Trong căn phòng nhỏ hẹp, tôi đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi ngoài trời tối đen mới phát hiện ra đã tám giờ từ lúc nào. Sáng nay, sau khi Hình Dạ đến nói những lời đó, tôi cùng Tiểu Hân nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, mãi không nói lên lời. Hắn đi … nhưng tôi biết hắn sẽ lại đến, có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày mốt, mà cũng có lẽ là một lát nữa thôi … hắn nhất định sẽ tới tìm tôi, bởi vì tôi nợ hắn rất nhiều… Phải làm sao bây giờ? Hiện tại trong đầu tôi chỉ là một mớ hỗn loạn, mỗi một giây thần kinh đều có thể nổ tung bất cứ lúc nào, tôi không biết thứ đang chờ đợi mình ở phía trước là cái gì? Chết? Tôi không sợ! Dằn vặt? Tôi có thể chấp nhận! Nhưng tôi thực sự có chút sợ hãi, sợ cái gì .. có lẽ chỉ có chính tôi mới biết …
Hôm nay, sau khi Hình Dạ bỏ đi, Tiểu Hân nhìn bóng lưng hắn tới nửa ngày mới hoàn hồn, trong miệng thì thào tự nói những lời lộn xộn lung tung.
“Ông chủ, người kia thật sự là công của anh à?”
“…”
“Quá thích hợp! Các anh thực sự là trời sinh một đôi! Ông trời ơi! Ông vậy mà lại có thể tạo nên một đôi hoàn mỹ như vậy!”
“Tiểu Hân,” Tôi cười khổ nói. “Nếu như ngày mai em đi làm thấy anh bị ngũ mã phanh thây trong phòng thì giúp anh nói với chú Chu một tiếng, bảo chú ấy chôn anh ở trên núi là được! À, mà cũng phải xem lúc đó anh còn có thi thể không nữa đã nhé!”
“Hả? Ông chủ, không phải là anh ‘ăn vụng’ ở bên ngoài bị người kia bắt quả tang đấy chứ? Hiện tại người ta tới tận cửa là muốn đem anh ‘ăn’ sạch sẽ phải không?”
“Đích thật là muốn thu thập anh sạch sẽ…” Tôi nhắm mắt lại, nợ nần giữa tôi và hắn … chẳng thể giải quyết đơn giản như vậy được.
“Em về trước đi! Tiểu Hân, hôm nay … chúng ta nghỉ một ngày!”
“Anh không sao chứ? Sắc mặt của anh kém lắm, ông chủ, anh đừng làm em sợ!” Cô bé quan tâm tiến về phía tôi.
“Nha~ ông chủ, em không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, em nghĩ có hỏi anh cũng không nói, nhưng nếu anh còn chưa chuẩn bị tâm lí thật tốt để gặp anh ta thì em cho anh một lời khuyên: trốn đi!”
Chuẩn bị tâm lí gặp hắn, nói thật, cả đời tôi cũng không thể chuẩn bị tốt việc này. Tưởng rằng đã quên hắn, quên đi quá khứ, quên đi tất cả! Nhưng kết quả, đó chỉ là mộng tưởng không thực tế của tôi thôi, bản thân tôi rốt cuộc không có cách nào trốn tránh được hết thảy, tôi phạm tội, vĩnh viễn cũng không thể được tha thứ …
“Hay là …” Tôi nhíu mày, nhìn bốn phía, nhìn nơi mà nửa năm qua tôi đã cư ngụ, tựa như một giấc mộng, một khởi đầu mới cho cuộc sống an bình …
“Biết đâu … bây giờ trốn vẫn còn kịp!”
Được rồi! Tôi thừa nhận đó là một biện pháp rất nhát gan! Nhưng tôi không còn con đường nào khác, tôi không có cách nào đối mặt với hắn! Thực sự không có cách nào! Tôi sợ hắn gặng hỏi, sợ hắn hoài nghi, tôi một mực lừa dối bản thân mình, tôi sợ hắn biết … tôi vẫn còn yêu hắn! Tôi đã không còn tư cách yêu hắn nữa! Tình yêu như vậy, nếu hắn biết, có lẽ tôi sẽ chỉ nhận được một tiếng cười nhạo đầy chán ghét mà thôi!
Một kẻ như tôi, một kẻ đã lừa dối hắn, phản bội hắn, chĩa súng vào hắn, làm sao còn có mặt mũi nói yêu!
Cắn răng, tôi mặc áo khoác vào, từ trong ngăn kéo lấy ra chứng minh thư, thẻ tín dụng cùng chiếc bật lửa của Tứ Cường … Nhìn thoáng qua những đồ vậy ấy, tôi khẽ mỉm cười, bỏ chúng vào túi áo. Chẳng biết có nên đi chào chú Chu không nữa … thôi quên đi! Chú ấy nhất định sẽ không chịu, để sau này gọi điện xin lỗi chú ấy vậy! Xin lỗi!
Khoảnh khắc cửa mở ra, tim tôi ngừng đập, lần thứ hai quay đầu lại nhìn lướt qua gian nhà mình đã ở nửa năm nay, tuy rằng không có cách nào hoàn toàn quên đi những chuyện trước đây, nhưng nửa năm này đối với tôi vẫn là những ngày tháng an bình nhất, có lẽ đó là cuộc sống từ lâu tôi vẫn mong muốn, nhưng hôm nay …
Ông trời là đang trừng phạt tôi sao …
Nếu như không gặp lại hắn thì có lẽ tôi sẽ ở lại đây cho đến hết đời!
Quên đi! Nghĩ nhiều như vậy, không bằng …
Tôi vừa mở cửa, định bước ra thì chân dừng lại giữa khoảng không …
“Sao vậy? Muốn trốn?”
Hình Dạ! Sắc mặt tôi khẽ biến. Ngoài cửa, Hình Dạ đang dựa lưng vào lan can, hai tay khoanh trước ngực, trong miệng ngậm một điếu thuốc, đôi mắt trong bóng đêm lóe lên thứ ánh sáng sắc bén mà nhìn tôi chằm chằm. Tôi khẽ cười khổ trong lòng, chết chắc rồi… chết không toàn thây!
Tôi xoay người, trở lại trong phòng, ngồi lên sô pha. Thông cảm cho tôi, phòng nhỏ chỉ đủ kê một chiếc sô pha mà thôi, suy nghĩ một chút, tôi lại đứng dậy rồi ngồi xuống chiếc giường bên cạnh. Qua vài phút, Hình Dạ cũng chậm rãi bước vào, hắn ngồi lên sô pha, ném điếm thuốc trong miệng vào chiếc gạt tàn đặt trên bàn, trong đó đã có hơn mười mẩu tàn thuốc, hắn nhìn lướt qua, không khỏi nhíu mày. Bầu không khí nhất thời trở nên kì dị, hai người ai cũng không nói gì, so với trong tưởng tượng của tôi thì có chút bất đồng. Hình Dạ không phải người dễ nổi giận, một khi nổi giận cũng sẽ không biểu hiện ra mặt nhiều lắm, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảnh hai người chúng tôi sẽ ‘tương phùng’ dưới tình huống như thế này. Sự lạnh lùng của hắn khiến cả người tôi bắt đầu run lên, hai tay nắm chặt chống dưới cằm, giấu đi hai hàm răng đang run cầm cập …
“Tôi tới không đúng lúc nhỉ?”
“Tôi … chỉ là muốn ra ngoài tản bộ thôi!” Tôi nói dối.
“Thế sao? Tôi không nhớ là cậu có thói quen tản bộ vào lúc nửa đêm đấy.” Giọng nói của hắn không cao không thấp, giống như là đang bàn chuyện nhà vậy, nhưng hắn càng như thế này lại càng khiến người ta phải sợ hãi.
“Nửa năm qua đã thành thói quen.”
“Ừ nhỉ … Cũng nửa năm rồi …” Hắn ngẩng đầu, nhắm mắt lại như tự hỏi cái gì đó, thì thào tự nói một hồi, đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi. Tôi khẽ rùng mình.
“Nửa năm qua, ngày nào tôi cũng nghĩ đến cậu! Lạc … nửa năm này, với tôi mà nói dài như nửa thế kỉ vậy, cậu biết không?”
Tôi hít sâu một hơi, nửa năm này, mỗi tối khi chỉ còn một mình, thân ảnh Hình Dạ lại như bóng ma luôn theo sát tôi, nhắm mắt lại, giọng nói của hắn sẽ vang lên bên tai, giống như thuốc độc chậm rãi thấm sâu vào tâm hồn tôi …
“Sao anh tìm được tôi? Anh Đình Tuấn Ngộ nói cho anh à?”
“Hừ! Cậu ta đã bị tôi lột một tầng da rồi!” Hình Dạ cười lạnh một tiếng, “Lá gan của tên đó cũng không nhỏ, dám giúp cậu trốn tôi, còn ngăn cản người của tôi đi tìm cậu, không thì cậu thử nghĩ xem tại sao tôi tốn hết nửa năm mới tìm được đến đây?”
“Anh làm gì anh ta rồi?” Tôi rất lo lắng cho Anh Đình Tuấn Ngộ, nếu như anh ta vì tôi mà bị tổn thương, tôi sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Hình Dạ nhíu mày, vẻ mặt đột nhiên trở nên… dữ tợn! Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn có tâm tư lo lắng cho người khác sao, giờ phút này hẳn là cậu nên nghĩ xem tiếp theo phải quỳ xuống dưới chân tôi khóc lóc xin tha như thế nào chứ!”
“Anh ~” Cả người tôi run lên, nhìn Hình Dạ từ sô pha đứng lên tiến về phía mình, thân thể cao to mang theo lực uy hiếp không thể khinh thường. Tôi vô thức lùi sâu vào trong giường. Hắn cười lạnh, bắt lấy tay tôi, lực mạnh đến nỗi khiến tôi cảm thấy đầu khớp xương sắp gãy đến nơi rồi. Mà thực tế, hắn xác thực đã làm như vậy … ‘Rắc’ một tiếng, một trận đau nhức truyền thẳng đến ngực. Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã về phía sau. Hắn tháo khớp cổ tay tôi, khiến tay trái tôi trật khớp! Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: C
ó khả năng tiếp theo anh ta sẽ bẻ gãy toàn bộ khớp xương của mình!
Tôi nằm ở trên giường, muốn động cũng không thể động, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, cổ tay trái đã bắt đầu sưng lên, không tới nửa tiếng nữa trông sẽ giống như cái bánh bao cho mà xem. Hình Dạ đột nhiên đè lên người tôi, tay chống ở hai bên đầu tôi, nhìn tôi. Quan sát hắn ở khoảng cách gần như thế này, trong lòng lại bắt đầu nhảy dựng lên không theo quy luật …
“Đau sao?” Hắn nheo mắt nhìn tôi, tay khẽ nhéo chỗ sưng trên tay tôi.
“Ah~!” Tôi nhíu mày. Đau? Thật ra cũng không đau, vết thương nặng hơn tôi cũng từng bị rồi, thân thể này với đau đớn sớm đã chết lặng, đau … chỉ còn tồn tại trong tâm mà thôi!
“An Lạc! Mỗi tối tôi đều mơ thấy cậu, biết không? Mỗi ngày tôi đều nghĩ đến cậu, nghĩ đến ngày chúng ta gặp lại nhau, cậu đã cho tôi một bài học suốt đời cũng không thể quên, tôi rất bội phục cậu, cậu là người đầu tiến khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ thất bại!” Hắn chậm rãi nói, ngón tay khẽ vuốt ve trên mặt tôi, trán, mũi, viền mặt, cằm, môi … Cuối cùng dừng lại mân mê trên môi tôi, “Đôi môi thật đẹp, tôi còn nhớ rất rõ mùi vị của nó …”
Cả người tôi bắt đầu phát run, loại vẻ mặt này của hắn, giống như đang nhìn một tên nam kĩ, hèn mọn và khinh bỉ, tôi thà bị hắn bẻ gãy xương cốt toàn thân cũng không muốn hắn nhìn mình như vậy.
“Anh chớ có …” Ngay cả giọng nói của tôi cũng không kiềm được mà run lên.
“Hử …” Hắn nhẹ nhàng cười, ngón tay với vào trong miệng tôi qua lại vỗ về, chơi đùa, nói: “Cậu không muốn giải thích gì với tôi à?”
Mũi chợt thấy chua xót, tôi lắc đầu.
Khuôn mặt của hắn chợt âm trầm, vẫn không nhúc nhích nhìn tôi, sau đó lại nở nụ cười, bắt đầu cởi quần áo tôi. Tôi thở dốc vì kinh ngạc, hắn muốn gì chứ?
Mãi cho đến khi toàn bộ khuôn ngực lộ ra tôi mới nhớ đến phải phản kháng …
“Anh buông tay!” Tôi cố sức đẩy một bên vai hắn nhưng hắn không hề gì, tôi lại bởi vì đụng đến vết thương trên tay mà khẽ kêu lên, xem ra vết thương này nặng hơn tôi tưởng. Tôi định ngồi dậy nhưng lại bị hắn dùng chân đè lại nửa người, muốn động một chút cũng không động được.
“Cậu có biết vì sao sáng nay vừa thấy cậu tôi đã lập tức rời đi không?” Hắn một tay cởi áo mình ra, sau đó cùi đầu, dùng chóp mũi của mình cọ cọ mũi tôi, nói: “Bởi vì tôi sợ nhịn không được sẽ ngay lập tức trước mặt mọi người đè cậu ra đó!”
Vũ nhục! Đây trăm phần trăm là vũ nhục! Tôi không thể chịu đựng được việc hắn làm nhục tôi như vậy, bắt đầu toàn lực phản kháng, nhưng sức lực Hình Dạ lớn đến kinh người. Hắn túm lấy cánh tay phải đang quơ cào loạn xạ của tôi, cưỡi trên lưng tôi. Tôi giãy dụa toàn thân muốn thoát khỏi hắn, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hắn cởi thắt lưng, tôi mới ý thức được mình thực sự trốn không thoát rồi!
“Anh mau buông ra! Hình Dạ, anh điên rồi? Đến lúc này anh còn muốn làm gì?” Tôi kêu to, vì sao? Quan hệ của chúng tôi đã trở thành như vậy, hắn còn muốn làm loại chuyện này với tôi? Vì sao chứ?
“Hừ! Thế nào? Sợ? Đâu phải chúng ta chưa từng làm? Trước đây chẳng phải để hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể tùy thời lên giường với tôi sao? Bây giờ lại ra vẻ tự trọng à? Giả vờ thuần khiết cái gì chứ?” Hắn kéo quần tôi xuống, xé rách áo sơ mi của tôi. Tâm như bị hung hăng đâm vào một nhát!
“Bây giờ không giống! Căn bản không giống như thế!” Khi đó giữa chúng ta … còn có tình cảm, nhưng hiện tại, đã không còn bất luận cái gì nữa! Nếu có, cũng chỉ là sự oán hận của anh với tôi thôi!
“Có cái gì không giống! Cậu chỉ cần mở hai chân ra là được!” Hắn hôn lên lưng tôi khiến cả người tôi cứng đờ, “Thân thể này vẫn giống như trước đây, không thay đổi … Tôi vốn nghĩ sau khi bán đứng tôi, cậu sẽ cứ thế vui vẻ làm một cảnh sát, không ngờ cậu lại trốn tới chốn hẻo lánh này, sợ tôi quay về tìm cậu có đúng không? Tên kia đã nói gì với cậu? Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần cậu còn sống, cho dù là địa ngục tôi cũng sẽ xuống để bắt cậu về!”
Trên lưng đột nhiên bị cắn mạnh một phát, tôi ngửi thấy mùi máu tanh quen thuộc … Tình cảnh mặt đất tràn ngập thi thể ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu tôi, sắc đỏ … sắc đỏ chói mắt … thi thể Tứ Cường … cả người đẫm máu …
“A ~~!” Ngay khi tôi thất thần, hậu đình bị hung hăng xỏ xuyên qua, nơi đã lâu không có vật gì tiến vào lần thứ hai bị xâm nhập, tôi đau đến quên cả hô hấp. Hình Dạ không cho tôi lấy một giây thích ứng đã vội vã chuyển động, chẳng có tiền hí, cũng chẳng có tình cảm, chỉ đơn thuần là phát tiết mà thôi. Hắn phát tiết dục vọng trên người tôi, mà có lẽ nhiều hơn chính là … phát tiết sự phẫn nộ trong lòng hắn!
“Ah … ah … ” Tôi chôn mặt vào ga giường, nước mắt không khống chế được khẽ lăn xuống làm ướt một mảnh.
“Nơi này của cậu vẫn chặt như vậy, giống như trước đây, ” Hắn thì thào bên tai chỉ khiến tôi càng thêm nhục nhã, “Kêu! Kêu lên đi! Trước đây không phải cậu đều kêu rất lợi hại sao? Lại kêu đi!”
Hắn dùng sức một chút. Tôi kêu lên thảm thiết. Vì sao? Ý thức dần dần rời xa, chuyển động của đối phương/hắn càng ngày càng nhanh, tôi nghĩ có lẽ đã chảy máu rồi, hạ thể từng đợt dấp dính truyền về, đau đớn đã sớm chết lặng rồi, nước mắt làm cho tất cả mọi thứ đều mịt mờ …
“An Lạc, tôi nói rồi, cậu sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho tất cả những gì cậu đã làm … Ưm ~ từ giờ trở đi, trước hết cậu bắt đầu chuộc tội từ trên giường đi!”
Tay phải nắm chặt ga giường, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại …
“Giết … tôi đi!”
Giết tôi đi! Như thế này thì còn không bằng giết tôi đi! Cầu anh! Van cầu anh đấy!
Nhưng trả lời tôi chỉ là tiếng cười nhạo châm chọc …
“Muốn chết? Không dễ dàng như thế đâu! Cậu nghe rõ cho tôi, tôi sẽ không cho cậu được thoải mái, cậu sẽ không chết, ít nhất là trước khi tôi chán việc dằn vặt cậu như thế này, tôi sẽ không để cho cậu chết! Năm thuộc hạ ở Phượng hoàng hội của cậu hình như chỉ tìm được một thi thể thôi phải không?”
Tôi lập tức mở mắt ra, quay đầu nhìn hắn, “Anh muốn làm gì? Anh đã làm gì bọn họ rồi?”
Hắn ngừng lại, rồi tiếp tục trừu động, tôi đau đến nhíu mày.
“Yên tâm, chưa làm gì cả! Nhưng nếu như cậu dám lợi dụng lúc tôi không để ý mà đi tìm cái chết, thì trước khi cậu tắt thở, tôi sẽ bắt cả đám bọn họ đến trước mặt cậu, cắt từng miếng từng miếng thịt trên người họ xuống, hiểu rồi chứ?”
Giọng nói tàn khốc vô tình cho tôi biết hắn không nói dối. Đã lâu như vậy, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt tàn khốc của Hình Dạ … Có lẽ nên nói, trước đây hắn đối với tôi đã quá dịu dàng và nhân từ rồi!
Tôi không còn gì để nói,chỉ có thể trách mình vô dụng, tôi không thể bảo vệ Tứ Cường cùng những người khác, mà hiện tại, tôi càng không có cách nào để báo cho bọn họ biết bọn họ đang gặp nguy hiểm … Tôi chẳng có bất kì thứ gì, mà nếu quả thực còn có cách để bảo vệ bọn họ không bị tổn thương … Có lẽ chỉ có thể dùng loại phương pháp này mà thôi …
“A ~!” Hắn lại dùng sức, cổ tay trái bị trật khớp va vào tường, tôi kêu lên một tiếng.
“Đau sao?” Hắn liếm liếm vành tai tôi: “Rất đau sao? Nhưng còn chưa đau bằng tôi, chưa bằng! An Lạc, chưa bằng hết thảy đau đớn cậu mang đến cho tôi …” Hắn cầm lấy tay phải của tôi đặt lên vai hắn, “Cảm nhận được không? Đây là của cậu lưu lại, là món quà cuối cùng cậu lưu lại cho tôi, món quà cả đời này cũng không thể biến mất, tôi phải cảm tạ cậu như thế nào đây?”
Nói xong, tôi cảm giác được một cỗ nhiệt lưu bắn vào trong thân thể mình. Hình Dạ gầm nhẹ một tiếng, bắn vào thân thể tôi, từ đầu tới cuối … Tôi không hề hưng phấn, bản thân chỉ là một công cụ phát tiết mà thôi …
Toàn thân mệt mỏi rã rời, tôi ngã xuống giường, toàn bộ xương cốt như nát vụn. Cảm giác phía sau khiến tôi thấy bản thân rất dơ bẩn, trước mặt Hình Dạ, ngay cả tự tôn mình cũng không có … Với hắn mà nói, tôi chẳng còn là gì nữa! Chỉ là một tên bịp bợm đã từng lừa gạt hắn mà thôi!
Tôi nắm chặt ga giường, thấp giọng nói: “Đừng động đến anh em của tôi …”
“Hử?” Hắn xoay người tôi lại, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đó không có lấy một tia dịu dàng, “Cậu đây là đang ra lệnh cho tôi?”
Tôi nhắm mắt, cam chịu nói: “Không … tôi là đang … cầu xin anh!”
“Hừ! Ha ha!” Hắn cười to.
“Cậu cũng sẽ vì người khác mà cầu xin tôi à? Cậu không cảm thấy cầu xin người ta thì cần phải tỏ chút thành ý sao?”
Dạ dày chợt phát đau, tôi cố nén cảm giác hổ thẹn, hôn lên môi Hình Dạ …
Hình Dạ thoáng sửng sốt, nhưng rồi sau đó dùng sức mạnh mẽ hôn tôi, đầu lưỡi với vào trong miệng tôi, tàn sát bừa bãi, hàm răng không ngừng cắn nuốt môi tôi. Tôi nếm được vị máu của chính mình, hắn dùng tất cả sức lực như muốn nuốt tôi vào bụng vậy, đau đến nhíu mày, nước mắt viền quanh hốc mắt …
“Bọn họ có quan hệ gì với cậu? Đáng giá để cậu giúp bọn họ như vậy sao? Hử?” Hắn hung hăng nói.
“Bọn họ … là anh em của tôi!”
“Anh em?” Hắn nở nụ cười, giống như chuyện tôi nói nực cười lắm vậy, “Đừng quên, cậu đã không còn là đại ca của Phượng hoàng hội nữa rồi, bọn họ còn tính là anh em của cậu sao? Hơn nữa bọn họ có biết thân phận thực sự của cậu không? Biết cậu là một tên cớm lừa tất cả mọi người, bọn họ còn có thể coi cậu là đại ca nữa không?” Hình Dạ nói trúng chỗ đau của tôi, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi!
Tôi nhìn hắn kiên định nói: “Mặc kệ họ nghĩ thế nào, tôi vẫn coi họ là anh em! Cho dù họ không chấp nhận tôi, tỗi vẫn sẽ bảo vệ bọn họ … bởi vì … tôi đã mất đi một người trong số họ …” Tôi không bảo vệ được cậu ấy! Cái chết của cậu ấy … tôi không trốn tránh được trách nhiệm! Tôi là một trong những tên hung thủ đã hại chết cậu ấy!
Hình Dạ không nói gì, chỉ cau mày nhìn tôi. Tôi quan sát khuôn mặt hắn, chẳng biết hắn đang nghĩ gì, mãi cho đến khi hắn lộ ra một nụ cười vô tình, buông tay khiến tôi ngã xuống giường, một phát tách hai chân tôi ra đến hạn độ lớn nhất …
“A ~! Anh …” Tôi kêu lên một tiếng, hắn lại dùng lực mạnh đến nỗi thiếu chút nữa bẻ gãy xương đùi tôi.
“Đừng có mà diễn tiết mục huynh đệ tình thâm trước mặt tôi, việc hiện tại cậu phải làm đó là thỏa mãn tôi cho tốt! Từ nay về sau đấy là mục đích sống của cậu …” Lần thứ hai hắn trực tiếp tiến nhập thân thể tôi. Bởi vì lần này đã có tinh dịch cùng máu bôi trơn, mọi việc cũng không còn quá thống khổ. Tiếng thở dốc dần rõ ràng, phân rõ là của ai, tuy rằng không muốn thừa nhận, trong lòng đã không còn cảm giác, nhưng thân thể vẫn còn lưu lại ký ức về Hình Dạ, ký ức về những ngày trước kia. Nước mắt không ngừng rơi xuống, không phải vì đau đớn …
Giờ khắc này tôi nằm trong lòng hắn, không phải vì yêu … mà là vì lòng căm hận và trả thù …
Trước mắt dần trở nên mơ hồ. Ngạo mạn vươn tay, tôi ôm lấy vai Hình Dạ,
chỉ một lát thôi, cho em cảm nhận một chút … một lần nữa cảm nhận độ ấm của anh … trong chốc lát thôi … Hình Dạ, nếu như tình yêu của em là gánh nặng với anh, có phải em nên buông tha tất cả không?
Ngay đêm nay … buông tha … nếu như buông tha … sẽ không còn phải khổ sở như thế này …
“Ngày mai theo tôi rời khỏi đây, nơi này không phải chỗ cậu nên nán lại, tôi cũng không có thời gian cùng cậu lãng phì thì giờ ở chỗ này, cậu muốn mang theo vật gì thì nhanh chóng thu dọn đi.”
Tôi nhìn cổ tay trái quấn băng, khớp xương bị trật ra đã được Hình Dạ nắn lại, trên cơ bản sưng cũng giảm rồi. Đêm qua là một đêm không ngủ, cả đêm Hình Dạ đều nằm trên người tôi, không biết có phải hắn đang ngủ không nữa. Tôi nằm trên giường, ngay cả sức lực để trở mình một cái cũng chẳng có.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào chợt làm tôi lóa mắt trong giây lát, đợi được đến khi đã quen với nó thì phát hiện Hình Dạ đã không còn bên người nữa. Chịu đựng đau nhức toàn thân, mặc quần áo vào, tôi cố gắng làm cho mình bước đi trông bình thường một chút. Đi xuống dưới lầu, phát hiện chú Chu cùng tiểu Hân đã tới, mà Hình Dạ thì đang ngồi uống cà phê ở bàn bên cạnh.
“Ông chủ, anh dậy rồi à?” Tiểu Hân nhảy lên chạy đến trước mặt tôi, đột nhiên nhíu mày.
“Tiểu Lạc dậy rồi à! Bữa sáng ở trên bàn ấy, Hình tiên sinh đang đợi cháu xuống cùng ăn đấy!” Chú Chu chỉ chỉ phía Hình Dạ, hắn ngẩng đầu lên khẽ liếc tôi một cái. Tôi mỉm cười gật đầu, Tiểu Hân chợt kéo kéo góc áo tôi, tiến đến bên tai tôi, nói: “Ông chủ, đêm qua anh thảm lắm phải không?”
“Hả?”
“Đừng có mà giả bộ với em, loại sự tình này em còn am hiểu hơn anh!” Cô bé khẽ đảo mắt nói: “Em khẳng định vị kia nhà anh hẳn là cuồng SM, nhất định vừa cùng anh làm nên một đoạn ‘hồi ức khó quên’!”
Tôi khẽ nhìn vẻ mặt như muốn nói ’em hiểu mà’ của cô bé, bất đắc dĩ cười cười, “Đúng vậy! Quan hệ giữa hai bọn anh, cả đời cũng không thể làm rõ!” Trong lòng một trận đau xót, khổ sở. Ăn xong bữa sáng một cách vô vị, tôi nói cho chú Chu cùng Tiểu Hân rằng mình phải đi, hai người họ liền bùng nổ tại chỗ!
“Cái gì? Đang tốt đẹp như thế sao lại phải đi?” Chú Chu lôi kéo tay tôi hỏi.
“Đúng vậy! Ông chủ, vì sao lại phải đi!” Tiểu Hân kéo kéo tay còn lại hỏi.
Tôi cười tỏ vẻ có lỗi, nói: “Cháu cũng không nỡ xa mọi người, nhưng mà …” Tôi nhìn Hình Dạ, “Còn có một số việc … cháu chưa xử lý xong, bắt buộc phải quay về cùng anh ta làm cho xong, nếu không, cả đời cũng không thể an lòng!”
Chú Chu thở dài, liên tục lắc đầu.
“Vậy anh còn quay lại không?” Tiểu Hân sụt sịt, nức nở hỏi.
Tôi xoa đầu cô bé, nói: “Từ lúc nào lại luyến tiếc anh như thế? Anh thiếu tiền lương của em sao, sau khi anh đi, chú Chu sẽ trả lương cho em đầy đủ!”
“Chỉ cần anh không đi thì tiền lương em cũng không cần nữa!”
“Đúng thế! Có chuyện gì mà không đi không được, rõ ràng đang sống tốt lắm mà, bà nhà tôi thể nào cũng sẽ giận đấy!”
Tôi cúi đầu, cố gắng kìm lại hai dòng nước mắt sắp lăn xuống, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi! Cửa hàng sau này phải phiền chú rồi, chú Chu! Tiểu Hân, em phải giúp chú Chu đấy, có thế chú ấy mới trả lương cho em được!”
“Anh sẽ quay lại chứ? Ông chủ?” Tiểu Hân hỏi lại lần nữa, vẻ mặt đầy chờ mong. Tôi nhìn cô bé, cuối cùng khẽ gật đầu, “Ừ! Anh sẽ quay lại!”
“Nhất định?”
“… Ừ! Nhất định!”
Trước khi lên xe, chú Chu ôm tôi một cái rồi trốn biệt trong cửa hàng, nói rằng mình không muốn đối diện với hoàn cảnh này, đã bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể khóc lóc sướt mướt dọa người ta như thế chứ. Hình Dạ đã lên xe từ trước, tôi đứng ở cửa quán từ biệt Tiểu Hân. �
“Được rồi! Anh đi đây! Em cố gắng học hành nhé, đừng có cả ngày ngồi tưởng tượng mấy chuyện linh tinh! Hiểu chưa!”
“Biết rồi! Đừng có giống mẹ em như thế!” Cô bé bĩu môi, “Mỗi ngày anh đều phải nhắn tin cho em đấy!”
Tôi gật đầu, “Anh nhớ rồi!”
“Ông chủ, ” Cô bé đột nhiên thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói với tôi: “Nếu như yêu anh ta thì đừng buông tay, một ngày nào đó đối phương sẽ hiểu được, không có chuyện gì là lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, tình yêu chân chính luôn phải trải qua nắng mưa mới có thể kiểm chứng, huống hồ là tình yêu như vậy của các anh!”
Tôi kinh ngạc, lời tiểu Hân nói khiến trong lòng tôi hiện lên một cảm giác kỳ lạ. Tôi than nhẹ một tiếng, khẽ véo má cô nhóc, nói: “Tiểu Hân! Em là cô bé ngoan …”
“Ông chủ, anh cũng là một người đàn ông tốt, nếu như không phải lần đầu tiên vừa thấy anh đã biết anh là tiểu thụ, em nhất định sẽ liều mạng theo đuổi anh!”
“Được em thích anh rất vinh hạnh!” Tôi cười cười gật đầu.
“Ừm! Ông chủ … anh phải đi rồi …” Cô bé đột nhiên nghịch ngợm cười cười.
“Hử?”
“Trước khi đi, người ái mộ sẽ tặng anh một món quà ly biệt nhé.”
“Cái gì …” Tôi còn chưa nói xong, Tiểu Hân đột nhiên ôm lấy cổ tôi, bởi vì chiều cao chênh lệch, cô bé phải kéo xuống, tôi vô thức cúi thắt lưng, còn chưa kịp phản ứng thì cô bé đã hôn lên môi tôi rồi, không có cảm giác gì quá lớn, chỉ là nụ hôn giữa anh trai và em gái mà thôi, không mang theo bất kì một tia tình dục nào. Đôi môi của cô bé rất mềm, có hương vị của thiếu nữ, không giống với cảm giác khi hôn Hình Dạ … Nụ hôn của hắn rất bá đạo, cường thế, mang theo một chút chiếm hữu cùng cướp đoạt … Vừa nghĩ như vậy, cả người đã bị kéo mạnh về phía sau, tách tôi ra khỏi Tiểu Hân. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Hình Dạ chẳng biết từ lúc nào đã xuống xe, sắc mặt đen như đáy nồi! Bên kia Tiểu Hân cười như mèo vừa trộm được mỡ, cười cười trở về chỗ cũ nói: “Ông chủ quả nhiên là cực phẩm mà! Trở lại em sẽ nói cho bạn học trong trường biết, để bọn họ ghen tị đến chết!”
Tôi chán nản! Đúng là trẻ con thời nay!
“Tôi chờ cậu đến mốc meo, khá khen cho cậu lại dám ở chỗ này hôn con gái nhà người ta!” Hình Dạ vừa mở miệng đã tàn nhẫn giễu cợt. Tôi cúi đầu, không nói gì. Bản thân bây giờ có nói gì với hắn cũng chẳng có tác dụng. Cắn môi, tôi muốn nói tạm biệt Tiểu Hân lại bị Hình Dạ kéo đi …
“Này! Chờ chút! Buông tay! Tôi còn chưa nói tạm biệt người ta mà!” Tôi giãy dụa. Thấy Tiểu Hân ở nơi xa xa vẫy tay với mình.
“Nói tạm biệt? Vừa nãy như vậy còn chưa đủ à?” Hình Dạ lạnh lùng liếc tôi một cái, lực trên tay lại tăng thêm một ít. Tôi nhăn mặt, “Anh nói lung tung cái gì đây, cô bé chẳng qua là …”
“Tôi không biết là cậu đã cùng đàn ông làm nhiều lần như vậy mà vẫn có thể làm như không có việc gì, rồi đi quyến rũ con gái như thế đấy, bản lĩnh không nhỏ nhỉ!”
“Anh …”
thối lắm
! Hai chữ cuối cùng bị tôi nuốt vào trong bụng, hắn một phát ném tôi vào ghế sau xe, “cạch’ một tiếng đóng cửa lại. Tôi ngồi xuống khẽ xoa nắn tay trái, vừa nãy bị đụng vào một chút, mong rằng vết thương sẽ không nghiêm trọng hơn, bàn tay này ….
“Lái xe!” Hình Dạ ngồi xuống cạnh tôi, ra lệnh. Tôi khẽ nhìn theo thị trấn nhỏ càng ngày càng xa, đó chính là nơi nửa năm qua tôi sinh sống, chẳng nhẽ chỉ là một nơi hư ảo không tồn tại? Nó cho tôi một đoạn thời gian ảo tưởng ngắn ngủi, để cho tôi nằm mộng một giấc, cho rằng bản thân có thể bắt đầu một lần nữa, hiện tại, … rốt cuộc đã tỉnh mộng chưa?
Ngẩng đầu, nhìn lên ngọn núi cao nhất ở đây, kỳ thực cũng không tính là cao lắm, nhưng trên đỉnh ngọn núi này có một nhà thờ, giáo đường Thiên Chúa nho nhỏ. Chú Chu nói trấn trên cũng không có nhiều người lắm, cuối tuần họ đều lên núi cầu nguyện, hơn nữa cơ bản đều là người cao tuổi. Cái gì có thể khiến cho bọn họ kiên trì như vậy? Tôi hỏi. Chú Chu suy nghĩ một chút, là niềm tin! Một loại niềm tin chân chính! Có đôi khi con người không nhất định phải giữ vững niềm tin của mình, chỉ cần trong lòng nhớ kĩ nó là được rồi, điều đó nói lên … Cậu còn đang sống vì chính mình!
Nghĩ tới đây tôi khẽ cười một tiếng, niềm tin sao? Niềm tin của tôi vẫn còn tồn tại sao?
“Cười cái gì?” Hình Dạ hỏi một câu. Tôi thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cả sổ, quay lại nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là …”
“Hử?”
“Có chút nuối tiếc!”
“Nếu như tôi không đến tìm, cậu định sống cả đời ở đây sao?”
Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu, “Nơi này rất tốt … Nếu như có thể, tôi thực sự mong muốn có thể ở lại đây cả đời. Nhưng tôi … đúng là không có cách nào …” Tôi không nói nữa, Hình Dạ cũng chẳng hỏi lại. Hai người đêu không nói gì, trong xe an tĩnh đến đáng sợ, tôi nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một chút, cả đêm qua đều không ngủ, nếu đã là cái dạng này, thì không có gì phải sợ nữa!
Một giây trước khi chìm vào giấc mộng, tôi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng hỏi một câu: “Hình Dạ, tôi hẳn là nên cảm ơn anh đã lưu lại cho tôi một cái mạng sao?” Dù gì đi nữa, còn sống cũng là còn có hi vọng …
Hắn nói gì tôi không biết nữa, thậm chí hắn có trả lời hay không tôi cũng không rõ, không quan trọng, dẫu sao tôi cũng không hi vọng đối phương có thể cho mình đáp án. Hơn nữa … e rằng câu hỏi này, ngay từ đầu chính là để hỏi bản thân … Tôi nghe thấy tiếng chuông, tiếng chuông nơi giáo đường, tòa giáo đường nho nhỏ kia, nơi gửi gắm niềm tin sống sót của rất nhiều người ….