giống như một cuộc hỏa tế lẫy lừng.

Chư thần đứng trong đám mây, quan sát vở kịch diễn mười năm đang hạ màn trong ngọn lửa.

Giống như người Hy Lạp, Hera và Athena che chở họ trở thành người thắng cuộc đánh cược kia, các nàng rốt cục bắt người Troy trả giá thật đắc, báo mối thù năm đó bị Paris làm nhục.

“Đây thật là cuộc hiến tế to nhất ta từng thấy, Hy Lạp vì ta giải tỏa một ngụm tức giận mà!”

“Phế tích Troy sẽ cảnh cáo thế nhân, khinh nhờn thần linh chính là kết quả như vậy!”

Nhìn Troy bị hủy bởi một bó đuốc, hai vị nữ thần hài lòng, nhẹ nhàng nện bước trở về Olympus.

Thần sắc đẹp Aphrodite chảy nước mắt thương tâm, Chiến thần Ares đở nàng trở về cung điện.

Chúng thần dần dần tản đi, chỉ còn lại một người Apollo.

Làm thần thủ hộ cho Troy, lòng hắn hết sức khổ sở, mặc dù hắn và quốc gia này cũng từng đụng chạm, nhưng nhìn tường thành mình tự tay xây dựng cứ như vậy bị người Hy Lạp công hãm, trong lòng nghẹn một phen hỏa khí.

Apollo nắm chặt quả đấm, không kềm nén được lửa giận trong lòng, mang cung tên lên, bay tới nơi cháy bừng ánh sáng kia.

Không thể để chúng tiện nghi như vậy! Cho dù chúng thắng, cũng không thể thắng dễ dàng như thế!

Apollon đứng ở đầu tường, nhìn đám người hỗn chiến phía dưới, chọn lựa mục tiêu trả thù.

Thấy binh Hy Lạp Bình thường không thuận mắt, tốt nhất là mấy anh hùng lãnh đạo chiến công lớn lao…

Ánh mắt của hắn sắc bén tìm kiếm trong đám người, dư quang khóe mắt chợt bắt được một bóng dáng quen mắt—— không tệ, chính là hắn! Achilles!

Kẻ thù đốt thần miếu làm nhục thần uy của hắn, lại nhiều lần ngăn trở Troy cướp lấy thắng lợi!

Chờ một chút… Trên người hắn giống như đang ôm người nào đó?

Apollon định thần nhìn lại, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi —— bị cướp đi lại là Hermes, liều mạng giãy dụa trong lòng ngực hắn!

Lửa giận nung đỏ ánh mắt Apollo, nhanh chóng rút ra một mũi tên từ trong bao…

Đang lúc hắn nhắm bắn, đột nhiên Achilles thả Hermes ra.

Trước khi chia tay, còn trình diễn một màn làm Apollo hoàn toàn mất hết khống chế ngay trước mặt—— một cái hôn thật sâu!

Sau đó hai người chạy về hai hướng bất đồng, Apollo giống như thần chết đoạt mệnh, lặng lẽ đi theo sau Achilles.

“Khốn kiếp… Ngươi nhất định phải chết!”

Lúc Achilles chạy tới, phủ đệ Hector bị người Hy Lạp cướp bóc tất cả đang cháy trong ngọn lửa hừng hực.

Achilles không biết đứa bé kia có ở bên trong hay không, cũng không biết nó có bị người khác giết chết hay không, hắn chỉ biết chỉ cần là chuyện đáp ứng sư phụ, cho dù lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng phải làm cho được!

Achilles đánh ngã mấy người Hy Lạp cố gắng ngăn cản hắn chạy vào ngọn lửa, nghĩa vô phản cố xông vào.

Khắp nơi đều là ngọn lửa nóng rực, khói dày hun đến người ta mở mắt không ra, ngọn lửa gào thét vươn ra lưỡi dài, sắp cắn nuốt hết tất cả…

“Astyanax! Astyanax! Còn sống thì trả lời ta!”

Achilles từ nhà ngoài chạy tới nội viện, thậm chí xà ngang sụp xuống nện vào người hắn, nếu không phải hắn có kim cương bất hoại thân, sợ rằng sớm đã chết ở nơi này!

“Astyanax! Astyanax!”

Achilles không để ý cánh tay bị phỏng, vẫn không sợ hung hiểm tìm kiếm khắp nơi bên trong đang cháy hừng hực.

“Ta ở chỗ này…”

Lỗ tai bắt được một tia thanh âm yếu ớt, chợt lóe rồi biến mất, nhưng Achilles biết, nó còn sống!

Hắn mừng rỡ lập tức quay lại, thì ra tiểu tử trốn trong chum nước lớn trong sân, tránh khỏi người Hy Lạp giết chóc cùng ma trảo của ngọn lửa.

Achilles nắm nó lôi ra khỏi chum nước, cả người ướt nhẹp nhỏ nước, trong ngực còn ôm chặt một thanh kiếm.

Astyanax đang chuẩn bị cám ơn ân nhân cứu mạng, nhìn kỹ, lại khiếp sợ lui lại một bước.

“Ta nhận ra ngươi… Ngươi là hung thủ giết phụ thân ta!”

“Đúng… Nhưng bây giờ không phải là lúc bàn chuyện này!”

Achilles muốn đi qua ôm nó, Astyanax lại rút kiếm trong tay ra, chợt đâm tới hướng hắn——

Achilles cầm lấy mũi kiếm, tùy ý để mũi kiếm sắc bén cắt vào da thịt, máu tươi lập tức chảy đỏ thân kiếm.

“Nếu ngươi kiên trì làm như vậy, không những không giết được ta, còn phải chết ở chỗ này, sau đó ngươi nhìn thấy phụ thân ngươi tại Địa ngục, nói cho hắn biết ngươi vì một chuyện ngu xuẩn vứt bỏ tánh mạng… Nếu ngươi thật muốn báo thù, thì phải sống đi ra ngoài, sống thọ hơn ta, sống giỏi hơn ta, nếu ngươi trưởng thành muốn tìm ta liều mạng… Tùy tiện!”

Astyanax nắm chặt kiếm, giống như một con sói con nhe răng ngó chừng Achilles, nhưng nó biết mình không thể chết ở chỗ này, nó có trách nhiệm bảo vệ mẹ đang chờ nó ở bên ngoài…

Mặc dù trăm điều không tình nguyện, Astyanax vẫn rút kiếm về, hướng về phía cừu nhân giết cha nói: “Dẫn ta đi!”

Achilles một tay khiêng nó lên, giẫm phải đất khô bị lửa đốt nóng hổi, giống như mũi tên xông ra ngoài!

Achilles cứu Astyanax ra, dựa theo ước định cùng Hermes, chạy về phía thần miếu.

Hắn toàn tâm toàn ý chạy tới bên cạnh Hermes, căn bản không lưu ý nguy hiểm sắp phủ xuống.

Apollo vẫn theo đuôi ở phía sau, cầm lấy cung tên bay thấp, tìm kiếm cơ hội một kích bắn trúng.

Hắn biết Achilles không phải người bình thường, chỗ vừa rồi bị lửa đốt đả thương, trong phút chốc lại dần dần khỏi.

Apollo không cam lòng, hắn không phải là thần, tuyệt đối không thể không có nhược điểm!

Cứ một đường quan sát như vậy, rốt cục để Apollo phát hiện sơ hở, lúc mới đi ra, hai chân của hắn bị đất khô nóng rực làm phỏng, bàn chân bên trái không có chuyện gì, vết thương bên phải lại không biến mất…

Apollon lộ ra nụ cười lạnh lùng, rút ra một mủi tên từ phía sau, hướng về phía mắt cá chân bên phải đang chạy, giương cung nhắm trúng…

Achilles nghe thấy sau lưng “Sưu” một tiếng, sau đó một lợi khí đâm vào gót chân của hắn, một cơn đau nhói như tia chớp truyền khắp toàn thân, làm hắn trong lúc chạy trốn “Phù phù” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Achilles cúi đầu nhìn lại, là một mũi tên vàng lóng lánh… loại đau đớn khắc cốt này, phảng phất như không phải bắn trúng mắt cá chân, mà là bắn vào lòng ngực…

“Achilles a, ngàn vạn đừng một người đi vào nơi gọi là Troy, nó sẽ trở thành tên tuổi lẫy lừng cả đời con, nhưng cũng giữ con ở lại vĩnh viễn!”

Lời khuyên của mẫu thân lúc còn nhỏ hay dặn vang lên bên tai, nàng chính là yêu thương nhi tử của mình thắm thiết như thế, từ mới ra đời đến lớn lên, mỗi ngày đều sống trong lo lắng…

“Thật xin lỗi, mẫu thân… Con biết người sẽ thương tâm, nhưng trong cõi đời này, còn có chuyện quan trọng hơn cả tánh mạng của con!”

Achilles hét lớn một tiếng, nhổ mũi tên cản trở kia đi, ném qua một bên, giống như một người khổng lồ, đứng dậy từ trên mặt đất!

“Astyanax, ôm chặt ta, ta tăng tốc đây!”

Achilles giống như không có chuyện gì, ôm Astyanax, lấy tốc độ nhanh hơn hướng thần miếu chạy đi.

Chỉ có Apollo biết, hắn sống không lâu nữa.

Khi hắn chạy qua đường phố, để lại một đường máu.

…..

Phụ nữ và trẻ em có thể đi đều rút lui sạch, chỉ có thê tử Hector, Andromachen đang lo lắng đợi ở chỗ này.

“Không nên lo lắng, hắn sẽ trở về!”

Hermes ở bên cạnh an ủi người phụ nữ thương tâm đến chết này, trong lòng vô cùng tin tưởng, Achilles nhất định sẽ mang Astyanax trở về nơi này!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tim Hermes đập cũng càng lúc càng nhanh…

Đột nhiên, nơi đang cháy bừng ánh lửa cuồn cuộn, xuất hiện một bóng dáng cao lớn!

“Achilles!” Hermes liếc mắt liền nhận ra hắn, cao hứng chạy tới phía hắn.

“Astyanax!” Andromache Đợi chờ đã lâu mừng rỡ như điên.

Đợi khi mẫu thân ôm đi hài tử, Achilles kiên trì thật lâu, rốt cục ầm ầm ngã xuống.

“Achilles!” Hermes vội vàng ôm lấy hắn, “Ngươi làm sao vậy?”

Achilles cho tới bây giờ cũng chưa từng suy yếu như vậy, mặt Hermes không còn chút máu, nhìn kỹ, mới phát hiện mắt cá chân hắn bị đâm bị thương, đập vào mắt là một đường máu phía sau, trong phút chốc hoảng sợ!

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì…”

Hermes chảy xuống nước mắt đau lòng, từng giọt đọng lại trên gương mặt Achilles, Achilles lại không bi thương, bình tĩnh nở một nụ cười dịu dàng.

“Còn có thể gặp lại người một lần, thật sự là quá tốt… Mặc dù ta biết tình yêu người cho ta cũng không phải là loại mà ta muốn…, nhưng ta vẫn, vẫn lấy làm…”

“Không nên nói nữa! Phải sống cho ta! Ta ra lệnh cho ngươi! Ngươi không phải nói muốn mang ta về quê hương của ngươi để ngắm nhìn sao!”

“Quê quán… Thật xin lỗi, ta phải đi về trước… Ta sẽ chờ người đến xem ta…”

Achilles nặng nề nhắm hai mắt lại, cứ như chỉ vì mỏi mệt mà mê man đi thôi.

“Achilles… Achilles! Achilles a ——! ! !”

Mặc cho sư phó hắn kính yêu nhất la lớn ra sao, cũng không tỉnh lại nữa.

Hermes ôm hắn, đau lòng xé rách làm y làm sao cũng không ngăn được nước mắt.

“Hermes, đi theo chúng ta đi…”

Andromache ở bên cạnh khuyên nhủ, nhưng y cái gì cũng không nghe thấy.

“Đi nhanh đi, người Hy Lạp sẽ nhanh tới đây đấy!”

Hermes đắm chìm trong bi thương, vẫn thờ ơ.

Bất đắc dĩ, mấy tên lính đành nâng y lên, mạnh mẽ mang y đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.