Huyết Tinh Phong Tình

Chương 9



Đêm tối là cội nguồn của tội ác, nó sẽ làm cho người ta lạc mất phương hướng, dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào tìm được lối thoát, chỉ có thể vĩnh viễn hãm sâu trong đó —-

Tôi cùng Hình Dạ trong đêm tối hôn nhau. Cũng không phải là lần đầu tiên hôn hắn, mà hắn cũng không phải chưa bao giờ hôn tôi như vậy, nhưng tôi cảm thấy giữa hai chúng tôi có một vài thứ — đã đổi thay rồi! Chợt có chút muốn khóc, thực sự muốn khóc — là sợ hãi! Thực sự rất sợ! Đầu óc toàn bộ đều hỗn loạn, tôi muốn tìm lại chút ý thức của mình, nhưng sự nhiệt tình của Hình Dạ khiến tôi đánh mất bản thân, có vẻ như toàn bộ đều rất thoải mái, nhưng chỉ là bên ngoài — chỉ là sự giả dối bề ngoài mà thôi—

“Ưm –” bắt lấy cánh tay Hình Dạ, muốn đẩy hắn ra một chút, tôi đã không thở nổi được nữa rồi, “Anh — ưm– để em thở một lát –”

“Haa aiz — mèo con.” Hình Dạ khẽ buông lỏng, nhưng vẫn không rời khỏi môi tôi, vừa hôn vừa nói: “Quên đi nào! Hiện tại trong lòng em chỉ có thể nghĩ đến anh thôi– quên hết tất cả đi –”

Tôi sửng sốt, quên hết ư? Có một vài thứ, khi người ta muốn lãng quên nó thì cũng chính là lúc hiểu ra rằng không thể nào quên được nữa.

Bàn tay đặt trên tay Hình Dạ siết chặt, tiến lại gần hắn, cảm nhận được độ ấm trên thân thể của hắn, tôi chợt thấy có chút lạnh — Mùi hương trên người hắn làm cho tôi quyến luyến, giống như hiện tại. Chỉ trong chốc lát, khiến tôi lãng quên —

Hai người hôn nhau cuồng nhiệt khó có thể tách rời – Sự dịu dàng của hắn khiến tôi càng ngày càng hít thở không thông, cảm thấy bản thân như chìm xuống biển sâu, tĩnh lặng sâu xa, như ánh mắt của hắn vậy, khiến tôi không thở nổi —

“Làm sao vậy? Mèo con?” Hình Dạ dịu dàng khẽ hỏi bên tai tôi.

“Hình Dạ, em…”

“Tôi tới rồi đây ~~!” Một giọng nói siêu lớn vang lên, dọa người đến mức khiến cả tôi và Hình Dạ đều lảo đảo, thiết chút nữa là mông hôn mặt đất!

“Anh Đình Tuấn Ngộ! Cậu có muốn ngay lập tức bị tôi mổ bụng lôi ruột ra không?” Hình Dạ nghiến răng nghiến lợi nói. Tôi quay đầu lại, thấy Anh Đình Tuấn Ngộ đã đỗ xe ở phía sau, trên mặt vẫn mang nụ cười vô hại, chẳng mảy may để ý đến cơn thịnh nộ của Hình Dạ.

“Ối? Thật ngại quá! Quầy rầy hai vị âu yếm à?” Hắn đẩy đẩy mắt kính, có vẻ rất “ngượng ngùng” cười cười nhún vai. Thật ra hắn tới trái lại khiến tôi thở dài một hơi, vết thương của Hình Dạ e là cần xử lý ngay lập tức, với lại — tôi không biết tiếp theo phải nói gì với hắn.

“Anh Đình Tuấn Ngộ, hôm nay không cho cậu biết tay, cứ thế cậu sẽ càng ngày càng không biết trời cao đất dày là gì nhỉ!” Hình Dạ rống lên một tiếng, sắn sắn tay áo đi về phía Anh Đình Tuấn Ngộ, tôi nhẹ nhàng kéo hắn lại.

“Ầy! Chờ một chút!” Anh Đình Tuấn Ngộ lướt qua người Hình Dạ từ trên xuống dưới, dừng lại nơi vết thương của hắn, sau đó cười nói: “Dạ, trước khi cậu muốn lôi ruột tôi ra, bằng y thuật tinh thông của mình, tôi muốn nói cho cậu một việc — cậu lập tức sẽ hôn mê!”

“Thằng chết tiệt! Tôi — ah –” Hình Dạ chưa nói xong thì đã ngã người xuống rồi. Tôi vươn tay đỡ lấy hắn, để cả người hắn dựa vào mình.

“Anh làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”Câu sau là hỏi Anh Đình Tuấn Ngộ.

Anh ta đi tới một tay vác Hình Dạ lên vai. Không ngờ người này gầy tong teo mà lại có sức lực lớn như vậy. Hình Dạ cao hơn một mét chín mà anh ta cũng có thể nâng lên mà không cần tốn nhiều sức cho lắm!

“Không sao! Không sao! Mất máu nhiều quá mà thôi. Tên này mệnh lớn, bị thương như thế cũng không chết được đâu!”

Anh Đình Tuấn Ngộ thả Hình Dạ xuống ghế sau, quay đầu lại nói với tôi: “Đi thôi! Đêm nay hắn còn cần cậu chăm sóc đấy!” Đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng tôi vẫn leo lên xe người ta — Tôi không thể bỏ hắn lại một mình được!

*****

Trở lại biệt thự của Hình Dạ thì hắn đã tỉnh dậy. Anh Đình Tuấn Ngộ lột sạch hết đồ trên người hắn xuống, chỉ còn độc cái quần con hình tam giác màu đen bó sát người, bắt hắn nằm thẳng trên giường để xử lý vết thương. Mặc dù đã nhìn qua thân thể Hình Dạ rất nhiều lần, nhưng đối mặt với Hình Dạ như thế này, vậy mà tôi vẫn có chút mất tự nhiên, hai mắt không dám nhìn loạn, chỉ có thể cố sống cố chết dán mắt vào vết thương của hắn –

“Ai da! Vết thương cũng không phải quá sâu nhưng lại rất dài, cậu trốn cũng thật nhanh nha!” Anh Đình Tuấn Ngộ dùng thuốc sát trùng rửa vết thương.

“Ai khiến cậu quan tâm! Nhanh băng bó cho tôi rồi cút về đi!” Hình Dạ nhăn mặt. Dựa vào động tác của Anh Đình Tuấn Ngộ, tôi nghĩ nhất định là hắn chẳng dễ chịu chút nào.

“Dạ này, đối với người nắm giữ quyền sinh sát của mình, chẳng lẽ cậu cũng không thể khách khí được một chút à? Ít nhất cũng phải chờ tôi xử lý xong miệng vết thương cho cậu rồi hẵng đuổi tôi đi chứ! Nóng lòng muốn ở riêng với yêu tinh của mình đến thế cơ hả?”

Anh Đình Tuấn Ngộ quay đầu nhìn tôi một cái, cười càng xán lạn. Tôi sững sờ. Bản thân từ khi vào đây vẫn đứng ngốc một chỗ, chuyện gì cũng không nhúng tay vào. Hình Dạ ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ nở nụ cười, đồng thời vươn tay về phía tôi. Đáp trả ánh mắt sủng nịch của hắn, tôi cúi đầu đi về phía đó, hắn kéo tay tôi ngồi xuống bên giường, hết thảy tự nhiên như thể đã làm hàng trăm hàng nghìn lần rồi.

“Dạ này, cậu sẽ không dục cầu bất mãn như thế chứ? Tôi còn lù lù ở đây đã không nhịn nổi sao?”

Anh Đình Tuấn Ngộ lôi băng gạc trắng toát ra bắt đầu băng bó. Bất luận là ngôn ngữ thô tục gì, từ miệng anh ta nói ra dường như cũng đều trở nên tao nhã. Khuôn mặt tươi cười kia mọi người đều thấy vừa mắt, có lẽ chỉ có Hình Dạ là không chịu thua. Máu đã ngừng chảy, cứ như thể anh ta đã điểm vào huyệt đạo nào đó để cầm máu.

“Tôi cho cậu thêm một phút nữa, chuẩn bị cho tốt rồi cút khỏi đường nhìn của tôi ngay!”

“Cậu có thể đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình như thế à?”

Anh Đình Tuấn Ngộ nhún nhún vai, thắt một cái nơ bướm trên vết thương của Hình Dạ, bắt đầu thu thập dụng cụ, vừa dọn vừa nói: “Quên đi! Cũng chả trông cậy gì vào báo đáp của cậu, số lần tôi cứu mạng cậu có khi viết thành sổ được rồi ấy chứ!”

Hình Dạ đã bị thương rất nhiều lần rồi ư? Tôi thầm hỏi trong lòng.

“Được rồi, tôi đi đây, ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.”

Hình Dạ bĩu môi, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Mỗi lần cậu cứu tôi tôi đều nhớ kĩ, không cần cậu phải ghi sổ đâu.”

Anh Đình Tuấn Ngộ khẽ cười một tiếng, sau đó lại lộ ra vẻ mặt bất cần đời nói: “Được được! Tôi đi! Không quấy rầy cậu ở riêng với yêu tinh nữa, tôi ở đây cậu ấy không dám nói nhiều, hy vọng vừa rồi không dọa đến người ta nha!”

Hình Dạ quay đầu nhìn tôi, trong mắt tồn tại một tia khó hiểu. Tôi lắc lắc đầu, không nói gì.

“Tôi đi đây! Chào hai vị nhé!”

Anh Đình Tuấn Ngộ cầm lấy hộp thuốc, xoay người đi về phía cửa. Vừa bước được vài bước đột nhiên xoay người lại ngoắc ngoắc ngón tay với tôi. Tôi không rõ, nhưng vẫn đi về phía anh ta.

“Chuyện gì?” Tôi hỏi.

Anh ta ghé vào tai tôi, nhẹ giọng nói. Bên kia Hình Dạ đang la hét cái gì mà không cho phép anh ta dựa sát vào tôi như thế!

“Yêu tinh, đêm nay, không được để tên kia ‘vận động’ quá mạnh đâu đấy nhé!”

Hả? Tôi nhíu mày, vận động?

“Là sao?” Tôi hỏi một câu. Nhưng ngay khi nhìn thấy Anh Đình Tuấn Ngộ nở nụ cười vừa dâm đãng vừa hèn mọn — Xin lỗi vì tôi không tìm được từ nào khác để hình dung vẻ mặt hiện tại của anh ta, thì ngay lập tức hiểu rõ “vận động” ở đây là ý gì!

“Anh –” tôi nổi cáu!

“Ha ha!” Anh ta vỗ vỗ vai tôi, cười nói: “Tôi đi đây!”

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn hai người tôi và Hình Dạ —

“Đến đây đi! Em đứng đó làm gì?”

Hình Dạ gọi một tiếng, tôi xoay người, nhận ra hắn đã mặc quần soóc ngồi tựa vào đầu giường rồi. Tư thế thật ưu nhã, chẳng khác gì đang mang trên người lễ phục dạ hội. Cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía hắn.

“Sao thế? Từ lúc vào đây cũng không nói câu nào, không giống em lúc bình thường chút nào cả.”

Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, tấm đệm mềm mại phải chịu sức nặng của hai người hơi lún xuống. Khẽ cười cười, tôi nói: “Em chẳng biết phải nói gì cho phải –”

Hình Dạ kéo tôi vào lòng hắn, tôi khẽ tránh, “Đừng, vết thương của anh –”

Hắn không nói gì, nâng cằm tôi lên đối diện với hắn.

“Anh nghĩ em sẽ vui mừng, chẳng nhẽ em vẫn không thể bỏ qua quá khứ sao?” Hắn nhẹ nhàng xoa trán tôi, “Đừng nhíu mày, em như vậy sẽ khiến anh đau lòng –”

“Em không buồn.” Khóe miệng tôi cong lên, lộ ra một nụ cười, “Chẳng qua, mọi chuyện tới quá nhanh, khiến em trở tay không kịp, em không có cách nào –”

Hình Dạ khẽ cười ra tiếng, ám muội ghé sát vào mặt tôi, “Điểm này cũng không giống em. An Lạc mà anh biết căn bản sẽ không nói như vậy, cậu ấy sẽ hét lên: “Ông đây mất hứng thì liên quan gì đến mi? Đừng có mà xen vào!” Nói không chừng còn có thể cắn anh một phát!”

Chợt cảm thấy tê tái nơi lồng ngực, hối hận tràn đầy. Tôi thả lỏng người, tựa vào ngực Hình Dạ, nghe tiếng tim đập đều đều của hắn –

“E rằng, An Lạc mà anh biết kia cho tới bây giờ chưa từng tồn tại.” Chợt nhận ra bản thân đột nhiên nghẹn ngào, tôi nỗ lực che giấu nội tâm đang sợ hãi —

Hình Dạ xoa đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc, nói: “Thật sự không giống em lúc bình thường mà — Nhưng đối với anh mà nói, em chính là em! An Lạc, cho dù chuyện gì xảy ra, em vẫn là An Lạc anh yêu!”

Tôi khẽ nhắm mắt, hiểu ra hàm ý trong lời hắn nói. Tại một khắc kia, bỗng cảm thấy mịt mờ. Em chính là em sao? Nếu như sau này anh có thể nhìn em như thế, Hình Dạ — Em có thể vì những lời này của anh mà xuống địa ngục!

Khẽ cọ cọ vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập đều đều —

“Mèo con, bây giờ anh rất muốn ‘ăn’ em, nếu không bị thương thì –” Hình Dạ cười khổ một tiếng, nói: “Em đừng nên động đậy nhiều ―”

Tôi ngồi dậy, cắt lời Hình Dạ, giơ chân lên ngồi khóa trên người hắn, bởi vì sợ sẽ đụng vào vết thương nên dịch xuống phía dưới một chút, vừa vặn chạm vào hạ thân của hắn, nghe được hắn khẽ hít vào một hơi. Nở nụ cười, tôi cởi áo khoác của mình ra —

“Mèo con –” Hình Dạ nhìn động tác của tôi, hô hấp trở nên gấp gáp, “Em muốn gì chứ?”

Khẽ nhếch khóe miệng, tôi bắt đầu cởi thắt lưng, cảm giác được nửa người dưới của Hình Dạ dần ngạnh lên.

“Mèo con, lúc này sao lại còn muốn quyến rũ anh nữa chứ?”

Tôi nắm sấp xuống, ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, nói: “Không phải anh nói em hôm nay không giống bình thường sao? Hiện tại sẽ cho anh xem có phải là em không bình thường không nhé! Sao nào?”

“Ực!” Hình Dạ khẽ nuốt nước miếng: “Bình thường em cũng chưa từng quyến rũ anh như vậy.”

Lướt tay qua thắt lưng hắn, cảm nhận sự khẽ run rẩy của hắn, “Anh như thế này rồi còn có thể làm gì đây? Hôm nay để cho em tới đi!” Tôi cởi quần ra, trên người ngoại trừ quần đùi chỉ còn một chiếc áo sơ mi —

“Không phải là em muốn ở trên đấy chứ?” Hình Dạ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Liếm liếm môi, tôi cố ý xoa bóp vết thương của hắn, hỏi: “Với tình trạng này, anh còn có thể ở trên sao? Bác sĩ riêng của anh đã nói với em, đêm nay không thể để anh vận động mạnh được, vì sức khỏe của anh thôi, em không thể làm gì hơn là tự mình phải làm tới!”

“Thằng chết tiệt! Cố ý làm anh xấu mặt!”

“Anh không muốn cùng em?” Tay tôi khẽ lần đến mép quần hắn, ngừng lại —

Hình Dạ cười khổ, nói: “Anh sao có thể cự tuyệt em đây? Mèo con! Chỉ là nếu hôm nay cho em ở trên, e rằng ngày mai anh chỉ còn nửa cái mạng mất!”

Tôi khẽ cười, cởi quần đùi hắn ra, nhìn thân thể nam tình hoàn mĩ của hắn, đưa tay vuốt ve…

“Anh còn nửa cái mạng, nửa kia em sẽ cho anh!”

Hơi thở dần trở nên mỏng mạnh, hai người từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Tôi quỳ bên người Hình Dạ, một tay vuốt ve phân thân của hắn. Mồ hôi từ trên trán chảy xuống càng ngày càng nhiều, chảy từ bụng Hình Dạ xuống ga giường —

“Ah ~ ưm –” Vẻ mặt say sưa của Hình Dạ khiến tôi có cảm giác thành tựu. Giờ khắc này, tôi là người đang chi phối khoái cảm giữa hai người — Một loại khoái cảm sa đọa lan khắp toàn thân.

Hình Dạ! Em nên làm gì bây giờ? Em phải bắt anh làm sao bây giờ?

Tay ngừng lại, nhìn khuôn mặt của hắn. Cảm giác được tôi đã ngừng lại, hắn mở mắt ra nhìn tôi. Khẽ mỉm cười đưa tay vuốt ve mặt tôi, mồ hôi từ trên trán hắn chảy xuống theo một đường cong rất đẹp —

Tôi đứng dậy, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, nhìn Hình Dạ, nói: “Anh nhìn rõ nhé, đây là thân thể đàn ông! Không có sự mềm mại và hương thơm của phụ nữ, là thân thể đàn ông cứng rắn giống như anh, anh biết không?”

Hình Dạ đầu tiên là thoáng sửng sốt, nhìn tôi cởi áo sơ mi ra, sau đó cười nói: “Thứ anh yêu không phải thân thể của em, mà là con người của em!”

Đủ rồi! Có những lời này của anh, là đủ rồi!

Tôi nhanh chóng kéo quần đùi của mình xuống, khẽ ngậm lấy cái đó của Hình Dạ, nghe được hắn gầm nhẹ một tiếng. Tôi chưa từng làm vậy, đây là lần đầu tiên trải qua chuyện này, không biết bản thân rốt cục có làm tốt hay không. Chẳng qua dựa theo những tiếng thở dốc hưởng thụ của hắn thì xem ra cũng không tệ lắm. Không thấy ghê tởm, cũng không có bất kì cảm giác khó chịu nào. Một người đàn ông vì một người đàn ông khác làm chuyện này, trước đây tôi căn bản không nghĩ tới, huống chi người làm việc đó lại là chính mình. Nhưng hiện tại, tôi ngậm cái đó của Hình Dạ trong miệng, nỗ lực lấy lòng hắn, khiến cho hắn vui sướng, vết thương trên người hắn là do tôi mà ra, nhưng đây cũng không phải là tôi muốn chuộc lỗi cho bản thân, cũng không phải là báo đáp, tôi biết, tôi chỉ đơn thuần là muốn làm như vậy mà thôi, đơn thuần muốn vì hắn làm loại chuyện này —

“Mèo con, có lẽ em nên nhả ra trước thì hơn, không thì anh sẽ không nhịn được nữa — ah –” Hình Dạ thống khổ áp chế nói.

Tôi ngẩng đầu, khẽ nâng mông lên –

“Đừng có nói với em là anh hiện tại đã không chịu được nữa rồi nhé! Phần chính còn chưa có bắt đầu đâu đấy!” Tôi thở hổn hển, cố gắng để bản thân tự nhiên một chút.

“Hả?” Hình Dạ khó hiểu nhìn tôi –

“Ưm!”

“A~!” Hai người chúng tôi đồng thời kêu lên một tiếng, để cái đó của hắn tiến vào làm tôi có chút đau đớn. Hóa ra tự mình chủ động cũng đau như thế. Xem ra bình thường Hình Dạ đã rất nhẹ nhàng!

“Mèo con, em — không nên miễn cưỡng!” Hình Dạ vuốt ve thắt lưng tôi, giúp tôi san sẻ trọng lực. Tôi cắn răng, vừa tiếp tục ngồi xuống một chút, cảm giác được thứ gì đó từ từ tiến vào, ngay từ đầu dạ dày đã khó chịu, dần dần thấy ngực hơi đau nhức, gần như không thở nổi –

Tôi bất chấp, đau ngắn không bằng đau dài! Dùng toàn lực ngồi xuống phía dưới, để toàn bộ đều tiến vào —

“A ~!” Hai tay bám lấy cánh tay Hình Dạ, tôi dần thích ứng cảm giác bị tiến nhập. Mở mắt ra, phát hiện Hình Dạ đang nhìn bộ vị kết hợp của hai người, trong nháy mắt mặt tôi đã đỏ lựng lên —

“Anh đừng, đừng nhìn nữa!” Tôi ngượng ngùng xoay mặt sang chỗ khác.

“Vì sao? Hình ảnh tốt đẹp như thế này không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy đâu!”

Hình Dạ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, “Mèo con ở trên chủ động, thực sự là cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới điều này! Hôm nay thực sự là ông trời đã ban may mắn cho anh mà!” Hắn nhẹ nhàng hướng lên một chút, tôi kêu lên đau đớn! Tư thế này thật sự quá sâu rồi!

“May mắn cái đầu anh!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ruột đều sắp bị lôi ra rồi còn may mắn cái gì, lần sau đạn sẽ bắn thẳng vào tim anh đấy!” Đau đớn chậm rãi thối lui, cảm giác khó có thể nói thành lời dần xuất hiện.

“Nếu như thực sự muốn bắn vào tim anh, thì nhất định cũng là phải do em nổ súng!” Hình Dạ nghiêm túc nói, lại dùng lực tiến về phía trước vài cái, toàn thân tôi run rẩy, nhịn không nổi bắt đầu rên rỉ — Không được!

“Anh đừng động! Vết thương sẽ vỡ ra mất!” Chính vì không muốn ảnh hưởng đến vết thương của hắn tôi mới chủ động mà!

“Vậy em tự di chuyển đi! Không làm thế sao chúng ta có thể hưởng thụ khoái cảm khi làm tình được đây?” Hình Dạ xấu xa cười.

Mặt tôi đỏ như quả cà chua, mặc dù đã sớm quen với sự xấu xa của hắn, nhưng bản thân vẫn không kìm được đỏ mặt. Hít sâu vài lần, tôi chậm rãi di chuyển lên phía trên một chút —–

“Ưm ~ a — ah~ ah~ ” tôi áp chế không được tiếng mình rên rỉ. Dục vọng đã chiếm thượng phong, động tác càng ngày càng nhanh, Hình Dạ đưa tay vuốt ve lưng tôi, bởi vì sung sướng mà toàn thân trở nên mẫn cảm —

“Mèo con! Em thật tuyệt!”

Hình Dạ kéo đầu tôi xuống, hôn lên môi tôi, không để tôi kịp nuốt nước miếng từ trong miệng chảy ra. Tôi không ngừng động tác, gần lên tới đỉnh điểm, một dòng chất lỏng nóng rực ở trong cơ thể phun ra, tôi thét chói tai, cũng bắn lên trên bụng Hình Dạ — Tôi thở hổn hển, mệt đến nỗi ngay cả khí lực để cho Hình Dạ từ trong cơ thể rút ra cũng không còn, cứ như vậy không nhúc nhích tựa vào lên người hắn, hắn khẽ vuốt ve tấm lưng tôi —

“Anh bán bao nhiêu?” Sau khi khôi phục khí lực, tôi khẽ hỏi một câu.

“Hử?” Hình Dạ đáp nhẹ một tiếng. “Bán gì?”

“Thuốc phiện!” Tôi hừ lạnh, chẳng lẽ lại bán hoa quả?

“Cái gì?” Hắn sửng sốt một chút, rồi vài giây sau thì đột nhiên cười phá lên, “Ha ha ha ~! Mèo con, em đáng yêu quá đi! Vậy mà — thuốc phiện? Ha ha ~ ôi! Cái thắt lưng của tôi!” Hắn đau đến nhíu mày, nhưng vẫn không ngừng được cười. Tôi tức giận khẽ động thân thể, nhìn hắn cười ngửa ra phía sau.

“Cười cái gì? Bán nhiều đến mức không nghĩ ra là bao nhiêu có phải không?”

“Không phải, ha ha ~!” Hắn còn đang cười, thấy tôi tức giận thì ép buộc bản thân phải nín lại, khẽ hắng giọng nói: “Tuy rằng bọn anh là xã hội đen, nhưng anh có thể khẳng định với em: anh bán rất nhiều thứ, nhưng chỉ có thuốc phiện là không bán!”

Tôi không biết có thể tin tưởng hắn không, nhưng ánh mắt đó khiến tôi biết hắn không nói dối.

“Không bán thuốc phiện? Vậy sao anh lại gặp người của ‘Anh đào’?”

Trong tư liệu ghi rất rõ ràng, mấy năm qua kẻ tiếp xúc nhiều nhất với ‘Anh đào’ chính là hắn, gặp tập đoàn bán thuốc phiện lớn nhất không phải để bán thuốc phiện thì chẳng lẽ là giao lưu tình cảm?

Hình Dạ nhìn tôi một hồi, không biết tự hỏi cái gì, sau đó sờ sờ mũi tôi nói: “Gặp ‘Anh đào’ thì có nghĩa là bán thuốc phiện, vậy không phải lúc đó em cũng như anh sao?”

“Là sao?” Tôi không hiểu, “Em chưa từng thấy qua ‘Anh đào’!”

Hình Dạ lắc đầu, nói: “Em đã gặp rồi! Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng anh tin là em có ấn tượng rất sâu sắc với hắn!”

Tôi bắt đầu cố gắng nhớ lại — Đột nhiên một bóng người không rõ ràng xuất hiện trong đầu, không thể nào —-

“Người kia vừa rời đi không lâu –” Bóng người trong nháy mắt hiện lên rõ nét, anh ta quay đầu lại, đó chính là khuôn mặt tươi cười của Anh Đình Tuấn Ngộ!

“Không phải chứ! Là anh ta?”

Ông trời ơi, sao có thể đùa như thế chứ! Tôi ở trong lòng thầm rơi lệ — Người kia nhìn qua thì nhiều lắm cũng chỉ giống một tên bác sĩ biến thái mà thôi, vậy mà lại là —

“Rất khó tưởng tượng sao? Tên kia cùng lắm cũng chỉ giống một tên bác sĩ biến thái mà thôi, nhìn thế nào cũng không giống người đứng đầu tập đoàn buôn lậu thuốc phiện đúng không? Chẳng qua — đó cũng là chuyện quá khứ rồi –”

“Ý anh là sao?” Tôi hỏi.

“Từ khi cậu ta tiếp nhận “Anh đào” thì nó đã không bán thuốc phiện nữa, ‘Anh đào’ đã hoàn lương nhiều năm rồi!”

“Cái gì? Không thể nào!”

Tôi kêu lên một tiếng, “Mấy năm gần đây rõ ràng trong giới vẫn có người của ‘Anh đào’ qua lại, sáu mươi phần trăm thuốc phiện ở chợ đen đều do họ cung cấp cơ mà!”

“Mèo con, có một số việc em nghe được không nhất định là sự thật đâu, thậm chí nhìn thấy cũng chưa chắc đã là thật, rất nhiều kẻ giả mạo “Anh đào” bán thuốc phiện, Tuấn Ngộ cũng không có thời gian thanh lý hết bọn mạo danh được. Anh ở cùng cậu ta từ nhỏ đến lớn, em cho rằng anh không nắm rõ cuộc sống của tên đó sao?”

Hình Dạ nghiêm túc nói, trên mặt không có hờn giận, dường như không chịu được việc Anh Đình Tuấn Ngộ bị người ta vu oan. Tôi quay đầu nhìn hắn, nội tâm cũng không thể bình tĩnh, ‘Anh đào’ không bán thuốc phiện nữa? Quá nực cười! Nhiều năm như vậy, thứ luôn một mực tìm kiếm hóa ra lại không tồn tại! Tất cả những việc chúng tôi làm trước đây lẽ nào không có bất kì ý nghĩa gì sao?

Thấy tôi trầm mặc, Hình Dạ than nhẹ một tiếng, kéo tôi vào lòng hắn, cằm tựa lên đầu tôi, nói: “Tất cả mọi việc đã là quá khứ rồi, em không nên tiếp tục truy cứu nữa. Từ khi xảy ra chuyện đó, Tuấn Ngộ đã thề không bao giờ bán thuốc phiện nữa –”

Tôi muốn hỏi đó là chuyện gì, nhưng tôi biết Hình Dạ sẽ không nói. Đó — là bí mật giữa hai người họ, người ngoài như tôi — không xứng được biết!

“Mèo con, anh muốn em thoát khỏi Hắc Xà, để em và hắn không còn bất kì quan hệ gì, thế nào –”

Tôi giơ một ngón tay lên chặn miệng hắn, khẽ lắc đầu, nói: “Em mệt, buồn ngủ quá! Ngủ đi–”

Nhắm mắt lại, tôi không nói gì nữa, Hình Dạ cũng im lặng. Một làn hương thơm nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ bay vào, là mùi hoa quen thuộc, không nồng nàn như trong quá khứ. Mùa hoa nở cuối cùng cũng phải kết thúc ư — Đúng là không trốn thoát khỏi vận mệnh phải tàn lụi — Giống như bản thân tôi –

Một giây trước khi chìm vào giấc mộng, nghe thấy tiếng thì thầm bên tai — Anh yêu em!

Anh yêu em — là yêu sao?

***********

“Đại ca! Đại ca!”

“Hả?” Đang trầm tư đột nhiên bị đánh thức. Tôi mở mắt, phát hiện tàn thuốc đã rơi đầy quần.

“Đại ca, anh đang làm gì vậy?”

Tiểu Cường ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, “Như người mất hồn ấy! Anh đang nghĩ gì thế?”

Vỗ vỗ bụi trên quần, tôi ngồi thẳng dậy, nhưng bởi vì đau đớn trên thân thể vẫn chưa biến mất hoàn toàn, chỉ có thể dựa lưng vào ghế, nửa nằm nửa ngồi.

“Oắt con càng ngày càng không biết lớn nhỏ!” Tôi cười cười, “Cứ như thế này đại ca là anh cũng nhanh chóng không quản nổi cậu nữa!”

“Gì chứ!” Tiểu Cường bĩu môi.

“Có việc gì à?” Tôi hỏi.

“Hôm nay là ngày họp, anh quên rồi sao?” Tiểu Cường nghiêng đầu nhìn tôi, có vẻ hoài nghi.

Trên thực tế quả thật tôi quên mất! Nhưng dại gì mà khai thật —

“Không, anh nhớ mà. Anh chỉ muốn hỏi xem cậu có chuyện gì không thôi.”

“Em thì có thể có chuyện gì chứ?” Tiểu Cường đặt mông lên ghế, cầm lấy tách trà trên bàn đưa lên miệng uống.

“Chuyện chú mày quyến rũ Đại Cường –”

“Phụt ~”

Tôi còn chưa nói xong, Tiểu Cường đã phun một miệng đầy trà ra bàn. Tôi bất đắc dĩ phải lấy khăn chậm rãi lau lau.

“Anh, anh thấy hết rồi?” Tiểu Cường lau miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chố đỏ lựng lên. Tôi nhún nhún vai, “Ở nhà anh, anh không muốn thấy cũng khó!”

“Anh xem trộm!” Nó thở phì phì nói.

“Các cậu muốn diễn mà! Liên quan gì đến anh!” Tôi là oan uổng nha!

“Còn nói nữa, những điều anh dạy em tất cả đều vô dụng!”

Tôi chán nản.

“Nhóc con, anh uống nhiều nói bậy chú mày cũng tin! Sao trách anh? Hơn nữa loại đàn ông như Đại Cường không thể dùng phương pháp như thế để đối phó được!”

Tiểu Cường không nói gì, lộ ra khuôn mặt phụng phịu như cái bánh bao! Hiển nhiên chuyện hôm đó gây tổn thương rất lớn cho nó.

“Nhóc con, đó là chuyện giữa hai người, anh không tiện xen vào, chỉ là muốn cho cậu biết, đừng trách Đại Cường, anh ta có nỗi khổ của riêng mình!”

“Ha! Anh ta thì có thể có nỗi khổ gì chứ! Anh hiểu sao?” Tiểu Cường vuốt mặt, mạnh mẽ che dấu bi thương trên đó.

“Cuối cùng có một ngày, cậu và anh rồi sẽ hiểu!” Tôi thở dài một hơi, ánh nắng ngoài cửa có chút chói mắt, nhưng tôi lười không muốn kéo rèm lại. Không thể làm gì khác ngoài nheo mắt —

“Đại ca, anh sao thế?” Tiểu Cường nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Hả! Không có gì!” Tôi mở mắt, cười cười với nó, cầm lấy tách trà của mình trên bàn, chậm rãi uống.

“Anh vẫn chưa áp đảo được người kia sao?”

“Phụt ~!”

Lúc này đến phiên tôi một miệng đầy trà phun lên bàn. Tiểu Cường híp mắt nhìn tôi luống cuống tay chân lau bàn, nói: “Có đôi khi em nghĩ có phải ông trời an bài nhầm rồi không, anh tuyệt đối không giống một tên lưu manh, nhưng thân thủ của anh lại xuất sắc đến nỗi làm cho người ta phải kinh ngạc!”

“Khụ khụ! Thật không?” Tôi cười khổ. Trong lòng nghĩ: Trời ạ! Rốt cuộc ngày đó tôi đã nói gì? Chẳng qua tên nhóc Tiểu Cường này đầu óc rất đen tối, sẽ không nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì chứ!

“Ha!” Tiểu Cường bắt chéo chân, vò vò tóc, chẳng thèm nhăn.

“Thật không hiểu mấy người các anh nghĩ gì nữa! Chẳng qua là thích đối phương, rồi lại có một trăm lý do để không đến với nhau, chân chính thích thì hà tất phải lưu tâm nhiều như vậy, mẹ nó! Đều phức tạp hóa vấn đề lên!”

Tiểu Cường thực sự chỉ là một đứa trẻ, có một số việc còn chưa nghĩ nhiều như thế, nhưng tôi biết nó thật lòng với Đại Cường. Có lẽ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy nó, khi Đại Cường ôm lấy nó, nó đã ỷ lại vào Đại Cường rồi. Một kẻ ngẩn ngơ đã lâu, đúng là vẫn muốn tìm một người có thể cho mình an ủi —

“Tiểu Cường, trên đời này, chuyện phức tạp nhất — chính là tình cảm –”

Tôi một tay chống cằm, nhắm mắt, có một số việc, thực sự quá phức tạp, phức tạp đến nỗi chính mình cũng không rõ chân tướng. Bản thân giống như người đi vào mê cung, vốn luôn muốn theo kế hoạch, đi theo con đường đã định sẵn để về đích, nhưng ngay tại lúc tiến lên con đường đó thì lại bị hắn hấp dẫn, dần dần dừng lại — Tôi không biết có phải chính mình đã ngày càng rời xa đích đến, thậm chí — bắt đầu không biết điểm cuối của mình là ở nơi nào —-

“Đại ca! Anh lại đờ ra rồi. Gần đây anh rất hay đờ người ra như thế, đàn ông đang yêu đều như thế này sao?”

Đang yêu? Tôi lập tức mở mắt ra, đang yêu? Tôi sao? Tôi — đang yêu Hình Dạ? Quả là đã bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ rồi! Tôi nở nụ cười tự giễu — Tiểu Cường lại càng hoảng sợ.

“Anh làm gì vậy? Có gì buồn cười sao? Đại ca, anh đừng làm em sợ!”

“Tiểu Cường, nếu như cậu yêu một người cậu không nên yêu, cậu sẽ làm gì?” Tôi chăm chú hỏi.

“Cái này –”

“Đang thảo luận chuyện gì mà nhiệt tình thế?” Cửa đột nhiên mở ra, giọng nói của Tam Cường truyền đến.

“Cậu lại không gõ cửa! Đến bao giờ mới có thể bỏ cái tật này đi hả?” Tứ Cường theo sau Tam Cường vào phòng.

“Mẹ! Vào phòng đại ca lại còn phải gõ cửa à? Giả vờ lịch sự cái gì chứ!” Tam Cường tỉnh rụi ngồi xuống sô pha.

“Đạ ca, hai người đang nói chuyện gì thế?”

“À –”

“Đại ca hỏi một vấn đề rất kỳ quái.” Tôi còn chưa mở miệng, Tiểu Cường đã nhanh nhảu nói trước, “Anh ấy hỏi em, là –! Nếu anh yêu một người anh không nên yêu thì phải làm gì bây giờ?”

“Hả? Rất sâu sắc đó!”

Tam Cường cau mày cào cào tóc, bộ dạng khổ não. Cũng không có gì lạ, với chỉ số thông minh của cậu ta thì vấn đề này có chút sâu sắc — Cuối cùng, Tam Cường như kiểu thương lượng, nói: “Có thể không thích người kia nữa không? Trên thế giới nhiều người như vậy, nhất định phải thích người đó chắc?”

Gì chứ! Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã đánh giá quá cao cậu ta rồi hay không!

“Nếu như có thể quyết định mình thích ai thì đã không có nhiều người phải thống khổ như thế!” Tôi xoa xoa thái dương, nặng nề thở dài một hơi.

“Hả? Thế thì em cũng không có cách gì! Không cần phải đến nỗi đi tự sát chứ?” Tam Cường mất mặt sờ sờ mũi.

“Cậu chết thì trên đời sẽ ít đi một cái tai họa!” Tứ Cường cười nhạo một tiếng.

“Vậy Tứ Cường ca nghĩ thế nào?” Tiểu Cường hỏi một câu.

Tứ Cường liếc mắt nhìn tôi, nắm cằm suy nghĩ một hồi, trước ánh mắt chờ mong của ba người chúng tôi, nói: “Không nghĩ tới! Đến lúc đó hãng hay!” Sau đó lấy ra một điếu thuốc tự mình châm lửa, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt như muốn đâm thủng cậu ta của ba người chúng tôi.

“Hôm nay mọi người đều đến sớm nhỉ! Thật là hiếm khi!”

Tôi ngẩng đầu, Nhị Cường cùng Đại Cường một trước một sau tiến vào.

“Đại ca!” Nhị Cường khẽ gật đầu với tôi, đi tới bên cạnh Tiểu Cường, đưa tay xoa đầu nó.

“Ừ!” Tôi gật đầu ý bảo bọn họ ngồi xuống, Đại Cường ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Cường một giây, sau đó mặt không đổi sắc ngồi xuống cạnh Tứ Cường, không nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi của tên nhóc kia nữa.

“A! Các anh tới vừa lúc, đại ca vừa mới hỏi một vấn đề rất chi là sâu sắc, đúng lúc tất cả cùng nhau thảo luận luôn nhá!” Tam Cường hưng phấn nói.

Nhị Cường bộ dạng hứng thú nói: “Sao? Xem ra rất thú vị đây, khó có được vấn đề đại ca không giải đáp nổi!”

Trên thực tế tôi biết, Nhị Cường là kẻ hầu như không có hứng thú với bất kì cái gì! Với cậu ta mà nói, lưu ý càng nhiều thì nhược điểm cũng lại càng lớn, cậu ta sẽ không để cho nhược điểm của bản thân tồn tại trên thế giới này.

“Nếu như anh yêu một người mình không nên yêu thì anh sẽ làm thế nào?”

“Cái này hả –” Nhị Cường cười cười, “Yêu hay không yêu chỉ có chính tôi mới có thể tính toán, cái gì mà nên yêu hay không nên yêu với tôi mà nói cũng không có gì khác nhau, tôi nghĩ mình sẽ không để cho bản thân yêu bất kì ai! Ha ha!” (Nhị Cường chỉ giỏi mạnh miệng =.=)

Tôi tin chắc rằng, giờ phút này, cả đám người chúng tôi đều chung một suy nghĩ: quả nhiên máu lạnh!

“Vậy anh Đại Cường thì sao?” Tam Cường chuyển hướng sang Đại Cường vẫn một mực ngồi một bên, “Anh làm thế nào?”

Đại Cường nhướn mắt nhìn nó, “Tôi sẽ cầu nguyện ông trời để kiếp sau cho mình một cơ hội nữa!” Tôi nhìn Đại Cường, trong lòng chua xót không có lý do, người đàn ông này, có lẽ —-

“Đáp án này cũng thật sâu sắc, khó trách mọi người đều nói Đại Cường và đại ca rất giống nhau!” Tam Cường nhả ra một ngụm khói, khói thuốc chậm rãi tràn ngập trong phòng — Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút tế nhị —

“Vậy Tiểu Cường? Nhóc con cậu còn chưa nói gì phải không?” Tam Cường nhìn về phía Tiểu Cường đang cúi đầu.

Tiểu Cường ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn Đại Cường đang nhắm mắt dưỡng thần, sau đó từng chữ từng chữ nói: “Trước tiên em sẽ giết người kia, trên người hắn chém xuống một đao lại một đao, khắc thành ký hiệu của em, sau đó cùng hắn chết ở trên giường!”

Câu trả lời đáng sợ nhất từ đầu cho đến giờ! Biểu tình trên mặt mọi người đều cứng lại ba giây, sau đó đồng loạt nhiền về phía Đại Cường đang ngồi trên sô pha, hắn vẫn không mở mắt, đối với câu trả lời của Tiểu Cường cũng không tỏ thái độ gì. Tiểu Cường căm giận chửi thầm một câu, không nói gì nữa.

“Ha ha! Ha ha ha!”Tam Cường khúc khích cười mấy tiếng, muốn xóa tan bầu không khí xấu hổ. Tôi thở dài một hơi, xem ra mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi rồi!

“Được rồi! Dừng ở đây đi!” Tôi vỗ vỗ bàn, dời đi ánh mắt của mọi người, “Bây giờ nói chính sự đi!”

Năm người ngồi ngay ngắn, bắt đầu họp. Tứ Cường phát biểu đầu tiên, “Bên phía em không có chuyện gì đặc biệt, chẳng qua –” Cậu ta liếc mắt nhìn bốn người kai, bọn họ gật đầu, sau khi được sự đồng ý, Tứ Cường tiếp tục nói, “Có chuyện cần nói cho anh, bọn Hắc Xà gần đây càng ngày càng càn rỡ, vài lần thiếu chút nữa thì phá tan địa bàn của chúng ta!”

Tôi khẽ nhướn mi, cười nhạt một tiếng. Tốt! Tôi cũng đang lo không tìm được cậu đây! Hắc Xà! Cậu thiếu tôi một lời giải thích, tôi sẽ cho cậu trả giá gấp ba —–

—–

Hết


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.