Đường Song Thái không hổ là người biết nhìn xa trông rộng.
Nàng ta hoàn toàn không bất ngờ trước bộ dạng chật vật của Đường Tam
Hảo, chuẩn bị sẵn xiêm y cho muội muội mình, lẳng lặng đợi mặc vào.
Thường thì thiếp nhà giàu không ở chúng phòng với phu quân, nhưng tình
cảnh của Đường Song Thái lại khiến cho Đường Tam Hảo khó hiểu.
Tỷ phu dùng cỗ kiệu hoa to yêu chiều đưa tỷ tỷ lên kinh thành, đến một
xu tiền hồi môn tỷ phu cũng không lấy, thậm chí không màng đến việc
trong lòng tỷ tỷ đang tức giận ấm ức vẫn lấy tỷ ấy về, hẳn là thực sự
yêu thương mới có thể làm như vậy, nhưng vì sao cả hai lại ngủ riêng
phòng thế này?
Chẳng lẽ là lo lắng đến cảm nhận của Tề công tử sao?
“Tam nha đầu, ngồi xuống đây nào.”
Đường Song Thái đang ngồi bên bàn trà, đưa tay vẫy Đường Tam Hảo.
Nàng cúi thấp đầu vội vàng ngồi vào chỗ của mình, tỷ muội đã lâu không
gặp, nàng cũng đoán được tỷ tỷ sẽ nói gì với mình, nhưng nàng tuyệt đối
không thể ngờ câu đầu tiên tỷ ấy nói chính là…
“Muội thích Tề Thiên Sanh?”
Khuôn mặt nàng phút chốc đỏ bừng, nàng cực kì khó xử ấp a ấp úng.
“Tỷ, là muội không tốt, muội không biết Tề công tử chính là con riêng của tỷ phu, muội và hắn sẽ không tiếp tục…”
“Muội không cần giải thích với tỷ. Tam nha đầu quả thật có ánh mắt tinh tường, chẳng phải đêm qua tỷ đã tác thành cho muội rồi đó sao?”
Nàng sững sờ một lúc mới kịp hiểu chuyện tỷ tỷ vừa nói, chả trách đêm
qua Tề công tử cứ khăng khăng là có người âm thầm lừa hắn đến suối nước
nóng. Nhưng mà, vì sao tỷ tỷ phải…
“Đêm qua hắn có nhẹ nhàng với muội không?”
Đối đãi với nàng thế nào ư? Không những trói, mà còn ném, còn khiêng, còn tuỳ tiện lăng nhục nàng, ở đó mà nhẹ nhàng ư?
“Hắn đối đãi với muội có tốt không?” Đương Song Thái đưa tay vén lọn
tóc đang sà xuống mặt nàng, “Tam nha đầu à, là tỷ tỷ vô dụng, để muội
phải chịu khổ. Nhưng giờ đây tỷ tỷ cần muội giúp đỡ. Thân phận thị thiếp này tỷ làm cũng quá đủ rồi. Mấy năm tỷ sống trong phủ này, trong lòng
bọn hạ nhân cũng sớm khinh thường nữ chủ nhân như tỷ, là do thân phận tỷ kém một bậc. Lí do Vương gia không lập tỷ làm chính thất, muội từng gặp qua Tề Thiên Sanh, hẳn hiểu rồi chứ?”
Đương nhiên nàng hiểu,
biết Đường Song Thái là tỷ tỷ của nàng, Tề Tiên đại thánh hắn như biến
thành khỉ hoang, đứng ngồi không yên, hấp tấp nóng nảy, tính cách với
hành động chẳng khác gì gặp phải yêu quái. Hắn ghét tỷ tỷ như vậy, vì tỷ ấy chỉ là thị thiếp thôi sao? Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong gia đình giàu có nhung lụa, trong nhà nhiều thị thiếp đâu phải chuyện hiếm thấy?
Chính bản thân hắn cũng từng nói trong tương lai sẽ lấy thật nhiều vợ,
thế thì vì sao lại ghẻ lạnh thị thiếp của tỷ phu?
Chẳng lẽ mọi việc đều giống như lời tỷ phu nói, sư phụ Tề công tử hắn…
Ngực nàng chợt run lên, sợ hãi hỏi, “Chẳng lẽ…trước kia hắn từng gian díu với thị thiếp của tỷ phu sao?”
Đường Song Thái nhướng mày, “Vương gia nói cho muội biết ư?”
Đường Tam Hảo khẽ gật đầu.
“Đúng vậy hắn ghét ta. Hay nói cách khác, hắn ghét tất cả thị thiếp của phụ thân hắn. Chuyện này mấy hạ nhân lớn tuổi trong Vương phủ đều biết
cả. Nghe nói năm hắn mười hai mười ba tuổi cả gan làm càn, làm ra chuyện đồi bại cùng với một ả thị thiếp của Vương gia. Chuyện bại lộ, Vương
gia cũng không nhiều lời với hắn, nhưng mà tính tình hắn vốn ương bướng, sĩ diện, thế là liền gây khó dễ với tất cả thị thiếp sau này.”
Đường Song Thái tức tối nện bàn, sau đó nhìn thoáng qua Đường Tam Hảo
bất chợt lên tiếng, “Có điều, tình thế bây giờ đã khác, hắn không thấy
thích tỷ cũng chẳng sao, chỉ cần Tam nha đầu muội có đủ năng lực trèo
lên cái cây to này, khiên hắn gật đầu đồng ý việc ta làm chính thất, thì hai tỷ muội chúng ta mới có thể sống yên ổn trong phủ này được.”
“Tỷ tỷ…Nếu tỷ phu đã cưng chiều tỷ như vậy, thì danh phận kia có hay
không cũng chả sao mà? Chỉ cần mọi người đều xem tỷ là nữ chủ nhân nhà
này, chẳng phải được rồi sao?”
“Muội ngốc quá! Muội cho rằng cái chữ ‘thiếp’ này dễ nghe lắm sao? Ngày nào Tề Thiên Sanh chả nhắc nhở
tỷ, tỷ là thiếp, đừng hòng nhích lên được vị trí của trưởng Công Chúa
mẫu thân hắn. Vương gia che chở được cho tỷ nhất thời, chứ không thể che chở được cả đời. Tước vị của Vương gia sớm muộ gì cũng thuộc về hắn,
nếu Vương phủ này đổi chủ, hắn ắt sẽ tống cổ tỳ muội ta ra khỏi đây.
Việc đó cũng chả sao, nhưng muội đã quên Đường Tứ Điềm rồi ư? Con bé đo
sắp theo vị hôn phu đến kinh thành, muội cho rằng nó sẽ bỏ qua cơ hội
tốt như vậy mà không cười nhạo chúng ta sao? Dù thế nào đi nữa cũng
không thể thấp kém hơn nó được!”
“…” Cho nên, đón nàng đến kinh thành, không phải vì nhớ nàng, mà là cần nàng giúp một tay sao?
“Nó cướp vị hôn phu của muội, muội không hận nó sao? Muội cam tâm sao?
Nếu muốn bấu víu thì phải tìm người tốt hơn Đế sư Thiên tử kia mới
được, Tề thế tử chính là lựa chọn tốt nhất hiện nay.”
“…” Cho nên, dù sau này con riêng của phu quân thành muội phu của mình, tỷ vẫn có thể chấp nhận quan hệ rối rắm này ư?
“Tỷ đã nói rồi, không thể thua con nhỏ xấu xa Đường Tứ Điềm đó cái gì
được! Tam nha đầu à, những ngày mà muội bị người ta xem như quả bóng đá
tới đá lui con chưa đủ hay sao? Chúng ta bị Đường Tứ Điềm ức hiếp đủ
rồi, muội còn muốn nhịn nhục đến lúc nào nữa? Nghe lời tỷ, nhân lúc Tề
Thiên Sanh còn có ý với muội, mau giữ chặt hắn. Tỷ Tỷ chỉ muốn tốt cho
muội, cho nên muội giúp tỷ tỷ đi, có được không?”
Hắn không hề
có ý với nàng đâu mà! Hắn chỉ dùng nàng để tương kế tựu kế mà thôi, chỉ
là hắn đang cảm thấy nàng mới mẻ kích thích hơn mấy thị thiếp của phụ
thân hắn, hắn chỉ dang chới đùa với nàng mà thôi.
Nàng vốn không rõ, trong mắt Tề công tử nàng vốn là cái gì.
Là hạng nữ nhân dễ dãi? Là người dì không màng đạo lí? Hay chỉ là miếng đậu hũ thiếu muối không làm được việc gì?
Nàng chỉ biết bất kể mình sắm vai nào, hắn cũng sẽ không vừa mắt với mình.
Sau hôm đó, chẳng thấy bóng dáng hắn đâu nữa, cũng chẳng có mấy lời
nhắn nhủ thừa thãi dành cho nàng. Nàng quả thật rất lo lắng bụng mình sẽ vô duyên vô cớ to lên. Tỷ phu nói hắn đang bận phục vụ cho chuyến du
lịch của ngoại Tổ mẫu, chữ hiếu trong hắn đã dốc cạn cho ngoại Tổ mẫu
tôn quý hiển hách kia. Tỷ tỷ nói hắn ở trong cũng làm chân chạy việc,
thường xuyên mất tăm mất tích, có khi dứt khoát ở hăn trong cung lười về phủ, mãi rồi cũng quen thôi.
Đến khi gặp lại hắn, nàng còn không rõ tim mình đang reo lên vui sướng hay đã nguội lạnh nữa.
Hắn đang ngồi trong đình, tựa lưng vào cột thiu thiu ngủ, đôi chân dài
gác lên cao không chút ý tứ. Gió trưa thổi qua khiến vạt áo đỏ bóng của
hắn bay phấp phới.
Hắn đã về, vậy mà chẳng buồn cho người tới báo nàng một tiếng.
Cũng đúng thôi.
Nàng chỉ là một nha đầu không có nhà để về, chẳng biết xấu hổ mà chạy
lên kinh thành ăn bám người thân, cuộc sống của hắn cũng chẳng liên quan gì đến nàng, vốn không cần phải báo với nàng hắn đi đâu, làm gì, khi
nào thì về nhà.
Hắn muốn làm gì đây chứ? Trước đó làm chuyện
xằng bậy người ta, xong rồi lai chẳng thèm đoái hoài đến gì nữa. Đúng là một nam nhân tệ hại! Nếu uqra thật có khỉ con, nàng sẽ một mình sinh nó ra, không thèm nói cho con khỉ súc sinh kia biết!
Nàng buồn bã thở dài, làm như không thấy mà đi qua người hắn.
Bỗng dưng có một bàn tay chắn ngang nàng lại, kéo nàng về phía sau, dặt nàng ngồi lên đùi hắn. Nàng giương mắt nhìn thẳng khuôn mặt vẫn đang
ngủ kia – đôi mắt hắn nhắm lại thành một đường dài, hàng mi vừa dày vừa
dại hệt như tán quạt phủ bóng râm xuống, sống mũi thật cao chun lại hệt
như đứa nhỏ bướng bỉnh, đôi môi mỏng vô lại nhìn không đứng đắn.
Trong chớp mắt tất cả mùi hương của hắn vây kín nàng, chỉ với động tác
nhỏ lúc nãy, miễn là hắn đừng mở mắt ra nhìn nàng, thì tất cả phiền cùng phẫn nộ trong nàng dều tiêu tan hết.
Nhớ nhung là một căn bệnh.
Người ta càng nhàn rỗi, thì càng bị giày vò.
Hắn có thể bận đến mức không thời gian nói với nàng một tiếng phải ra
ngoài. Nhưng còn nàng thì lại nhàn rỗi đến mức dù ăn cơm hay đi nhà xí
hoặc cả lúc buộc lưng quần cũng đều nghĩ đến hắn, đầu óc rối như tơ vò,
nghĩ xem khi gặp lại hắn nên nói câu gì đầu tiên. Nàng phải làm theo lời tỷ tỷ sao? Chuyện của hắn cùng người thị thiếp kia rốt cuộc là sao?
Nàng có thể hỏi hắn không?
Nàng khịt mũi, toan mở miệng nói
chuyện, nhưng bất chợt có một bàn tay đặt sau gáy của nàng, sờ soạng đến búi tóc trên đầu nàng thì đôi mày hắn chau lại một cách khó chịu.
“Ôm nhầm người rồi ư?” Câu đầu tiên nàng nói e là lời hờn dỗi đầu tiên trong đời này.
Đôi mày hắn dãn ra, ôm chặt lấy gáy nàng kéo vùi sâu vào hõm vai hắn,
“Mệt chết được! Dì út dâm đãng hạ lưu này, mau lại đây thị tẩm cho ta.”
Dáng vẻ mệt mỏi của hắn khiến nàng dấy lên lòng trắc ẩn, vấn đề của bọn họ rất nhiều, nhưng lúc này cũng có thể tạm gác sang một bên.
Giờ nàng cũng phải giải quyết mối tương tư khó chịu này, thế là liền ôm
chầm lấy hắn, ôm chặt hắn, mặc sức ngửi mùi trên người hắn, cùng hắn
ngủ, tất cả những chuyện còn lại để thức dậy rồi tính.
“Ặc, cô muốn đè chết ta hả? Thả lỏng người chút đi, ta sắp rơi xuống hồ luôn rồi này.”
“…”
“Hễ ta không gặp cô một thời gian, thì dường như cô lại thấy cô quạnh
đến mức nhiệt huyết dâng trào, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, lần sau thì sao?”
Chạm vào búi tóc kia bỗng dưng hắn thấy thoả mãn
vô cùng, khoảng thời gian không ngơi tay ngơi chân vì lão thái bà kia,
hắn không ngừng nghĩ đến nàng ở trong Vương phủ sẽ như thế nào. Nghĩ đến nàng sẽ không trở thành người của tên ngốc họ Lương kia, nghĩ đến lúc
nàng an phận ở trong phủ nhà hắn, môi hắn lại bất giác cong môi lên cười trộm.
Đây là cảm giác khao khát khi không có được của nam nhân
sao, hay là do khẩu vị của hắn quá đặc biệt? Ngay cả miếng đậu hũ không
muối cũng có thể cảm nhận được đủ mọi mùi vị, đã thế còn luyến tiếc dư
vị của nó.
Nhiều ngày không gặp, hắn không muốn, cũng không còn
sức lực tiếp tục giận dỗi nàng, thầm nghĩ chỉ cần yên lặng ôm nàng thế
này là tốt rồi.
Nếu nàng thạt sự là một quân cờ được phái đến để cám dỗ hắn, vậy hắn có thể bỏ qua nguyên tắc không màng đại cục mà hợp
tác một chút hay không?
Đường tam Hảo chìm vào ngủ, mãi đến khi
có luồng gió lạnh tràn vào ngực mới choàng tỉnh dậy, cúi đầu liền thấy
nam nhân mình ôm đang nhẹ nhàng thò ngón tay vào trong cổ áo nàng, ánh
mắt trơ trẽn nhìn thẳng vào lớp da thịt bên trong.
“Ngươi! Ngươi đang…đang làm gì thế?” Chuyện không có phẩm cách như thế hắn cũng làm ra được! Chẳng khác gì một lão già hèn hạ.
Bộ dạng ngượng ngùng vội vàng che ngực của nàng khiến hắn khẽ xuỳ một tiếng, “Không ngờ cô
cũng dám mặc cái thứ xấu kinh hồn hôm bữa lên người đấy.”
“Ngươi nói cái gì thế? Yếm của ta làm gì xấu đến vậy!”
“Khó coi chết được!”
“Sao lại khó coi, chẳng phải hồng hồng mềm mềm rất đáng yêu đó sao?”
“Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cô không thích hợp với màu đó đâu,
sao cô nghe không hiểu lời tiểu gia nói vậy? Ta không thích màu đó!”
“Ngươi không thích liên quan gì tới ta, thứ mặc trên người ta, ta thích là được!”
“Sao lại không quan hệ gì, người nhìn là ta, người cởi nó ra cũng là
ta! Người cô phải quyến rũ cũng chính là ta. Nếu cô muốn mê hoặc người
ta, dĩ nhiên cô phải đổi kiểu khác theo ý người đó rồi! Cô làm ơn chuyên nghiệp hơn một chút, thay cái khác để ta có thể nuốt trôi cơm đi!”
“Ngươi tính kéo ta đi đâu vậy?”
“Mua yếm!”
“Ta không đi mua thứ đó đâu!”
“Được thôi, cô đừng mặc thứ đó nữa, ta càng thấy vui hơn, dì út dâm đãng hạ lưu ạ.”
“…”
Đường Tam Hảo bị kéo đến cửa hiệu may mặc nổi tiếng kinh thành – Kim Mãn Tụ.
Có lẽ đây là cửa hiệu lâu đời có tên tuổi hơn trăm năm rồi, nhìn nước
sơn vàng trên tên cửa hiệu có thể thấy được nó đã phai bớt mấy phần.
Chữ “Kim” thiếu mất hai nét trên đầu, đã vậy còn được viêt stheo lối chữ thảo nữa.
Dường Tam Hảo ngẩng đầu lẩm bẩm, “Khuê Mãn Tụ?”
“Khuê cái gì mà khuê, đây là chữ ‘kim’!” Tề Thiên Sanh liếc nàng một
cái, đây chính là cửa hàng may mặc có tiếng tăm nhất, là gương mặt đại
diên cho trào lưu ăn mặc khắp kinh thành này, y phục luôn theo kịp trào
lưu, chất liệu tuyệt đến mức ai cũng khen ngợi, nha đầu ngốc này thật là hông có mắt!
“Đúng đúng đúng, là chữ ‘kim’, ta còn đang nghĩ,
sao chữ ‘khuê’ này lại không nhô cái đầu ra, hay là bị rơi mất
rồi…ư…ư…ư…!” Sao tự dưng bịt miệng nàng lại thế này? Còn trừng
mắt với nàng nữa?
“Chuyện cười nhạy cảm cô kể cũng không tệ. Cô đúng là biết cách bày trò khiến người ta vui vẻ đấy.”
“…” Ơ hay? Nàng như vậy khi nào?
Nhãn hiệu Kim Mãn Tụ nàng cũng thấy qua rồi, trong thành Tây Dư cũng có một chi nhánh, xiêm y bên trong toàn là giá trên trời, một bộ xiêm y
cũng có giá bằng một tháng tiền sinh hoạt của người bình thường, chẳng
biết trên đó có nạm đá quý hay kim cương không nữa.
Mấy lần nàng tính ghé thăm ngắm thử nhưng đều chùn bước trước cửa, nghe nói tiểu nhị trong cửa hàng đó mặt song song với trời, không cho sờ vào vải vóc,
cũng chẳng cho chạm vào quần áo, trên mặt lúc nào cũng như được khắc sẵn dòng chữ – “Ngươi có tiền để mua không? Nhỡ làm bẩn rồi ngươi lấy gì ra để đền hả?”
Nàng cứ nghĩ cửa hiệu như vậy chi bán áo ngoài, hay là mấy thứ y phục váy quần lụa là, không ngờ ở đây cũng có bán yếm.
Chi nhánh bé tẹo trong thành Tây Dư không thể so sánh với Kim Mãn Tụ ở
chốn kinh thành này được, mỗi khí thế thôi đã không thể sánh bằng rồi.
Cửa hiệu lớn cao ba tầng nằm ngay trên con đường sầm uất nhất, đang nói ở đây là ba tầng lầu này không phân theo kiểu dáng quần áo mà phân theo
mức giá, tầng trên đắt hơn tầng dưới, tầng dưới khó sánh bằng tầng trên.
Đến quầy bán trang phục nữ, tấm bảng hiệu “khách nam không đi vào” khiến Tề Thiên Sanh dừng bước.
Hắn chưa từng làm mấy chuyện phiền phức như dắt nữ nhân đi mua đồ, đối
với mấy loại hàng hiệu này hắn đều mù tịt, sớm biết thế này đã bảo thợ
đến phủ may cho rồi.
Có điều đã đến rồi, thì cứ bắt chước người ta thôi.
Hắn huých nàng, dặn dò trước một câu “không được lấy màu hồng”, sau đó
xoay người ngồi vắt chéo chân trong khu ngồi đợi dành cho khách nam, ra
vẻ đạo mạo cầm quyển sách trong tay, lật đến trang mới nhất trong cuốn
“tạp văn Lâm Dương” xem, thế nhưng trong đầu toàn lởn vởn cảnh gian tà
đêm khuya rèm rủ.
Đầu hũ mặc đồ của Kim Mãn Tụ vào rồi chẳng biết có ngon không nhỉ.
Một khắc sau, Đường đậu hũ nét mặt thất thểu chạy đến trước mặt hắn, hai tay trống trơn.
“Yếm đâu?” Hắn khép quyển tạp văn lại hỏi.
Nàng lắc đầu, khó hiểu nói với hắn, “Tiểu nhị kia bảo ta đưa đại gia qua đó?”
“Cái gì?!”
“Hắn nói, đại gia của cô đâu rồi, không có tiền mua xiêm y thì về tìm
đại gia của cô đi. Làm sao hắn quen biết đại gia của ta vậy?”
“…” Nha đầu ngốc này, rõ là nghe không hiểu mấy lời thô tục trong kinh thành, bị người ta mắng như vậy mà trong đầu lại có nhiều dấu hỏi thế,
còn đứng trước mặt hắn gãi đầu ra vẻ đáng yêu.
Dám mắng nữ nhân cả hắn à, mẹ kiếp, chán sống rồi đây.
Hắn liền kéo nàng đi, rời khỏi khu chờ đợi dành cho khách nam mà đến
thẳng tầng cao nhất, đứng ở trước quầy ra ráng thổ phỉ mà vỗ bàn, “Đại
gia nào hả? Kẻ nào dám bảo nữ nhân của ta đại gia mau lăn ra đây cho
ta.”
Tiểu nhị đứng sau quầy hít mạnh một hơi, run rẩy gật đầu cười lấy lòng.
“Chính ngươi bảo nữ nhân của ta về tìm đại gia mua xiêm y đi đúng không? Được rồi, đại gia đang đứng ở đây này!”
Đường Tam Hảo bị quan hệ loạn cào cào này làm quay cuồng đầu óc, đứng
nhìn cháu trai với ánh mắt ngây ngốc. Hắn biến thành đại gia(1) nàng từ
lúc nào thế này? Rõ ràng vai vế của nàng lớn hơn hắn một bậc mà?
“Dạ dạ dạ, đại gia, ngài muốn xem gì? Tiểu…tiểu nhân liền lấy ra cho ngài!”
“Lấy cái yếm bằng lụa đen mỏng kia, cái màu trắng có thêu lá sen nữa,
cả cái bằng voan mỏng tang kia nữa, đem hết lại đây cho ta!”
“Dạ dạ dạ…”
“Khoan đã, ngươi quay lại đây cho ta!”
“Đại gia, người còn gì căn dặn nữa ạ?”
“Chủ của ngươi đâu, ngươi là nam nhân thì có tư cách gì đi lấy yếm cho
nữ nhân của ta hả? Thứ đồ chơi đó ngươi muốn nhìn thì nhìn sao? Phải
không? Hả?”
“Ơ…, dạ phải, dạ phải, để tôi sai nha đầu mang đến đây! Mà cái đó, ngài muốn…trả bằng ngân phiếu hay qua tiền trang(2)
nạp ạ?”
(1) Đại gia: ở trong gia đình có thể dùng để chỉ anh trai của bố
(2) Tiền trang: giống như ngân hàng bây giờ
“Chẳng trả qua tiền trang nào hết!”
“Hả?” Bộ tính cướp yếm sao?
“Đại gia không có hứng dùng ngân phiếu, chỉ có tiền mặt thôi! Cứ đến Tề Nam Vương phủ mà lấy tiền xu đi!” Nói đoạn lại đặt một cái lệnh bài
ngay trên quầy, “Chỉ cho phép một mình ngươi đến nhà kho, đếm từng đồng
một cho ta!”
“Á! Đại…đại gia, mấy cái yếm đó giá không rẻ
đâu!” Cái nào cũng đắt vô cùng, đếm từng đồng từng cắc một sao? Vậy thì
phải đếm đến năm nào đây?
“Đếm đến lúc nào xong thì được cầm
tiền đi! Đếm không xong thì ngươi chờ bị đống tiền xu đó đè chết đi. Mấy cái yếm đó gói lại cho ta, đi thôi.”
Dùng tiền xu để chèn ép
người ta xong, Tề Thiên Sanh sảng khoái khoác vai Đường đậu hũ nghênh
ngang bước ra khỏi cửa tiệm Kim Mãn Tụ, mãi đến khi bước đến đầu con hẻm nhỏ, nữ nhân trong lòng hắn mới lẩm bẩm khó hiểu, “Vì sao đều là đại
gia, mà cách hắn gọi ngươi lại khác xa thái độ khi nói chuyện với ta?”
“…Gọi ta là đại gia chính là để nịnh bợ ta, còn gọi cô là đại gia là để chửi cô đấy! Đồ ngốc à!”
“Hả!? Chẳng phải đều là đại gia cả sao? Sao khác biệt đến vậy?”
Không muốn cùng nàng thảo luận về sự khác nhau trong việc sử dụng từ
ngữ nữa, Tề Thiên Sanh bỗng nhớ đến đêm hôm đó chưa kịp cùng nàng ân ái. Có lẽ là do hắn suýt nữa làm ra chuyện sai trái, hoặc do chưa ôm được
nàng mà hưởng trọn một đêm, mà dã tâm của nam nhân trong hắn bùng cháy.
Nàng bỗng dưng biến thành một miếng thịt béo bở mê người thu hút toàn bộ ánh nhìn xám tro của hắn.
Hắn không nói thẳng việc “lâu ngày
không gặp hoá tương tư” với nàng mà dùng ánh mắt hấp dẫn nữ nhân của
mình nhìn thẳng vào nàng để biểu lộ cảm xúc. Đôi mắt xám tro kia như
đang phủ một lớp tơ mỏng tang, “Có thấy thích mấy cái yếm ta vừa mua cho cô không?”
Tiếng thủ thỉ trầm thấp khiến hai má nàng nóng ran,
“Mấy thứ đó đều ngươi chọn cả, ngươi có cần biết ta thích hay không đâu
chứ.”
Nàng cố ý thốt ra câu trả lời chẳng lọt tai, đối đầu lại
với hắn. Hắn đối tót với nàng, vì nàng chính là quân cờ tỷ tỷ đặt bên
cạnh hắn, hắn chỉ đang tương kế tựu kế dùng nàng để đối phó với tỷ tỷ mà thôi. Đây không phải lâu ngày tương tư mà là âm mưu quỷ kế.
Lúc ở trên thành lâu, hắn cũng đã nói rồi, hắn không hề nhớ nàng. Nhớ nhung gì đó đều là chuyện của một mình nàng, không liên quan đến hắn.
Mấy lời chẳng ra đâu của nàng khiến đuôi mày hắn nhướng lên, hắn nhìn
nghiêng xuống đôi môi nàng, không hề giấu giếm ý đồ của mình mà thì
thầm, “Mấy thứ đó không phải do nữ nhân quyết định, nữ nhân mặc để nam
nhân xem, đó vốn là chân lí rồi.”
Khoảng cách gần như thế khiến
nàng cảm thấy hơi nóng râm ran lan toả, nàng lùi về sau, rụt cổ lại.
Nàng là quân cờ tỷ tỷ phái đến mê hoặc hắn, nhưng nàng thật sự không
muốn hắn sẽ đối xử với nàng như một nữ nhân giảo hoạt, có mưu đồ riêng.
Nghĩ đến đó, nàng vội mở miệng phủ định, “Ta..ta không hề muốn quyến rũ người, ngươi đừng hiểu lầm!”
“Là ta đang quyến rũ cô!”
“…” Cảm giác mềm mại, âm thanh thì thầm cùng hơi ấm nhè nhẹ lan trên đôi môi mềm của nàng.
“Nếu không thích thì cô cứ ngậm chặt miệng, đừng có mở ra, đừng để ta chiếm đoạt, đừng để ta hôn.”
“…” nàng cảm nhận rất rõ cánh môi mỏng của hắn đang khép mở trên môi
nàng, vẽ nên từng vòng cảm giác tê dại lan dần khắp cơ thể.
“Chỉ cần cô làm được như lời ta nói, vậy thì cứ việc thử đi.”
“…”
Một lúc lâu sau.
“Ưm…ưm…ưm…! Ngươi thật là gian trá, ngưoi bóp mũi ta làm gì vậy!”
“…” Binh bất yếm trá (3).
(3) Binh bất yếm trá: dùng binh phải có lúc trí trá để thắng địch
Ai bảo nàng ngốc vậy chứ, bao nhiêu kĩ xảo hắn đều dốc ra hết, nhìn
khuôn mặt nàng rõ ràng là say mê tưởng chết đi được thế mà vẫn không
chịu ở miệng ra! Chứng đầu cái gì hả, hại hắn chẳng khác nào chó con
đứng liếm môi nàng.
Bằng đầu lưỡi thuần thục linh hoạt, hắn đã
cạy mở được phòng tuyến đang lỏng lẻo của nàng, nàng không kịp trốn
tránh đã bị hắn càn quấy. Hắn bắt đầu bướng bỉnh mà trêu trọc nàng, đôi
mắt hẹp dài của hắn nheo lại nhìn nàng như thách thức, hài lòng với nét
mặt đỏ bừng lúng túng khó lòng từ chối hắn của nàng.
Hắn hơi lùi bước, dán đôi môi mỏng của mình lên đôi môi mềm của nàng. Nàng suýt
ngất đi, cả người nàng như dang bơi trong bể nước mênh mang, tận hưởng
cảm giác bồng bềnh đến mê ngưoif trong đó.
“Ngươi…cũng đùa cợt thị thiếp của tỷ phu như vậy sao?”
Hơi ấm dán trên môi bỗng trở nên lạnh lẽo, cảm giác đau đớn như sương
lạnh phủ xuống mặt hắn, sự yêu thương vốn chiếm trọn mắt hắn giờ không
còn nữa.
Hắn chằm chằm nhìn thẳng vào nàng, mặt mày sa sầm, hệt như bí mật được quan tâm nhất bị người ta lôi ra mổ xẻ.
Thay đổi trong tích tắc khiến nàng hiểu ra được, nụ hôn làm nàng suýt
ngất đi kia đã khiến nghi vấn chất chứa trong tim nàng bấy lâu tuột ra
khỏi miệng.