Type: Thỏ_Nhồi_Mìn
Sau hôm bị bắt về từ nhà Bạch công tử đến nay, Đường Tam Hảo dường như gặp
hoạ mà được phúc, thường xuyên lén lút đi cùng với nhóm ba con khỉ kia,
quan hệ gia đình trong Tề Nam Vương phủ phải nói là loạn cả lên.
Tỷ phu thâm sâu khó dò lâu lâu lại hỏi nàng tình hình trong phủ Bạch Long
công tử, còn bảo nàng rãnh rỗi thì thường xuyên ghé thăm nhà y, đối với
con trai mình lại không thèm mở miệng hỏi thăm lấy một chữ.
Tỷ tỷ nghe được hạ nhân truyền tin, nghĩ ràng Tề Thế từ đã đưa muội muội của
mình vào phòng sủng hạnh, liền gọi nàng đến khích lệ động viên mấy câu.
Ban ngày, Đường Song Thái đưa nàng đi thăm mấy quý phu nhân giàu có trong
thành, còn dặn nàng kết bạn với nhiều người cao quý như vậy mới thể hiện được thân phận đặc biệt của mình, nhưng mỗi lần thấy có người nhắc đến
phu nhân của Lương Thái phó, tay nàng lại siết chặt, chỉ cười gượng
không nói. Dù gì số lượng phu nhân các quan trong triều cũng ít, nàng
rất sợ Đường Tứ Điềm bỗng dưng xuất hiện giữa mấy vị phu nhân cao quý
này.
Cũng may ông trời có mắt, không để nàng phải chịu cảnh oan gia đối mặt.
Về phủ, vừa định bước vào phòng, thấy cửa đã bị mở toang, hai con khỉ con đang ngồi trong phòng.
Thị Kiếm giơ ngón tay cái về phía nàng, tinh quái nói, “Dì của Cửu thiên
tuế, chủ tử chúng tôi cho mời cô, phiền cô đi theo chúng tôi”.
Phụng Tiên mất kiên nhẫn chu mỏ làu bàu, “Rốt cuộc Cửu thiên tuế đang giở trò gì đây, muốn hẹn hò người ta thì trực tiếp đến hẹn, còn sai chúng tôi
đến đây, bản thân tôi cũng cần hẹn hò với Tiểu Thuỷ mà, Thế tử gia thật
là không có lương tâm”.
Từ lúc biết nàng hoài nghi quan hệ giữa
Bạch công tử cùng chủ tử, giao tình giữa ba người họ bỗng dưng tiến
triển vô cùng, vì thế hai đứa nhóc chẳng lớn chẳng bé này liền tự nhiên
bỏ rơi Tề Thế tử mà chạy qua chỗ dì Đường tam, hăng hái cùng nàng thảo
luận chuyện tình cảm mập mờ của chủ tử chúng nó.
“Tôi sớm đã nói
rồi, Bạch đại nhân đúng là đang tương tư Cửu thiên tuế. Cửu thiên tuế
bình thường cư xử hách dịch như vậy, nhưng mọi hành động dù chỉ nâng tay nhấc chân của ngài ấy vẫn vô cùng quyến rũ. Tôi đã sớm cảm nhận được,
mỗi lần Bạch đại nhân nhìn thấy Cửu thiên tuế, ánh mắt đều dừng lại quan sát thật lâu, ánh nhìn đó căn bản không ổn, rõ ràng là trong lòng rục
rịch. Phụng Tiên còn không chịu tin, giờ thì hay rồi, Bạch đại nhân đã
chính miệng thừa nhận với tam tiểu thư rằng ngài ấy rất thèm khát Cửu
thiên tuế nhà chúng ta.”
“Nhưng chẳng phải hai người họ đấu đá
đến mức một mất một còn sao, trong mắt vốn không thể tồn tại đối phương? Làm sao có tình cảm với nhau được chứ?”
“Cậu thì biết gì, đó gọi là lôi kéo sự chú ý của đối phương, không để đối phương rời mắt khỏi
mình. Tám phần là Bạch đại nhân không muốn Cửu thiên tuế lưu luyến nữ
nhân, cho nên mới trút hết kinh nghiệm xương máy ra đòn quyết định, bắt
Cửu thiên tuế chú ý đến mình.”
“Là một thanh niên có tâm sinh lí
hết sức bình thường, tôi không thể hiểu được tại sao nam nhân lại thèm
thuồng nam nhân đến thế! Thị Kiếm à, cậu không có để ý tôi đó chứ? Tôi
cảnh cáo cậu, trong lòng tôi đã có Tiểu Thuý rồi”
“Ai thèm để ý kẻ mặc quần cộc thêu uyên ương như cậu chứ, khí khái nam nhi của ta không hề thua kém cậu đâu, xí!”
“… Hai đứa đang nói lệch chủ đề rồi đấy, chúng ta đang nói về Bạch công tử cùng chủ tử của mấy đứa, chứ không phải là hai đứa đâu.”
“Tam tiểu thư, cô phân xử xem, cô thấy Phụng Tiên có xứng với ta không?”
“…” Làm ơn đừng bắt nàng phải nhận xét hai nam nhân có xứng với nhau hay không chứ.
Thoát khỏi tầm ngắm của hai đứa ranh kia, người dì không ra thể thống gì nào
đó liền chui vào phòng đứa cháu đẹp trai, mấy màn loạn luân nhà nào chả
có, thêm bọn họ vào cũng không nhiều hơn được.
Hắn đang ngồi trên ghế nhíu mày viết thư, tay viết còn miệng không ngừng rủa xả.
“Dám bảo chữ ta khó nhìn, thấy khó nhìn thì đừng có đọc, không nghĩ xem ai
đang ở kinh thành giúp bà trông coi cục diện rối rắm này hả! Lão thái bà thối, lần nào gửi thư về cũng bồi thêm một câu ‘chữ viết quá xấu, cần
luyện nhiều hơn’, ta không tin chữ viết của tên khốn họ Bạch kia lại đẹp hơn, liệu y có biết chữ ‘chết’ viết thế nào không! Hôm nào đó tiểu gia
sẽ viết chữ ‘chết’ đẹp thật là đẹp để tặng hắn!”
Đấy, nhìn xem!
Hắn sống chết không chịu thừa nhận tâm ý của mình dành cho Bạch công tử,
thế mà cái gì cũng đều muốn đem ra so với người ta, cái gì cũng muốn hơn người ta, cái gì cũng giữ lại trong lòng, không phải thích thì là gì?
Nàng bước đến gần bàn của hắn, muốn nhìn thử xem chữ hắn viết rốt cục
xấu đến mức nào. Lúc ở Bạch phủ nàng có thấy qua chữ viết của Bạch công
tử, nét bút cứng cáp như núi, lực bút mạnh mẽ, tuy nàng nhìn vào không
biết chữ như thế nào mới gọi là đẹp thực sự, nhưng đại khái nhìn nét chữ cũng có thể đoán được tính con người. Chữ viết của Bạch công tử quả là
không làm mất đi phong thái của y, còn chữ của Tề Thiên đại thánh, chẳng lẽ lại giống hệt như khi gãi ngứa sao?
Nàng rướn cổ nhìn, còn chưa thấy được hắn viết chữ gì trên thư thì đã bị hắn ngả ngớn ôm lấy đặt lên chân mình.
“Hôm nay muộn vậy. Đi đâu thế?”
Nàng lúng túng nhích mông, vẫn chưa quen lắm với việc kề cận sát thế này, “Tỷ tỷ đưa em ra ngoài xã giao”.
“Lại xã giao. Rốt cuộc hai người là quan viên triều đình hay là phú thương
khoe của thế? Hứ! Nữ nhân ở hậu viện mà cứ chạy đôn chạy đáo suốt. Hôm
nay lại đi gặp ai?”
“Còn nói nữa, tất cả đều tại chàng đó, chàng
bảo ngày nào cũng sẽ kể về gia quyến của các đại nhân mà hôm sau em phải gặp, thế mà lại không cho em biết phu nhân của Lưu đại nhân lại nhỏ
tuổi như thế.”
“Xì, nàng chỉ hỏi ta bọn họ có bao nhiêu phu nhân, ta có thể nhớ rõ số lượng nhân khẩu trong mấy nhà đó là giỏi lắm rồi,
có phải thánh đâu mà nớ được phu nhân mấy lão đó bao nhiêu tuổi.”
“Kết quả em nhầm lẫn hết cả! Mới nhìn thấy cô nương đó còn nhỏ hơn em, nên
em cứ tưởng đó là ái nữ của ông ấy, còn luôn mồm khen lệnh thiên kim
thật đẹp, rốt cuộc bị tỷ tỷ mắng xối xả.”
“Phụt! Ha ha ha ha ha, nàng đúng là não đậu hũ mà, phu nhân của người ta lại đi gọi là thiên kim. Đắc tội nặng rồi!”
“Làm sao em biết được chứ, giờ phải làm sao đây, có phải Lưu đại nhân tức em lắm không, ông ấy có mượn cớ này hoạnh hoẹ, cố ý làm khó dễ chàng
không?”
Nàng đang lo lắng cho hắn, sợ sơ suất này của mình sẽ liên luỵ hắn, sợ hắn bị người ta gây khó dễ.
Nhìn thấy nàng cứ đoán già đoán non rồi lo lắng cho hắn, trong mắt hắn phủ
đầy sự ấm áp, không kiềm được mà muốn gần gũi với nàng hơn.
“Chàng đừng xoa mặt em nữa được không, ông ta sẽ làm thế phải không?”
Hắn cười khẽ một tiếng, “Làm gì cơ? Muốn làm khó ta à?”.
Nàng gật đầu liên tục, dáng vẻ nghiêm túc vô cùng.
Hắn véo má nàng, cười hì hì, “Nếu nàng thấy hôm nay ông già đó làm nàng khó chịu thì cứ nói với ta, ta có thể giúp nàng làm khó ông ta. Có muốn
không?”.
“Ơ… ơ… ơ…?”
“Phải phạt lão thế nào đây? Gây sự với nữ nhân của ta thì nên cho sung quân biên cương đi nhỉ? Hay là
tịch biên gia sản rồi tống cổ lão vào tù? Nàng chọn đi.” Mười người làm
quan thì chín kẻ tham lam, vứt đại cho lão cái tội tham ô nhận hối lộ là xong.
“Chàng… chàng khẳng định ông ta… sẽ không gây khó dễ
cho chàng sao?” Mạnh miệng như vậy, còn muốn làm khó ngược lại người ta
nữa chứ.
“Ngốc à, thiên hạ này ngoại trừ lão thái bà đang không
có mặt ở kinh thành kia ra, thì người có thể gây khó dễ cho ta vốn không hề tồn tại. Kể cả tên họ Bạch kia cũng vậy.”
Nàng đảo mắt thất vọng, rõ ràng mở miệng ra không thể không nhắc đến Bạch Long công tử, còn nói là không thích.
Nhưng nàng không định tốt bụng đi hoá giải hiểu lầm sâu sắc giữa hai vị công
tử đây. Tốt nhất bọn họ cứ hiểu lầm nhau vĩnh viễn luôn đi, nàng có thể
đảm bảo bản thân sẽ không phải là nhân vật phản diện gây sóng tạo gió
giữa hai người họ, nhưng muốn nàng cam tâm tình nguyện đem người trong
lòng mình ra tặng cho nam nhân khác, hành động đó quá cao thượng, nàng
không làm được. Nàng khẽ đảo mắt, cố giấu suy nghĩ, chuyển đề tài, “Em
nói với chàng cái này, hôm nay lúc về không ngồi xe ngựa nên em thấy lá
phong trong kinh thành đã đỏ rồi, đẹp lắm nhé”.
“Lá phong chuyển
màu đỏ thì có gì mà ngạc nhiên, chờ lá đỏ bị rơi loạn(*) rồi nàng khoe
cũng không muộn đâu.” Hắn thích thú giở quyển sổ trong tay ra, vừa xem
vừa rung đùi trêu đùa nàng như trêu một đứa bé con.
(*) Lá phong (枫) và điên loạn (疯) cùng đọc là fēng.
Nàng đang ngồi trên đùi hắn, bị lắc lư suýt ngã xuống đất, định vừa túm lấy
vạt áo trước ngực hắn vừa run rẩy kháng nghị, “Cái gì mà lá đỏ rơi loạn
chứ, là lá phong chuyển đỏ, sao chàng lại thế chứ! Chàng lớn lên ở đây
từ nhỏ nên năm nào cũng thấy, còn đây là lần đầu tiên em nhìn thấy cây
phong thật, đương nhiên sẽ thấy ngạc nhiên rồi!”.
Hắn chưa từng
trải qua cảm giác có một nữ nhân ngồi trong lòng mình, không làm gì hết, chỉ tán gẫu về những chuyện vụn vặt vu vơ. Liếc mắt nhìn nàng, cảm giác ấm áp thoải mái dâng lên trong tim khiến hắn không nhịn được mà đưa tay nhéo mũi nàng, “Được rồi được rồi, nàng loạn lên gì chứ, ngày mai ta sẽ cùng nàng đi xem lá rơi được chưa nào?”.
“Là lá phong đỏ, lá
phong đỏ, lá phong đỏ!” Nàng khăng khăng sửa lại cho đúng, nhưng chợt
nhớ đến việc tỷ tỷ dặn sau khi hồi phủ, liền nói, “Ngày mai e là em
không thể ra khỏi nhà rồi, tỷ tỷ có việc nhờ em làm”.
Không ngờ
bảo bồi mà mình yêu chiều lại thẳng thắn từ chối mình như thế, vị Thế tử nào đó khó chịu mà vứt quyển sổ trong tay xuống bàn, “Bây giờ nàng bận
bịu hơn cả ta nữa à? Ta đã dành thời gian đi xem lá đỏ rơi với nàng,
nàng lại nói với ta rằng không có thời gian ư?”.
“Ngày mai thật
sự không được mà, tỷ tỷ bảo có người rất quan trọng đến phủ chơi, muốn
em giúp tỷ ấy một tay, hôm khác được không, dời lại một ngày nha, ngày
kia đi… ngày kia được không?”
“Ngày kia nàng tự đi xem lá đỏ ‘điên’ lá đỏ ‘thối’ kia một mình đi, hứ!” Rõ là miếng đậu hũ chết giẫm không biết điều mà.
Hôm sau, Tề Thế tử giận dỗi dắt theo thuộc hạ rời khỏi phủ, dì Đường tam
không thể đi xem lá phong đỏ, đành ngồi ngẩn trong phủ chờ tỷ tỷ sai
bảo.
Chẳng biết là nhân vật lớn nào muốn đến thăm nhà Vương gia
tỷ phu nữa, lúc Bạch Long công tử đến phủ chơi cũng không thấy tỷ tỷ sốt sắng như vậy, không chỉ tự mình lên thực đơn, còn trang trí phòng ốc,
dặn dò nha đầu gỡ búi tóc trên đầu nàng ra, rồi đặc biệt chải một kiểu
tóc rất lạ cho nàng.
Trâm ngọc, vòng bạc, hài vàng lấp lánh, váy lụa áo gấm thướt tha.
Cả người hễ nhúc nhích liền vang lên leng ca leng keng, nàng chạy ra trước cửa phủ muốn xem thử con khỉ đang hờn dỗi kia về nhà chưa, đúng lúc
nhìn thấy một cỗ xe dừng ngay trước cửa Tề Nam Vương phủ.
Gã nô bộc xoay người
nhảy xuống xe, đặt băng ghế nhỏ đang ôm trong lòng xuống để chủ tử bước
xuống xe, sau đó cúi đầu cung kính nói với người trong xe, “Lương đại
nhân, đã đến Tề Nam Vương phủ rồi ạ”.
Ngón tay thon dài vén mành
xe lên, giày đen màu mực nhẹ nhàng đặt xuống băng ghế thấp, Lương Hạnh
Thư thân khoác quan phục đen tuyền nghiêm nghị đang đúng trước cửa lớn
Tề Nam vương phủ.
Nét mặt y như giăng đầy suy tư, đầu mày nhíu
lại, đứng trước cửa phủ đắn đo một lúc, cuối cùng đành cắn răng, ráo
bước đặt chân lên bậc thang trước cửa phủ. Vừa ngẩng đầu lên, bóng dáng
phản chiếu kia khiến cả người y cứng lại, giật mình đứng yên tại chỗ,
khó lòng bước tiếp.
Tam tiểu thư…
Biết rõ sẽ không tránh được việc sẽ gặp mặt nàng, biết rõ sẽ ngại ngùng không biết nên cư xử
thế nào cho phải, biết rõ bản thân sẽ không thể ngừng mơ mộng hão huyền, nhưng y vận đồng ý cùng tứ tiểu thư đến bái kiến Đường Song Thái.
Ngay cả y cũng thấy mình thật kì lạ, rốt cuộc vì sao y lại nhớ nhung nàng
đến vậy, từ sau cái ngày nàng bị tên chơi bời trác táng kia lôi lên
ngựa, hầu như đêm nào y cũng không ngủ được. Trong đầu liên tục xuất
hiện những suy nghĩ không đứng đắn, y sợ nàng bị những suy nghĩ không
chính đáng của tên kia vùi dập, y muốn quản nhưng lại không có cách nào
nhúng tay vào được, nên chỉ có thể trăn trở trằn trọc.
Nhưng đến
hôm nay, xem ra y đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nàng một thân hoa phục, tay áo mỏng như cánh ve, váy lụa thêu hoa sen, tóc đen, má thắm, môi đào,
rõ ràng là được người ta nâng niu chiều chuộng.
Y chưa từng thấy
nàng ăn mặc như vậy, ngay cả hỉ phục đỏ thắm hôm đó của nàng cũng không
bằng, cánh tay trắng tuyết ẩn dưới lớp trang phục mỏng như cánh ve kia
đập vào mắt y, xinh đẹp quyến rũ đến mức khiến y khó lòng giữ vững tâm
quân tử, cảm giác đứng núi này trông núi nọ lấp kín đầu y. Hoảng sợ
trước việc bản thân mình lại nổi lên thú tính đối với cô nương nhà lành, cổ họng y khô khốc, mồ hôi trong tay cứ thế túa ra.
Nàng cũng ăn mặc như vậy đi tới đi lui trước mặt tên vô lại kia sao? Nếu gấm vóc
nhung lụa chính là cuộc sống mà nàng muốn, y cũng có thể đáp ứng cho
nàng…
Đáng chết, y lại nghĩ gì thế này, nàng giả dối trêu đùa y như vậy còn chưa đủ sao? Rõ ràng nàng đã khoét một vết thương thật sâu
trong tim y rồi, y còn đứng đậy mà mơ mộng chờ mong gì nữa chứ.
Rốt cuộc y thích nàng ở điểm nào? Vì sao nàng vừa xuất hiện, y liền luống cuống mất hết phong thái thế này?
Tất cả biến đổi trên khuôn mặt Lương Hạnh Thư từ kinh ngạc, u sầu, đến lúng túng, buồn bực đều lọt vào trong tầm mắt ngượng ngùng của Đường Tam
Hảo. Nàng cũng không lường được người mà hôm nay tỷ tỷ mở tiệc chiêu đãi lại chính là Lương Hạnh Thư, nên đành giữ lễ nghĩa mà cố gắng không
quay đầu chạy mất.
“Chỉ nhìn thấy ta thôi cũng khiến tam tiểu thư buồn phiền đến vậy sao?” Thấy nàng không nói lời nào lại muốn cất bước
rời đi, tim y như bị đâm mạnh, không nghĩ ngợi nhiều, liền buông lời níu giữ nàng lại.
Sắc mặt nàng chợt tái đi, không thể không quay lại cúi người chào, “Lương… công tử”.
Ba chữ rất lâu rồi y chưa nghe nhẹ nhàng trôi vào tai, khiến y hài lòng thở dài, tự cảm thấy bản thân đáng thương đến nưc cười.
Không muốn bị người khác phát hiện vẻ lúng túng của mình, y cất bước đi vào
trong phủ, giữ khoảng cách vài bước chân với nàng, không dám gần quá
cũng không muốn cách quá xa.
“Lương công tử, sao huynh lại đến đây?”
Nếu nói rằng y muốn gặp nàng, hẳn là không hợp lễ nghĩa?
Nếu nói rằng y không thể quên được nàng, hẳn sẽ bị chê cười? Nếu nói rằng y muốn đưa nàng đi, hẳn sẽ bị ghét bỏ?
Y ngăn không cho những lí do kia tuột ra khỏi miệng mình, nên im lặng không lên tiếng.
Thấy y không muốn nhiều lời với mình, Đường Tam Hảo đành phải tự mình xua
tan bầu không khí ngượng ngùng đến lạnh người này đi, “Ngay cả huynh và
Điềm Nhi cũng chuyển đến đây, cha mẹ ở Tây Dư hẳn sẽ rất buồn. Nghe nói
mùa đông ở kinh thành lạnh hơn ở quê nhà nhiều, tỷ tỷ nói ở đây năm nào
cũng có tuyết rơi, ưm, sảnh chính ở ngay phía trước, huynh rẽ phải đi
qua hồ nước kia là đến, ta có việc nên về phòng trước đây…”.
Nàng không biết ăn nói nên đành kiếm cớ thoát thân vậy. Y chỉ bước theo nghe nàng nói, chẳng buồn đáp lời, nàng cho rằng y đã ngầm cho phép mình rời khỏi, nên xoay người tính đi.
“Ta cho phép nàng đi sao?”
Khuỷu tay bị người ta giật mạnh trở lại, nàng quay đầu nhìn vào đôi mắt lạnh
lẽo của muội phu, hơi lạnh ập vào mặt, sắc bén đến run người, cái nhìn
đáng sợ ấy khiến người ta khó lòng đoán ra y đang muốn gì.
Y đưa
tay thử chạm vào làn tóc đen óng đang buông xuống bên trán nàng, ngón
tay thon dài quấn lấy một lọn tóc kéo đến trước mặt mình mà vân vê, mở
miệng khẽ hỏi, “Lúc ở bên tên đó nàng cũng mất kiên nhẫn như vậy sao?
Hay chỉ có lúc ở bên ta mới khiến nàng đứng ngồi không yên một khắc cũng không chịu nổi như vậy?”.
Tiếp xúc quá gần thế này khiến nàng
nhớ đến chuyện lần đó ở Tây Dư, y nhất thời xúc động cắn lấy môi nàng,
rồi nàng bị đuổi thẳng khỏi nhà, cho nên lúc này nàng vội vàng vươn hay
tay chống trên ngực y, dùng sức đẩy y ra, thấy vẫn chưa đủ, nàng còn kéo lọn tóc đang vươn trên tay y lại, lùi đến gốc cây bên cạnh.
Dáng vẻ né tránh như tránh tà của nàng chẳng khác gì kim nhọn đâm vào ngực y.
“Nàng có thể ngoan ngoãn ở trong lòng tên đó, vậy mà đến gần ta một chút lại
không chịu? Là vì sao hả?” Y chăm chú nhìn vào dung nhan đẹp đẽ của
nàng, túm lấy cánh tay nàng giơ lên cao, chiếc vòng ngọc dưới tay áo gấm the mỏng của nàng lộ ra, “Hắn có thể cho nàng những thứ này ư? Nàng
nghĩ rằng ta không thể cho nàng được sao?!”.
“Những thứ này là tỷ tỷ chuẩn bị…” Chuẩn bị để khoe trước mặt bọn họ, nàng không thể nói
thẳng lời này ra được, đành nuốt ngược trở lại lời giải thích kia xuống
bụng.
Nàng nhìn quanh, không biết nên giải thích thế nào cho
phải, thế những hành động đó lọt vào mặt y lại trở thành chột dạ không
muốn đối mặt. Không để nàng tiếp tục tránh né, y liền kéo nàng lại sát
bên mình.
“Trước kia ta không thể cho nàng được, nhưng bây giờ, lụa là gấm vóc mà tên Tề Thiên Sanh kia cho nàng, ta cũng có thể cho.”
“Phạch!”
Từ phía sau Lương Hạnh Thư truyền đến tiếng roi vung mạnh xuống chói tay,
quả tim Đường Tam Hảo Tâm bỗng dưng nhảy loạn như sắp văng ra ngoài, con khỉ Tề Thiên đại thánh mỗi lần phát hoả liền vung roi quất lia lịa,
chẳng lẽ cháu trai bốc đồng nhà nàng đã về rồi sao?! Nếu đúng thế thì
toi rồi, hắn mà nhìn thấy cảnh nàng lôi lôi kéo kéo như thế này với muội phu, thể nào cũng suy đoán lung tung rồi treo ngược bọn họ lên mà đánh!
“Lương Thái phó à, ngài đè dì của Thế tử gia nhà chúng tôi như vậy không được
đâu! Như thế này Phụng Tiên cũng khó báo cáo lại với Thế tử gia.”
Giọng nói của Phụng Tiên khiến Đường Tam Hảo nhẹ nhõm thở ra, trong lòng cũng thấy an tâm hơn, may là không phải vị Tề Thiên đại thánh có khuynh
hướng bạo lực kia giá lâm, bằng không sẽ khó tránh khỏi một màn tàn bạo
gà bay chó sủa.
Phụng Tiên vung tay lên rút roi lại, sau đó nhanh nhẹn xoay người len vào giữa đôi trai gái đang dính chặt kia, rồi cợt
nhả trò chuyện cùng Lương Hạnh Thư, “Lương Thái phó đại nhân, chúc ngài
một ngày tốt lành”.
Nghe nhắc đến Tề Thiên Sanh, sắc mặt Lương
Hạnh Thư vẫn hờ hững, hệt như không hề nghe thấy gì, chỉ cau mày nhìn
tên tiểu đồng không biết thức thời, quấy rối cản trò chuyện tốt của
người khác kia.
“Ngươi là ai?”
Phụng Tiên chắp tay cười,
“Nào dám nào dám, tiểu nhân chỉ là tiểu thị đồng của kẻ chuyên ăn chơi
trác táng không ra trò trống gì kia thôi. Nếu Thế tử gia nhà tôi không
hiểu chuyện chọc giận Thái phó đại nhân ngàu, tiểu nhân xin được thay
Thế tử gia xin lỗi. Nếu ngài vẫn còn thấy ấm ức trong lòng, ai da, vậy
thì cứ trực tiếp tìm Thế tử gia mà báo thù, dù gì nhân duyên Thế tử gia
cũng quá tệ rồi, khắp đường lớn ngõ nhỏ ai nấy cũng đều muốn đuổi theo
chửi rủa giết chết, có thêm một kẻ thù nữa cũng chẳng phải là nhiều,
nhưng dì Đường tam vô tội, đúng không? Dì Đường tam?”.
“Ơ… ơ… ơ…! Phụng Tiên, đừng nói huynh ấy như vậy chứ, huynh ấy vốn chẳng
đáng yêu, còn bị nhóc con người nói hệt như con chuột bị người ta hô hào đuổi đánh khắp phố vậy.”
Vừa nghe thấy Phụng Tiên dùng lời lẽ vì đại nghĩa không màng người thân như vậy, Đường Tam Hảo bất bình lên
tiếng kháng nghị, còn chưa kịp nói hết, cánh tay đã bị ai đó siết chặt
đến đau buốt.
Lương Hạnh Thư ánh mắt sa sầm liếc nhìn nàng. Nàng
dám ở trước mặt y, không chút kiêng dè gì mà mở miệng bênh vực, bao che
khuyết điểm cho tên kia.
Hắn ta chỉ là một tên nịnh hót vô sỉ,
hãm hại người tốt, là tên tiểu nhân nham hiểm ương ngạnh trong triều
thôi mà. Có cái gì đáng để phải che chở như vậy chứ? Tên đó rốt cuộc có
điểm nào tốt? Rốt cuộc hắn có thứ gì mà Lương Hạnh Thư y không có? Có
phải y không đủ nham hiểm như tên kia không? Hay là y không tiểu nhân vô sỉ bằng tên đó?
“Đau… Đau quá! Lương công tử.”
Mãi đắm
mình trong dòng suy nghĩ, y bất giác dùng lực siết chặt bàn tay, mãi đến khi nghe thấy tam tiểu thư không chịu được khẽ rên đau đớn, y mới lấy
lại tinh thần, sợ bản thân mình làm nàng bị thương nên nhanh chóng buông lỏng tay ra.
Tiểu đồng đứng cạnh vội vàng nhân lúc sơ hở này,
kéo nàng ra phía sau, cười ha ha làm lành, “Thái phó đại nhân, bọn tôi
thật xin lỗi vì không thể tiếp chuyện với ngài được nữa, Song phu nhân
vẫn đang tìm dì Đường tam. Còn Vương gia đang ở thư phòng, cho mời ngài
đến gặp”.
“Hả? Tỷ tỷ đang tìm ta sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta mau đi thôi!”
Tranh thủ Lương đại nhân đang lúc trầm tư, Phụng Tiên vội vàng dựng tình huống để kéo miếng đậu hũ ngốc kia chạy trốn.
Lương Hạnh Thư thoáng nhìn đôi tay trống rỗng của mình, rồi chậm rãi siết
chặt, rào bước đi về phía sảnh chính. Gã nô bộc vẫn đang đợi ở trước
sảnh vừa thấy y bước đến, vội vàng khom người đón chào, đưa y đến thư
phòng của Tề Nam Vương Gia.
Hắn cảm thấy hoài nghi, Tề Nam Vương
gia hoàn toàn không giống Tề Thiên Sanh, ông ta ít can thiệp vào chuyện
chính sự, rảnh rỗi chỉ biết giam mình trong phủ, vị Vương gia nhàn nhã
này rốt cuộc tìm đến y là có ý gì đây?
Y mang theo nghi hoặc mà
đẩy cửa phòng, bước qua bậc cửa, thì thấy phía sau mành châu là một lư
hương đang toả khói nghi ngút, bên cạnh là một người đang rất nho nhã
chăm chút bức tranh trên thư án. Người nọ thấy cửa bị đẩy ra, cũng lười
nói chuyện, chỉ huơ tay vẫy vẫy, ý bảo người vừa vào mau đóng cửa lại,
tránh để gió lùa vào làm hỏng nhã hứng ngắm tranh của hắn.
Áo gấm đen thêu hình rồng vàng, mũ ngọc lưu ly cùng với dáng vẻ khó đoán được
hỉ nộ kia đích thực là Tề Nam Vương gia Tề Như Thích.
Lương Hạnh Thư thản nhiên xoay người lại đóng chặt cửa gỗ, cũng không mở miệng, chỉ lặng lẽ đứng cạnh chờ đợi.
Thư phòng bị khép kín có chút âm u, y bị vứt sang một xó, không ai mời
ngồi, cũng chẳng có người dâng trà, tựa như không ai nhìn thấy mà mặc y
đứng ngây người nơi đó, y cũng chỉ biết đứng im, mãi một lúc lâu sau, từ phía sau mành châu chợt truyền đến tiếng cười khẽ âm trầm.
“Tính tình của Lương Thái phó cũng thật tốt nhỉ, không hờn không giận, cư xử
bình tĩnh, người đâu, mau đến dâng trà, mời đại nhân ngồi xuống nào.”
Lời vừa dứt, tấm mành châu đang buông xuống chợt bị hạ nhân vén lên, cánh
cửa gỗ cũng bị đẩy ra, ánh sáng lọt vào trong phòng, khiến y không kịp
thích ứng mà nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, đã thấy Tề Nam Vương gia
Tề Như Thích đang ung dung đứng ngay trước mặt mình.
Khí chất
trầm tĩnh ổn định khiến người khác khó lòng phán đoán được tâm tư, giữ
trên môi nụ cười bí ẩn, Tề Như Thích đón lấy chiếc khăn tay mà hạ nhân
dâng lên, thản nhiên lau tay.
“Bái kiến Vương gia.”
“Miễn lễ miễn lễ. À, chẳng phải ngươi đến đây cùng với phu nhân ư? Sao chỉ có một mình tthế này?”
“Đã phái người đi đón nàng ấy rồi, Vương gia gọi đến không dám chậm trễ, nên vừa tan triều liền đến thẳng quý phủ trước.”
“Ồ, Bản vương thường nghe Long nhi nhắc đến ngươi, tò mò mướn gặp thử xem
thư sinh ngươi rốt cuộc là người thế nào mà tuổi còn trẻ đã được chọn
làm Đế sư Thiên tử, thật không ngờ Lương Thái phó lại là người không
màng thiệt hơn, vừa nhìn đã biết là người có thể làm nên chuyện lớn,
không giống khuyển tử cứng đầu khó dạy nhà ta.”
Vừa nghe thấy ông ta đề cập đến Tề Thiên Sanh, đầu mày Lương Hạnh Thư lập tức chau chặt
lại, nhướng mắt lên nhìn, thì bắt gặp ông ta đang căn dặn hạ nhân treo
bức tranh của mình lên cao.
Không phải bức tranh vẽ cảnh sông núi ngàn dặm bao la hùng vĩ, cũng chẳng phải bức tranh vẽ cảnh non xanh
nước biếc nên thơ, mà chỉ là bức phác hoạ chân dung thiếu nữ đơn giản.
Nữ nhân trong tranh không phải là trang tuyệt sắc, mái tóc được búi cao
thành hai nắm nhỏ được bao quanh bởi một mảnh lụa nhạt, gò má ửng hồng,
hai tay ôm lấy đầu gối ngồi trên bờ ao, đôi chân nhỏ nhắn tinh nghịch đá tung bọt nước trắng xoá.
Bắt gặp ánh mắt tò mò của Lương Hạnh
Thư, Tề Như Thích liền giải thích, “Đây là thị thiếp đã mất của bản
vương, cảm thấy nhớ nhung nên vẽ lại. Búi tóc này rất dắng yêu phải
không?”.
Lương Hạnh Thư bị đâm vào chỗ đau nên đành dời mắt đi hướng khác, khiến Tề Như Thích cười khẽ.
“Lương thái phó, thằng con bướng bỉnh ương ngạnh nhà ta đã khiến ngươi chịu không ít đau khổ đúng không?”
Y thoáng giật mình, làm như không có gì mà phản bác, “Vương gia khéo đùa, tôi cùng lệnh công tử nào có quen biết nhau”.
“Không quen à? Không quen thì tốt rồi, hôm nay ta gọi ngươi đến đây, là có chuyện muốn nhờ vả.”
“…”
Đường Tam Hảo thoát được mùng một, cũng không tránh khỏi ngày rằm.
Nghe Đường Song Thái gọi, nàng đành phải miễn cưỡng lê bước vào sảnh chính.
Chân còn chưa đứng vững, thì đôi tay bỗng dưng bị người ta túm lấy một cách
nhiệt tình, rồi có thứ gì đó chợt chui vào lòng nàng.
“Tam biểu tỷ à! Tỷ ở kinh thành ung dung tự tại quên mất Điềm Nhi luôn à!”
“Điềm… Điềm Nhi?” Giọng nói ngọt ngào của ai đó khiến nàng giật mình nhận ra
người vừa đến là ai, rồi bất giác cảm thấy khó hiểu, Điềm Nhi sao cũng
xuất hiện ở đây? Phải chăng muội ấy cũng là khách mà tỷ tỷ mời đến Vương phủ?
Đường Song Thái ngồi ngay vị trí chủ nhà, không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhâm nhi ly trà.
Tựa như những cặp tỷ muội bình thường khác, xa nhau lâu ngày giờ mới có thể gặp lại, Đường Tứ Điềm tỏ ra hết sức thân thiết kéo Đường Tam Hảo ngồi
xuống cạnh mình, “Tam biểu tỉ, sao tỷ lại nhìn Điềm Nhi xa lạ như vậy
chứ?”.
“Không phải… tỷ, chúng ta…” Nàng không biết phải nói
gì lúc này, khi bọn họ còn ở Tây Dư, chẳng phải vì chuyện gièm pha giữa
đại di tử cùng muội phu mà phải chia tay đó ư? Giờ đây gặp lại, dù cho
hiềm khích có tiêu tan nhưng cũng không thể thân thiết như trước được.
Đường Tứ Điềm thấy nàng tròn mắt cứng họng không có phản ứng gì, liền cố ý
cười ngọt ngào, “Tam biểu tỷ à, chuyện tỷ nhất thời hồ đồ quyến rũ phu
quân Điềm Nhi, muội đây không so đo nữa, dù gì chúng ta cũng là tỷ muội
tốt của nhau mà”.
“…” Lời… lời này nghe sao kì quái thế nhỉ.
Đường Song Thái vừa nghe thấy lời chói tay kia, liền đặt ly trà “cộp” xuống
bàn, khẽ mở đôi môi thoảng mùi đàn hương, “Điềm Nhi này, đã kết tóc se
duyên với nhau rồi, sao chỉ thấy mình cô lẻ loi đến đây? Có phải muội
phu quá bận bịu chính sự, nên không có thời gian lo cho cô không?”.
Lời này nghe còn kì quái hơn, Đường Tam Hảo lén nhìn về phía tỷ tỷ, rõ ràng nàng đã bảo cho tỷ tỷ biết rằng Lương công tử đã đến, hiện đang ở trong thư phòng của tỷ phu rồi mà.
Nét mặt Đường Tứ Điềm chợt trở nên
căng thẳng, đôi con ngươi đen lấy khẽ chuyển, rồi liền đáp trả, “Điềm
Nhi sao có phúc như tỷ tỷ chứ, Vương gia tỷ phu vừa khí khái vừa nhàn
rỗi, cả ngày có thể ở cạnh tỷ tỷ suốt, không giống như phu quân muội,
ngày nào cũng phải theo sát Hoàng thượng chờ sai bảo. Mà này, tỷ tỷ thật ra phải cảm ơn Điềm Nhi, nếu không có Điềm Nhi, thử hỏi Song biểu tỷ
sao lại có thể có những ngày tháng nhàn nhã vui vẽ như vậy bên cạnh tỷ
phu chứ? Đúng không tam biểu tỷ?”.
“Hừ! Tỷ tỷ này đúng là phải đa tạ cô nhiều lắm đấy.”
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ tỷ tỷ không thích phú đệ nguy nga, cuộc sống nhung
lụa quyền quý như thế này sao? Hạng thư sinh công tử trong nhà chỉ có
vài đồng lẻ sao có thể sánh với Vương gia tỷ phu chứ, mặc dù bây giờ tỷ
tỷ chỉ là một tiểu thiếp, nhưng chỉ cần tỷ nhiệt tình hầu hạ khiến tỷ
phu hài lòng, thì vị trí chính thất âu cũng sẽ có ngày lấy đuộc thôi.”
“Tỷ đây xin nhận lời tốt của cô, nhưng cũng tặng lại cô một câu, nắm được
thân xác nam nhân cũng vô ích, tâm người ta không ở chỗ cô, dù cô có kêu cha gọi mẹ họ cũng chả giúp được cô.”
“Điềm Nhi thì phải kêu cha gọi mẹ, nhưng Song biểu tỷ thì lại không cần lo, vì dù gì Vương gia tỷ
phu đối Song biểu tỷ cũng hệt như phụ thân đối với ái nữ, phải vậy
không?”
“Điềm… Điềm Nhi, muội bớt lời lại đi.” Đường Tứ Điềm mà tranh cái với Đường Song Thái thì sẽ luôn mồm không dứt, hai tỷ muội
đôi co với nhau như thế, lúc còn ở Tây Dư thì đã đành, nhưng hiện giờ
lại đang ở trong phủ của tỷ phu, cũng phải biết kiềm chế giữ lễ tiết
chứ.
“Tam biểu tỷ này, sau khi tỷ đến kinh thành thì lá gan cũng
trở nên to hơn đúng không? Chẳng phải thường ngày lúc nào tỷ cũng ấp a
ấp úng đó sao? Giờ có chỗ dựa rồi quả là khác hẳn.”
“Không phải
đâu, Điềm Nhi, muội đừng hơn thua ở đây nữa.” Đường Tam Hảo vừa đưa mắt
nhìn về phía cửa, bỗng cuống cả lên, đưa tay bịt miệng Đường Tứ Điềm
lại.
Đường Tứ Điềm vừa
thấy nàng chạm vao mình, liền gạt tay nàng ra, không hề hợp tác mà tiếp
tục thao thao bất tuyệt, “Điềm Nhi nói gì sai sao? Tuổi tác tỷ phu hẳn
cũng không thấp hơn phụ thân chúng ta đâu nhỉ?”.
“Tiểu di tử, cứ để nha đầu đó nói tiếp đi, tuổi tác bản vương so với phụ thân ngươi thế nào hả?”
Tề Như Thích không biết từ khi nào đã sải bước vào cửa, đứng ngay trước
mặt Đường Tứ Điềm mà cười lạnh, Đường Tứ Điềm sửng sốt hoàn toàn, vừa
trông thấy mỹ nam trước mặt thì chỉ biết há hốc miệng. Nàng ta vốn tưởng rằng người mà Đường Song Thái lấy là một ông già béo phì bụng bự, hẳn
có thể mỉa mai châm biếm một phen, nhưng… nhưng… nhưng mà…
“Tỷ… Tỷ phu, Điềm Nhi muội ấy nói năng không suy nghĩ, muội… muội ấy không hề có ác ý đâu!” Trán Đường Tam Hảo lấm tấm mồ hôi, thầm nghĩ cách đỡ
lời cho muội muội mình, đắc tội với vị tỷ phu tính khí thất thường khó
đoán này, dù là ai cũng chẳng có kết quả tốt.
“Không có ác ý à?
Nhưng sao bản vương chẳng nghe được tí thiện ý nào trong đó?” Ông ta cố ý xoay người lại nhìn về phía Lương Hạnh Thư đang không nói được lời nào
kia, “Lương Thái phó, nếu phu nhân ngươi có thiện ý thật, ngươi có thể
nghe ra không?”.
Hai hàng chân mày của Lương Hạnh hư chau chặt
lại, mím môi không lên tiếng, Đường Tam Hảo vừa thấy muội phu mặc kệ mọi chuyện, không thể chịu nổi cảnh lúng túng tẻ nhạt này, liền vội vàng
đưa tay quệt mồ hôi giải thích, “À, Điềm Nhi chỉ đang khen tỷ phu đây
chững chạc chín chắn đáng tin như phụ thân bọn muội đấy mà!”.
Nói xong nàng cảm thấy hài lòng trước lời giải thích hết sức thuyết phục
của mình, thế nhưng tỷ phu lại âm trầm nhìn nàng mà cười.
“Tiểu di tử này.”
“Vâng ạ?”
“Người khác đang giúp ngươi trút giận, biểu hiện thiện lương thừa thãi lúc này của ngươi quả là không phải chút nào.”
“Ơ…”
“Ngươi khiến bản vương bực bội nhưng lại không có chỗ trút, thế thì ta đành trút hết xuống đầu ngươi vậy.”
“…”
“Đầu tóc sao khó coi thế này, đi chải lại kiểu tóc búi rồi mới được ăn cơm!”
“Ơ… ơ… ơ…?”
“Song nhi, mở tiệc thôi nào, phải nhanh chóng tiếp đãi Lương Thái phó và cả
tiểu… à, Đường tứ tiểu thư đáng tuổi con gái ta nữa chứ.”
Đường Tứ Điềm ngang ngược hống hách nhưng cũng có khắc tinh, Đường Tam Hảo
vốn không tin là có, nhưng đến tận hôm nay nàng rốt cuộc cũng chứng kiến được rồi.
Đường Tứ Điềm sợ tỷ phu, vừa sợ vừa nể. Chỉ cần tỷ phu nhướng mày cong môi cười khẩy một cái thôi, nàng ta đã rối đến mức
không dám mở miệng.
Không chỉ có mình Đường Tứ Điềm thấy tỷ phu đáng sợ đâu.
Đến cả Đường Tam Hảo ăn cơm mà cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì khi cứ bị vị tỷ phu kia luôn tay sờ nắn hai búi tóc tròn vo chán ngắt trên đầu
nàng.
Chẳng lẽ cả đời này nàng chỉ có thể để mãi một kiểu tóc búi như Na Tra thế này sao? Chỉ vì nàng ngại phiền phức nên mới lười chải
mà búi tóc thể này, nhưng một tiểu cô nương cũng cần được đổi kiểu tóc
vài lần để trở nên xinh đẹp chứ.
Nàng chun mũi, bĩu môi, nét mặt
bất mãn đăm chiêu suy nghĩ khiến tỷ tỷ không kìm nổi mà đưa chân đá nàng một cái, nàng giật mình, chiếc đũa bay lên, rơi lạch cạch xuống chân
người đối diện.
Nàng vội xốc khăn trải bàn lên, lồm cồm bò xuống
bàn, mò mẵm tìm kiếm chiếc đũa vừa đánh rơi, đến khi phát hiện được nó
đang nằm bên mũi giày của ai đó, nàng liền đưa tay định nhặt thì một bàn tay khác nhanh hơn nàng đã nhặt lấy chiếc đũa trúc.
Nàng đưa mắt lên nhìn, đập vào mắt là đôi con ngươi đen láy ngập đầy ý cười.
Lương Hạnh Thư đang cười nàng.
Dường như y đang cố giữ vẻ nghiêm túc, nhưng vẻ hấp tấp của nàng quả thật đã khơi dậy cơn buồn cười trong y.
Sao lại cười nàng chứ?
Ăn cơm làm văng đũa là chuyện bình thường mà.
Y khom người, vươn ngón tay thon dài ra, trao chiếc đũa trong tay lại cho nàng. Nàng xấu hổ đưa tay nhận lấy chiếc đũa, sau đó vội vàng xoay đầu
sang hướng khác tìm chiếc còn lại, thế nhưng y vẫn không chịu thẳng lưng dùng bữa tiếp, mà cứ khom lưng tiếp tục chăm chủ quan sát nàng loay
hoay dưới bàn.
Nàng không được tự nhiên mà ngoái đầu lại nhìn y,
trong mắt y vẫn đậm ý cười. Nàng không tìm thấy chiếc đũa lại khiến y
vui đến thế ư? Hay là nàng khiến người khác chướng mắt quá, nên chỉ cần
nàng phạm phải tí lỗi nào thôi, cũng có thể khiến y cảm thấy sảng khoái, thoải mái đến vậy?
Làm ơn tiếp tục chuyên tâm dùng cơm đi được không?
Nàng nhìn y một cách bất đắc dĩ.
Y không chiều theo ý nàng, con ngươi đen láy khẽ liếc, hếch cằm lên, như ngầm ám chỉ trên đầu nàng đang có thứ gì đó.
“Gì vậy?”
Nàng đưa tay gãi gãi đầu, ngờ vực sờ thử nắm tóc bên trái – không có gì.
Thế thì chỉ còn nắm tóc bên phải mà thôi.
Nàng nửa tin nửa ngờ mà đưa tay lên thử sờ nắm tóc bên phải của mình – y như rằng, một chiếc đũa đang cắm xuyên qua giữa búi tóc phải của nàng.
“Ơ… ơ… ơ…!” Thật là mất mặt quá! Sao nàng có thể cắm đũa ngay trên đầu mình rồi mò mẫm tìm khắp nơi thế này!
“Cộc!”
Mặt bàn gỗ phía trên đầu chợt vang lên tiếng lộc cộc, hai búi tóc tròn vo
của Đường Tam Hảo chợt trồi lên từ phía dưới bàn, nàng ấm ức trừng mắt
nhìn vị muội phu nhẫn tâm đang ngồi đối diện mình, y trơ mắt nhìn nàng
loay hoay suốt như thế, sau đó lại giả ngây bảo rằng chiếc đũa đang cắm
trên tóc nàng.
Lương Hạnh Thư ngồi đối diện giấu đầu hở đuôi mà đành ho nhẹ, ánh mắt đầy niềm vui.
Đường Song Thái bắt gặp cảnh này, chợt nhướng đuôi mày, đưa mắt nhìn về phía
Lương Hạnh Thư đang bị cảm xúc vây kín kia, mở lời hỏi, “Lương muội phu, tỷ nghe nói đệ đã từng xem mắt tam muội, phải không?”.
Vết sẹo cũ bỗng dưng bị rạch ra trước mặt mọi người không khỏi khiến sắc mặt Lương Hạnh Thư trở nên sa sầm.
Đường Tam Hảo cũng không đoán được tỷ tỷ lại nhắc đến chuyện cũ trước mặt mọi người thế này, vội vàng lay cánh tay tỷ tỷ, ý bảo nàng ta đừng nói thêm gì nữa.
Đường Song Thái gạt tay nàng ra, tiếp tục hỏi thẳng,
“Người làm tỷ tỷ như ta cũng chỉ muốn biết, rốt cuộc đệ cảm thấy gai mắt tam muội ở điểm nào, hay là do tứ muội nhà ta bỗng dưng có hứng thú với đệ?”.
“Song tỷ à, tỷ nói lời này chẳng công bằng chút nào, rõ
ràng Lương ca ca cầu hôn với Điềm Nhi trước mà, không tin thì tỷ cứ hỏi
tam biểu tỷ xem.” Đường Tứ Điềm đang muốn phát biểu, nhưng vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt không giận mà uy của tỷ phu, khiến nàng ta đành lí nhí trong họng.
“Tỷ tỷ à, đúng là Lương công tử đã cầu thân với Điềm Nhi trước, không phải là lúc sau mới đổi ý đâu.”
“Tỷ không hỏi hai người, người tỷ đang hỏi chính là Lương muội phu.”
Lương Hạnh Thư đặt chiếc đũa xuống bàn, đôi mắt âm u thoáng nhìn qua Đường
Tam Hảo vừa nãy còn khiến y không nén được cơn buồn cười kia. Là do nàng quá bản lĩnh, hay là do y quá sơ suất, chỉ cần một khắc bất cẩn đã bị
nàng ta đem hết buồn vui tức giận của mình ra làm trò hề tiêu khiển.
“Phu nhân, là tiểu sinh không xứng với tam tiểu thư. Vả lại, tam tiểu thư
cũng chẳng thích thú gì kẻ cổ hủ như tiểu sinh.” Nàng có chỗ tốt để
nương tựa, sao lại chịu thiệt ở cạnh y chứ.
Đường Tứ Điềm cau
mày, cảm thấy hết sức bất mãn trước câu trả lời của phu quân mình. Dù gì y cũng là Đế sư của Thiên tử, cần gì phải hạ thấp bản thân mình như
thế, chẳng khác gì bảo Đường Tứ Điềm nàng chỉ xứng với người mà tam biểu tỷ không cần.
“Tuy không có duyên phu thê, nhưng sau này vẫn là
người một nhà, Tam nha đầu này, muội nên bao dung một chút, kính Lương
muội phu và Điềm Nhi một ly đi, chúc người ta răng long đầu bạc.”
Sau khi dòng rượu trắng trong được rót vào ly, Đường Song Thái liền đưa ly rượu đến trước mặt Đường Tam Hảo.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau kính người ta đi chứ. Sau này còn phải mời muội
phu và Điềm Nhi đến uống rượu mừng của muội nữa, hoá giải hiểu lầm ngay
lúc này thì tốt hơn.”
“Rượu mừng ư?” Trong mắt Đường Tứ Điềm chợt dấy lên ý chế giễu, nhìn về phía phu quân đang ấp a ấp úng mãi không
lên tiếng của mình, đột nhiên cong môi cười hỏi, “Tam biểu tỷ mới đến
kinh thành liền có mối tốt rồi sao? Tiến triển cũng nhanh thật đó”.
Lời kia lọt vào tai Lương Hạnh Thư bỗng dưng trở nển hết sức khó nghe, y
thừa biết đối tượng của nàng là ai, y cũng biết thừa tiến triển giữa họ
nhanh đến cỡ nào, nhanh đến mức khiến y trở tay không kịp, không có sức
mà chống đỡ, cũng không hề biết họ đã bàn đến chuyện cưới gả rồi.
“Đường Song Thái ta cũng chỉ có mỗi đứa em này là muội muội ruột rà, đương
nhiên phải lo lắng chuyện dựng vợ gả chồng cho nha đầu ngốc này rồi.”
Đường Song Thái dúi ly rượu vào tay Tam Hảo, kéo nàng đến bên cạnh Lương Hạnh Thư, “Ta chẳng có yêu cầu cao sang gì cả, chỉ cần Tam nha đầu có
thể gả được cho người không kém gì đệ, thì tỷ tỷ như ta cũng thấy mãn
nguyện rồi”.
“Tỷ…”
“Phận làm muội muội như cô cũng hi vọng tỷ tỷ mình được gả cho người tốt đúng không nào, Điềm Nhi?”
“… Đương… Đương nhiên rồi. Hi vọng tam biểu tỷ có thể tìm được phu quân tốt như Điềm Nhi.”
“Nhận ý tốt của cô vậy, Tam nha đầu này, muội mau mời rượu người ta đi.”
Đường Song Thái khẽ huých Đường Tam Hảo vẫn đang ấp úng lưỡng lự.
Đường Tam Hảo nâng ly rượu trong tay lên, lén nhìn tỷ tỷ một cách khó xử.
Nàng biết tỷ tỷ đang giúp mình trút giận, bản thân nàng cũng không hề
thích tính cách của Điềm Nhi, nhưng dù gì cũng là tỷ muội trong nhà,
trước mặt người khác mà nội bộ lục đục thế này, thế nào cũng bị chê
cười.
Thầm muốn mau chóng chấm dứt cảnh tượng bẽ bàng này, nàng
vội vàng nâng ly rượu lên, trầm giọng nói, “Ngày đại hỉ của hai người ta không có dịp mời rượu, nay cho phép ta được kính rượu, tam biểu tỷ đây
chúc hai người các ngươi trăm năm hảo hợp.”
Nàng chủ động chạm ly rượu của mình vào ly rượu của Điềm Nhi, sau đó quay sang định chạm với Lương Hạnh Thư.
Lương Hạnh Thư hít sâu một hơi, nhưng mắt nhìn chằm chằm nàng. Lời của nàng
giống hệt như khói đen, thổi ngập khắp phổi y, tích tụ lại lấp kín cánh
cửa trái tim, đặc đến mức không thể len ra được nữa. Trăm năm hảo hợp ư? Y không mượn nàng nói lời này, trăm năm hảo hợp cái quỷ gì chứ! Nàng
cho rằng y thích thú với câu “trăm năm hảo hợp” được thốt ra từ miệng
nàng lắm sao?
Lẽ ra y nên đứng bật dậy vung tay hất ly rượu của nàng đi mới phải!
Nàng ngửa đầu tính uống cạn ly rượu đầy, thế nhưng ly rượu kia bỗng dưng bị người ta rút ra khỏi tay.
Hương cỏ thơm ngát từ phía sau xông đến, mắt cá chân của nàng chợt va phải
một cái túi trắng to đùng, miệng túi bị ống tay áo đỏ bóng của ai đó phủ lấy.
“Này! Nàng bận bịu xong chưa? Còn muốn tiểu gia chờ bao lâu nữa hả?”
Cái túi trắng to phồng kia chợt nhẹ nhàng được đặt vào trong lòng Đường Tam Hảo, không biết đang chứa thứ gì trong đó mà lại phát ra tiếng sột soạt thế này.
Sợi dây buộc vừa được tháo ra, khiến miệng túi trĩu
xuống, nàng không thể ngờ được, hàng loạt nhựng chiếc lá phong đỏ rực
như lửa từ trong bòng tay nàng trút xuống, sắc lá đỏ đến diễm lệ khiến
nàng hoa cả mắt, trong phút chốc, sắc đỏ ngập đầy trên mặt đất.
“Không phải muốn xem lá đỏ sao? Nhìn xem! Ta mang hết về đây cho nàng này.”