Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 22: Bái kiến minh vương



Hermes chỉnh quan ý của chính mình, trang trọng đi đến góc tường, giống như những lần trước đến đây, sứ giả minh vương đã đứng đó chờ y.

“Thần sứ giả đại nhân xin dừng bước, minh vương bệ hạ…”

“Ta biết, hắn không thích chút-mùi-vị của Olympia chứ gì. Có lẽ là do minh vương lâu lắm không quay về Olympia, cho nên không quen ngửi được.”

“Đàn tiểu bối chúng ta cũng chưa bao giờ được thấy qua mặt của lão nhân gia ông ta. Tất cả mọi người đều nói, kì thật là bởi vì minh vương có ba cái đầu, sáu con mắt cùng một bộ răng hô, cho nên mới ngượng ngùng trở về, tránh ở cái nơi âm u này.”

“Ngươi…”

Sứ giả minh vương da mặt run rẫy nghiến răng nghiến lợi, “ Thần sứ giả đại nhân thỉnh hãy tự trọng! nơi này là minh phủ không phải Olympia, không phải nơi ngươi có thể làm càn đâu!”

“Ta biết, nơi này là địa bàn của các ngươi!”

Hermes chợt kéo mặt xuống, thanh âm cũng cao hơn ba phần, “Nếu các ngươi biết là chủ nhân nơi này, cự nhân ngoài cửa có biết đạo đãi khách là gì không? Ta Hermes, cho dù hương vị vừa thối vừa khó hửi, nhưng cũng là mang một trái tim chân thành, không ngại ngàn dặm tiếng đến minh phủ nhắn tin tức giùm. Minh vương bệ hạ sao lại có thể keo kiệt tới mức bỏ chút thời gian liếc mắt một cái cũng không có? Ta xem là do đàn chó chặn đường các ngươi ở trong này làm loạn, cẩn thận làm bẩn thanh danh khoan dung độ lượng hiếu khách của chủ nhận các ngươi!”

Hermes nói lần nói một câu, liền hướng tới vị sứ giả kia bước gần từng bước, khí thế uy nghiêm làm cho hắn liên tục lui về phía sau, cuối cùng xoay người đối mặt “Tuyệt vọng chi tường” hô lớn, “minh vương bệ hạ tôn kính. Ta, là sứ giả của vua chúng thần Zeus đến từ Olympia, Hermes thành tâm bái kiến!”

Tiếng la của Hermes đụng vào “tuyệt vọng chi tường”, đưa tới vô vàng những tiếng vang, rồi sau đó là một mảnh im lặng.

Hermes nghĩ thầm, mẹ nó, không để ta đi vào lão tử liền nằm lì trong này không đi!

Nhưng mà, sự tình sau một phút đồng hồ liền xảy ra biến đổi.

“Tuyệt vọng chi cốc” luôn trầm mặc kia, chính giữa đột nhiên lộ ra một khe hở hẹp. Tựa hồ có hào quang từ bên trong chiếu ra, rồi sau đó bức tường dày rộng nặng nề kia liền dựa theo khe hẹp ở chính giữa mà ầm ầm mở ra, biến thành hai cánh cửa sang trọng. Lúc này ánh hào quang sáng chói giấu trong cánh cửa giống như cơn hồng thủy quét vào Hermes, làm y vội vàng nheo mắt lại lấy tay che bớt.

Tại cái nơi âm u này, tại sao cũng có ánh mặt trời ?!

Hermes kinh ngạc hết sức, sứ giả của minh vương đứng bên cạnh hiểu được ý tứ của chủ nhân, tâm không cam lòng nói với Hermes: “Thần sứ giả đại nhân, thỉnh đi!”

Hermes theo sứ giả đi vào “cực lạc quốc gia” trong truyền thuyết. Cảnh tượng trước mắt làm hắn ngạc nhiên không thôi, phải lấy khí lực thật lớn mới khống chế được bản thân, không làm cho cằm rớt xuống mặt đất.

Cả người đắm chìm vào trong một mảnh ánh sáng nhu hòa, thực rõ ràng đây không phải là ánh sáng đến từ mặt trời, mà là một loại ôn hòa, giống như thứ ánh sáng trước khi mặt trời mọc, làm cho người ta cảm thấy thoải mái cùng tự tại.

Đầu tiên là xuyên qua rừng rậm xanh biếc, cây cối cũng không cao lắm, có một cái đẹp quỷ dị thiên hình vạn trạng: những phiến lá trên cây xanh tươi um tùm, hình dạng cũng thật độc đáo. Hermes nhìn chằm chằm vào một cái lá quái dị có hai mảnh, ai ngờ nó lại “xì” một tiếng bay đi, nguyên lai đó là một con bướm có đôi cánh màu xanh biếc.

Những tia nước nhỏ như quyện vào nhau thành một mạng lưới màu bạc, tí tách tưới lên vạn vật đang sinh trưởng trên mặt đất. Những tiểu động vật trong rừng cây như chưa bao giờ thấy người lạ, nghe được cước bộ thật nhỏ của bọn họ, quay đầu nhìn lên, cũng là thẹn thùng chạy trốn không thấy bóng dáng.

Ở cuối rừng cây, ánh sáng hơi mạnh hơn một chút, tầm nhìn trước mắt bỗng rộng mở trong sáng, đúng là một biển hoa mênh mông vô bờ!

Những loại hoa ngya cả trên Olympia cũng chưa thấy qua, cứ như vậy mà lan về phía trước trải rộng đến chân trời.

Hoa tỏa hương thơm làm cho lòng người mê mang, ong bướm trong bụi hoa cứ như bị say, tự do tự tại tung tăng nhảy múa.

Hermes cứ như vậy mà say sưa bước đến vùng đất thần kì này, tựa hồ như vứt lại những phiền não cùng dục vọng đang lượn lờ trong đầu, thậm chí quên đi đã đi bao xa rồi.

“Thế nào, thần sứ giả đại nhân.”

Minh vương đích sứ giả có chút đắc ý, “Ngài chính là vị thần đầu tiên đặt chân đến yêu lệ xá này, hôm nay xem như được mở rộng nhãn giới chưa?”

“Quả nhiên không tồi.”

Hermes chân thành ca ngợi. Nhưng trong mắt của sứ giả này đầy sự khinh miệt, làm cho người ta nhìn thật khó chịu, chính mình xấu tốt gì cũng là thấy qua cảnh đẹp toàn thế giới, há có thể bị hắn coi là người miền núi chứ?

“Nhưng mà, so sánh với thế giới rộng lớn bên ngoài, đây cũng chỉ là một trong những cảnh đẹp ta thấy mà thôi.”

“Nga? Bên ngoài còn có nơi đẹp hơn chỗ này sao?”

“Ha hả, đại nhân ngài nhất định chưa thấy qua bầu trời bao la hùng vĩ, biển rộng xanh thẳm. Sự rộng lớn của chúng sẽ làm cho người nhỏ bé như ngài nói không ra lời ngạo mạn nào nữa, ta đề nghị ngài hướng minh vương bệ hạ thỉnh vài ngày nghỉ, hảo hảo đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem!”

“Hừ!”

Sứ giả minh vương chiếm không được nửa điểm tiện nghi của Hermes, đành phải ngậm miệng không nói nữa.

Trên mặt đất bằng phẳng lộ ra một điểm đen, hai người hướng tới nơi đó không ngừng cất bước, dần dần điểm đen mơ hồ kia càng ngày càng rõ, rốt cuộc thấy đó là một toàn thành rộng lớn hùng vĩ, giống như một ngọn núi lớn sừng sững đứng trên mắt đất.

Chờ đến khi bước tới dưới chân toàn thành, Hermes nháy mắt đã bị khí thế mạnh mẽ của tòa thành chấn trụ, vẻ ngoài cứ như ngọn núi Olympia màu đen, nhưng khi ngẩng đầu lại cao đến không thấy được đỉnh!

Tên sứ giả bắt đầu dẫn hắn “đi núi”. Nơi này thật sự là sâu không thấy đáy, vô số con đường thông với nhau, vô số những căn phòng thần bí, tựa như đang đi trong một mê cung thật lớn, chỉ hơi vô ý liền mất đi phương hướng.

Hermes nhìn thành lũy chắc chắn lạnh lẽo này, cho dù đi thật nhẹ nhàng, cũng có thể để lại tiếng bước chân lanh lảnh tại nơi đây.

Cùng so sánh với cảnh tượng hoa lệ bên ngoài, nơi này tạo cảm giác thực…

Tịch mịch.

Hermes lúc này mới nhớ lại, minh vương Hades tựa hồ không có vương hậu. Như vậy trong cái tòa thành lớn đến đáng sợ này, cũng chỉ có một người hắn ở ư?

Tốp năm tốp ba một nhóm nữ phó bồi bàn đột nhiên xuất hiện, xua tan đi nghi vấn của Hermes, nhưng bọn họ cũng giống một đám đầu gỗ, biểu tình trên mặt còn cứng ngắc hơn cả tảng đá.

Dừng lại trước một cánh cửa màu đen tương giấy mạ vàng, sứ giả minh vương nâng ngực cong lưng mà thông báo: “Vương, sứ giả của Olympia tới!”

Đại môn chậm rãi mở ra, đánh vào mắt y chính là một điện phủ rộng lớn, có thể so sánh với lôi thần điện của Zeus. Cái khác chính là, vách tường, cột trụ đều là màu đen, bên trong vẻ trang nghiêm lại lộ ra mấy phần âm trầm.

Hermes đi vào điện phủ, tâm tình có chút khẩn trương, nhưng không lại biểu lộ ra.

Trước mặt một Đại thần cao ngạo: nếu dáng vẻ kêu căng lời nói quá kiêu ngạo, sẽ bị hung hăng chỉnh một chút; nếu quá mức a dua nịn hót, lại sẽ bị đối phương khinh thường.

Bởi vậy, y chỉ có thể biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Hermes cố lấy dũng khí, tự nhiên hào phóng mà dần dần đến gần, nhưng khi đi đến chính giữa, y liền dừng lại không tiến, hai chân như đinh trên mặt đất động cũng không động.

Trước mặt có một loại không khí cường đại, nếu dùng một chữ để khái quát, thì phải là: Lãnh!

Làm cho lòng người run sợ, hàn khí dọc theo cột sống xông vào tim, không dám đi tiếp về phía trước!

“Sứ giả Hermes của Olympia, tham kiến minh vương Hades bệ hạ!”

Không có đáp lại. Trong điện phủ trống rỗng chỉ có âm thanh vang vọng lại của bản thân.

Sự im lặng xấu hổ, Hermes lại bái kiến một lần nữa, thanh âm còn vang dội hơn hồi nãy.

“Sứ giả Hermes của Olympia, tham kiến minh vương Hades bệ hạ!”

Vẫn như cũ không có hồi đáp. Trong lòng Hermes có chút căm tức: người này chẳng lẽ là tên điếc?

Đang muốn hô to thêm tiếng nữa, minh vương Hades mở miệng .

“Ngẩng đầu lên.”

Thanh âm của minh vương trầm thấp như sấm rền, chấn động lòng người.

Nhận được sự cho phép, Hermes mới dám chậm rãi ngẩng đầu, tận mắt chứng kiến bộ mặt thật của một vị đại thần.

Này vừa thấy không quan trọng, cằm thiếu chút nữa lại rụng xuống đất mặt đất!

Này này này. . .

Thật sự là Zeus và Poseidon cùng một cha mẹ sinh ra sao?

Tại sao một chút cũng không giống!

Mái tóc dài đen như mực tựa như một thác nước chảy trên người. Làn da không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời như làn sương tuyết. Ngũ quan sắc bén lộ ra một loại lạnh lùng cương nghị. Hai tròng mắt tử sắc chứa một sự thần bí cùng cao quý, đó là một loại ánh quang làm lòng người khiếp sợ, lại là một loại trang nghiêm không giận mà uy.

Chỉ tiếc , toàn thân lại giống như một ngọn núi băng rét lạnh, làm cho người ta khó có thể tiếp cận.

Lãnh ngạo như vậy, khó trách không cưới được lão bà a…

Kinh ngạc qua đi, Hermes đột nhiên hiểu được hàm nghĩa khi hắn gọi mình “Ngẩng đầu lên”…

Không đợi Hades mở miệng lần nữa, Hermes vội vàng bồi tội: “Minh vương bệ hạ tuấn mỹ uy phong, vừa rồi tiểu thần thất lễ. Chỉ vì vua của ta Zeus đã ra lệnh, phải chính miệng truyền tin cho ngài, cho nên nhất định phải tự mình bái kiến ngài!”

“Nói đi.”

“Thỉnh minh vương bệ hạ đem Kronos nhốt thêm ngàn năm!”

Hermes rốt cục hoàn thành sứ mệnh, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng lại thấy minh vương không cho là đúng, khóe miệng giương lên một tia cười lạnh, hiển nhiên không đem mệnh lệnh của Zeus để vào mắt.

Hermes cũng không biết Kronos bị nhốt kia là ai, chỉ biết bên trong địa ngục nhốt rất nhiều ác linh mãnh thú thời đại thượng cổ, nói vậy thì hắn cũng là một trong số đó.

“Thỉnh minh vương trả lời lời nhắn, tiểu nhân hảo trở về báo cáo kết quả công tác.”

Cặp mắt tử sắc lạnh lùng không sợ hãi của Hades nhìn chằm chằm Hermes, sau một lúc lâu, mới sâu kín nói: “Cho ta một lý do, vì cái gì ta phải nghe theo?”

Tim Hermes “Lộp bộp” một chút, việc này không có biến hóa đi?

“Minh vương bệ hạ trấn thủ hạ giới nhiều năm uy trạch bốn phương, trấn áp yêu ma quỷ quái không cho chúng gây họa nhân gian, thiên giới cùng thế gian đều rất cảm kích ngài…”

“Ngươi ngay cả Kronos là ai cũng không biết, mà dám tới nơi này truyền tin?”

“Kronos là ai, tại sao lại bị nhốt trong địa ngục, tiểu thần quả thật không biết. Chỉ biết là thần vương Zeus trịnh trọng nhắc nhở, nhất định phải đem việc này báo cho minh vương. Minh vương đương nhiên là có quyền lựa chọn chấp hành ý chỉ của Zeus hay không, ta nghĩ ngài biết thân phận của người bị nhốt, cũng biết quan hệ lợi hại trong đó, không cần ta đây, một tiểu thần chạy chân phải nhiều lời.”

“A, thật đúng như bọn họ nói… Nhanh mồm nhanh miệng.”

Ánh mắt của Hades giống như hai thanh dao nhỏ, cao thấp đục khoét Hermes, nhìn y cực kỳ không tốt.

“Minh vương quá khen, có chấp hành ý chỉ của Zeus hay không, xin ngài hãy thống khoái cho một câu trả lời thuyết phục, tiểu thần sẽ mau chóng quay về Olympia phục mệnh!”

Hades híp mắt nhìn tên nhỏ bé dưới điện, khí thế sắc bén mạnh vài phần, thanh âm cũng càng lạnh như băng: “Ở trong này không ai dám nói với ta như vậy, ngươi không sợ trở về không được sao?”

Hermes thản nhiên nở nụ cười: “Minh Vương điện hạ, nói thật, ta quả thật rất sợ. Nhưng ta cũng biết, lấy địa vị tôn kính của ngài, tuyệt đối sẽ không khó xử một tên thần sứ giả nho nhỏ. Thỉnh ngài thu hồi cái hào quang lãnh liệt này đi, như vậy chỉ làm cho những người yêu thương ngàu không thể tới gần. Ta không biết ngài vì cái gì không thích Olympia, nhưng khi ngài cô lập bọn họ, cũng là đang cô lập chính ngài. Cũng không phải tất cả các vị thần đều chọc người ghét như vậy đâu, ít nhất bọn tiểu bối tân sinh của Olympia, ngài cũng chưa thấy qua, hương vị của bọn họ cũng không hẳn khó ngửi như trong tưởng tượng của ngài đâu.”

Hades cẩn thận quan sát Hermes một phen, lâu lắm rồi không có người dám ở trước mặt hắn nói nhiều như thế , tiểu gia hỏa này thật đúng là không biết trời cao đất rộng a…

“Ngươi là con của Zeus?”

“Đúng vậy.”

“Bao nhiêu tuổi ?”

“Đại khái hơn bốn trăm… Năm trăm tuổi đi.”

Hermes từ sau khi được trường sinh bất lão, cũng không có rảnh đi nhớ tuổi thật của mình. . .

Kỳ quái, hắn hỏi cái này để làm gì?

“Quả nhiên là “nghé mới sinh độc không sợ cọp”.”(con nghé mới sinh không sợ cọp)

Sắc mặt Hades hơi dịu đi một chút, “Trở về nói cho Zeus, cho phép.”

Hermes rốt cục yên tâm, bỏ được tảng đá lớn trong lòng!

“Như thế, tiểu thần trở về phục mệnh, minh vương cáo từ!”

Loại địa phương lạnh như băng này, chuồn đi càng nhanh càng tốt.

“Từ từ!”

Thanh âm lãnh liệt từ phía sau truyền đến, đem đóng đinh hắn tại chỗ.

Hermes phẫn nộ quay đầu lại: “Minh vương, còn có chuyện gì?”

“Ngươi tên là gì?”

Hermes vừa nghe, trong lòng mắng, ta XX cái OO của ngươi a!

Lão tử từ “Tuyệt vọng chi tường” đến nơi đây, ít nhất cũng báo hơn ba lần tính danh, té ra người này một câu cũng không có nghe lọt?

Trong lòng sôi gan, lập tức đúng lý hợp tình mà quay đầu lại, đứng thẳng trước mặt Hades: “Hermes, con của thần vương Zeus cùng nữ thần gió đêm Maia! Tuy nhũ danh của ta không nhọc minh vương bệ hạ nhớ kỹ, nhưng ta cũng không muốn luôn phải lặp lại đến bốn lần! Ngài nếu có điều bất mãn thái độ của ta, đi tới chỗ của Zeus trách cứ đi! Cứ như vậy đi, cáo từ!”

Hermes nói xong xoay người bước đi, nhịp chân trầm ổn hất tung chiếc áo choàng Tử Sắc sau lưng.

“Hermes…”

Hades yên lặng nhớ kỹ, “Ân, nhớ kỹ.”

___________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.