Type: Nha Đầu
Đường Tam Hảo bị tên nô tài chụp thuốc mê.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là giường to chăn gấm êm ấm mềm mại, nhắm
mắt lại mở to mắt ra một lần nữa, trước mặt nhoi ra một bé trai mặt mày
hồng hào, trên người nó phủ một hoàng bào thêu rồng vàng lấp lánh, mũ
rồng được buộc gọn trên đầu, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia thoạt nhìn
chưa đếb mười tuổi. Thằng bé không hề giữ chút phép tắc nào mà ngồi xổm
trên giường, rướn cổ, nghiêng đầu, đôi mắt to tinh quái nhìn chằm chằm
vào nàng.
Đây là bộ mặt thực của tên quân bắt cóc nhà Cung thiếu gia sao? Một đứa nhỏ chưa đến mười tuổi ư?
“Ô… Ô a… a ô!” Nhóc ranh con nhà nào mà hư thế này, sao lại trói tỷ chứ!?
Cố gào mãi đến khi âm thanh phát ra chỉ là mấy tiếng ậm ừ, nàng mới nhận ra miệng mình đã bị sợi dây thừng thô chặn lại.
Không chỉ có thế, hai tay nàng cũng bị trói lại, buộc vào cột giường, hai chân cũng bị trói chặt.
“Gì mà nữa kín nữa hở, lúc ẩn lúc hiện, chi bằng cứ trói gô lại thế này
nhìn mới thích, hẳn là biểu ca cầm thú chuyên nịnh hót nhà ta cũng dùng
qua chiêu này rồi, hừ hừ hừ!”
“Vạn tuế gia nói rất đúng, sách có
nói, muốn quyến rũ, kích thích dục vọng chinh phục của nam nhân nhất,
chính là trói lại như thế này đây. Tiểu nhân đóng gói xong xuôi, hẳn
Lương đại nhân sẽ thích đến mức không nỡ rời tay cho xem.”
“Như
thế này đã được chưa? Sao trẫm cứ cảm thấy còn thiếu thiếu cái gì ấy
nhỉ. Nào nào nào, mang quyển sách kia lại đây cho trẫm xem thử, trẫm
phải đích thân nghiên cứu, không thể trông cậy vào mấy kẻ các ngươi
được.”
Cung thiếu gia đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn ra, với
quyển sách đặt ngay đầu giường, Đường Tam Hảo trợn tròn mắt nhìn chằm
chằm vào tựa sách…
“Phụ thân, thật là càn quấy quá đi!”
Cái gì thế này? Bọn họ dựa theo sách mà trói nàng thành thế này à?
“Ưm… ô… ô…!” Nàng lắc lư người ra sức giãy giụa.
“Tàn hoa bại liễu! Không được lộn xộn!” Tiểu thiếu gia thấy nàng giãy giụa,
liền quơ quyển sách trong tay gõ lên đầu nàng, “Đây chính là bộ sách
kinh điển truyền lại trăm đời đó, cứ dựa theo trong này mà trói người
lại, nhất định sẽ tạo ra được phong thái tuyệt nhất”.
“Ô ô ô!”
Nàng cố nâng đôi chân bị buộc thẳng tắp lên đá về phía y, thể hiện sự
phản kháng của nàng. Nghĩ sao lại dùng thứ dâm thư này để biến nàng trở
nên ô uế thấp kém, dù nàng không phải là hoàng hoa khuê nữ cũng không
muốn bị hạ nhục như vậy!
Không ngờ nữ nhân bị trói gô như thế này mà còn đủ sức bật người ra đòn phản công, cái mông nhỏ của Cung thiếu
gia bị đôi chân bánh tét của nàng ta đá trúng khiến y lăn lốc ngã phịch
xuống giường, mấy tên thái giám vội hô lên vạn tuế rồi giang tay phóng
đến đỡ người. Cái lưng nhỏ xíu của y vừa vặn lật lại, ngã vào trong tay
đám nô tài. Y nghiêng người, kéo cái đai lưng nhỏ xíu màu vàng xuýt nữa
thì tuột mất lên, không hề giận mà lại nhe răng cười, nhìn nữ nhân đang
nằm thở hổn hển trên giường.
“Có cá tính, rất mạnh mẽ, dám nhấc chân đá trẫm xuống giường, trẫm thích.”
“Ô… ô… ô…!” Thích cái rắm, ai muốn y thích, một thằnng ranh chưa dứt sữa
bày đặt học người lớn xem mấy chuyện tình tự trong dâm thư, đã thế còn
hung hăng trói nàng chặt thế này, đây là sản phẩm giáo dục thất bại của
nhà ai không biết. Mà tiểu quỷ này ngứa mông rồi hay sao còn dám chơi
trò giả Hoàng đế, không khéo bị lôi ra chém đầu như chơi!
Dáng vẻ co chân giãy đành đạch, miệng hầm hừ làu bàu của nàng khiến Cung thiếu gia hết sức vừa lòng.
“Hành vi quái đản thô lỗ, không có lấy một chút mềm mại dịu dàng, không hổ
người trong mộng của Lương Thái phó, khiến ân sư nhớ mãi không quên, nảy sinh dục vọng. Với tính cách nhu nhược của Lương Thái phó thì nên có
một nữ nhân đanh đá chanh chua thế này bảo vệ, tránh bị những kẻ cầm thú lưu manh như biểu ca nhà ta bắt nạt! Trẫm chả thích vị phu nhân suốt
ngày nũng na nũng nịu kia của ân sư chút nào, sau này phải bảo ân sư bỏ
quách cho rồi!”
“Ô? Ô… ô…ô…?” Lương Thái phó? Tiểu quỷ này sao lại biết muội phu nhà nàng?
“Này! Tàn hoa bại liễu!” Cung thiếu gia cố hóp cái bụng bẹp dí của mình lại,
học theo dáng đi ung dung khoan thai của các bậc đế vương bước đến trước mặt nàng, sau đó kiễng chân lên, đưa tay vỗ vỗ vào má nàng, nheo đôi
mắt to tròn lộ vẻ đe dọa, “Trẫm không cần biết cái thai trong bụng cô là của ai, từ nay về sau trong lòng cô chỉ được phép có Thái phó đại nhân
thôi. Chỉ cần cô hầu hạ Thái phó đại nhân thật tốt, cô muốn gì trẫm đều
ban cho cô hết. Nhưng nếu cô dám hai lòng, phản bội tình cảm thắm thiết
mà Thái phó đại nhân dành cho cô, trẫm sẽ đem cô và tên gian phu kia xử
tội một thể, thiến xong rồi giết, cho hắn xuống âm phủ làm công công
luôn”.
Đường Tam Hảo hít sâu một hơi, hàng chân mày nhíu chặt thành một đường, trong đôi mắt nữa tin nữa ngờ của nàng chất đầy lo âu.
“Vạn tuế gia, chúng ta nhanh lên một chút, Lương Thái phó sắp về rồi, chẳng phải ngài bảo là sẽ khiến Thái phó bất ngờ sao?”
“Ồ, đúng đúng đúng, nghe lệnh của trẫm, trẫm đã nói gì với các ngươi ấy
nhỉ, à à, phải để bờ vai hơi hơi lộ ra, có hiểu không hả?”
“…Vạn tuế gia, đã nói với ngài rồi chúng tôi là…”
“Chuyện đó cùng với thứ bị mất đi của các ngươi chả liên quan gì hết, mau làm
theo lời trẫm, các ngươi biết thế nào mới gọi là bờ vai hờ hững không
hả?”
“Xoạt!”
Vạt áo bị kéo toạc xuống tận cánh tay để lộ
bờ vai trắng hồng như mảnh ngọc, Đường Tam Hảo giận sôi cả lên, nhưng
chỉ có thể gầm gừ trong họng một cách đầy lo lắng.
“Phấn hồng quyến rũ yểu điệu, thế mà cũng không hiểu à? Mau thoa son!”
“…”
“Đôi mắt ướt nước, long lanh động lòng, mau bôi hành lên nào!” Bôi đến khi
mắt nàng ta ngập nước, nhìn ngươi ngươi phải động lòng mới thôi!
“…”
“Đôi môi hé mở, hơi thở thơm mùi đàn hương, để lộ lưỡi hồng mềm mại, mau bôi ớt vào chô ta!” Bôi nhiều vào, để nàng ta cay đến mức chỉ có thể há
miệng ra, xem cái lưỡi kia có chịu ló ra không!”
“…”
Ngược đãi xong, đại công cáo thành.
Cung tiểu thiếu gia hài lòng đắc chí, vỗ tay reo lên, “Chúng ta đi thôi. Đi ra ngoài xem Lương Thái phó đã về chưa nào!”
“Vâng!”
Đám người nhốn nháo nãy gời cũng bước ra khỏi phòng, cửa gỗ cũng bị đóng chặt lại.
Lương Hạnh Thư day day ấn đường đau nhức rồi đẩy cử phòng, vừa bước vào phòng liền xoay người chốt cửa lại.
Cả đêm thức trắng chỉnh sửa tư liệu, soạn thảo ấu chương khiến đầu y có
chút choáng váng. Cũng may tong cung có chiếc giường nhỏ, thuận tiện cho y ngủ 1 giấc trước khi giáng bài cho Thánh thượng.
Y hớp một
ngụm trà rồi đưa tay tháo vạt áo phía trước, cởi bộ quan phục, vòm ngực
trắng thấp thoáng lộ ra. Đang định tháo nốt đai lưng bằng ngọc trắng
xuống thì bỗng dưng phát hiện sau tấm rèm bên giường có mội bóng đen.
Sâu trong cấm cung, kẻ nào lại leo lên giường y mai phục sẵn thế này?
Y nhướng mày, không tiếp tục cởi y phục nữa, rồi bất thình lình hất tung tấm rèm mỏng bên giường lên.
Không gian rộng mở, cảnh tượng đạp vào mắt khiến y ngỡ như mình đang lạc bước trong giấc mộng xuân ngọt ngào mà y luôn chôn giấu trong lòng.
Nếu không phải là mộng, thì tại sao tam tiểu thư lại nằm trên giường của
hắn, cả người bị trói gô lại, vai áo thì trễ xuống hờ quá nửa, má hồng
xinh xắn, đôi mắt long lanh, làn môi hé mở, hơi thở thơm mùi đàn hương,
ánh nắt ướt át cứ chớp chớp chẳng khác gì đang quyến rủ y cả.
Biểu cảm khiến người ta yêu thương như thế rốt cuộc cũng làm cho hắn không
tài nào từ chối được cảnh vật trước mắt, mà dán chặt ánh nhìn lên thân
hình nữ nhi yêu kiều kia.
Muốn không nghĩ đến nhưng vẫn cứ nghĩ, muốn quên đi lại càng chẳng thể quên được.
Có lẽ do tổn thương quá nặng khắc sâu tận xương cốt khiến y không biết
được rốt cuộc bản thân mình đã trúng phải loại ma chướng gì – chỉ cần
nàng xuất hiện, y liền quên hết lễ nghĩa liêm sỉ của người đọc sách
thánh hiền.
Lớp băng bao phue trái tim đã lâu giờ lại dễ dàng bị
phá vỡ, thân thể y kêu gào đòi hỏi phải quên đi tất thảy lễ nghĩa mà
buông thả mọi dục niệm phóng túng.
Y vốn chỉ cho rằng đây là cảnh trong mộng, thế nên không do dự mà dán sát vào nàng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi hoa mềm mại hồng nhuận của nàng, khiến đôi môi kia thoáng
run lên, nàng đành phải cố xoay cổ – nơi duy nhất không bị trói buộc
sang hướng khác.
Hành động cự tuyệt của nàng khiến y nheo mắt
lại. Nữ nhân này hôm qua còn vô tâm nâng chén chúc y trăm năm hảo hợp,
nữ nhân này hôm qua còn nhẫn tâm bỏ đi cùng kẻ khác ngay trước mặt y, nữ nhân này ngay cả trong giấc mộng cũng không cho y chạm vào.
Hôm
qua nàng ở cùng tên áo gấm kia vui vẻ lắm sao? Diễn một màn châm chọc
khiến y chế giễu y, khiến y tức điên lên thì chắc là buồn cười lắm? Tên
kia luôn mồm bảo rằng đang đùa bỡn nàng, nàng không nghe thấy sao? Sao
nàng còn không biết tự trọng mad cứ dính chặt lấy hắn? Có phải đúng như
lời Bạch Long Mã nói, nam nhân không xấu nữ nhân không yêu? Nàng đừng
nghĩ y không xâu xa được, y cũng có thể trở thành kẻ vô cùng xấu xa!
Nghĩ đến đây, y vội vàng nâng gáy nàng lên rồi áp môi mình xuống cắn chặt
môi nàng không để nàng cự tuyệt. Sợi dây thừng thô chắn ngang miệng
khiến nàng không thể khép môi lại được, đành bất đắc dĩ hé mở khiến y dễ dàng công chiếm được vùng cấm phía sâu bấy lâu mơ ước, cảm nhận được vị cay xè từ vòm miệng nàng. Đầu lưỡi của nàng vẫn ương bướng cố tránh né
sự truy đuổi của y qua lớp dây thừng chắn.
Mất hết kiên nhẫn, y
vội vàng gỡ bỏ sợi dây rắc rối đang cản trở hành động kia ra. Sợi dây
đẫm ướt ấm nóng được gỡ ra, khoảng cách giữa hai người cũng được xóa bỏ, đầu lưỡi của nàngcũng không còn đường lẩn trốn khỏi những trận cuồng mê của y. Và rồi, y chẫm rãi ép nàng vào phía trong giường.
“Lương… Ưm… Lương công tử… Ta…”
Hai tay nàng bị trói chặt, không thể phản kháng, nên chỉ chờ sợi dây kia
được gỡ ra để có thể mở miệng giải thích. Thế nhưng y lại đang chìm
trong cơn mê muội, chẳng nghe được lời giải thích nào từ nàng, chỉ biết
liên tục giày vò đôi môi nóng bỏng kia, một làn hơi ấm nóng cứ vởn quanh giữa hai bờ môi. Một lúc lâu sau y mới chịu lùi lại, vẫn không ngừng mê mẩn nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng , giọng khàn đặc thì thào.
“Vì sao lúc ta muốn lấy nàng, nàng lại cố tình dây dưa với nam nhân khác?”
“…”
“Vì sao nàng không tin ta cũng có thể cho nàng lụa là gấm vóc!”
“…”
“Tam tiểu thư… Sau này nàng đừng trêu đùa ta nữa, có được không?”
Y vẫn tưởng rằng mình đang đắm chìm trong giấc mộng xuân rộn rạo, vì thế
đã dỡ bỏ mọ phòng bị, thẳng thắng cầu xin nàng thỏa hiệp. Nàng bị những
câu hỏi của y dồn ép đến hoang mang, chỉ có thể ngửa đầu nhìn lại y.
Ở một góc khác trong cung, Tề Thiên Sanh đích thân cầm mật thư giao cho
một tên thái giám, sau đó ghé vào lỗ tai hắn dặn dò vài câu, rồi phái
hắn cưỡi ngựa rời cung.
“Lại mật báo cho Thái hậu đấy à, Tề công công này, cái tính mách lẻo của ngươi vẫn không thay đổi nhỉ?”
Phía sau lưng truyền đến giọng châm chọc của Bạch Long Mã, Tề Thiên Sanh vờ
như không nghe thấy, xoay người lườm gã, “Thì sao, ngươi cứ lo việc kể
tội của ngươi, ta lo chuyện báo cáo kết quả của ta, ai hầu chủ nấy, có
vấn đề hì hả?”.
“Làm gì có vấn đề gì chứ, có điều Bạch mỗ tốt
bụng nhắc nhở ngươi một câu, ngươi nên bớt càn quấy đi thì hơn.” Bạch
Long Mã tựa người vào vách tường cười mỉa, “Dạo trước có phải ngươi rảnh rỗi quá nên chạy đến phủ ta, nhìn thấy tấm bia Tiên hoàng ban cho phụ
thân ta nhưng lại không chịu xuống ngựa, đúng không?”.
“Thì sao?
Có giỏi thì cứ trực tiếp đến chỗ Hoàng đế mà kể lể, đừng có đứng khoe
khoang trước mặt tiểu gia.” Chịu hắn không chịu xuống ngựa đâu phải lần
một lần hai, mấy chuyện càn quấy này chẳng phải hắn phạm không biết bao
nhiêu lần rồi đó sao?
“Lần này người kể tội ngươi không phải ta.”
“Nghe xong mấy lời đầy ẩn ý của Bạch Long Mã, Tề Thiên Sanh lập tức cau mày,
trong chốn quan trường này kẻ dám kể tội Cửu thiên tuế hắn vốn không
nhiều, ngoại trừ tên Bạch Long công tử này ra, còn kẻ nào to gan lớn mật dám đi dâng tấu kể tội hắn?
Trong lúc hắn đang mãi suy nghĩ, mấy tiểu thái giám mới được thay ca vừa đi đến gần vừa huyên náo ầm ĩ,
khiến mấy lời bàn tán ồn ào cứ thế lọt vào tai hắn.
“Đây có thật là đơn thuốc phá thai không?”
“Đúng vậy đấy, lúc ta theo Vạn tuế gia rời cung hành sự, thì bắt gặp nữ nhân đó muốn phá thai.”
“Vạn tuế gia đã đến tuổi ra khỏi cung tìm nữ nhân rồi sao? Không thể nào!”
“Không phải, ngài muốn bắt nữ nhân đó làm lễ vật dâng lên cho Lương Thái phó
đấy. Nghe nói nữ nhân đó chính là cô nương mà Lương đại nhân ngày nhớ
đêm mong khi còn ở Tây Dư. Nghe đâu lúc chưa thành thân, vì ngượng ngùng nên Lương đại nhân không chịu mở miệng khiến mọi chuyện lỡ dỡ. Vạn tuế
gia cũng vì ân sư của mình, liền nhảy ra làm Nguyệt lão giúp đỡ Lương
đại nhân, Nào ngờ nữ nhân kia không phải người đoan chính, lúc bọn ta
vừa tới tìm nàng ta, thì thấy phương thuốc phá thai này rơi ra.”
Phương thuốc phá thai kia bị đem ra rêu rao bàn tán, tiểu thái giám vừa dứt
lời thì mảnh giấy trong tay cũng bị người ta giật phắt đi. Tiểu thái
giám vội ngước đầu lên nhìn, thấy trước mặt là Tề Thiên Sanh thì mặt mày tái mét, sợ đến mức quỳ rạp xuống đất mà cúi đầu lạy.
“Bái… Bái kiến Cửu thiên tuế.”
Hắn nheo mắt nhìn phương thuốc trong tay mình, sau đó siết chặt tờ giấy
trong tay lại, nghiến răng hỏi, “Nữ nhân mà các ngươi bắt được… chải tóc kiểu gì?”.
“Hả? Dạ bẩm… Dạ bẩm Cửu thiên tuế, nữ nhân đó chỉ là
một nha hoàn rất bình thường thôi ạ.” Tiểu thái giám hơi ngước đầu lên, thoáng thấy Cửu thiên tuế có vẻ không hài lòng với đáp án này. Con
ngươi của hắn trở nên lạnh lẽo, lập tức hỏi lại, “Có phải nàng ta búi
hai nắm tóc trên đầu không?”.
“Nàng ta đâu?”
“Bị… Bị Vạn tuế gia đưa đến phòng của Lương đại nhân rồi.”
“Cút!”
Cửa phòng Lương Hạnh Thư bị người ta hung hăng đá văng ra. Đường Tam Hảo
đang nằm trên giường bị dọa hồn bay phách lạc, vội vàng nhìn về phía
cửa, nhưng tấm rèn mỏng buông xuống phía trước đã che hết tầm nhìn.
Trước mắt nàng chỉ có thể thấy lờ mờ bóng dáng ai đó đang ầm ầm chạy vội đến trước giường.
Đôi tay bị trói chặt phía sau còn chưa được
cởi ra, nàng xấu hổ nhích người, sau đó nhìn thoáng qua Lương Hạnh Thư
đã gỡ bỏ mọi rào chắn phòng bị mà ôm nàng ngủ một giấc ngon lành.
Tấm rèn mỏng bị người nọ hất lên, đối diện với nàng là đôi mắt xám tro lạnh thấu xương đang nhìn nàng đăm đăm. Cảnh tượng trước mắt làm hắn nheo
mắt lại, cảm thấy thật buồn cười.
Rốt cuộc nàng xem hắn là gì đây?
Nữ nhân hôm qua còn được hắn lo lắng chiều chuộng giờ đang nằm trên giường cùng nam nhân khác, trở thành cái gối cho người ta kê đầu. Nữ nhân hôm
qua còn đứng trước mặt hắn thốt ra lời ong bướm, giờ lại có thể làm ra
chuyện quá đáng đến mức phải cầm trong tay phương thuốc phá thai.
Hắn nhếch môi, không vội vàng tách đôi nam nữ trên giường ra, chỉ yên lặng
đứng bên giường nhìn nàng cười lạnh lùng, “Ra đây, giải thích cho ta
nghe, ta chờ.”
Nàng chưa từng nhìn thấy biểu hiện này của hắn –
mím môi như cười như không. Hắn không giống như lúc trước vội vã kéo
nàng lên ngựa, không liên tục nói những lời tổn thương người khác. Hắn
giờ không buồn đếm xỉa đến nàng mà chỉ đứng một bên cười mỉa mai, khiến
nàng trở nên luống cuống, “Em bị người ta bắt đi, còn vì sao Lương công
tử lại ở đây, em không hề biết”.
“Vậy cô có biết đây là thứ gì không?”
Không biết hắn lấy phương thuốc phá thai kia từ đâu, khiến nàng nhất thờ sững sờ, miệng cứng lại không thể trả lời được.