Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 5: Khắc tinh



Khu rừng tĩnh lặng nằm ở phía Tây Bắc của Olympia, là một lục thụ thành ấm – sống già thành đại ca [???] không có những loài cây thơm mát. Nơi đây chỉ có những loài cây vô cùng cổ quái: lá của chúng được làm bằng đá lởm chởm, những nhánh cây khô héo giống như một đôi ma trảo hung ác, ngay cả chim chóc cũng không chịu sống trong nơi đáng sợ này.

Những vị thần nếu mắc phải sai phạm, sẽ bị phạt đến nơi đây suy nghĩ lại, lúc bị phạt không được ăn cơm cũng không được gây tiếng động lớn, thẳng đến nhận rõ sai lầm của mình mới có thể rời đi.

Hermes nhớ không rõ đây là lần thứ mấy mình đến địa phương này, chỉ biết lần nào cũng có liên quan đến mầu lão nhân Zeus!

“Đáng giận!”

Căm giận bất bình đá bay một hòn đá nhỏ, “Xú lão đầu! Hại ta bị phụ nữ có chồng hung dữ mắng đến nước bọt văng đầy mặt, còn phải chịu đói mấy ngày! Lão tử chính là con chuột trong cái bao, bị các ngươi đá qua đá lại! Không cho lão tử vài ngày yên ổn! Ta đem các ngươi đá bay đến hệ ngân hà luôn!”

Qúa tức giận Hermes liền ‘tay đấm chân đá’ vào một gốc cổ thụ, vừa đánh vừa mắng “Lão già háo sắc! Xú bà nương!”

Đáng thương cho cái cây kia vốn đã không cái lá nào, giờ ngay cả thân cây cũng không giữ lại được, rầm đỗ xuống đất.

Thẳng đến tình trạng thở hồng hộc vì kiệt sức, y mới nhớ tới còn phải ở trong này mấy ngày nữa. Quên đi quên đi, vẫn là giữ lại một chút thể lực đấu tranh cùng đói khát.

Hermes vừa định im lặng, ai ngờ mới vừa đứng vững, một bàn tay to không hề báo trước từ phía sau ôm trụ lấy y. Hermes lảo đảo một cái liền ngã vào một bộ ngực ấm áp.

Hermex hoảng sợ. Đang suy nghĩ nơi này trừ mình là khách quen, còn có thể có vị thần nào đến thăm, bên tai liền truyền đến lời nói trêu ghẹo.

“Hermes thân mến của ta, cũng là ngươi thương ca ca nhất, biết ta sợ tĩnh mịch trong này, nhanh như vậy liền đi theo ta.”

Này hù dọa cũng không phải nhẹ, Hermex thiếu chút nữa liền bính lên, lại bị đôi cánh tay hữu lực kia chặt chẽ ôm lấy, chết sống cũng không cho y chạy!

Hermes ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này? ! !”

“Hắc hắc, ta cũng muốn hỏi ngươi đó!”

Thanh niên tuấn lãng càng lúc càng làm càn, cúi đầu hôn lên hõm vai trắng nõn của y một cái, “Có phải lại đắc tội Hera không?”

Hermex nổi da gà: “Apollo*! ! Ngươi cút ra xa ta một chút! ! !”

Đúng vậy, sắc lang trước mặt đang đùa giỡn Hermes, chính là một trong những đứa con nổi bật nhất của Zeus, thần thái dương (thần mặt trời) Apollo!

Hắn cũng là đứa con giống Zeus nhất, có cùng bề ngoài oai hùng cùng cứng rắn, hình thể to lớn vĩ ngạn, khí chất uy nghiêm ổn trọng, thậm chí ngay cả nụ cười tức giận mang theo vẻ đẹp trai lại lưu manh cũng giống nhau như đúc, ——khác biệt duy nhất là, Zeus chuộng nữ sắc, Apollo lại trầm mê nam sắc.

“Ai nha, đệ đệ thân mến, thế nào lại vô tình như vậy? Ngươi đã thu năm mươi con bò của ta làm sính lễ, đáp ứng ta rồi kia mà.”

Hermes khóe miệng run rẩy, hôm nay là cái ngày không hay ho gì vậy, người không muốn gặp liền gặp phải!

Cứ tưởng ở trong này có thể được hưởng vài ngày yên tịnh, không ngờ hiện nay ngay cả tâm nguyện nho nhỏ ấy cũng hóa thành bọt nước!

“Thần kinh ngươi bị rối loạn hả? Ta lúc nào thu sính lễ của ngươi? Mau thả ta ra!”

“Ha hả, quả nhiên ngươi đã quên, ngày đầu tiên ngươi đến Olympia đã làm cái gì…”

Về lai lịch cả “năm mươi con bò làm sính lễ”, thì phải nói đến câu chuyện lúc ban đầu.

Tiểu tử Hermes này, ngày đầu tiên lên Olympia liền không an phận.

Ngày đó Zeus dẫn y dạo chơi khắp nơi, nói cho y biết chỗ nào là địa bàn của mỗi vị thần, đồng thời phải có thái độ cẩn thận và tôn trọng đối với các vị thần.

Hermex thập phần thông minh, nói một lần y liền nhớ kỹ.

Ở giữa không trung, khi bay qua chân núi có những bụi cỏ mọc tươi tốt, Hermex cúi đầu liền nhìn thấy, một đàn bò đang ở bờ sông nước uống, thể trạng mập mạp thập phần tráng kiện.

Bò tượng trưng cho tài phú, số bò càng đông càng thể hiện chủ nhân chúng có nhiều tiền, Hermes vô cùng hâm mộ, liền hỏi Zeus: “Đàn bò nay bộ dạng thật cường tráng, là của vị thần nào thế?”

Zeus cười ha hả nói: “Nga, bò thần Apollo dưỡng đều lớn như vậy, đứa nhỏ này thực dụng tâm!”

Hermex nắm góc áo của Zeus: “Phụ vương, ta mới đến cái gì đều không có, ngươi cũng ban cho ta mấy cái bò để nuôi đi!”

Zeus gõ đầu y một cái: “Hỗn tiểu tử, phụ vương phong thần cho ngươi còn chưa đủ a? Phụ vương có nhiều đứa nhỏ như vậy, nếu mỗi người đều giống như ngươi muốn này muốn nọ, nhà của ta còn không bị đào thành trống không nha. Cho dù là Apollo, cũng phải nếm thử đau khổ mới có được đàn bò này! Ngươi muốn a, chính mình nghĩ biện pháp đi!”

Hermex thè lưỡi, ngoài miệng không nói gì nhưng đáy lòng lại mắng thầm: xú lão đầu!

Không nhiều tiền thì sẽ không sinh nhiều con như vậy!!!

Sau khi trở về, Hermes bắt đầu cân nhắc, làm thế nào để trong khoảng thời gian ngắn làm giàu thật nhanh, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một cách: trộm!

Vì thế y quay trở lại chân núi kia, ham muốn có được đám bò béo tốt đang ăn cỏ.

Thừa dịp chủ nhân của chúng nó còn ngồi trong cái xe ngựa màu vàng trên trời. Hermes đánh ngất xỉu người trông bò, dùng dây thừng xuyên qua mũi năm mươi con bò dẫn đi, vì không muốn lưu dấu vết, Hermes buộc vài cành cây vào chân sau của chúng, lúc này mới vô cùng cao hứng kéo đám bò về phía cái động của mình.

Đem đàn bò giấu trong sơn động, Hermex bắt đầu thấy sợ. Trừ Zeus ra, Apollo này chính là vị thần cao ngạo hống hách nhất, nếu hắn phát hiện bò bị trộm há có thể chịu để yên?

Phải làm thế nào mới có thể giữ lại năm mươi con bò mà không đắc tội với thái dương thần đây?

Hermex khổ sở suy nghĩ. . .

Quả nhiên, khi mặt trời xuống núi, Apollo trở về phát hiện bò thần mình vất vả chăn nuôi bị trộm, nhất thời giận không kềm được!

Hắn lập tức tự mình đi tìm tên trộm. Sơn thần nói người trộm bò là một tiểu hài tử tóc dài màu nâu, trước giờ chưa từng thấy qua.

Apollo tìm hiểu nguồn gốc, rất nhanh điều tra được đứa con Zeus mới mang đến, Hermes, là một tên tóc dài màu nâu!

“Tiểu tử hỗn đản! Vừa tới ngày đầu liền dám trộm bò của ta! Xem ta có đánh cho ngươi răng rơi đầy đất hay không!”

Mang theo lửa giận tràn đầy, Apollo xông vào địa bàn của Hermes, rất nhanh tìm được nơi giấu bò.

Còn chưa đến gần, Apollo liền nghe được âm thanh “Leng keng thùng thùng”, một trận gió mát luồn qua mang theo một giai điệu uyển chuyển, làn điệu êm tai.

Apollo cũng là vị thần đam mê âm nhạc nhưng chưa bao giờ nghe qua tiếng đàn du dương, tao nhã như vậy, nhịn không được đi theo tiếng đàn về phía trước, đẩy lá cây ra xem xét nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy trong cửa hang động trên một tảng đá lớn, một đứa nhỏ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi, mười ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lay động chiếc đàn bảy dây, khúc nhạc tuyệt vời giống như nhỏ giọt chảy vào từng tế bào, theo mười đầu ngón tay linh hoạt mà tràn ra.

Ngón tay dao động qua lại, tiếng đàn kia như hóa thành từng trận xuân phong, thổi vào hơi thở của người khác; lại giống như đại dương bao la, sóng lớn cuồn cuộn làm động lòng người.

Chủ nhân của đôi bàn tay khéo léo này chính là một đứa nhỏ xinh đẹp.

Mái tóc nâu trong gió nhẹ nhàng bay trong làn gió, làn da nhẵn nhụi trắng nõn nà, thêm một đôi mắt mèo con nhạy bén lúc này đang hết sức chăm chú nhìn cây đàn trong tay, đôi môi mỏng mê người nở nụ cười tao nhã.

Một vị thiếu niên anh tuấn như vậy, lại chính là tên tiểu trộm ti tiện đã đánh cắp năm mươi con bò của hắn?

Apollo nghi hoặc .

Đợi cho y tấu hoàn xong khúc nhạc, lửa giận của Apollo đã giảm đi một nửa, hắn từ trong rừng đi ra, đứng trước mặt Hermes.

“Quấy rầy, ta là thần thái dương Apollo.”

Trong tình huống không biết rõ sự tình, Apollo vẫn duy trì thói quen phong độ, để tránh làm cho mỹ thiếu niên có ấn tượng xấu, “Ta đang tìm năm mươi con bò bị mất, có người nói thấy chúng đi qua nơi này, xin hỏi ngươi có nhìn thấy không?”

Vừa nghe danh hào của thái dương thần, Hermes vội vàng nhảy xuống tảng đá, cung kính đối với hắn hành lễ: “Thái dương thần tôn kính, ta là Hermex mới tới hôm nay. Không sai, hôm nay lúc ta dạo chơi ở Olympia, quả thật nhìn thấy một đám bò cường tráng, chúng nó tựa hồ bị hoảng sợ, đang ở trong sơn cốc nổi điên, ta liền tiến đến chế phục chúng, cũng không biết chủ nhân của chúng là ai, đành phải bắt bọn nó đem về đây trước . Đợi chủ nhân đến nhận lại. Nếu ngài đã tới, xin mời nhìn vào trong động xem có phải của ngài hay không.”

Apollo thấy y hào phóng lễ phép, nói rất có đạo lý, lập tức liền hoài nghi đây phải chăng là một hiểu lầm, có thể là tên trông bò hành sự bất lực, đem bò đánh mất lại vu bị người ta đánh cắp!

Vì thế liền cùng Hermes vào trong động nhận lại đàn bò, kiểm kê một chút, đàn ngưu quả nhiên không con nào bị tổn hại, ngay cả một sợi lông cũng không bị mất. Apollo lập tức an tâm.

“Không sai, là bò của ta, đa tạ ngươi chăm sóc.”

“Không cần phải khách khí, nếu là bò của ngài, xin mời đem đi đi.”

Apollo kéo bò thần của mình ra khỏi động, Hermes lại nhớ tới cái động trên tảng đá lớn của mình, tiếp tục vỗ về chơi đùa với cây đàn bảy dây của y.

Tiếng đàn cảm động làm Apollo lưu lại cước bộ, ngay cả đàn bò không hiểu âm vận cũng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Chờ khúc nhạc tấu xong, Apollo tiến lên hỏi: “Huynh đệ, quý phủ của ta cũng có đàn cùng loại này, tại sao khi đàn lại không tấu được khúc nhạc êm tai như vậy?”

“Đây là cây đàn ta tự thay đổi, ta đặt tên là đàn Lia. Huynh nếu thích, đệ sẽ tặng cho huynh làm lễ vật.”

“Tốt, ” Apollo cao hứng nhảy lên tảng đá, “Chơi lại cho ta xem nào.”

Tựa như không có phát sinh chuyện gì, hai vị thần trẻ tuổi ở cùng một chỗ, hòa thuận nghiêm cứu nhạc cụ mới này.

Hermes chỉ Apollo cách điều khiển, dạy hắn khúc nhạc vừa rồi, Apollo nhẹ nhàng khảy thử, phát hiện tiếng đàn này quả nhiên mát lạnh hơn so với đàn ở quý phủ của mình.

Mãi cho đến sáng sớm, Apollo mới nhớ tới mình còn phải đi tuần tra khắp nơi, đành phải đối với Hermes, lưu luyến không rời nói: “Hôm nay chỉ có thể nói đến đây.”

“Tốt, về sau chúng ta tiếp tục tán gẫu, cây đàn này ngươi mang đi đi.”

Apollo tiếp nhận cây đàn, hắn biết Hermes kỳ thật rất thích đàn bò này, vì thế khẳng khái nói: “Làm đáp lễ, năm mươi con bò này liền ở lại nơi này của huynh đệ đi!”

“Như vậy sao được, lễ này quá lớn …”

Hermes ngoài miệng khoái thác nhưng trong lòng lại cười gian.

“Liền như vậy định đi!”

Apollo sảng khoái vỗ bả vai của Hermex, “Coi như là quà mừng ngươi tới Olympia!”

“Cám ơn ngươi, ca ca.”

Hermex cười như mộc xuân phong*, dùng thanh âm ôn nhuận trong veo gọi hắn “Ca ca “, Apollo nao nao, cảm xúc gợn sóng.

“Ca ca hôm nào lại trở lại thăm đệ.”

Ngày đã bắt đầu sáng không thể chậm trễ được nữa, Apollo đành phải cầm lấy cây đàn, vội vàng chạy vào trong rừng.

Chờ hắn đi xa, Hermes vui mừng cười ha ha, vì thắng lợi của mình cao hứng không thôi.

“Một cây đàn liền đổi lấy năm mươi con bò, đường đường thái dương thần lại có thể dại dột như vậy!”

Gương mặt lún đồng tiền mang theo vẻ giảo hoạt của người chiến thắng. Hermes thật không ngờ, cái này kì thật là một chuyện làm ăn không có lời.

Từ đó về sau, Apollo chỉ cần có thời gian rảnh liền chạy đến chỗ Hermes để nghiêm cứu âm luật.

Ban đầu thì cũng không có gì, Hermes cũng muốn nhờ vị ca ca quyền thế này mà leo lên. Chính là sau đó lại bắt đầu không thích hợp, Hermes phát hiện tâm tư của hắn không ở trên cây đàn, dạy một lần hai lần đều không học được, mình ở trong lòng âm thầm mắng hắn ngốc.

Apollo tựa hồ rất thích cùng mình kề vai sát cánh. Bàn tay lúc ban đầu cũng chỉ vỗ vỗ bả vai, sờ sờ phía sau lưng, đến sau lại bắt đầu nhẹ vỗ về vòng eo, thậm chí có một lần còn trượt tới phía dưới thắt lưng…..

Hermes giống như bị điện giật nhảy bật ra, kích động chỉ vào hắn nói: “Ngươi, ngươi làm gì….”

Ánh mắt nóng bỏng của Apollo giống như ánh sáng mặt trời khó có thể che đậy, đành phải thổ lộ cõi lòng với y: “Hermes, ta thích ngươi!”

“Ha Hả?”

Hermex biến thành kho tượng điêu khắc.

“Hermes, ta thích ngươi! Làm tình nhân của ta đi!”

Lời này tựa như chậu nước lạnh đem Hermex giội tỉnh, y rùng mình một cái, lắp bắp nói: “Sao có khả năng… Chúng ta đều là nam, mà còn là huynh đệ a!”

“Tính ra cũng không gây trở ngại tình yêu! Chúng ta không thể sinh tiểu hài tử, huyết thống thì có quan hệ gì!”

Apollo bước lại gần từng bước, Hermex sợ tới mức lùi lại ba bước, vừa lui vừa gào to: “Đừng, đừng tới gần đây!”

“Hermes” Apollo nở nụ cười xấu xa, ” Chúng ta đã trao đổi tín vật rồi a!”

“Tín vật gì chứ?”

“Ngươi tặng ta một cây đàn Lia để biểu đạt tình yêu, ta đưa ngươi năm mươi con bò làm sính lễ…”

“A, phi phi! Năm mươi con bò trả lại cho ngươi, về sau đừng tới tìm ta nữa!”

Hermes, hắn tuy tham lam, nhưng có nguyên tắc của bản thân, chính là:

Tuyệt!

Không!

Bán!

Thân!

Apollo cũng không thuận: “Đã đưa ra lễ vật rồi nào có chuyện thu hồi lại? Hermes thân mến, ngoan ngoãn cho ta hôn một cái nào!”

Hermex cả người nổi da gà, mắt thấy Apollo sắp tấn công tới, cũng may y còn có bảo bối phi nhanh nhất thiên giới, hai chân vừa chạy vừa đạp, “Sưu” một tiếng đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Từ đó về sau, Hermes tránh Apollo cứ như né mấy con mãnh thú và dòng nước lũ (ý chỉ tai họa ghê gớm), nhưng Apollo vẫn theo đuổi không bỏ, toàn bộ thiên giới cũng biết Hermes vì năm mươi con bò mà trở thành tình nhân của Apollo.

Thời điểm quá mức nguy hiểm, Hermes ngay cả phủ đệ nhà mình cũng không dám quay về, đành phải ngủ ở nhà nhỏ bên trong thần điện của Zeus, toàn bộ thiên giới cũng chỉ có nơi này là an toàn nhất.

Nhưng Apollo vẫn là chưa từ bỏ ý định, chỉ cần Hermes vừa ly khai thần điện của Zeus, sẽ giống như ruồi bọ bâu vào.

Hermex không có biện pháp, đành phải xuất vẻ mặt cầu xin khẩn cầu Zeus cứu y.

“Ha ha, ngươi đúng là hỗn đứa nhỏ, Apollo cũng dám chọc vào? Hiện tại biết sai lầm rồi chưa?”

Zeus quở trách đứa nhỏ thông minh này một chút, nhưng đáy lòng vẫn yêu thương y hết mực, tự mình đi tới nơi ở của Apollo làm người thuyết phục.

“Tốt lắm Apollo, đừng chọc đệ đệ của ngươi nữa, ta muốn nhờ hắn làm chính sự đây.”

Có Zeus làm cây đại thụ chống đỡ, Apollo đành phải ra vẻ thu hồi móng vuốt sói, nhưng lang tâm vẫn còn, thịt ăn không đến miệng thật sự làm lòng hắn ngứa ngáy.

Mắt thấy hôm nay khối thịt lại rơi vào tay, không ăn sạch thì còn gì là đạo lý?

Apollo cười cười cảm thấy thật may mắn, lực cánh tay càng mạnh hơn.

Hermes biết tránh không khỏi hắn, đành phải từ bỏ chống cự, suy nghĩ biện pháp.

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này, Apollo?”

“Hai ngày trước mấy con thần mã bị kinh hách, xe ngựa màu vàng lệch khỏi quỹ đạo đường đi, cho nên bị phạt. Đừng bàn chuyện này, chúng ta cùng làm một chút chuyện khoái hoạt đi….”

“Ha ha, thần thái dương ngươi từ khi điều khiển xe ngựa vàng chưa từng mắc phải sai lầm. Chứ không phải ngươi vì muốn lấy lòng tình nhận nên tự tiện ho hắn lái xe ngựa? Việc này nếu cho Zeus biết, chỉ sợ không chỉ “vài ngày suy nghĩ” đơn giản như vậy đâu!”

Vẻ tươi cười trên mặt Abollo phút chốc biến mất: “Làm sao ngươi biết?”

“Hừ, không dám, việc trên trời dưới đất gió thổi cỏ lay đều không lừa gạt được Hermes ta đâu!”

Hermes có tiếng là “vị thần nhiều chuyện”, thích ngầm thu thập việc riêng tư của chúng thần, nhưng y thu thập khắp nơi cũng không truyền bá lung tung, mà đem tin đó chôn trong lòng, đợi đến ngày nào đó cần dùng đến, nhược điểm đó sẽ trở thành lợi khí để công kích người khác.

“Không sai, quả thật có người khác điều khiển xe ngựa của ta, nhưng hắn cũng không được ta đáp ứng.”

Apollo cũng không kinh hoảng, thản nhiên nở nụ cười, “Tuy rằng ta rất sủng ái hắn, nhưng còn chưa nông nổi đến thị phi chẳng biết phân biệt. Sau khi ta cự tuyệt hắn, hắn lại trộm xe ngựa của ta bay đi , chính mình khống chế không được, rớt xuống biển rồi”

Đối với một nam sủng không nghe lời, ngay cả một chút tiếc hận Apollo đều không có, tựa như kể lại chuyện tình của người khác vậy.

“Cái này đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”

“Hermes, ta thích trí tuệ của ngươi, nếu là ngươi, tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn như thế.”

Apollo nhẹ vỗ về những lọn tóc rũ bên tai Hermex. Cũng không vội mà xuống tay, y thật sự là một người tuyệt vời, nếu ở trong này mà “ăn” thì thật ủy khuất cho y, vì vậy cưỡng chế dục hỏa, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Hermes, ta thật tâm thích ngươi.”

Hermes không có ngẩng đầu, cũng không phát hiện ánh mắt chân thành của Apollo. Vẫn cho rằng hắn chỉ lặp lại những lời thường nói với các tình nhân khác mà thôi.

Cảm giác hai tay hắn có hơi lơ lỏng, Hermes liền nhanh tránh khỏi cái ôm của hắn.

“Ly xa ta một chút! Ngươi dám ra tay với ta, ta sẽ làm cho Zeus giáng ngươi thành phàm nhân!”

Hermex phô trương thanh thế uy hiếp Apollo, rồi giống một con con thỏ nhanh chân trốn sâu vào rừng rậm.

“Không có việc gì, ta có đủ sự kiên nhẫn…”

Apollo luôn tràn ngập tự tin, hắn nhẹ giọng nói với chính mình, hoặc như đối Hermes nói, “Một ngày nào đó ngươi sẽ là của ta!”

………………………………………

*như mộc xuân phong: nghĩa đen là “như ngồi trong gió xuân”. nghĩa bóng là chỉ sực khai trí sau khi được tiếp xúc với những người có trí tuệ và phẩm đức cao thượng, cũng giống như được ngọn gió xuân thổi qua. Theo Vân thì nghĩa đen đúng hơn.

*Apollo: con của Zeus và nữ thần Lê to. Là vị thần của ánh sáng, chân lý. Người xạ thủ có cây cung bạc bách phát bách trúng của thiên đình. Ngoài ra Apollo còn có một người em gái song sinh, Artêmix

*Câu chuyện trên là có thật (trong thần thoại hy lạp), đúng như trên Hermex lúc bé có trộm một đàn bò của Apollo, sau đó Apollo tìm đến nhà gặp mẹ Hermex để mắng vốn. Nhưng vì bênh con và cũng hơi tham nên nàng ta không nhận. Thế là hai bên tranh cãi ầm ĩ. Apollo bèn bắt Hermex lên thiên đình nhờ Zeus phân xử, gặp vị cha già đáng sợ ẻm liền uất ức trả lại đàn bò. Nhưng sau khi Apollo nghe được tiếng đàn lia thì đổi lun đàn bò cho ẻm. Câu chuyện trên “hơi hơi” khác nhỡ ^^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.